Chương 32: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

Chương 32

Hướng Noãn nhiệt tình giải thích cho Lục Ngọc Thương: “Đây là cháu trai của nhà cô Lê con, Lê Quang, lớn hơn con mấy tuổi, mau gọi anh đi.”

Lê Quang ra vẻ trưởng thành, chắp hai tay sau lưng, đợi Lục Ngọc Thương lên tiếng, Hướng Noãn thấy con trai mình chậm chạp không muốn nói, vội vàng đứng ra phá vỡ cục diện bế tắc, gọi Lê Quang: “Vậy Tiểu Quang qua đây ngồi đi, ai, còn mang quà cho Thanh Thanh của chúng ta nữa.”

“Là lá bùa bình an.” Lê Quang gật đầu, đi về phía Lục Ngọc Thương, lúc này người chị em cô Lê của Hướng Noãn ở phía sau nói: “Bùa bình an này thật sự rất hữu dụng, lần trước ông già nhà tớ dùng bùa của Quang Quang, hiệu quả rất tốt, eo cũng thẳng lên, bệnh cùng khỏi luôn, Quang Quang nhà bọn tớ làm nghề này, vừa mới giao lưu học thuật từ nước ngoài về, đều xem trọng thằng bé, hôm nào để thằng bé đến xem phong thủy cho các cậu, rất chuẩn đấy.”

“Vậy thì quá lợi hại rồi, có điều trẻ con làm gì có eo chứ.” Hướng Noãn cười, vừa cười vừa nhìn Mục Thanh, nói: “Để Thanh Thanh của chúng ta gầy đi một chút thì tốt rồi, mập đến nỗi khiến tớ lo lắng.”

Quả thật là nói thật, dáng vẻ khi nhỏ của Mục Thanh giống như một cục thịt vậy, là loại lúc ngồi trên sô pha cũng không thể cử động được vậy, nhéo một cái chỉ cảm thấy như đang chọc vào bùn nhão, sau khi trưởng thành thì gầy đi rất nhiều, dáng vẻ cũng thon thả hơn.

Sau khi Hướng Noãn giới thiệu đại khái xong, chạy vào phòng bếp chuẩn bị đồ tráng miệng với cô giúp việc, để hai người Lê Quang và cô Lê ở lại nói chuyện với Lục Ngọc Thương.

Lục Ngọc Thương thấy Lê Quang đứng yên, trong lòng hừ một tiếng, không vui cầm lấy lá bùa trong tay anh ta, chính là một loại giấy màu vàng bình thường, có điều loại giấy này mịn hơn, ở thời cổ đại có thể làm giấy vệ sinh cho hoàng thượng, nghĩ cũng là đồ đắt tiền, khi Lục Ngọc Thương đang muốn đặt sang một bên, Lê Quang cúi người lấy từ trong tay anh, muốn đích thân đeo lên người cho Mục Thanh.

Mục Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta, một lúc sau thì trở mình, quay mông về phía anh ta, lại vùi đầu vào trong lòng Lục Ngọc Thương.

Lục Ngọc Thương đứng lên, anh thật ra cao hơn Lê Quang một chút, một tay đỡ lấy mông Mục Thanh, một tay đỡ đầu cậu, nói: “Để tôi làm cho.”

Lê Quang kiên trì: “Để tôi.”

Cô Lê ở bên cạnh nói lớn: “Thương Thương để cho Quang Quang nhà cô làm là được rồi, thằng bé là chuyên gia đấy, thằng bé làm nghề này, trước khi đeo lên phải đọc cái gì đó, chúng ta đều không hiểu.”

Lục Ngọc Thương lịch sự cười với cô Lê, giơ tay khẽ đẩy mông Mục Thanh, ấn mạnh vào đốt sống cụt, cả người Mục Thanh đều tê rần, vừa tê vừa không có sức lực, giống như bị điểm vào một huyệt nào đó vậy, một lúc sau mới phản ứng lại, ngay khi Lê Quang muốn động vào cậu, thì mở miệng khóc hu hu, đầu ngẩng lên trên, cơ thể lùi về phía sau, tư thế khó khăn, Lục Ngọc Thương phải bảo vệ mới không ngã xuống.

Lê Quang cũng ngẩn ra, tay giơ trên không trung, không nâng lên cũng không hạ xuống, trên mặt không có biểu tình gì cả, sau đó thô bạo muốn đeo lên cho Mục Thanh, trông dáng vẻ nóng lòng của anh ta, Lục Ngọc Thương cảm thấy nếu như người này đã là thầy bắt yêu, bên trong lá bùa nhất định sẽ có thêm thứ đồ gì đó, nói không chừng có hại cho yêu quái, anh vội vàng lùi về phía sau mấy bước, bảo vệ Mục Thanh giống như bảo vệ con trai vậy.

Mục Thanh vẫn còn đang khóc quấy, vì vậy Lục Ngọc Thương lấy cớ, nói trẻ con sợ người lạ, Mục Thanh nghe thấy vậy thì điên cuồng gật đầu trong lòng anh, dùng để xác nhận lời của anh, cô Lê ở bên cạnh thấy vậy ngạc nhiên nói: “Hình như Thanh Thanh hiểu lời cháu nói, thật thông minh quá, ăn cái gì lớn lên vậy.”

“Uống sữa mẹ lớn lên.” Lục Ngọc Thương nói đùa, vừa ấn đầu Mục Thanh để cậu không gật nữa, trông không giống trẻ con chút nào, lại nói: “Rất thông minh, cô à, lát nữa để thằng bé đọc Tam Tự Kinh cho cô nghe.”

“Đúng đúng đúng, cô đến đây chính là muốn xem Thanh Thanh đọc sách, đừng khóc nữa cục cưng nhỏ ơi, cô đau lòng lắm.” Bà ấy lấy bánh kem chuẩn bị cho Mục Thanh trong túi ra, mỗi bên một cái, giơ lên bên cạnh cậu, Mục Thanh lén nhìn Lục Ngọc Thương, sau khi thấy anh không có phản ứng gì, lúc này mới rụt rè thò người ra, ngậm lấy bánh kem, bắt đầu nuốt xuống.

Sau đó rụt rè nói: “Cảm ơn cô.”

Lê Quang ở bên cạnh cuối cùng biểu cảm cũng sụp đổ, anh ta liếm răng cười, nhìn Mục Thanh một lúc lâu, sau đó cất lá bùa vào trong túi mình, trông anh ta như đang cáu kỉnh vậy, sau đó vẫn luôn không lên tiếng ngồi đó, cho đến khi Hướng Noãn và cô giúp việc bưng đĩa hoa qua đi ra, anh ta mới nói cảm ơn.

Mục Thanh bị Lục Ngọc Thương ôm giống với tư thế đang ôm gối sưởi mùa đông vậy, gần như không để cho cậu không gian hoạt động, giống như một con búp bê rũ xuống tay vậy, anh còn ôm rất chặt, đồng thời ngồi xuống cách Lê Quang một khoảng cách, nhưng vẫn phòng anh ta như phòng trộm vậy.

Hướng Noãn đánh vào mu bàn tay Lục Ngọc Thương, nhìn ánh mắt khó hiểu của anh nói: “Con để Thanh Thanh tự mình hoạt động một chút, cứ ôm như vậy, thằng bé không động đậy được.”

“Phải bế thế này.” Cô Lê ở bên cạnh dạy Lục Ngọc Thương: “Đặt ngang qua đây, đỡ đầu Thanh Thanh, đỡ ở bên này, đúng, đỡ mông lên.”

Giống như tư thế bế công chúa vậy, Lục Ngọc Thương ôm một lúc, Mục Thanh giãy giụa khỏi vòng tay anh, cởi giày giẫm lên đầu gối anh, nửa thân trên vẫn nằm trong lòng anh, khi Lục Ngọc Thương dùng dư quang nhìn thấy ánh mắt Lê Quang đang ngưng lại nhìn mình, trong lòng nổi lên kế hoạch, bóp mặt Mục Thanh cố ý nói: “Thơm anh trai một cái nào.”

Mặc dù lúc trước Hướng Noãn nuôi Mục Thanh như cháu trai, nhưng rõ ràng Mục Thanh không phải là cháu trai, sau khi nói rõ thì nuôi như con trai, dù sao có thể coi như con trai, cũng có thể, nên Lục Ngọc Thương xưng là anh trai. Lê Quang ở bên cạnh hơi híp mắt lại, bất động thanh sắc gác chân lên, ngả người về phía sô pha,

Mục Thanh nhanh chóng nhập vai, gọi một tiếng anh trai, tất nhiên cầu mà không được hôn lên mặt Lục Ngọc Thương, lập tức bẹp bẹp hai cái, Lục Ngọc Thương đột nhiên cảm thấy nụ hôn này ngọt như mật vậy, ngọt đến lúc anh đột nhiên cảm thấy có chút không biết làm sao, sau khi hôn xong Mục Thanh còn lấy tay lau mặt anh, cảm giác mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, vô cùng nghiêm túc.

Lê Quang lấy cớ ra ngoài nghe điện thoại, đứng dậy đi ra khỏi phòng, chắc là bị làm cho tức đi mất, Lục Ngọc Thương dùng một tư thế người thắng tiễn anh ta đi, vừa giả vờ ngoan ngoãn, nghe Mục Thanh đọc Tam Tự Kinh với cô Lê.

“Nhân chi sơ, tính bản thiện.” Mục Thanh đứng trên đất, đứng còn chưa vững, còn phải tựa vào Lục Ngọc Thương, chắp hai tay sau lưng ra vẻ người lớn, đọc đến phía sau cậu đột nhiên bị kẹt lại, không thể nghĩ được ra, nhưng có thể làm được trạng thái này đã là rất tốt rồi, cô Lê thật sự coi cậu là đứa trẻ hai tuổi, tất nhiên sẽ vỗ tay cổ vũ khen thưởng rồi.

Sau một màn biểu diễn huyễn kỹ, Lục Ngọc Thương còn chụp cho Mục Thanh và cô Lê một bức ảnh, sau khi rửa xong thì trang trí các kiểu mới tặng cho bà. Sau đó cô Lê và Hướng Noãn lên lầu xem bộ sưu tập trang sức, hai chị em rất thích những thứ này, tất nhiên sẽ tràn đầy vui vẻ lên lầu, trước khi đi còn để Lục Ngọc Thương coi Mục Thanh, Lục Ngọc Thương cũng đáp ứng.

Không ngờ sau đó anh có điện thoại gọi đến, anh đặt Mục Thanh trên sô pha, đi thương lượng chuyện quay phim với Hướng Diêu, bên phía đoàn phim đã sắp về vị trí rồi, chỉ đợi anh quay về sớm một chút, Lục Ngọc Thương không khỏi nói nhiều hơn với Hướng Diêu vài câu, còn Mục Thanh nhàm chán nằm trên sô pha chơi điện thoại bị giấu đi.

Chơi Anipop* là được rồi, điện thoại hơi to cầm không được, chân tay vội vàng loại bỏ bên đó, khi Lê Quang vào cửa thấy hai chân mập mạp của cậu sắp chổng lên trời, đạp lên đạp xuống, chơi đến chỗ kích động còn vặn vẹo di chuyển mông, tự mình chơi với mình rất vui, vì vậy cũng không chú ý đến trong phòng có thêm một người, Lê Quang chỉ cảm thấy cảm xúc quen thuộc và thân thiết đó lại trào lên, anh ta có chút không chịu được.

(*Game Candy Crush Saga phiên bản động vật)

Vì vậy anh ta đi tới, ngồi xuống bên cạnh Mục Thanh, chiếc ghế sô pha mềm mại nhanh chóng lõm xuống, lúc đầu Mục Thanh cho rằng là Lục Ngọc Thương, khi định quay đầu lại gối đầu lên đùi anh cho thoải mái một chút, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt xa lạ.

Cậu hét lên một tiếng, nhanh chóng lùi lại, Lê Quang duỗi tay bắt lấy cánh tay cậu, kéo cậu về bên mình, anh ta không để cậu đi, Mục Thanh tay chân nhỏ bé cũng không thể đấu lại sức của anh ta, nhất thời bị anh ta bắt lấy, cậu giơ chân lên đá, Lê Quang ngang ngược bắt lấy hai chân cậu, lại dùng một tay còn lại níu lấy cổ áo cậu, khiến cậu chỉ có thể đứng thẳng lên trong lòng bàn tay anh ta.

“Cậu đừng kêu.” Lê Quang vẫn không có biểu tình gì, nói: “Tôi cảm thấy cậu rất quen, giống như gặp ở đâu rồi vậy, rất gần gũi với cậu, cậu có gần gũi tôi không, ba cậu là ai, mẹ thì sao, yêu quái nhỏ cậu mấy tuổi rồi.”

Mục Thanh không chịu nói với anh ta.

“Tại sao cậu lại không đến gần tôi, mà lại gần gũi với cậu ta.” Lê Quang lại kỳ lạ hỏi cậu: “Tôi không thích cậu ta, tôi rất ghét người đó, cậu ta tên là gì nhỉ, Lục Ngọc Thương đúng không, thật sự đáng ghét.”

Khi nói lời này, anh ta còn đặc biệt nhìn ra bên ngoài, Lục Ngọc Thương đang ở trong một góc khuất gọi điện thoại, ánh mắt anh ta còn ẩn giấu ý khác, Mục Thanh ngẩng đầu lên nhìn, còn có thể nhìn thấy một tia hung ác lướt qua trong mắt anh ta, thầy bắt yêu này trông có thể không phải là người dễ chọc, mà Lục Ngọc Thương chỉ là một người bình thường với gia thế cực tốt, Mục Thanh không khỏi nghiêm mặt nói: “Anh dám động đến Thương Thương, thì anh chết chắc rồi.”

Trong mắt tràn đầy ý cảnh cáo, Lê Quang ngược lại cũng không sợ, cười nhạo nói: “Cậu dùng bộ dạng này nói chuyện với tôi sao, đợi cậu lớn lên còn cần vài năm nữa, từ từ thôi, cậu xem cậu có thể đụng vào tôi không.” Lê Quang lại lật cậu qua xem: “Mập rồi, cậu xem cánh tay của cậu này, còn không nắm được, lần sau ăn ít vận động nhiều vào, yêu quái một ngày không ăn cũng sẽ không chết, cậu nói xem, có phải kiếp trước cậu là cục cưng nhỏ của tôi không, sao tôi lại thích như vậy nhỉ.”

Lời nói này vô cùng ám muội lại khiến người ta cảm thấy ghê tởm, Mục Thanh chỉ cảm thấy buồn nôn, suýt chút nữa khiến cậu khó chịu chết mất, cậu thấy Lê Quang vẫn không ngừng nhìn về phía Lục Ngọc Thương ở ngoài phòng, đột nhiên tức giận, cấp thiết bảo vệ tâm can: “Anh dám động vào cậu ấy thử xem.”

“Vậy thì chờ xem.” Lê Quang không quan tâm, anh ta quay lại nhìn đầu Mục Thanh hỏi: “Tóc giống mẹ hay ba vậy, bây giờ mấy tuổi rồi, bao giờ mới lớn, giống loài của cậu còn cần bao nhiêu năm nữa, cậu còn chưa nói cậu là yêu quái gì.”

Anh ta rõ ràng không nhìn ra Mục Thanh là cây đào tinh, dù sao Mục Thanh cũng tự mình giấu đi khí tức, cũng không nhìn ra Mục Thanh thật ra đã sớm là thanh niên trưởng thành với dáng vẻ hơn hai mươi tuổi rồi.

Người này quá phiền rồi, lại không tự biết mình, lại tự cho mình là đúng, Mục Thanh rất muốn đấm thật mạnh vào đầu anh ta, may mà cậu có dùng thuốc thử mà Yến Hồi chuẩn bị cho cậu, có thể khống chế yêu lực, lúc này trong nội đan của cậu đang âm thầm tập trung một luồng nước ấm, nội đan vốn đang ở trạng thái yên tĩnh nằm trong lồng ngực cậu, nhưng lúc này lại đột nhiên nổi lên, giống như tim đập dữ dội sau khi vận động mạnh vậy, thậm chí đều tức đến nỗi muốn bạo nổ, Mục Thanh cảm thấy như vậy, cậu cảm thấy kỳ lạ, giơ tay ra ấn thứ đó.

“Cút đi.” Mục Thanh mắng, cậu tập trung lực chú ý của mình để thao túng yêu lực, mắt thấy sắp biến thành dáng vẻ ban đầu.

Lê Quang không hề cảm nhận được bất kỳ cảm giác nguy hiểm nào, anh ta còn đang cười khan ở bên đó: “Đừng lãng phí sức lực nữa, chỉ dựa vào dáng vẻ này của cậu, vẫn nên qua đây ăn bánh kem đi, muốn vị gì, vị matcha?”