Chương 31: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

Chương 31

“Mục Hồi, tìm thấy rồi.”

Hóa ra thật sự có yêu quái này, Yến Hồi sợ bỏ sót mất thông tin quan trọng, nên nhờ anh ta chụp lại tư liệu điển tích liên quan đến Mục Hồi cho mình xem, tư liệu không nhiều, tổng cộng cũng chỉ có một mặt, ít ỏi vài câu.

Tộc Kim Long lấy họ là Mục, sống trên Đạo Sơn, chỉ huy ba tộc Hắc Bạch Thanh Long, thực lực mạnh nhất. Mặc dù yêu đinh của họ rất hiếm, nhưng họ đóng vai trò đế vương trong thế giới yêu quái cổ đại, mà tiểu thái tử Kim Long Mục Hồi, là yêu nổi bật nhất trong yêu quái. Nghe nói khi cậu ta ra đời, vạn vật phía Bắc đều hót vang, vạn chim ở phía Nam đều bay lên, bình thường thích mặc đồ đen nhất, không thường lộ diện trước mặt chúng yêu.

Trong điển tích còn ghi lại một câu chuyện truyền miệng, không biết thật giả, lúc đó đại Thái tử Hồ yêu đã nhìn thấy dáng vẻ của Mục Hồi, sau khi trở về ba ngày không ăn, sau đó giả vờ biến thành con gái thâm nhập vào cung điện của Mục Hồi, sau khi bị phát hiện thì chật vật bỏ trốn.

Khi xảy ra chuyện này, Mục Hồi vẫn chưa thành niên, tiêu chuẩn thành niên của yêu quái rất cao, trăm tuổi mới coi như chính thức thành niên, có điều Mục Hồi chưa thành niên lúc đó đã bị ba cậu đích thân chỉ định trở thành Yêu Vương kế tiếp, yêu sinh phải nói là rực rỡ.

Yêu quái thành niên cần phải trải qua luyện tập nhất định, sau khi trải qua ba mươi ba kiếp bên ngoài mới bước vào tiêu chuẩn thanh niên, tư liệu ghi chép trong điển tích không đầy đủ, viết đến khi Mục Hồi mặc một thân đồ đen, đi về phía Nam thì đột nhiên dừng lại, chuyện này giống với câu nói lúc đó của Vu Kỳ, nghe nói hôm đó ngài chuẩn bị ra ngoài luyện tập.

Không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, lúc này Lưu Huyền Thông cũng tiến lại gần xem cùng anh ta, cảm khái: “Thiên chi kiêu tử đúng là không giống, chưa thành niên đã có đào hoa rồi, còn chưa dậy thì trổ mã, có điều có liên quan gì đến Mục Thanh chứ, trông cậu ta cũng không giống.”

Trăm mối suy tư của hai người không được giải đáp, chỉ đành tạm thời gác chuyện này sang một bên, chuyên tâm đi tìm yêu quái làm loạn ở trung tâm thương mại kia, dựa vào thông tin thu thập được, họ tổng kết ra thời gian hành động đại khái của yêu quái này, một tuần một lần, bây giờ mới cách vụ án mưu sát chưa đến một tiếng, chắc sẽ không hành động nữa, tạm thời cho phận cục cơ hội để thở.

Sau khi họ trở về, Yến Hồi biết tình hình không thể biến hình lúc trước của Mục Thanh, nên đã cho cậu một phần thuốc thử hỗ trợ khống chế yêu lực, chắc có thể giúp đỡ được phần nào, sau đó Mục Thanh và Lục Ngọc Thương cùng về nhà, quay về căn nhà có Hướng Noãn và Lục Chấn Đông.

Xe đi được nửa đường, trong lúc chờ đèn đỏ, Lục Ngọc Thương đột nhiên quay người nhìn Mục Thanh, một tay bóp hai má cậu vào giữa, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lại thả ra, như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục cầm vô lăng của anh, ngâm nga, quay người đi nhìn xe chờ đèn đỏ phía sau, một lúc sau anh lại nhìn Mục Thanh, muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Mục Thanh hỏi anh: “Trên mặt ba có gì sao?”

Có vết đỏ vừa rồi Lục Ngọc Thương không cẩn thận nhéo ra, đều nói vỏ cây dày, nhưng da mặt Mục Thanh lại rất mỏng, ý trên mặt chữ, chỉ dùng lực một chút cũng có thể để lại hai vết đỏ, giống như dấu hôn trên mặt vậy, Lục Ngọc Thương giơ ngón cái ra lau cho cậu, không lau được, lại bỏ xuống.

Nói: “Tôi chỉ là nhìn cậu, sao lại dễ bị người khác ăn đậu hũ như vậy thôi.”

Con yêu quái sờ mông trong phòng thử đồ, thầy bắt yêu sáng nay ôm không buông, còn không biết có phải Kim Long chết tiệt kia thật sự tồn tại không nữa.

Lúc đó mặc dù Lục Ngọc Thương an ủi Mục Thanh rằng con rồng này nhất định không có dính dáng gì đến cậu, có điều trong lòng lại thiếu tự tin, anh cũng không hiểu về chuyện yêu quái, có thể Mục Thanh vẫn là cây cổ thụ, mở linh trí mấy chục năm nay, chặt cây xong đếm số vòng tuổi, nói không chừng có thể đếm ra một con số trên trời, có điều bảo anh vác rìu đi chặt cây, anh vẫn không nỡ.

Chỉ có ba chuyện này đã khiến Lục Ngọc Thương bực bội một hồi lâu, nhưng anh vẫn không biết tại sao mình lại tức giận, chỉ cảm thấy trong lòng có một thứ gì đó không thể giải thích được, khó chịu.

Vừa rồi anh đi theo những người trong phân cục, nghe không hiểu, cũng không giúp được gì, cảm thấy nhàm chán, nhưng lại không muốn rời đi như vậy, lúc này mới luôn đi theo Mục Thanh, trên đường lái xe càng lúc càng không đúng, cảm xúc này sao lại khiến người khác hoảng sợ như vậy.

“Cái đó tôi cũng không biết.” Mục Thanh uất ức nói: “Con rồng đó ghê tởm chết đi được.”

“Thật ghê tởm.” Lục Ngọc Thương gật đầu, dạy cậu: “Nếu như lần sau nhìn thấy nó, đánh nó một trận, tôi nói với cậu này, giống như bắt rắn vậy, bắt lấy đuôi nó, sau đó đè xuống đất, dùng lực một chút, sức lực của cậu lớn, đập ngất cũng không sao, có thời gian có thể gọi tôi qua đá mấy cái, tôi rất vui vẻ giúp đỡ.”

Mục Thanh vui vẻ gật đầu: “Được, đến lúc đó nhất định sẽ gọi con, nhưng chắc là nó đã chết rồi, là yêu quái lâu đời rồi.”

Cũng đúng, có lẽ đã chết rồi, Lục Ngọc Thương vừa nghĩ như vậy, cảm xúc cáu bẳn vừa rồi bị quét đi hết, nghiêng người xoa đầu cậu, sau khi cười với cậu một cái, đúng lúc đèn xanh, anh đạp ga, xe lao vùn vụt về nhà.

Tâm trạng của Lục Ngọc Thương rất tốt, lái xe cũng giống như đang bay vậy, nửa đường có nhiều tin nhắn wechat vang lên, sau khi về đến nhà anh mở ra đọc, là tin gửi vào trong nhóm phụ huynh học viện yêu quái.

Đứa con nuôi Lục Ngọc Thương này, sau khi họp phụ huynh cho Mục Thanh lúc đó, anh lại không biết xấu hổ vào nhóm phụ huynh của học sinh mới của học viện, trở về bao lâu rồi, bình thường nhóm này là một nhóm chết, nhưng hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt, anh dừng bước lật xem thông tin được @ bên trên, phát hiện hôm nay là ngày bắt đầu lựa chọn chuyên ngành.

Nhóm người Mục Thanh vừa mới bắt đầu vào đã là lớp lớn, khi sắp chính thức khai giảng, học viện sẽ yêu cầu học sinh chọn một chuyên ngành phù hợp với nhu cầu phát triển của mình trong các chuyên ngành, ký túc xá vẫn không thay đổi, nếu không thật sự rất phiền phức.

Chuyên ngành đào tạo của học viện không nhiều, trong số đó còn có khá nhiều nghề cơ bản, ví dụ như chuyên ngành máy xúc, chuyên ngành đầu bếp, sửa chữa ô tô, thẩm mỹ viện... cũng có rất nhiều học sinh lựa chọn, thậm chí đều nhận được bình luận tốt, một số ngành nghề không được phổ biến lắm là tài chính là kế toán, những chuyên ngành này đều phải sử dụng não, mà yêu quái thì luôn bạo lực, rất ít yêu quái có thể bình tĩnh tìm hiểu sâu hơn.

Mục Thanh đi đường không nhìn phía trước, không cẩn thận đụng vào lưng Lục Ngọc Thương đang dừng lại đọc tin tức, còn chưa kêu đau, Lục Ngọc Thương đã thuận thế kéo cậu ra phía trước, ôm vai cậu hỏi: “Chọn cái nào?”

Anh đưa điện thoại cho Mục Thanh xem, Mục Thanh nghiêng đầu nhìn một lúc, cậu hoàn toàn không hiểu, sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới do dự nói: “Vậy họ chọn cái nào, ba cũng chọn cái đấy là được rồi, sẽ không sai đâu.”

Lục Ngọc Thương xem dữ liệu trong tệp nhóm, sau khi xem xong nói: “Máy xúc là được chọn nhiều nhất, sửa chữa ô tô xếp thứ hai, hai chuyên ngành này đều được yêu thích, năm ngoái có rất nhiều học sinh chọn.”

Mục Thanh nói: “Vậy thì chọn máy xúc đi.”

“Tôi cảm thấy không được lắm.” Lục Ngọc Thương tưởng tượng một chút dáng vẻ Mục Thanh lái máy xúc: “Cậu vào chọn theo sở thích của mình, thích cái gì, chúng ta chọn chuyên ngành đó, có điều cậu đã có một phần công việc ở phân cục rồi, cái này cũng không cần quá lo lắng.”

Mục Thanh gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, vậy thì chọn máy xúc đi, hình như tôi không có sở thích nào khác.”

“Lần trước tôi thấy cậu đang đọc thuộc tiếng Anh, không có hứng thú sao?”

Nhắc đến cái này Mục Thanh lại thấy khó chịu, rất khó, abcd gì đó, hai mươi tư chữ đó xiêu vẹo giống như sâu bọ vậy, hoàn toàn không tìm được trình tự quy tắc gì, lúc đó cậu học thuộc rất nhiều ngày, cuối cùng vẫn bỏ cuộc, tất nhiên là không có hứng thú rồi, có mới lạ đấy, hình như cậu cũng không giỏi đọc sách, lúc trước lật xem những quyển sách mà Lục Ngọc Thương để lại không mang đi, xem đến nỗi cậu cảm thấy đau đầu.

Không cần công việc phải sử dụng đầu óc, cuối cùng Mục Thanh chốt lại: “Máy xúc đi, có nhiều người chọn sẽ không sai đâu, hơn nữa ba còn có công việc khác, cái này không sao.”

Lục Ngọc Thương xác định chuyên ngành của Mục Thanh trong nhóm: máy xúc.

Đang nói, họ nhìn thấy Hướng Noãn chạy từ trong phòng ra, nhiệt tình kéo Mục Thanh sang một bên, hỏi: “Thanh Thanh à, dáng vẻ trẻ con lúc trước, còn có thể biến lại được không?”

“Cũng có thể.” Mục Thanh vừa mới lấy được thuốc thử của Yến Hồi, loại thuốc thử này có thể giúp cậu ổn định lại yêu lực của mình, dùng để phòng ngừa tình huống không thể biến về như lúc trước, có điều cậu thấy lạ: “Tại sao phải biến thành trẻ con chứ?”

Lục Ngọc Thương ở bên cạnh đang vểnh tai lên nghe, anh nghe thấy Hướng Noãn nói: “Còn không phải do lúc đó cháu đọc Tam Tự Kinh quá tốt sao, nên cô tuyên truyền cháu trong nhóm một lượt, nói cháu trai nhà mình ăn nói rõ ràng, còn nhỏ đã biết đọc sách thuộc chữ, cô có một người chị em đến, nhất định muốn nhìn thấy cháu.”

Lục Ngọc Thương nhanh chóng kéo Mục Thanh qua giấu sau lưng: “Mẹ đừng có linh tinh, đến lúc đó lại không biến trở về được.”

“Mẹ chỉ mượn một ngày thôi.” Hướng Noãn xoa tay cười khan: “Mẹ đã khoe lên tận trời rồi, cũng phải để người khác gặp mặt chứ, lúc đó đã gửi video Thanh Thanh ăn cơm cho mọi người xem rồi, mọi người rất thích, lần này đến còn mang theo quà, đều cho Thanh Thanh ăn.”

“Là cái gì vậy?” Mục Thanh thò đầu ra từ sau lưng Lục Ngọc Thương hỏi: “Có bánh kem không?”

Lục Ngọc Thương thật sự hận không thể rèn sắt thành thép, gõ một cái vào đầu Mục Thanh, tức giận nói: “Đứng về, còn có thể tùy ý biến sao?” Anh lại nói với Hướng Noãn: “Mẹ bình tĩnh một chút, mẹ và chị em của mẹ ra ngoài đi dạo ca hát đi, cứ trải qua một ngày như thế đi.”

“Thật ra tôi có thuốc thử.” Mục Thanh cho Lục Ngọc Thương xem: “Cũng có thể, Yến Hồi nói dùng cái này sẽ không sao, chắc là phương thuốc tổ truyền của nhà họ?”

Lục Ngọc Thương cầm qua nhìn, bất mãn: “Thuốc thử ba không, ai biết dùng nó có gây tổn hại cho cơ thể không chứ.”

Lời này khiến Hướng Noãn tức đến muốn đánh người, thật sự là đứa con bất hiếu, Lục Chấn Đông đi ra giúp vợ mình thuận khí, cuối cùng Lục Ngọc Thương chỉ đành hỏi Mục Thanh, có chắc chắn không, Mục Thanh gọi điện thoại hỏi Yến Hồi, nói là chắc, vì vậy lại biến trở về.

Hướng Noãn bế Mục Thanh thơm một cái, đứa trẻ mềm mại như bông nhìn rất thoải mái lòng người, Hướng Noãn không hề có gánh nặng tâm lý nào, cho dù nghĩ đến Mục Thanh thật sự là một cậu thiếu niên còn cao hơn mình, lúc này nhìn dáng vẻ này của cậu, cũng đối xử như cháu trai vậy.

Một nhà hai người đi vòng quanh Mục Thanh, Lục Ngọc Thương ở bên cạnh vừa chơi điện thoại vừa lén nhìn, sau đó đợi Hướng Noãn đi ra tiếp đón chị em của bà, anh mới vẫy tay với Mục Thanh: “Qua đây.”

Cũng do nhịn quá lâu, sau khi bế Mục Thanh thì bóp má cậu, nói cậu không nghe lời mình, rõ ràng là vì muốn tốt cho cơ thể của cậu, giọng nói lại có chút tủi thân, Mục Thanh giẫm trên chân Lục Ngọc Thương, nhìn dáng vẻ này của anh, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, trong lòng vui vẻ, tiến lại gần hôn bẹp một cái lên má anh, nói: “Sau này sẽ nghe lời Thương Thương.”

Khi Lục Ngọc Thương đang bị cái hôn tràn đầy tinh thương của ba khiến cho không biết làm sao, đúng lúc Hướng Noãn trở về, anh ngẩng đầu nhìn, thấy sau lưng mẹ anh có một bóng dáng quen thuộc.

Chính là thầy bắt yêu gặp phải trên phố sáng nay, anh ta đối mắt với Lục Ngọc Thương, một lúc sau thì di chuyển tầm mắt, lại nhìn Mục Thanh trong lòng Lục Ngọc Thương, ánh mắt đó hoàn toàn khác nhau.

Là cuồng nhiệt.