Chương 30: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

Chương 30

Lục Ngọc Thương không hiểu: “Không phải, các người nhìn tôi làm gì chứ?”

Mấy người phân cục, tích cách nghiêm túc hoặc là không nghiêm túc, đều một mặt ngạc nhiên đánh giá hai người Mục Thanh và Lục Ngọc Thương, sau đó Lưu Huyền Thông đứng lên giải thích: “Yêu khí này cũng có thể thông qua tiếp xúc mà dính lên, cũng chính là nói, hai người, ngủ chung một giường sao?”

“Chỉ đơn thuần là ngủ thôi, ý trên mặt chữ.” Sao Lục Ngọc Thương lại không hiểu ý của họ chứ, đột nhiên giơ tay ôm vai Mục Thanh, kéo cậu vòng qua bên người mình, hỏi: “Thế này cũng bị dính sao?”

“Chắc là có, tôi cũng chưa từng thử với yêu quái, không biết rõ những tình tiết này.” Lưu Huyền Thông cười, lại lui về, sau đó Giang Thần Thần bắt được trọng điểm: “Cho nên tại sao trên người Mục Thanh lại có khí Kim Long?”

Một nhóm người lại lắc đầu như trống bỏi, nói không biết, sau đó ánh mắt lại trở về trên người Mục Thanh, Mục Thanh thấy vậy cũng một mặt mơ hồ, cúi đầu ngửi mình, nói: “Không có mà, tôi không gửi thấy.”

“Tiểu thái tử.” Bạch Yêu đang ngủ đông đột nhiên mở miệng gọi cậu: “Tôi là Vu Kỳ, là một hộ vệ của Đạo Sơn.”

“Đạo Sơn là ở đâu?” Mục Thanh hỏi nó.

“Ở phía Bắc, cung điện của ngài được xây dựng ở Đạo Sơn, ngài là tiểu thái tử của tộc Kim Long.”

“Tiểu thái tử của Kim Long tên là gì?” Yến Hồi chen miệng vào hỏi.

Bạch Yêu vẫn nhìn Mục Thanh như thiêu đốt, cho dù ngũ quan của nó không hề rõ ràng, cũng có thể nhìn ra cảm xúc cuồng nhiệt trong đó: “Ngài tên Mục Hồi, mặc dù Vu Kỳ chưa được nhìn thấy hình dáng của ngài, nhưng khí tức sẽ không nhầm, ngài chính là tiểu thái tử của chúng tôi.”

Dòng họ có lẽ đúng.

Vu Kỳ rõ ràng cũng là một yêu quái thượng cổ, có điều năng lực của nó quá yếu mà thôi, cho nên mới dễ dàng bị mấy người ở phân cục hàng phục như vậy, nó dường như vô cùng sùng bái người được gọi là Mục Hồi, lúc này nói không ngừng: “Hôm đó ngài chuẩn bị ra ngoài luyện tập, tôi thủ vệ bên đường chờ ngài đi qua, không ngờ lúc đó có hai đại yêu đánh nhau, hại cả yêu vô tội, tôi bị nhốt dưới lớp đá rất nhiều năm, mấy tháng trước mới thoát ra.”

Rất nhiều năm này, e rằng là mấy vạn năm, bước ngoặt mang tính kịch bản này khiến mọi người cảm thấy dở khóc dở cười.

Vừa rồi Yến Hồi còn muốn cạy miệng nó ra lý do tại sao các đại yêu thượng cổ biến mất, bây giờ xem dáng vẻ e rằng đến cả Bạch Yêu cũng đều không biết gì, Bạch Yêu vẫn còn muốn tiếp tục thổi phồng Mục Hồi kia: “Năm đó ngài là huyết mạch duy nhất của tộc Kim Long, nghe nói lên trời xuống đất không gì là không thể, cho dù Thái tử Hồ tộc, Công chúa Giao tộc, cũng đều ngưỡng mộ ngài.”

Mục Thanh và Lục Ngọc Thương nhìn nhau, một lúc sau cậu nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không có, không thể nào đâu?” Cậu là một cái cây, bản thể chính là một cái cây, chưa bao giờ thay đổi, hơn nữa tuổi tác thật sự cũng chỉ tầm bốn năm mươi tuổi, hoàn toàn không có bất kỳ liên quan gì đến Mục Hồi kia.

Yến Hồi đột nhiên giơ tay ra giữ lấy cậu, ở góc độ mà Bạch Yêu không nhìn thấy làm khẩu hình: “Đợi một chút.”

Mục Thanh không nói gì nữa, Yến Hồi mượn danh nghĩa của cậu tra hỏi Bạch Yêu: “Tại sao lại giết người, nói thật.”

“Tại sao không thể giết người?” Bạch Yêu cũng ngẩng cái đầu xấu xí lên cao: “Cá lớn nuốt cá bé, tại sao không thể giết?”

Suy nghĩ của nó vẫn còn dừng ở thời cổ đại, cảm thấy cá lớn nuốt cá bé là quy luật của thế giới, lúc này mới vừa thoát khỏi tảng đá, đã liên tiếp giết ba mạng người rồi.

“Ngu ngốc chậm chạp.” Yến Hồi buộc dây khóa yêu trên người nó chắc lại, sau đó thi triển một thủ pháp, nhốt nó vào trong túi bắt yêu của Lưu Huyền Thông, trong đó đã giam cầm rất nhiều yêu quái, có đôi khi có yêu quái không thể giam vào nhà tù yêu quái, thì sẽ nhốt hết vào trong báu vật tổ truyền của Lưu Huyền Thông.

“Lát nữa làm thủ tục cho Bạch Yêu, để bên phía nhà tù đến đưa đi.” Yến Hồi xoa mày, rõ ràng có chút mệt mỏi: “Ba vụ án kia, đến lúc đó để Tiểu Triệu đến cục cảnh sát một chuyến, sẽ có người đi ra nhận công việc của chúng ta.”

“Được.”

Mục Thanh vẫn còn đứng đó không động đậy, cậu nhìn mọi người: “Trên người tôi không có khí Kim Long, tôi là một cái cây, một cây đào, không phải Kim Long gì đó.”

“Khứu giác của Bạch Yêu rất nhạy, thường sẽ không sai.”

Cho nên chuyện này đột nhiên rơi vào bế tắc, khi mọi người đều đang khó hiểu, Lưu Huyền Thông đột nhiên vỗ đùi một cái nói: “Hình như tôi hiểu rồi, mọi người đều biết bản tính của rồng rất dâm đúng không, ý là nói nhu cầu ở phương diện đó của nó tương đối thịnh vượng, lúc trước tôi đọc một cuốn sách cổ có nhìn thấy.”

Cậu ta nói lấp lửng, Mục Thanh vội nói: “Là cái gì vậy?”

“Không phải là Kim Long, có ghi chép về một con Hắc Long, nhưng chắc cũng gần giống nhau, khi chúng phát tình, đối với một cái cây mà cũng dây dưa được, gọi là thao cây, đoạn miêu tả này tạo thành ảnh hưởng lớn thế nào đến trí óc non nớt của tôi, mọi người có biết không, thật sự không thể tưởng tượng nổi, rồng thật sự rất dâm, tình cờ Mục Thanh cũng là một cái cây, chính là cái đó cái đó đấy, anh hiểu không.”

Mục Thanh nghi hoặc nhìn Lục Ngọc Thương, kéo áo anh: “Con hiểu không?”

“Chắc là được thế hệ sau biên soạn lại đúng không?” Lục Ngọc Thương chen miệng vào, anh có chút khó chịu không thể giải thích được: “Tôi không hiểu.”

“Vậy anh hiểu không?” Mục Thanh ồ với Lục Ngọc Thương một tiếng, quay người hỏi Yến Hồi: “Chắc là anh hiểu đúng không, tôi thấy anh đang cười.”

Yến Hồi: “Tôi cũng không hiểu.”

Mục Thanh hỏi rất nhiều người, họ đều nói không hiểu, cuối cùng cậu đứng ở giữa, lộ ra vẻ mặt hoang mang, hỏi: “Rốt cuộc là cái gì vậy?”

Cuối cùng vẫn là Lục Ngọc Thương miễn cưỡng giải thích cho cậu một lần, lúc trước cho cậu xem qua một video, giải thích cũng không tốn sức, có điều khi anh giải thích thì mặt đen lại, tâm trạng luôn có chút không vui, không biết vì cái gì, mắt thường cũng có thể thấy vật sống không được lại gần.

Mục Thanh nghe xong thì che mặt, ngồi ở vị trí đó một lúc lâu cũng đều không nói gì, khi ngẩng đầu lên thì thấy mặt đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh, cũng không dám nhìn Lục Ngọc Thương, vội vàng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, gần như là bỏ chạy, chạy trối chết.

Lục Ngọc Thương không thân thiết với đám người Lưu Huyền Thông, nhưng ngồi một lúc vẫn đi qua nói với họ: “Sau này cậu đừng nói đùa kiểu này với cậu ấy nữa, cậu ấy không hiểu, dễ nghĩ nhiều.”

“Ai.” Lưu Huyền Thông ngẩng đầu: “Nhưng những gì tôi nói thực sự là chuyện được viết trong sách....” Cậu ta nói đến đây, theo phản xạ ngậm miệng lại, mơ hồ cảm thấy có chút sợ hãi, cho dù trước mặt chỉ là một người bình thường, là người không có bất kỳ yêu lực nào: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Lúc này Lục Ngọc Thương mới vào nhà vệ sinh lôi Mục Thanh ra, Mục Thanh đi theo sau anh, đi rất nhanh, vừa đi vừa hỏi: “Có phải ba thật sự bị con Kim Long kia làm cái đó không?”

“Không có.” Lục Ngọc Thương dừng lại nói: “Cậu quên rồi sao, cậu mới hơn bốn mươi, con Kim Long kia đã chết lâu rồi, không thấy nữa, sao có thể đụng vào cậu được chứ.”

“Đúng vậy.” Lúc này Mục Thanh mới cười: “Ba quên mất, đúng rồi đúng rồi, may quá, ba ghét rồng.”

“Tại sao?” Lục Ngọc Thương cảm thấy mình đột nhiên lại bắt đầu khó chịu.

“Rồng không đẹp.” Mục Thanh nghĩ đến nguyên nhân: “Ba thấy dáng vẻ của rồng trong sách, họ rất dài, nhưng bốn móng lại rất ngắn, co lại với nhau, dáng vẻ không đẹp.”

Lưu Huyền Thông ở bên cạnh không cẩn thận nghe thấy đối thoại của họ: “Thật sự là một lý do thoát tục mà.”

Lưu Huyền Thông rất hay đọc sách, đều đọc nhưng ghi chép linh tinh về dã sử, hơn nữa cậu ta lại xuất thần từ một thế gia bắt yêu, mặc dù bình thường trông cà lơ phất phơ có chút không đáng tin, nhưng trong lĩnh vực chuyên môn, tuyệt đối không có gì đáng chê trách. Gần như trong quyển sách kể về yêu quái nào, cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của Kim Long, Kim Long rất thích châu báu, đặc biệt là bảo thạch phát sáng lung linh, họ là tộc ăn hang ở hốc đầu tiên, trong động tràn đầy vàng bạc báu vật, giàu có nhất nước, mà Kim Long là con của trời, thực lực cũng không thể xem thường.

Cho nên họ vẫn luôn hoành hành ở thế giới cổ đại.

Vị tên là Mục Hồi tiểu thái tử của Kim Long kia, nếu thật sự tồn tại, đổi thành hiện tại, chắc là siêu cấp cao phú soái, Lưu Huyền Thông tưởng tượng đơn giản một hồi, cảm thấy so sánh người với người thật sự tức chết mất, có một số người trời sinh đã có mệnh phú quý, không thể so được, không thể so được.

Nhiệm vụ của Bạch Yêu kia đã khiến phân cục kiếm được một số tiền lớn, buổi tối Yến Hồi đãi khách, dẫn mọi người ra ngoài ăn liên hoan, đến nơi gọi là quảng trường Bạch Vân, là một khu mua sắm nổi tiếng, buổi sáng Mục Thanh còn mua đồ ở đó, là cùng một cửa hàng.

Giữa bữa ăn, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người hét lớn, sau đó là những tiếng bước chân vội vàng lộn xộn, bữa ăn bị gián đoạn, nhóm người phân cục cộng thêm Lục Ngọc Thương đều đi ra ngoài, nhìn thấy một đám đông dày đặc đang tụ tập trước cửa, vây ở giữa bàn tán xôn xao.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Thần Thần đi qua trước, một lúc sau quay lại nói: “Có người nhảy lầu tự sát.”

Chuyện nhảy lầu tự sát không thuộc thẩm quyền của họ, khi nhóm người Lưu Huyền Thông đang định rời khỏi, thì nghe thấy một nhân viên cửa hàng đi qua nói: “Chuyện gì vậy, tuần trước cũng chết một người, đúng lúc là một tuần, cũng là sáu giờ.”

Mục Thanh nghe thấy những lời này đầu tiên, kể nguyên văn lại cho mọi người nghe, lần này thấy có chút không đúng, rất ít khi xuất hiện sự trùng hợp nhạy cảm như vậy, Yến Hồi chen vào xem, sau khi trở về sắc mặt nghiêm túc nói: “Lại có yêu quái làm loạn.”

Người được cho là tự sát kia, hoàn toàn không có khí sắc trên mặt, cả người tái nhợt như sơn trắng, máu tươi sau lưng chảy đầy đất, lúc này mơ hồ che lấp một chút gì đó không đúng, trình độ nghiệp vụ của Yến Hồi là cao nhất, chỉ nhìn một cái cũng nhìn ra sự kỳ dị, người này rõ ràng là bị yêu quái hút cạn linh khí, trước khi rơi xuống đã chết rồi.

Vì vậy Mục Thanh kể lại chuyện mình sáng nay mình bị sờ mông ở đây cho họ nghe, Lục Ngọc Thương ở bên cạnh buồn bực nói: “Hóa ra thật sự có yêu quái.”

Lúc đó anh còn không tin, chỉ cho rằng là Mục Thanh tự sinh ra ảo giác, làm gì phải sờ mông người ta chứ, cũng không phải là lưu manh, bây giờ nghĩ lại chắc thật sự là yêu quái lưu manh, thấy Mục Thanh ngoan ngoãn khiến người khác yêu thích, vì vậy có ý muốn trêu đùa.

Người này thật sự đào hoa ở khắp nơi, trước kia có lẽ là một con rồng, bây giờ lại chắc chắn là một yêu quái.

Cây đào đúng là hoa đào nở rộ mà.

Yến Hồi giao nhiệm vụ cho mọi người, bắt đầu đi tuần tra cả quảng trường này, một tiếng sau mọi người tập hợp lại, hầu hết đều biểu thị rằng mình không phát hiện dấu vết của con yêu quái này, chắc là sau khi làm xong đã chạy trốn rồi, sắc mặt Yến Hồi nghiêm trọng, ra ngoài gọi điện thoại.

Yêu quái làm loạn thông thường còn tốt, nếu như gặp phải yêu quái trực tiếp lấy mạng, nhất định phải thiết lập lệnh giới nghiêm trên toàn thành phố, sau đó lại điều động một số lượng thầy bắt yêu nhất định từ các phân cục khác đến hỗ trợ mọi người hành động. Sau khi nói xong mọi chuyện, Yến Hồi nhớ lại chuyện gặp phải chiều này, hỏi người trong điện thoại: “Bên phía mọi người có điển tích yêu quái cổ đại nào liên quan đến đại yêu thượng cổ không, có thể giúp tôi điều tra một chút tư liệu của tộc Kim Long không.”

Người kia nói đợi một chút, một lúc sau anh ta quay lại nói: “Tìm được rồi, anh muốn hỏi cái gì?”

“Tìm một Long tộc tên là Mục Hồi.”