Chương 26
“Này.” Lục Ngọc Thương vừa muốn gọi Mục Thanh lại bảo cậu đừng có ra mở cửa, thì thấy cơ thể cậu đột nhiên khựng lại, vấp phải chướng ngại vật, cả người ngã thẳng xuống đất phát ra một âm thanh nặng nề, nghe đến nỗi tim Lục Ngọc Thương đều nhấc lên nửa mét, anh đang muốn đi qua bế Mục Thanh lên, nhưng lại thấy cơ thể cậu bò tiến về phía trước mấy bước, khi sắp đến cửa mới khó khăn đứng lên.
Lúc này đã rất muộn, Lục Ngọc Thương trơ mắt nhìn Mục Thanh nhảy lên nắm lấy tay nắm, kéo xuống, cánh cửa vang lên một tiếng mở ra, nhưng động tác nhảy lên khiến cậu lại ngã xuống đất, lần này không còn may mắn như lần trước.
Cả người cậu ngã lên giày của Lục Chấn Đông, cốc trà sữa nóng nghi ngút trong tay Hướng Noãn đổ hết lên chiếc hoodie màu xanh lá của Mục Thanh, cậu vô thức oa lên một tiếng, bị bỏng rồi, kéo quần Lục Chấn Đông muốn đứng dậy. Lục Chấn Đông nhìn thấy một đứa bé màu trắng xanh trên chân mình, nhất thời chưa kịp phản ứng lại, chân run một cái, Mục Thanh còn chưa đứng vững, ôm chân ông ngã xuống đất, Hướng Noãn lập tức quát lớn: “Lục Chấn Đông ông làm cái gì vậy!” Lập tức cúi người nhấc Mục Thanh lên, cẩn thận đánh giá.
Không phải là đứa trẻ trong mấy bức ảnh vừa rồi sao.
Mắt to, miệng nhỏ, Lục Ngọc Thương cũng không có gen tóc xoăn tự nhiên, dáng vẻ quả thật không giống con trai mình, Hướng Noãn vừa lau trà sữa đang nhỏ giọt trên người cậu, vừa vội vàng gọi vào trong nhà: “Thương Thương, mau mang khăn lông khô ra đây.”
Mục Thanh ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Hướng Noãn đang dịu dàng lau cho mình, hai chân cậu đột nhiên mềm nhũn, cảm thấy không đứng lên được nữa, cảm xúc kích động, cậu chỉ đơn thuần coi Hướng Noãn là chị gái mình, lúc đó cô phun thuốc trừ sâu cho cậu, cắt tỉa những cành lá quá tươi tốt cho cậu, mùa đông đến, có khi tâm huyết dâng trào, còn quàng một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ cho cậu, đều là những hồi ức xa xưa.
Họ đi mười mấy năm, vẫn luôn không trở về, khăn choàng cũng rách rồi, đồ đều đã cũ hết.
Mục Thanh nhìn một lúc, sau đó cố gắng quay người lại liếc nhìn Lục Chấn Đông một cái, nhìn trái nhìn phải, vẫn có phần hài lòng.
Trước đây Lục Chấn Đông quả thật quá tệ, thích uống rượu, thích khoe khoang, thích nói phét, đi đường còn để lộ bụng bia, vốn dĩ có thân hình gầy, có điều sau khi kết hôn có con, tâm tình thoải mái, tăng cân vù vù, khi rời khỏi nhà cũ chắc đã được tầm một trăm cân, bây giờ lại gầy đi, gương mặt lộ rõ góc cạnh.
Lục Chấn Đông cảm thấy ánh mắt đứa trẻ này có hơi già dặn, ông giơ tay xoa đầu Mục Thanh, cười nhẹ giọng nói: “Cháu tên là gì, nói cho chú Lục nghe với có được không, chú Lục cho cháu ăn kẹo hoa quả.” Lục Ngọc Thương nghe thấy vậy nhanh chóng bịt miệng Mục Thanh lại, chuyện này thật sự không thể trách anh được, anh chỉ sợ Mục Thanh mở miệng sẽ nói những lời như: “Lục Chấn Đông à, anh còn nhớ em không, em Mục Thanh này.”
Đây là điều không mong muốn.
Hướng Noãn hỏi anh: “Khăn đâu?”
Trà sữa này còn có hơi nóng, dù không bị nóng đến nỗi bỏng cơ thể, nhưng một đứa trẻ da dẻ mềm mại trắng nõn như vậy, chạm một cái cũng sẽ xuất hiện một vết đỏ lớn, trà sữa đặc quánh dính vào cơ thể vô cùng khó chịu, Hướng Noãn cảm thấy đứa trẻ này rất mạnh mẽ, vậy mà cũng không khóc không ồn ào, trong lòng thích cậu hơn.
Lục Ngọc Thương nói không cần, anh quỳ xuống xốc áo Mục Thanh lên, tầm mắt di chuyển từ các bụng nhỏ phồng lên ra đến sau lưng, sau đó xoay cậu một vòng mới yên tâm, tiếp đó lại giúp Mục Thanh cởi áo trên người ra, ôm cậu khỏa thân đi vào phòng tắm.
Cơ thể Mục Thanh hơi cọ quậy, hô lên với hai vợ chồng còn đang đứng ở ngoài cửa: “Vào đi, mau vào đi.”
Thấy hai người vẫn không động đậy, Mục Thanh giơ một tay vẫy vào trong nhà, nói: “Chị Hướng Noãn, chị mau vào đi.”
Hướng Noãn đều ngây ngẩn cả người, một lúc sau mới hỏi Lục Chấn Đông ở bên cạnh: “Thằng bé gọi em là chị sao?”
“Có chút kỳ lạ.” Lục Chấn Đông phối hợp.
“Em cho rằng thằng bé sẽ gọi em là cô chứ.” Trọng điểm của Hướng Noãn không ở phía trên, ôm mặt: “Đáng yêu quá, miệng cũng rất ngọt, em rất thích.”
Đáng yêu thì đúng là đáng yêu, có điều Lục Chấn Đông không được hưởng phúc lợi khi được gọi là anh, vì vậy trong lòng có chút mất mát.
Hai vợ chồng đều là người thích trẻ con, nếu không khi đó cũng sẽ không vừa nhìn thấy Lục Ngọc Thương đã nổi lên suy nghĩ muốn nhận nuôi, trong quan niệm của họ, công dưỡng dục hơn hẳn quan hệ huyết thống, cho dù không có huyết thống cũng coi như con ruột của mình, lúc này họ nhìn Mục Thanh, cũng là yêu không nỡ bỏ xuống.
Cảm giác này, bụ bẫm mềm mại, nóng hổi lại bóng loáng, thật sự rất tốt, Hướng Noãn đi vào trong nhà, muốn nhìn dáng vẻ đáng yêu khi Mục Thanh tắm, có điều con trai cục cưng của họ lại đóng chặt cửa lại.
Đứa trẻ bất hiếu này.
Hướng Noãn đi lại nhìn ngắm xung quanh, nhanh chóng nhìn thấy mấy bức ảnh lớn ba con treo trên tường, trong ảnh Lục Ngọc Thương cười đẹp trai hơn so với bất kỳ bức ảnh nào khác, ngồi khoanh chân, Mục Thanh cũng ngồi khoanh chân trên đùi anh, họ mặc một thân đồ đỏ, đội mũ đỏ, vẻ mặt mặt rạng rỡ.
Hướng Noãn ngạc nhiên che miệng, kéo Lục Chấn Đông qua để ông xem, hai vợ chồng nhìn nhau, mấy bức ảnh trước mặt này rõ ràng là ảnh chụp ba con, nếu như thật sự là con của bạn, hoàn toàn sẽ không có lý do để chụp loại ảnh này.
Họ nhanh chóng nghĩ đến việc Lục Ngọc Thương thích đàn ông, không thể có hậu đại, vì vậy nhân cơ hội nhận nuôi một đứa trẻ, muốn cho họ một bất ngờ.
Càng nghĩ càng có khả năng, Hướng Noãn nhất thời vô cùng vui vẻ, kéo Lục Chấn Đông ra ngoài mua quà gặp mặt cho Mục Thanh, lần đầu tiên gặp cháu trai tất nhiên phải long trọng rồi.
Lục Ngọc Thương cởi giày cho Mục Thanh, cầm lên bồn rửa, mình thì ngồi xuống, cho nước nóng vào bồn tắm, sau khi dùng tay thử nhiệt độ nước thích hợp, mới quay người cởi luôn quần của Mục Thanh, cởi thành một quả bóng trần truồng, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu vào trong nước.
Mục Thanh biết bơi, bồn tắm vừa mới sửa to lên, nước có thể ngập hết cả người cậu, sau khi cậu xuống nước, bơi từ đầu này sang đầu kia, giơ chân đạp nước bùm bụp, Lục Ngọc Thương phất tay bảo cậu qua đây, xoa sữa tắm toàn thân cho cậu, bồn tắm nổi lên rất nhiều bọt, Lục Ngọc Thương để cậu ngồi xếp bằng, mình ra phía sau kỳ lưng cho cậu.
Mục Thanh đang nhắm mắt hưởng thụ phục vụ tỉ mỉ của anh, không lâu sau, Lục Ngọc Thương nói với cậu: “Bây giờ cậu là một đứa trẻ, nhìn thấy họ phải gọi là cô chú.”
Lục Ngọc Thương lại nói: “Đợi cậu khôi phục lại dáng vẻ bình thường, chúng ta sẽ giải thích sau, bây giờ coi như là một đứa trẻ bình thường có được không?”
Vốn dĩ Mục Thanh đang chơi bong bóng rất vui, nghe thấy vậy cảm xúc tụt xuống, gục đầu xuống ngực, dáng vẻ giống như chịu phải sự trở ngại cực lớn vậy, vì vậy trống có chút buồn phiền không vui, Lục Ngọc Thương lấy bông tắm ra nhúng nước, lại hỏi: “Được không.”
Mục Thanh vẫn không chịu nói, cậu hiếm khi có cảm xúc như vậy, Lục Ngọc Thương cẩn thận chọc ngón tay vào thịt sau lưng cậu, nói: “Thanh Thanh.”
“Gọi cha nuôi.” Mục Thanh sắp bị tức chết rồi, có điều cậu vẫn giận chính mình, cậu quả thật không phải là trẻ con, vẫn biết đúng sai, thời đại này cũng không có nhiều thầy phong thủy quang minh chính đại nữa rồi, mọi người hoàn toàn không tin huyền học, tin vào thuyết vô thần, cảm thấy trên thế giới này hoàn toàn không có quỷ thần, mà sự xuất hiện của cậu không khoa học, không thể giải thích được.
Hơn nữa dùng dáng vẻ này đi giải thích, Mục Thanh cảm thấy rất mất mặt, rất khó coi, lúc trước cậu đã nghĩ thông rồi, muốn sớm được gặp mặt nhóm người Hướng Noãn, nhưng cũng không muốn dọa sợ họ mà không báo trước.
Lục Ngọc Thương bật cười nói: “Ba nuôi được không.”
Mặt Mục Thanh đỏ bừng, tâm trạng phiền muộn bị quét sạch, ấp úng nói: “Là cha nuôi.”
Lục Ngọc Thương nghe lời gọi mấy lần, nghe đến nỗi Mục Thanh mở cờ trong bụng, không quan tâm gì nữa, cậu giơ hai tay lên, quay người nói với Lục Ngọc Thương: “Kỳ bên đây một chút.”
Sau khi tắm xong, Lục Ngọc Thương mới nghĩ đến Mục Thanh không có bộ quần áo nào khác, anh chỉ đành lấy một chiếc áo sơ mi của mình mặc lên cho cậu, áo sơ mi mặc trên người Mục Thanh giống như mặc một chiếc váy dài không vừa người vậy, rộng thùng thình, nhưng cũng không thể làm gì được, không biết ba mẹ anh đi đâu rồi, Lục Ngọc Thương tìm một hồi cũng không thấy, yên tâm đặt Mục Thanh lên sô pha.
Đúng lúc có điện thoại gọi đến, anh đi ra ban công nghe điện thoại, qua hơn mười phút, khi quay lại phát hiện phòng khách trở lên vô cùng náo nhiệt, ba mẹ anh vây một cục màu trắng không nhìn thấy mặt ở giữa, vui vẻ chụp hình cục màu trắng đó, cục màu trắng bốn chi giơ lên trời nằm trên sô pha, bên cạnh sô pha có rất nhiều quần áo hóa trang động vật, có rất nhiều bộ còn gắn thêm đuôi.
Lục Ngọc Thương ngẩn ra, một lúc sau mới hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mục Thanh khó khăn thò đầu ra khỏi trang phục cosplay thỏ trắng, hít một hơi không khí trong lạnh, nói: “Cô chú thay quần áo cho Thanh Thanh.”
Giọng nói mềm mại, thật sự giống trẻ con, Lục Ngọc Thương cảm thấy mình đây là “có phương pháp dạy con”, Mục Thanh thật sự nghe lời của anh, không khỏi cảm thấy an ủi, khi đang muốn đi đến, thì thấy Hướng Noãn lấy một cây kẹo ra dụ dỗ Mục Thanh: “Gọi chị giống như vừa nãy đi, gọi chị đi rồi cô cho cháu ăn kẹo.”
“Nhưng, nhưng Thương....” Mục Thanh nhanh chóng đổi cách xưng hô: “Anh nói phải gọi là cô chú.”
Lục Ngọc Thương thấy vậy, vội vàng chạy vòng qua bàn ăn và Hướng Noãn một vòng, vừa chạy vừa giải thích: “Đây không phải là vấn đề bối phận sao.”
“Vừa rồi đi làm gì vậy?” Hướng Noãn vừa đút kẹo cho Mục Thanh vừa hỏi anh: “Gọi điện thoại?”
“Chị nói ngày mai có sự kiện phải tham gia, phải rời khỏi thành phố.”
Lục Ngọc Thương nói đến đây đột nhiên ngậm miệng không nói nữa, ngửi thấy khí tức không hay, quả nhiên, anh nghe thấy Hướng Noãn nói: “Vậy thì rất tốt, để mẹ và ba con trông Thanh Thanh mấy ngày cho, đã chuẩn bị hết đồ đạc rồi, thiếu cái gì cũng đều có thể mua, đứa trẻ này cũng không sợ người lạ, con không cần phải lo.”
Về chuyện này Hướng Noãn hành động sấm rền gió cuốn, hoàn toàn không nghe lời từ chối của Lục Ngọc Thương, vốn dĩ vợ chồng họ đến đây để nói chuyện với Lục Ngọc Thương, lúc này cũng không muốn nói chuyện nữa, luôn để ý đến Mục Thanh, ở lại một lúc, bế cậu chuẩn bị về nhà.
Lục Ngọc Thương thật sự không thể thuyết phục được mẹ anh, cho dù nói đây là con của bạn, họ cũng muốn đưa về nhà trông mấy ngày cuối cùng anh không còn cách nào khác, âm thầm hỏi Mục Thanh: “Bao giờ thì có thể khôi phục lại?”
“Thanh Thanh cũng không biết nữa.” Vừa rồi Mục Thanh luôn nói chuyện kiểu trẻ con, nhất định chưa thay đổi lại, sau đó ngẩn ra một lúc, lại nói: “Ba cũng không biết, chắc là không sao đâu, đừng lo lắng mà Thương Thương, chị Hướng Noãn đối xử rất tốt với ba.”
Lục Ngọc Thương sắp bị cậu làm cho tức chết rồi, vốn dĩ cậu đã không thể khống chế được yêu lực rồi, nhỡ đâu đến lúc đó đột nhiên biến trở lại, thì phải làm sao?