Chương 27
Cho dù Lục Ngọc Thương có không đồng ý thế nào, cuối cùng Mục Thanh vẫn bị Hướng Noãn vui vẻ bế về nhà, trước khi cậu đi còn mang theo con khỉ bông to mà Lục Ngọc Thương đã gắp cho cậu, ở một góc ra dấu ok với anh, lúc trước vừa học được, làm xong hai ngón tay còn đan chéo nhau, bắn tim.
Lục Ngọc Thương nhanh chóng nháy mắt với cậu, để cậu đừng để bại lộ mình, Mục Thanh gật đầu, sau đó thân thể co vào trong lòng Hướng Noãn, nhìn từ xa đúng dáng vẻ rụt rè của một đứa trẻ, cùng hai vợ chồng lên xe. Công việc của Lục Ngọc Thương ở Đông thành, có quan hệ tuyên truyền trực tiếp với một bộ phim tồn kho lúc trước mà anh đã quay, vì vậy nhất định phải qua đó ghi hình, giống với việc anh mang theo tác phẩm đi quay tiết mục vậy, là Hướng Diêu thấy gần đây anh không có việc gì mới tạm thời nhận một chương trình tạp kỹ chất lượng cao.
Khi anh xuống máy bay đã là tám giờ tối rồi, vừa mở điện thoại, đã thấy vô số tin nhắn gửi đến nhấp nháy trên màn hình, toàn bộ đều đến từ đại gia đình tương thân tương ái, nhóm ba người quần chúng hóa này, đều là video.
Lục Ngọc Thương tùy ý mở một video ra đều có thể nghe thấy giọng nói thích thú của mẹ mình: “Lục Chấn Đông, ông cầm cái yếm nhỏ đó qua đây, mặc lên cho cháu trai cục cưng của tôi, ai Thanh Thanh, nghe bà nội nói nào, không được dính cơm lên miệng, ăn chậm một chút, ăn chậm thôi, không đủ thì bà nội sẽ đi mua, ai yo tiêu tâm can của tôi ơi, thật là đáng yêu, còn đáng yêu hơn ba cháu hồi nhỏ nhiều.”
Lục Ngọc Thương vô duyên vô cớ bị bắn một tên vào tim ngẩn ra, cầm điện thoại đứng ở lối ra sân bay, anh suýt chút nữa không hiểu rõ được quan hệ và bối phận của bốn người họ, muộn màng nhận ra người ba trong miệng của mẹ anh kia chính là anh. Một lúc sau Lục Ngọc Thương tìm được tai nghe, sau khi cắm vào điện thoại thì cẩn thận xem video bên trong.
Có đủ mọi góc độ, video mới nhất hơn 10Mb, là video Mục Thanh tự mình cầm thìa ăn cơm, không biết là cố ý giả vờ dáng vẻ trẻ con hay vốn dĩ chính là như vậy, cậu cầm thìa bằng năm ngón tay, không phải là cách cầm tiêu chuẩn, rào rào xúc cơm từ trong bát vào miệng. Có điều động tác không ổn, vì vậy khóe miệng dính rất nhiều cơm trắng, cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ống kính, tóc đều bù xù lên, mềm mại rũ xuống trên đầu cậu.
Lục Ngọc Thương đang xem không nhịn được, bật cười lên tiếng, lần này Hướng Diêu không đi cùng, bên cạnh là trợ lý của anh, kéo áo Lục Ngọc Thương nói: “Anh Lục, phía trước đều là fan đấy.”
Lúc này anh mới ngẩng đầu, chào hỏi với fan, có điều tâm trạng của anh tốt đến mức mắt thường cũng có thể nhận ra, đôi mắt vốn dĩ đã rất đẹp tràn đầy ý cười.
Sau khi đến khách sạn, Hướng Noãn gọi điện thoại cho anh, ban đầu là nghiêm túc nhưng lúc như ẩn chứa vui mừng, hỏi anh Mục Thanh có phải là con do anh nhận nuôi không, tất nhiên Lục Ngọc Thương phủ nhận rồi, nhưng Hướng Noãn lại không tin, nói Thanh Thanh đã nói với bà rồi, luôn sống với anh.
Lục Ngọc Thương không thể phản bác, qua loa ứng phó mấy câu, nhưng Hướng Noãn nghĩ quá xa, bảo anh nhanh chóng trở về, hôm nào đi làm thủ tục nhận nuôi Mục Thanh, để Mục Thanh quang minh chính đại đến nhà họ Lục họ, đi nhà trẻ đều cần phải chứng minh thân phận, không thể để cháu trai mình chịu thiệt thòi được.
Hướng Noãn còn hỏi anh bình thường Mục Thanh thích ăn gì, Lục Ngọc Thương không trả lời được, sau đó lại vô cớ bị mắng một trận, sau khi mắng anh làm ba kiểu gì vậy thì cúp điện thoại, Lục Ngọc Thương đứng ở trước cửa sổ một lúc, nghiêng đầu xuống bất lực duỗi tay, sau đó cởi quần áo đi tắm.
Tắm xong đi ra, Hướng Noãn lại gọi điện thoại, lúc này giọng điệu của bà rất lo lắng, nói Mục Thanh đột nhiên khóc lóc không ngừng, trẻ con khóc không ngừng hầu hết đều là bị bệnh, thậm chí còn lo lắng đến mức muốn đưa cậu đến bệnh viện, có điều tay Mục Thanh nắm chặt nắm đấm cửa, luôn không chịu thả ra, người nhìn thì nhỏ, nhưng sức lực lại rất lớn.
Lục Ngọc Thương bảo mẹ anh đưa điện thoại cho Mục Thanh, mình nói chuyện với cậu, Mục Thanh vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: “Họ muốn, muốn, chuyển cây đào đến đây, tôi vui quá.”
“Thanh Thanh cháu nói cái gì vậy?” Hướng Noãn cầm khăn đến lau hai má khóc đến nỗi đỏ bừng của cậu, không hiểu, nhưng Lục Ngọc Thương lại hiểu, chắc là ba mẹ anh thỉnh thoảng nhắc đến cây đào ở nhà cũ, vì vậy muốn chuyển cây đào qua đây, chuyện này đối với Mục Thanh mà nói chính là sự chấp nhận, cậu luôn nói mình là người già cô đơn bị bỏ quên ở nhà cũ, hơn mười năm nay vẫn luôn sinh sống một mình, bây giờ được người khác nhớ đến, làm sao lại không vui được chứ.
Lục Ngọc Thương nghiêm túc nói với cậu: “Không được khóc, cậu cũng không phải là trẻ con, dừng lại.”
Mục Thanh nghẹn ngào nói được, mẹ anh ở bên cạnh nghe thấy vậy, không đồng ý: “Sao không phải là trẻ con chứ, Thanh Thanh mới hai tuổi, khi con hai tuổi vẫn còn tè dầm đấy, Thanh Thanh ngoan hơn con nhiều.”
Lục Ngọc Thương: “Con không có.”
Anh tức chết rồi, nói với chính mình đây là hãm hại vu khống, sau đó anh nghe thấy Mục Thanh nhỏ giọng nói: “Tè dầm.”
“Hả?” Hướng Noãn không hiểu lắm, vì vậy đi sờ mông Mục Thanh, Mục Thanh vặn người trốn đi, có điều vẫn bị bà sờ được một khoảng mông, khô ráo, lúc này Hướng Noãn mới yên tâm, lại kể lể lại chuyện khi Lục Ngọc Thương còn bé.
Chắc đây chính là có mới nới cũ, Lục Ngọc Thương bị mẹ ghét bỏ như vậy nhưng lại không thể nặng lời với Mục Thanh, trước khi cúp điện thoại anh nói với cậu: “Đừng khóc biết chưa, khi về tôi sẽ mang quà cho cậu, quà chúc mừng cho cậu.”
Đây chính là bí mật giữa hai người họ, Hướng Noãn nghe đến nỗi không hiểu gì cả, chẳng qua bà chỉ cảm thấy trông Mục Thanh rất chững chạc, không giống một đứa trẻ hai tuổi, nhưng rốt cuộc vẫn đối xử với cậu như trẻ con, không nghĩ nhiều.
Chương trình tạp kỹ Lục Ngọc Thương quay lần này kéo dài bốn ngày, là một gameshow, anh là khách mời đặc biệt, đến tham gia thi đấu với một số ngôi sao cố định của chương trình. Ghi hình chương trình thực tế cũng không thoải mái hơn quay phim, Lục Ngọc Thương cũng coi như hao tâm tốn sức.
Vào đêm thứ ba, khi anh còn đang nửa tỉnh nửa mê thì nhận được điện thoại của Mục Thanh, giọng nói bên kia đè rất thấp, giống như đang trốn trong chăn nói chuyện vậy, Mục Thanh nên cảm thấy may mắn vì điện thoại của mình không bị thu mất, vẫn còn được cầm, cậu bò dậy quan sát tình huống trong phòng em bé một vòng, sau khi xác định không có ai, tiếp tục nằm vào trong chiếc nôi nhỏ của mình, đắp chăn nhỏ của mình, nằm xuống, nói tình hình bên mình cho Lục Ngọc Thương biết.
Chắc yêu lực của cậu sắp hồi phục rồi, mà hồi phục rất tốt, Mục Thanh có thể cảm nhận được năng lượng của mình, lần này mạnh mẽ xông đến, dường như còn lợi hại hơn lúc trước một chút, cậu không biết tình hình của yêu quái khác có phải đều là như vậy không, có khi dường như không thể khống chế được năng lượng trong cơ thể mình, nó như không thuộc về cậu, nhưng lại không thể không phục tùng sự khống chế của cậu.
Thậm chí Mục Thanh còn thường xuyên cảm thấy trong người mình có ẩn giấu một cỗ lực lượng càng lợi hại hơn, loại lực lượng này mang theo tính hủy diệt, cái này chẳng qua chỉ là một phần nổi của tảng băng, mà phần đáng sợ còn đang ẩn trong bóng tối, khiến cậu có chút lo âu không biết làm sao.
Lục Ngọc Thương bảo cậu cẩn thận một chút, đừng có giống như lần trèo tường bị ngã lần trước, đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện, đây cũng chính là điều mà Mục Thanh lo lắng, cậu chỉ sợ đến lúc khi vừa bị Hướng Noãn bế đi giới thiệu mình cho hàng xóm, đột nhiên biến lớn ở trước mặt người ta, chuyện này e rằng sẽ dọa nhóm người già người ta, tội lỗi tội lỗi.
Cậu kể tình hình đại khái với Lục Ngọc Thương, thích thú hỏi cảnh quay bên đó của anh, Mục Thanh gần như không xem tivi, cũng không hiểu về quy trình của các chương trình tạp kỹ này, chỉ cảm thấy rất vui, Lục Ngọc Thương kiên nhẫn giới thiệu cho cậu một nửa, cuối cùng gọi đến nỗi điện thoại hết pin, sau khi Mục Thanh ngủ, khi tiếng hít thở nhẹ nhàng của Mục Thanh truyền qua điện thoại, lúc này anh mới cúp điện thoại.
Không ngờ mới sáng sớm đã bị mẹ anh dọa tỉnh, Hướng Noãn vừa khóc vừa nói không thấy Mục Thanh đâu cả, xem camera trong nhà hoàn toàn không có người lẻn vào, mặc dù cửa sổ có mở, nhưng đây là lầu ba đấy, có điều bên đó lại là chỗ khuất camera, Hướng Noãn nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy là có người âm thầm bắc thang trèo lên lầu, cuối cùng bắt cóc Mục Thanh đi mất.
Bà khóc vật vã, Hướng Noãn không thể hiểu được mọi chuyện đã xảy ra thế nào, Lục Ngọc Thương bảo bà không cần lo lắng, mình gọi điện thoại cho Mục Thanh trước đã, gọi một lúc cũng không có ai nghe điện thoại, may mà việc ghi hình ở bên đây cũng đã đến giai đoạn kết thúc rồi, anh vội vàng chào hỏi, chạy về Kinh Châu.
Mục Thanh đeo ba lô nhỏ mà Hướng Noãn mua cho cậu, trong ba lô có vài đồng tiền xu và một chiếc điện thoại, một mình đi từ từ trên phố.
Cậu di ra quá gấp, điện thoại cũng hết pin rồi, lúc đó cậu trực tiếp nhảy từ tầng ba xuống, không quan tâm đến gì nữa, nếu như không nhảy ra, cậu đã nghĩ xong lưu trình của ngày hôm nay, đầu tiên là bị chị Hướng Noãn bế đi thử quần áo, nghe nói có thêm đợt quần áo mới đến, đẹp thì rất đẹp, nhưng không phù hợp với phong cách của cậu. Sau đó dẫn cậu đi chào hỏi hàng xóm, để cậu biểu diễn đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh, hôm qua vô ý để lộ ra, bị Hướng Noãn coi như là báu vật vậy.
Quá trình trên có lẽ sẽ lãng phí thời gian một ngày, Mục Thanh luôn có dự cảm, chắc hôm nay có thể biến trở về hình dạng ban đầu, cho nên nói gì cũng không thể ở lại được, cùng lắm thì đến lúc đó lại cùng Thương Thương quay lại giải thích, cậu kéo chặt balo nhỏ, đi đến phân cục Kinh Giang ở trung tâm thành phố, đi đến bên đó đợi một lúc trước, đợi Lục Ngọc Thương trở về đón cậu.
Đi qua một con phố tương đối phồn hoa, mùi thịt nướng khiến cho cả người Mục Thanh như muốn bay đi vậy, cậu chạy qua, lấy ra mấy đồng xu mà lúc trước khi Hướng Noãn có hứng trang trí cho cậu, nhón chân mua hai xiên thịt nướng, sau đó vừa ăn vừa đứng đợi đèn xanh đèn đỏ bên đường.
Đèn đỏ dừng lại, đèn xanh được đi, đúng lúc là đèn đỏ, Mục Thanh kiên nhẫn chờ đợi, thịt nướng nhiều dầu mỡ, ăn đến mức hai má của cậu đều dính một chút, thấy đèn đỏ chuyển sang màu vàng, lúc này có một chiếc xe ô tô từ từ dừng lại đợi đèn đỏ, từ trong cửa sổ xe đang mở, từ từ lộ ra gương mặt của một người đàn ông.
Mục Thanh nghiêng đầu nhìn anh ta, đúng lúc anh ta cũng đang đánh giá Mục Thanh, mặc dù gương mặt người đàn ông này không xuất chúng như Lục Ngọc Thương, nhưng khí thế của anh ta tương đối vững vàng hơn, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, không biết tại sao anh ta đột nhiên bật cười, sau đó anh ta rút một tờ khăn giấy xuống xe, ngồi xuống nhẹ nhàng lau cho Mục Thanh.
Mục Thanh theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, không biết vì sao lại có chút sợ anh ta.
Người đàn ông nói: “Tôi thấy cậu rất quen, quen thuộc từ tận đáy lòng, không biết là yêu quái nhỏ nhà nào vậy?”