Chương 29
Khi về đến nhà họ Lục thì đúng giữa trưa, Lục Ngọc Thương vừa đưa Mục Thanh vào cửa, Hướng Noãn nghe thấy động tĩnh đã lê dép chạy như bay đến, Lục Chấn Đông theo ngay sau, tuổi hai người cộng lại cũng sắp một trăm rồi, thở hổn hển hỏi: “Thanh Thanh đâu?”
Họ nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới đều không thấy Mục Thanh đâu, lập tức vô cùng lo lắng, Hướng Noãn suýt chút nữa lại phải lau nước mắt, hỏi: “Mẹ chuẩn bị cho Thanh Thanh món bánh xoài mà thằng bé thích, thằng bé làm sao vậy chứ, sao lại không thấy đâu, đi ra kiểu gì vậy, thằng bé đâu, không phải con nói tìm được rồi sao?”
Mục Thanh vừa nghe thấy bánh kem, nuốt nước miệng, cậu muốn giải thích, giải thích giống như lần trước giải thích với Lục Ngọc Thương, nhưng lại càng về gần đến quê càng hồi hộp, vốn dĩ đã chuẩn bị xong hết rồi, nhưng phát hiện không thể mở miệng được. Căng thẳng, bồn chồn, bất an, vô số cảm xúc khiến cậu lùi bước, ở đây lâu rồi, dần dần cũng có thể hiểu được suy nghĩ của mọi người, trong thế giới quan của người bình thường thì yêu ma quỷ quái đều không tồn tại trên đời này, đồng thời, Hướng Noãn muốn một đứa cháu trai.
Nhưng cậu không phải là cháu trai mà, thậm chí cậu còn là cha nuôi của Lục Ngọc Thương, lúc đó đã nói xong ở trong sân rồi, loại chuyện này không thể hối hận được.
Lục Ngọc Thương đẩy Mục Thanh lên trước, nói: “Hai người nhìn cậu ấy đi.”
“Cậu ấy là ai vậy?” Lúc này Hướng Noãn mới phát hiện trong nhà có thêm một người lạ, bà nhìn Mục Thanh một lúc, đột nhiên hô lên: “Sao cậu ấy lại giống Thanh Thanh vậy?”
Lục Chấn Đông cũng tiến lại gần, bình luận: “Con trai của cậu, ai, nhất định là con trai của cậu rồi, cậu bế Thanh Thanh đi rồi sao?”
Chân Mục Thanh đột nhiên mềm nhũn, mềm xong thì cảm thấy thế này thì không được, cậu vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, càng không nên sợ loại chuyện này, vì vậy định thần, an ủi mình bình tĩnh một chút.
Tình cờ Lục Ngọc Thương ở bên cạnh lại gọi một tiếng mẹ, cậu vẫn còn căng thẳng, cũng gọi theo: “Mẹ.”
“Cậu gọi ai là mẹ vậy.” Lục Ngọc Thương dùng cùi chỏ chọc vào người cậu: “Còn giải thích nữa không?”
Lúc đó là Mục Thanh cứ muốn giải thích, nóng lòng không thôi, hận không thể lập tức xác định thân phận của mình với họ, Lục Ngọc Thương nhìn dáng vẻ này của cậu thật sự đáng thương, mình cũng mơ hồ có chút đau lòng, lúc này đã làm thì làm cho trót, dẫn cậu về nhà.
Mục Thanh lại càng nói năng lộn xộn: “Không phải không phải, không phải mẹ.”
Hướng Noãn lộ ra vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt qua lại giữa hai người Lục Ngọc Thương và Mục Thanh một lúc, giống như hiểu ra cái gì, ánh mắt này Lục Ngọc Thương hiểu nhất, lúc trước anh chịu đựng rất nhiều, bị ép thừa nhận não bổ vô cùng kỳ quái của mẹ anh, lúc này bất lực cười khổ, nhìn Mục Thanh.
Lục Chấn Đông cũng nhìn qua.
Ba ánh mắt trùng nhau, từ ngữ mà Mục Thanh đã sắp xếp từ trước cũng quên mất hết, dưới ánh mắt như mẹ hiền đó của Hướng Noãn, cậu chỉ nói: “Tôi chính là Mục Thanh, tôi chính là cái cây đó.”
“Cây gì?” Hướng Noãn theo phản xạ hỏi.
“Cây đào, cây đào ở nhà cũ.” Mục Thanh cố gắng giải thích: “Thanh Thanh cũng chính là tôi, lúc trước bởi vì ngoài ý muốn nên tôi mới bị biến thành dáng vẻ như vậy, tôi là cha nuôi của Thương Thương, là cha nuôi thật sự đấy.”
“Ai.” Hướng Noãn và Lục Chấn Đông ở phía trước lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, Mục Thanh vội vàng nhìn Lục Ngọc Thương, Lục Ngọc Thương hiểu ý, cười gọi: “Cha nuôi.”
Coi như xác nhận quan hệ của mình và Mục Thanh, Hướng Noãn ngẩn ra một lúc, sau khi mở miệng một lúc mới nặn ra một câu nói: “Có ý gì, cậu nói mình là cây đào ở nhà cũ.”
“Ai đúng, cậu nói cậu là cái cây đó.” Vừa rồi Lục Chấn Đông cũng vểnh tai lên nghe một lúc, ông đột nhiên hiểu ra, chỉ ngón tay về phía Mục Thanh cười: “Cậu là cái cây đó, ha ha, cái cây đó, cây...” Một lúc sau nụ cười của ông cứng lại, giống như mới nhớ ra cái gì: “Cây gì!”
“Cây đào.” Mục Thanh thành thực giải thích cho ông: “Chính là cái cây mà anh luôn ngồi uống rượu bên dưới đấy.”
“Chính là cái cây có đào rất ngọt đấy.” Lục Ngọc Thương thô bạo giải thích.
“Đúng đúng đúng, rất ngọt, tôi còn làm đào khô nữa, lần sau mang đến cho hai người.” Mục Thanh gật đầu, cậu cảm thấy mình đã giải thích xong rồi, thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn Lục Ngọc Thương, dáng vẻ giống như tranh công vậy.
Lúc này Lục Ngọc Thương lại tổng kết một câu: “Cho nên chính là dáng vẻ như vậy, cậu ấy thành tinh rồi, cảm thấy con là con trai nuôi của cậu ấy, ba là em cậu ấy, mẹ là chị cậu ấy, nên vào thành phố tìm con, vừa gặp mặt con chưa đến một tháng.”
Hướng Noãn hoàn toàn không thể tiếp nhận được, mặc dù ở bên ngoài mở mang tầm mắt, nhưng nhất thời cũng không thể tiếp nhận loại chuyện siêu nhiên như vậy, bà quả thật là bị dọa sợ rồi, nhìn nhau với Lục Chấn Đông, sau đó cử ra một đại diện hỏi: “Làm sao để chứng minh?”
“Tôi biết mọc ra quả đào.” Mục Thanh nói như vậy, vừa nói xong Lục Chấn Đông đã hỏi: “Mọc thế nào?”
Ông vừa hỏi vừa nhìn bụng nhỏ của Mục Thanh, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Lục Ngọc Thương ở bên cạnh hỏi ông: “Ba, ba không cho rằng cậu ta mọc đào giống như đẻ trứng đấy chứ?”
“Thật sự là vậy.” Lục Chấn Đông gật đầu, vừa nói xong đã bị Hướng Noãn huých cho một cái, nói ông già rồi còn không nghiêm túc, sau đó hai vợ chồng luôn nhìn Lục Ngọc Thương và Mục Thanh trước mặt không nói gì, im lặng là vũ khí giết người lớn nhất, Mục Thanh cẩn thận gọi: “Chị Hướng Noãn, chị sao vậy, không vui sao?”
“Vui thì vẫn vui, ha ha.” Hướng Noãn cười ngượng: “Vậy cậu chứng mình một chút, Thương Thương không đáng tin, chúng tôi cũng không dám tin.”
“Con không đáng tin chỗ nào chứ?”
Chưa kể Lục Ngọc Thương còn thật sự có một số chỗ không đáng tin, lúc trước còn chôn bài kiểm tra điểm kém trong đất, bài tập về nhà bị đốt cháy, đốt đến tro cũng không tìm thấy, mấy học kỳ đó bởi vì ham chơi, mà thành tích tuột dốc không phanh.
Có điều tất nhiên Lục Ngọc Thương sẽ không thừa nhận điểm này, anh nắm lấy một nắm tóc của Mục Thanh, đưa cho họ xem, lại nói với Mục Thanh: “Biến ra lá đi.”
Mục Thanh nén đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không thấy lá đâu, cậu cũng nghi hoặc, vừa tức giận vừa buồn bực, sử dụng sức lực vắt sữa để nén ra, nhưng vẫn không thể biến ra được, Lục Chấn Đông ở bên cạnh cười: “Đứa trẻ này, sao lại giống như đang đi vệ sinh vậy, đừng nén nữa đứng nén nữa, chỉ dựa vào sức lực này của cậu chúng tôi cũng tin rồi.”
Hướng Noãn trừng ông cũng vô dụng, Lục Chấn Đông là người ăn nói luôn tùy tiện như vậy, khi còn nhỏ được gọi là Tiểu Ngoan Đồng, bây giờ già rồi bị người ta gọi là Lão Ngoan Đồng, ông cảm thấy mình rất hài hước, thấy mọi người đều không cười, ông cũng ngượng ngùng cười ha ha mấy tiếng, đứng bên cạnh không dám nói gì nữa.
“Xin lỗi.” Mục Thanh cúi đầu: “Tôi không chứng minh được mình.”
Cậu nén đến nỗi mặt đỏ bừng, gương mặt trắng nõn tràn đầy ủ rũ, không biết nên nói thế nào, hai tay nắm chặt chiếc áo hoodie mà Lục Ngọc Thương mua cho cậu, Lục Ngọc Thương cao hơn cậu, nhìn một cái có thể nhìn thấy vòng xoáy nhỏ trên đỉnh đầu cậu, tóc xoăn có chút dài rồi, lâu rồi chưa cắt, cũng rủ xuống giống như tâm trạng của chủ nhân vậy.
Lục Ngọc Thương xoa mặt cậu, bảo cậu đừng buồn, anh ngẩng đầu làm khẩu hình miệng với ba mẹ mình, nghiêm túc nói: “Là thật, không lừa ba mẹ đâu.”
Anh hiếm khi nghiêm túc như vậy, vẻ mặt Hướng Noãn cũng không khỏi trở lên nghiêm túc.
Sau đó anh lại dùng khẩu hình miệng nói một số lời gì đó, có điều những thứ này Mục Thanh đều không biết, sau đó khi cảm xúc đang ở dưới thung lũng, thì bị Hướng Noãn nhiệt tình kéo đến bên bàn, trước mặt đúng lúc đặt chiếc bánh kem chuẩn bị cho Thanh Thanh, có một đĩa lớn, Hướng Noãn lấy một tờ giấy do chính tay bà lấy ra, đặt vào trong đĩa Mục Thanh.
Sau đó Lục Ngọc Thương ngồi xuống, cắt cho cậu một miếng bít tết, cầm nĩa đưa đến bên miệng cậu, còn chấm một chút nước sốt bít tết, sốt dính quá nhiều, anh rút tờ giấy ra hứng, hai tay đều dựa gần Mục Thanh, dáng vẻ giống như hai người thân đút cho nhau ăn vậy.
Lục Chấn Đông ở bên cạnh nhìn trái nhìn phải, vừa rồi ông nhất thời thất thần không nhìn thấy khẩu hình của con trai, chỉ cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở lên có chút không đúng, ông cảm thấy mình không thể tụt hậu, vì vậy chạy xuống hầm rượu dưới đất đào ra chai Mao Đài đã được cất giấu nhiều năm, rót cho Mục Thanh một bát đầy.
Hướng Noãn tức giận nói: “Lại uống rượu?”
“Đây không phải thấy Thanh Thanh lên vui sao, gọi là Thanh Thanh nhé?”
“Được.” Mục Thanh nhất thời có một loại xúc động được chiều mà lo, cậu vội vàng giải thích: “Mấy ngày trước đứa trẻ chạy mất của hai người chính là tôi, tôi tên là Mục Thanh, lúc đó vì một số nguyên nhân, nên mới biến thành dáng vẻ như vậy, không phải cố ý lừa hai người.”
“Ăn đi.” Lục Ngọc Thương nhét miếng bít tết vào trong miệng cậu: “Ăn đi, ngon không?”
“Ngon.” Mục Thanh gật đầu, lại uống một ngụm sữa bên cạnh, sữa được đổ đầy, khi đặt cốc xuống thì thấy bên miệng có một vòng sữa, cậu liếm sạch sẽ, lại ngồi nghiêm chỉnh, tư thế ngồi chuẩn học sinh, hai tay đặt trên đùi.
“Cậu ấy rất ngoan.” Lúc này Lục Ngọc Thương một lòng hướng về cậu, nói với Hướng Noãn và Lục Chấn Đông: “Lúc đó khi con về nhà cũ nhìn thấy, một người ngồi ở đó đọc sách, đọc bảng chữ cái tiếng Anh, không biết tìm được ở đâu, còn mua cho mình một chiếc điện thoại di động.”
Lục Ngọc Thương nói đến đây cũng cảm thấy kỳ lạ: “Tiền ở đâu ra vậy?”
“Bán quả đào kiếm được, bán gần một tháng, kiếm tiền mua điện thoại.”
Lục Ngọc Thương nói với Hướng Noãn: “Mẹ xem, cậu ấy còn giỏi như vậy nữa.”
“Đào rất ngọt.” Hướng Noãn nhớ về chuyện lúc trước: “Lúc đó là một cây to, còn cao hơn tầng hai nữa, ba con mua từ bên ngoài về, lúc đó giá cũng rẻ, mẹ nhớ là không đắt, bao nhiêu tiền vậy?”
“Không nhớ nữa.” Lục Chấn Đông không nhớ được, đã là chuyện hơn hai mươi năm trước rồi, ai có thể nhớ rõ được chứ, có điều còn nhớ rõ cảnh đi mua đồ lúc đó: “Tôi đến chỗ họ chọn cây, vốn dĩ muốn chọn một cây tùng, nhưng sau đó họ nói với tôi rằng cây đào có lợi nhất, chính là cây đó, vừa lùn vừa mập, có rất nhiều quả, nên chọn trúng.”
Mục Thanh cười ra tiếng, không khí gượng gạo trước đó đều bị quét sạch: “Tôi nhớ, lúc đó anh còn nói có thể rẻ hơn một chút được không, nói tôi quá đắt rồi, nhưng tôi xứng với cái giá đó.”
Cậu học theo giọng điệu của người bán lúc đó: “Không thể giảm được, chỉ có giá này, anh xem cây khác xem, không có cây nào đẹp cả, sau này sẽ cho anh một cây đầy quả đào, rất có lời, anh có thích mua không.”
Hướng Noãn cũng cười vỗ đùi nói: “Lục Chấn Đông à Lục Chấn Đông, ký ức cay đắng ngọt bùi tốt như vậy, bây giờ tiêu tiền hào phóng, không tốt.”
“Cậu vậy mà vẫn còn nhớ.” Lục Chấn Đông nói đến lại thở dài không thôi: “Đã là chuyện rất lâu rồi, tôi già rồi, mọi người nói cái gì cũng đều không nhớ nữa.”
“Tôi vẫn còn nhớ.” Mục Thanh gật đầu, cậu nói như tranh công vậy: “Tôi nhớ hết, vẫn luôn không quên.”
Lục Ngọc Thương ngồi bên cạnh Mục Thanh, trong một tháng anh tiếp xúc với Mục Thanh này, luôn nghe cậu vô ý nói về sự chờ đợi kiên nhẫn trong quá khứ, cậu sẽ dùng loại giọng điệu mơ hồ, không hề để ý, bình tĩnh nói về trải nghiệm cô đơn trong mười lăm năm này, người nói có thể vô ý, mà nghe xong lại rất đau lòng.
Yêu quái có tuổi thọ rất cao, sự chờ đợi đối với họ mà nói chẳng qua chỉ là chuyện thường ngày mà thôi, từ lời kể lại của Mục Thanh, chắc cậu sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng lại cảm thấy là một chuyện bình thường, có điều sự mong nhớ đã chiếm hầu hết suy nghĩ của cậu, lúc này mới vô ý để lộ ra một tia đau buồn.
Cậu buồn rồi, Lục Ngọc Thương đột nhiên cũng cảm thấy buồn, anh rất muốn cứ ôm Mục Thanh vào lòng, xoa mặt cậu, vò tóc cậu, véo mũi cậu, giống như đang nuôi búp bê vậy, loại cảm xúc này vô cùng đáng sợ, trong giây lát anh đều bị cách nghĩ đột nhiên xuất hiện của mình dọa sợ, nhanh chóng hồi thần, đồng thời di chuyển ánh mắt, tiếp tục cúi đầu cắt bít tết.
Cắt xong đặt vào trong bát Mục Thanh, chấm nước sốt cho cậu, rót sữa cho cậu. Mục Thanh ở bên cạnh cùng Lục Chấn Đông uống rượu, uống rất hăng hái.
Thật ra cậu không biết uống rượu, nhưng vào ngày vui có ý nghĩa không bình thường này, Mục Thanh sẽ phá lệ, dù sao cậu và Lục Chấn Đông cũng coi như có quan hệ anh em với nhau, anh em gặp nhau chẳng lẽ lại không uống chén rượu sao, quy tắc giang hồ Mục Thanh đều hiểu hết, lúc đó có không ít người luôn đến nhà tìm Lục Chấn Đông uống rượu, Mục Thanh nhìn nhiều rồi.
“Cậu biết uống rượu không?” Lục Ngọc Thương không khỏi có chút lo lắng, giơ tay lấy đi cốc rượu của Mục Thanh, bị Mục Thanh dùng ánh mắt đầy nước trừng qua, đây là lần đầu tiên Mục Thanh trừng anh, bất mãn nói: “Uống thêm chút nữa, anh vội cái gì chứ.”
Sau khi nhìn thấy thái độ trước sau không giống này, Lục Ngọc Thương biết cậu uống say rồi, nên không muốn để cậu động vào rượu nữa, ngang ngược lấy đi cốc rượu trong tay cậu, tất nhiên Mục Thanh sẽ không chịu, tranh giành với anh một lúc.
Cứ tranh nhau như vậy, cơ thể đột nhiên nghiêng ngả lên xuống một lúc, sau đó, một dòng nước mắt lăn dài từ trong đôi mắt đầy nước của cậu, nhanh chóng rơi lộp bộp xuống cằm, thấm vào trong áo hoodie trắng của cậu, sờ một cái cảm thấy ướt đẫm, không chỉ Lục Ngọc Thương, Hướng Noãn và Lục Chấn Đông ở bên cạnh cũng đều ngẩn ra.
“Anh trai nhỏ bị làm sao vậy?” Lục Chấn Đông cũng có hơi say, xưng hô xấu hổ thế nào cũng đều gọi ra, không hề quan tâm đến bối phận, ông nấc một cái, nửa say nửa tỉnh tiếp tục hỏi: “Con biết xảy ra chuyện gì không Thương Thương?”
Hướng Noãn cũng có chút không biết làm sao, đứng lên, lấy bánh kem đưa vào trong tay Mục Thanh: “Vậy ăn chút bánh kem đi, đừng khóc nữa, bánh kem ngon lắm, làm cho cậu đấy.”
Khi Mục Thanh vẫn còn là Thanh Thanh, cậu ở nhà họ Lục ăn ngon uống ngon một thời gian, ăn mặc đều là loại tốt nhất, mấy ngày nay đột nhiên kén ăn, chỉ thích ăn bánh kem xoài, tốt nhất nên thêm một chút sữa đặc, đột nhiên có thể ăn mấy cái, tất nhiên Hướng Noãn cưng chiều cháu trai, ngày nào cũng đều chuẩn bị đồ ăn vặt.
“Thanh Thanh đừng khóc nữa.” Hướng Noãn đi qua vỗ lưng cậu, lo lắng đến nỗi gọi nhầm luôn: “Để bà nội ôm ôm nào, được không?”
Mục Thanh nói được, Hướng Noãn ôm vỗ lưng cậu, trên người cậu đầy mùi rượu, uống quá nhiều rồi, Hướng Noãn không chịu được mùi rượu, tức giận nhìn Lục Chấn Đông, trách ông sao đột nhiên lại mang rượu ra.
Lục Chấn Đông là một người sợ vợ, dám tức giận nhưng không dám lên tiếng.
Lục Ngọc Thương cũng đoán ra được lý do khiến Mục Thanh khó chịu, bình thường cậu vừa giữ thể hiện vừa mạnh mẽ, nhất định sẽ không khóc thành dáng vẻ thế này, chỉ có thể sau khi uống rượu mới phát tiết cảm xúc thật sự của mình, chắc trong lòng cậu thật sự vô cùng tủi thân.
Lần khóc này chắc là quá vui lại ủy khuất.
Lục Ngọc Thương lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu, lại từ từ bảo cậu đừng khóc nữa, sau đó Mục Thanh càng có người dỗ lại càng khóc dữ dội, Lục Ngọc Thương nhớ một từ gọi là được sủng mà kiêu, thật sự không còn cách nào khác, nên lôi cậu về phòng ngủ của mình, ấn cậu ngồi xuống ghế, lấy khăn mặt nhúng nước, lau mặt cho cậu.
Mục Thanh có chút xấu hổ, nói để mình tự làm, Lục Ngọc Thương đưa khăn mặt cho cậu, cậu ôm một lúc lại đột nhiên nhún vai, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, nói hôm nay ba rất vui, nói không được mạch lạc, lại nói xin lỗi, vẫn luôn khóc, không thể dừng lại, khóc cho đến lúc buồn ngủ, gục đầu xuống nhắm mắt lại, cằm đặt trên bàn, ngủ mất.
Lục Ngọc Thương nhường phòng này lại cho cậu, mình thì đi ngủ phòng khách, vừa mở cửa, không kịp phòng bị nhìn thấy ba mẹ anh đang ngồi xổm dựa lưng vào tường, vừa nhìn thấy con trai mình đi ra, hai người ngượng ngùng đứng dậy, nói: “Không khóc nữa rồi?”
“Ừ.” Lục Ngọc Thương đóng cửa lại: “Không khóc nữa, uống rượu nên có chút buồn.”
“Ai.” Hướng Noãn cũng không biết nên nói gì: “Nói thật bây giờ tim mẹ vẫn còn đập rất nhanh, đang là một đứa cháu trai đột nhiên biến thành em trai của mẹ, loạn đến nỗi mẹ khó chịu.”
“Vốn dĩ đã không phải là cháu trai rồi.” Lục Ngọc Thương nói với mẹ anh: “Chuyện của con cũng từ từ sẽ đến.”
Anh nói chính là chuyện kết hôn sinh con của mình, tất nhiên sẽ không kết hôn, công khai come out, sinh con, chắc cũng sẽ không sinh, chuyện này cứ để từ từ, không thể vội được, có điều mẹ anh nóng lòng muốn được bế cháu trai, đặc biệt là lần này để bà bế được Mục Thanh, nếm được vị ngọt rồi, nên trong lòng bà càng mong ngóng về đứa cháu tương lai.
Đặc biệt anh còn nghe nói, đứa cháu này còn biết Tam Tự Kinh, biết nhận biết chữ, nói rõ ràng, trẻ con bình thường không thể so được với cậu, bế ra ngoài nói chuyện với hàng xóm cũng rất có thể diện, chẳng trách Hướng Noãn lại thích cậu như vậy.
“Biết rồi.” Hướng Noãn đáp lại, một lúc sau bà lại đuổi theo hỏi: “Vậy vấn đề về hộ khẩu của Mục Thanh thì phải làm sao, đặt ở đâu, có cần đặt ở nhà chúng ta không, mẹ nghĩ rồi, vẫn có thể đặt, làm con trai.”
Lục Ngọc Thương nói đến lúc đó thì gọi cậu, có điều anh nghe nói Mục Thanh đã có chứng minh thư chính thức rồi, tự mình có một hộ khẩu riêng, chỉ thiếu chứng minh thân phận khi là trẻ con thôi, nhỡ đâu đến lúc nào đó đột nhiên biến trở về, có thể dùng được.
Mục Thanh uống rượu xong thì ngủ rất say, trưa hôm sau mới tỉnh lại, cậu sờ mặt trước, sờ thấy nước mặt đã khô dính trên mặt, vô số chuyện tối qua cũng xuất hiện trong đầu, nhất thời cậu sợ đến nỗi ngồi bật dậy, mở mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ này.
Màu chủ đạo là xanh trắng, những phần còn lại đều được trang trí màu đen, cả căn phòng rộng đến đáng kinh ngạc, to hơn gấp đôi căn phòng trong biệt thự, ở giữa thậm chí còn có bậc thang, chia thành ba không gian trên giữa và dưới, Mục Thanh nằm trên giường ở chỗ cao nhất, có thể nhìn thấy rõ mọi thứ từ trên cao.
Cậu đứng dậy bằng chân trần, mở cửa đi ra ngoài, quần áo nhăn nhúm, đầu tóc cũng bù xù, nhưng nóng lòng muốn được nhìn thấy Lục Ngọc Thương, vì vậy đi được mấy bước thì đúng lúc gặp Hướng Noãn đang đi vào phòng, hai người nhìn nhau một lúc, Mục Thanh gọi trước: “Chị Hướng Noãn.”
“Thanh Thanh dậy rồi sao.” Trước mặt chính là cháu trai ngoan ngoãn cục cưng mấy ngày của bà, bây giờ còn cao hơn cả bà, hôm qua Hướng Noãn nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận, có điều qua một đêm nhận ra hiện thực, đối xử càng hòa nhã vui vẻ với Mục Thanh hơn: “Muốn ăn sáng rồi sao?”
“Vâng.” Mục Thanh vừa trả lời vừa nhìn xung quanh, Hướng Noãn hiểu ý, cười nói: “Tìm Thương Thương đúng không, nó đi tập thể dục rồi.’
Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, Lục Ngọc Thương vắt một cái khăn trên cổ, cả người chạy đến nỗi ướt đẫm mồ hôi, đúng lúc đẩy cửa bước vào, ánh ban mai hắt ra từ phía sau anh, anh đeo một cái băng đô màu trắng, khiến cho mặt mũi càng đẹp trai hơn, bộ quần áo thể thao cũng mặc lỏng lẻo trên người, hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ.
Mục Thanh đứng ở đó gọi: “Thương Thương.”
Cậu cười đến nỗi như một đóa hoa vậy, rõ ràng rất vui, hôm qua khóc, một là bởi vì uống rượu, rượu bốc lên đầu, hai là bởi vì vui quá mà khóc, cho nên mới mất mặt thất thố, Lục Ngọc Thương đi qua, ừ một tiếng, xoa đầu cậu, rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Buổi chiều, anh lái xe đưa Mục Thanh đến phân cục Kinh Giang.
Thân là một nhân viên chính thức của phân cục, Mục Thanh lấy được mức lương cơ bản cao đến đáng kinh ngạc, tất nhiên cũng phải làm việc chăm chỉ cho phân cục rồi, cậu càng muốn đi xem tình hình bên đó, có chỗ nào cần mình giúp đỡ không.
Hơn nữa Lưu Huyền Thông ở bên đó còn nói, đặc biệt làm cho cậu giấy chứng minh thân phận trẻ con, đến lúc nào đó nhỡ đâu biến trở về, còn có thể lấy ra dùng, cậu ta có nghĩa khí, Mục Thanh cũng phải có nghĩa khí.
Khi đến bên đó đã là giữa trưa, khi hai người đến chi nhánh vô cùng lộn xộn, bàn ghế bay khắp nơi, đèn chùm bị vỡ một nửa, trên mặt đất toàn là thủy tinh phản chiếu lấp lánh, giẫm vào vang lên tiếng sột soạt, giống như giẫm lên một miếng khoai tây chiên vậy.
Mục Thanh và Lục Ngọc Thương từ từ đi vào, thấy mấy người trong phân cục đang tập trung lại, đang lảm nhảm xung quanh một yêu quái bị trói chặt ở giữa.
Một cục trắng to béo đầy thịt, cái đầu to khổng lồ đang ngẩng cao, tứ chi và thân thể vô cùng nhỏ, tỷ lệ tổng thể rất mất cân đối, kỳ lạ nhất là, mặt của nó dường như không nhìn rõ ngũ quan, hoặc là nói hoàn toàn không có ngũ quan, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mũi và miệng.
Mục Thanh không biết đây là gì, hỏi Lưu Huyền Thông đây là gì, là Yến Hồi trả lời thay cho cậu ta, là một loại yêu thú có huyết mạch Hỗn Độn, ngoại hình giống với Hỗn Độn, nhưng lại có chút không giống, chắc là lại, có điều lai quá nhiều huyết thống, cho nên năng lực kém xa Hỗn Độn. Khứu giác của nó đặc biệt nhạy, nó sống bằng cách ăn thịt những sinh vật khác, trong tay nó đã có ba vụ án giết người.
Có điều vì nó là loại lai mới, nhóm người Yến Hồi không tìm được ghi chép có liên quan, cho nên tạm thời dựa theo ngoại hình của nó, gọi có là Bạch Yêu.
Loại yêu quái ác độc này phải bị giam cầm suốt đời trong nhà tù yêu quái, Hỗn Độn là một trong tứ đại hung thú ở thời cổ đại, tính cách tàn bạo độc ác, ghét nhất những người có tính cách cao thượng, vì vậy vào thời cổ đại nó tiếp tay cho ác ma lộng hành, vì vậy nên bị thiên hạ ghét bỏ, Bạch Yêu này mang trong mình dòng máu Hỗn Độn, tất nhiên cũng thừa kế tính cách hung tàn của Hỗn Độn, không thể thả nó ra bên ngoài làm việc ác được
Bạch Yêu yên tĩnh nằm trên mặt đất, vừa rồi nó suýt thì chạy thoát thành công, nhưng cuối cùng vẫn bị người của phân cục hợp lực bắt lại, lúc này nó bị nội thương nặng nề, chỉ có thể nằm trên mặt đất thoi thóp hơi tàn, qua một lúc, hai mắt gần như không tồn tại của nó mở ra một khe hở, đột nhiên mũi dùng lực hít xung quanh.
Khứu giác của nó rất nhạy, lúc này ngạc nhiên nói: “Tại sao lại có khí Kim Long?”
Kim Long có thể lên trời xuống đất không gì không thể, gần như có thể coi như là con cưng của trời, có điều vào rất nhiều năm trước, Kim Long đã biến mất cùng với một nhóm đại yêu, vốn dĩ họ chính là một nhóm loài quý hiếm, sau này thế nhân cũng không còn được nhìn thấy con trời toàn thân chiếu rọi kim quang nữa.
Bạch Yêu ngẩng gương mặt đáng sợ của nó lên, ánh mắt dừng một lúc trên người Mục Thanh, sau đó hỏi: “Tại sao trên người cậu lại có khí Kim Long, cậu là đại nhân Kim Long của chúng tôi sao?”
“Cậu không phải là một cái cây sao?” Lục Ngọc Thương thấy kỳ lạ: “Sao lại trở thành rồng rồi?”
“Trên người anh” Lúc này Bạch Yêu lại nói, nó nhìn Lục Ngọc Thương: “Tại sao cũng có khí tức của đại nhân Kim Long của chúng tôi.”
Nhất thời, ánh mắt của mọi người trong phân cục đều tập trung trên người Mục Thanh và Lục Ngọc Thương.