Chương 28
Mục Thanh nhìn anh ta một lúc, đột nhiên bỏ chạy, cậu là sợ từ tận đáy lòng, vốn dĩ không sợ trời không sợ đất, không biết tại sao nhìn thấy người này hai chân lại run rẩy, yêu lực của cậu còn chưa hồi phục hoàn toàn, không dám liên quan gì đến anh ta, đáng tiếc chưa chạy được mấy bước, thịt nướng trong tay bị rơi mất, Mục Thanh quay đầu lại khó chịu giậm chân, lại chạy về phía trước.
Cuối cùng cả người vẫn bị người đàn ông kia nhấc lên không trung.
“Chạy đi đâu vậy?” Người đàn ông cười hỏi: “Đúng rồi, tôi tự mình giới thiệu một chút, tôi tên là Lê Quang, là một thầy bắt yêu, chuyên bắt những loại yêu quái như cậu, đừng có để tôi tức giận biết chưa.”
Mục Thanh bị anh ta nhấc cổ áo lên, tư vị hai chân treo trên không trung rất khó chịu, yêu lực của cậu lại đột nhiên không sử dụng được, thỉnh thoảng lại trút ra một điểm giống như đang đánh trên bông vậy, nhẹ nhàng không có lực uy hiếp gì, Lê Quang nhìn thấy hai chân ngắn của cậu không ngừng giãy dụa trên không trung, giơ tay giữ giày của Mục Thanh, lật cậu một vòng giống như lật bánh xèo vậy, lại lật trở về, lật đi lật lại mấy lần, Lê Quang xác định nói: “Trông cậu rất quen.”
Anh ta lại lặp lại lời nói, cậu rất quen, nhưng lại không nói quen ở chỗ nào, nhìn thấy đôi mắt của Mục Thanh, cảm xúc điên cuồng lại xuất hiện, ngược lại muốn sờ mặt cậu, anh ta dỗ dành nói: “Đi theo tôi, biến trở về nguyên hình cho tôi xem nào.”
Mục Thanh nghiêng đầu, gạt động tác của anh ta ra, nói tôi không biết anh, Lê Quang không tức giận còn cười, lại lật balo nhỏ của cậu, hỏi: “Đeo làm gì chứ, ai đeo cho cậu, điện thoại, hết pin rồi, ai mua bộ quần áo này cho cậu, con trai không được mặc đồ xinh xắn như vậy.”
Anh ta dò hỏi từng câu một, Mục Thanh mím môi không muốn trả lời, đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Lục Ngọc Thương: “Anh là ai?”
Giọng nói này bình ổn, nhưng trong đó lại xen lẫn tức giận khó có thể nghe ra, đây là lần đầu tiên Mục Thanh nhìn thấy Lục Ngọc Thương tức giận như vậy, cậu theo bản năng muốn quay đầu lại, nhưng cuối cùng bị Lê Quang giữ đầu, dùng một tư thế cầm búp bê giấu Mục Thanh sau lưng, vừa trả lời: “Cút sang một bên đi.”
Lục Ngọc Thương tức đến bật cười: “Anh bảo tôi cút? Đây là đứa trẻ nhà chúng tôi, anh hỏi thằng bé xem, có phải không.”
Thấy Lê Quang nhìn qua, tất nhiên Mục Thanh là kẻ thức thời là người tài giỏi, mở miệng, khó khăn gọi một tiếng: “Ba ơi.”
Lục Ngọc Thương giơ tay ra, nhướng mày với Lê Quang: “Đưa cho tôi.”
Tất nhiên Lê Quang không muốn đưa, Lê Quang cũng không biết tại sao mình không muốn đưa, anh ta chỉ biết mình không muốn buông tay, nơi này tương đối hẻo lánh, nhất định không có bao nhiêu xe đi qua, họ cứ đối đầu nhau như vậy, cũng chỉ có hai ba người qua đường nhìn lại, Lục Ngọc Thương đeo tóc giả và khẩu trang, không ai nhận ra anh.
Lê Quang không đưa, Lục Ngọc Thương muốn lên cướp lấy, động tác của anh rất nhanh, nhanh chóng chạm vào chân nhỏ đang rũ xuống của Mục Thanh, có điều không dám kéo mạnh, chỉ kéo nhẹ rồi nói: “Thả tay ra.”
Giọng nói đã nặng hơn vừa rồi.
Bên cạnh lại có một nhóm người dừng lại, Mục Thanh thấy vậy sợ hãi kêu lên: “Ba ơi cứu con, anh ta nói muốn mang con đi bán, các cô chú cứu cháu với, cháu không muốn bị bán đi đâu.”
“Ngoan nào, đừng sợ.” Lục Ngọc Thương nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì cảm thấy rất buồn cười, anh ngẩng đầu nhìn Lê Quang, Lê Quang cũng nhíu mày đánh giá anh.
Thật ra Lê Quang không tin, Lục Ngọc Thương chỉ là một người bình thường, không thể sinh ra được một yêu quái có yêu khí thuần khiết như vậy, nhưng những ánh mắt chỉ trỏ và đánh giá xung quanh khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta muốn trực tiếp đá Lục Ngọc Thương đi rồi rời khỏi nơi này, nhưng dưới ánh mắt của mọi người không dễ làm, thậm chí đã có người bắt đầu báo cảnh sát rồi, nói ở đây có một kẻ buôn người.
“Anh mẹ nó có thả ra không!” Lục Ngọc Thương nhìn thấy Mục Thanh bị kéo cổ áo cảm thấy tức giận, Mục Thanh làm gì đã phải chịu loại khổ sở này chứ, cho dù lúc đó mình không quen thuộc với cậu, cũng tốt bụng nuôi dưỡng cậu, bây giờ đã trở thành người một nhà rồi, càng phải bảo che khuyết điểm hơn, không thể để người khác bắt nạt cậu.
Tay kéo quần áo Mục Thanh của Lê Quang từ từ thả ra, Lục Ngọc Thương đỡ mông cậu tiến lên ôm lấy cậu, Mục Thanh thuận thế ôm chặt lấy cổ anh, dáng vẻ của hai người rất hòa hợp với nhau, Lê Quang theo bản năng cảm thấy ghen tị và tức giận, hung dữ liếc nhìn Lục Ngọc Thương một cái, khi đang muốn rời đi, thì bị Lục Ngọc Thương nắm lấy cổ áo, hô lên: “Đừng đi, đợi cảnh sát đến.”
Một đám đông nhiệt tình bên cạnh khống chế tên buôn người này, Lục Ngọc Thương nghĩ đến việc Mục Thanh không có giấy chứng nhận thân phận, e rằng khi lập biên bản sẽ bị bại lộ, vì vậy lấy cớ rằng đứa trẻ khó chịu mà chạy mất, anh chạy rất gấp, khi đến nửa đường Mục Thanh đột nhiên hô lên: “Ba không được rồi Thương Thương, ba cảm thấy ba sắp biến thân rồi.”
Hai từ biến thân này suýt chút nữa khiến Lục Ngọc Thương bật cười, anh đi vào một trung tâm mua sắm, vốn dĩ muốn dẫn Mục Thanh vào nhà vệ sinh trốn một lúc, sau đó nhìn thấy trong trung tâm mua sắm có một căn phòng trống, là một cửa hàng vừa mới chuyển đi, vì vậy anh cho Mục Thanh vào phòng thử đồ, mình thì chờ bên ngoài.
Không lâu sau, cuối cùng trong phòng thử đồ cũng vang lên giọng nói trong trẻo của một thiếu niên: “Ba xong rồi, nhưng....”
“Nhưng không có quần áo, quần áo rách hết rồi.”
Năng lực của Mục Thanh vô cùng kỳ lạ, còn rất không ổn định, năng lực thật sự của cậu chắc là hơn hẳn thế này, nhưng lại không thể khống chế được, lúc tốt lúc xấu, giống như lần trước quần áo có thể biến nhỏ lại được, nhưng lần này lại không thể biến lớn lên được, một mảnh vải nhỏ treo trên người cậu, nhìn còn thảm hại hơn so với người nguyên thủy, căn bản không thể gặp người khác được.
Lục Ngọc Thương chỉ đành ra ngoài mua cho cậu bộ quần áo, Mục Thanh cẩn thận mở cửa ra nhận lấy, lúc này cậu đã sớm biết Lục Ngọc Thương thích con trai rồi, tất nhiên phải tránh đi, sau khi mặc xong cậu đang muốn đi ra, đột nhiên bên tai co một tiếng, tức giận nói: “Ai sờ tôi.”
“Không có ai mà.” Lục Ngọc Thương thuận miệng đáp lại, nhưng đột nhiên thấy bên trong không có âm thanh gì nữa, anh không khỏi lo lắng đi qua gõ cửa, Mục Thanh nhanh chóng mở cửa cho anh, cả người đột nhiên bổ nhào vào người anh, cơ thể run rẩy.
“Sao vậy?” Lục Ngọc Thương ôm Mục Thanh đã trở thành trạng thái trưởng thành bắt đầu có chút không tự nhiên, dù sao anh cũng thích đàn ông, đụng chạm cơ thể quá mức không thích hợp lắm, anh muốn để Mục Thanh buông tay ra, nhưng Mục Thanh lại càng ôm chặt hơn, nói: “Ba chạm vào thứ kỳ lạ gì đó.”
Đây chính là điều mà Mục Thanh sợ nhất, lúc đó khi cậu hóa hình đã đi xung quanh tuần tra một hồi, phát hiện không có quỷ khí nào tồn tại lúc này mới quang minh chính đại bắt đầu định cư tại nhà cũ của nhà họ Lục, trên thế giới này đã không còn ma quỷ nữa rồi, nhưng vừa rồi trong phòng kia, cậu bị một bàn tay sờ mông.
Hai lần, một lần bên trái một lần bên phải, giống như đang xem thịt lợn vậy, cho đến khi Mục Thanh lên tiếng, mới biến mất không thấy đâu.
Mục Thanh bị dọa đến khóc luôn, ôm Lục Ngọc Thương không dám cử động, Lục Ngọc Thương ôm cậu đi về phía cửa, Mục Thanh vùi đầu trên vai anh, cắn môi run rẩy, xung quanh thỉnh thoảng lại có ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía hai người đàn ông kỳ lạ.
“Được rồi, được rồi, ra ngoài rồi.” Lục Ngọc Thương vỗ lưng cậu an ủi, người này rất mềm, nhu nhu lại có chút thịt, cảm giác sờ rất thích, Lục Ngọc Thương vậy mà không thể buông tay, anh thầm mắng mình là một lão súc sinh, vừa khó khăn đẩy Mục Thanh ra.
Hai người cùng đi ra khỏi trung tâm thương mại, Mục Thanh chạy ra xe rồi mới quay đầu lại, nhíu mày, mơ hồ cảm thấy tòa nhà này có chút gì đó khiến người ta không thoải mái, yêu quái họ vô cùng mãn cảm với khí trường, cảm thấy không đúng, vậy tất nhiên sẽ có đạo lý, có điều cụ thể ở đâu thì cậu cũng không nói ra được, sau khi thu lại tâm tư, cậu kể về người đàn ông vừa rồi với Lục Ngọc Thương.
“Anh ta nói cảm thấy ba rất quen.” Mục Thanh kể lại lời Lê Quang: “Nhưng ba không biết anh ta, anh ta là thầy bắt yêu.”
Lục Ngọc Thương nhớ tới người kia cũng cảm thấy không thoải mái, không hiểu sao lại thấy mâu thuẫn, anh nói: “Vậy đừng có tiếp xúc với anh ta nữa.”
“Ừ, ba rất sợ anh ta, nhưng chắc anh ta không thể đánh được ba bây giờ.”
Lục Ngọc Thương nghe thấy vậy, ôm lấy vai Mục Thanh, kéo cậu lại gần người mình, lại nói: “Về nhà trước đã.”
Tất nhiên là trở về biệt thự nhà anh trước, có điều khi Lục Ngọc Thương lái xe được nửa đường, nhận được điện thoại của Hướng Noãn, Hướng Noãn khóc ở bên kia hỏi: “Tìm được Thanh Thanh chưa?”
Lục Chấn Đông lo lắng ở bên kia, cũng cùng hỏi với Hướng Noãn: “Tìm được thì nhanh chóng đưa trở về biết chưa.”
Lục Ngọc Thương nói tìm được rồi, sau khi cúp điện thoại, anh hạ quyết tâm, nói với Mục Thanh: “Trở về đi, chúng ta nói thật ra.”
Không thấy cháu trai đâu nữa, lại có thêm một người thân, Lục Ngọc Thương đoán theo trình độ tiếp nhận của ba mẹ anh, chắc sẽ tương đối khó khăn, có điều cũng không còn cách nào khác, cũng không thể để như vậy được.
Anh chuyển làn ở ngã tư phía trước, lái về nhà, Mục Thanh ở bên cạnh thấy vậy vừa kích động lại vừa bồn chồn bất an, trong mắt hiện lên một tia sóng, dựa vào lưng ghế bắt đầu nghĩ sẵn trong đầu lời thú nhận.