Chương 25
Trong khu vui chơi dành cho trẻ em có đủ loại phương tiện, lần đầu tiên Mục Thanh nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ, ngựa gỗ này làm rất khéo léo, tông màu xanh hồng, tốc độ từ từ, không nhanh không chậm, Mục Thanh giơ tay nói muốn ngồi cái kia, quá phấn khích rồi, còn duỗi cả người mình ra ngoài, Lục Ngọc Thương không thể không ôm cậu vào lòng.
Sau đó anh đặt Mục Thanh vào chỗ chơi, trò chơi ngựa gỗ này thật sự rất hot, nên cần phải xếp hàng mới có thể vào chơi được, bởi vì sợ nơi này quá chật, các phụ huynh chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Mục Thanh đi bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, dựa vào cột bảo vệ, ngã ngồi xuống, đi chậm về phía trước, bước đi loạng choạng như mấy đứa trẻ hai ba tuổi.
Lục Ngọc Thương và mấy phụ huynh đứng chờ bên ngoài, anh thấy bộ dạng này của Mục Thanh rất thú vị, lại không biết nên phản ứng thế nào, thành thật mà nói, đáng yêu.
Đáng yêu đến nổ tung, cơ thể vừa mập vừa ngắn, mập đến nỗi kỳ lạ, cái áo hoodie vẫn to như trước, mặc lên người cậu giống như muốn phồng lên, cậu biến mình nhỏ quá, nhất thời không có cách nào biến trở lại, yêu lực cũng luôn đứt quãng, vì vậy đến đi đường cũng không thể vững vàng được.
Lúc này đột nhiên ngã, khi ngã trên mặt đất còn bị nẩy lên mấy cái, Lục Ngọc Thương nằm trên lan can lo lắng nhìn phản ứng của Mục Thanh, thấy cậu nhìn qua nhìn lại ngẩn ra mấy giây, rồi cố gắng chống tay bò lên.
Lục Ngọc Thương thở phào nhẹ nhõm, sau đó thấy cuối cùng Mục Thanh cũng xếp sau đội ngũ rồi, chắp tay sau lưng, hết sức ung dung, không muốn nói chuyện với những đứa trẻ ngây ngô này.
Nếu như nhìn chính diện, chắc có thể thấy dáng vẻ cậu nhíu mày chu miệng, hai lông mày nhíu lại thành một đoàn. Mục Thanh cũng ảo não, sao pháp lực lại mất khống chế, dáng vẻ này của cậu sau này sao có thể ngẩng đầu trước mặt Thương Thương được nữa chứ, cái trò chơi phá hoại này, sớm biết thế đã không chơi nữa rồi.
Đợi sau khi cậu bò lên ngựa gỗ, dù sao cậu cũng có tính ham chơi trời sinh, trong chốc lát ném hết mấy thứ nặng nề của một người ba nuôi ra sau đầu, chỉ cảm thấy chơi rất vui, cậu nắm lấy sợi dây chồm nửa người ra, sau khi tìm kiếm được bóng dáng của Lục Ngọc Thương trong đám đông, cậu vẫy tay với anh.
Lục Ngọc Thương thấy cậu bé như vậy, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp liên tiếp cho cậu bao nhiêu kiểu ảnh, góc độ nào cũng có, còn dùng phần mềm làm đẹp lần trước Hướng Diêu tải về, anh còn chưa bao giờ đối xử với chính mình tốt như vậy.
Trước đây, Hướng Diêu bảo tự chụp selfie phát phúc lợi cho fan, anh chỉ nhìn vào máy chụp mấy hình, làm thành một loạt 3x3 đăng lên, hôm đó hiếm khi anh đi đọc bình luận, toàn là ha ha ha, nói anh thích selfie phong cách thẳng nam, mặt sắp chiếm hết màn hình rồi, nhưng vẫn rất đẹp trai, lúc đó Lục Ngọc Thương là gay, xem xong cảm thấy có chút chột dạ.
So sánh giữa hai người, lúc này anh đối với Mục Thanh rất tốt, anh vội vàng thêm filter để thay đổi phông nền, chụp tầm bảy tám chục tấm, không tấm nào giống nhau, mỗi tấm đều có các phong cách khác nhau, Mục Thanh đặc biệt hợp tác, bày ra tư thế chụp ảnh nói cà tím.
Sau khi chụp xong Lục Ngọc Thương muốn gửi những bức ảnh này cho Mục Thanh, nên tìm wechat của cậu, đúng lúc này ba anh đang nói chuyện trong nhóm chat, nhóm chat được đưa lên đầu, Lục Ngọc Thương gửi nhầm liên tiếp mấy bức, toàn bộ đều gửi vào chỗ của ba mẹ anh, đợi đến khi anh phát hiện ra muốn thu hồi lại cũng đã không kịp nữa rồi, ba mẹ ruột của anh đã bắt đầu thảo luận về mấy bức ảnh em bé mà Lục Ngọc Thương gửi.
Thảo luận nhiều nhất chính là đáng yêu chết mất, mẹ anh còn đặc biệt @ anh vào hỏi đây là ai, Lục Ngọc Thương vội vàng nói dối, nói là con của bạn, mẹ anh ồ một tiếng, có lẽ là có chút thất vọng, thất vọng tầm mấy phút, lại bảo Lục Ngọc Thương gửi tiếp ảnh của Mục Thanh vào trong nhóm, nói đứa trẻ này dễ thương chết mất thôi, muốn thơm một cái, muốn coi là cháu trai mà nuôi dạy.
Hai vợ chồng bây giờ cũng thoải mái hơn nhiều rồi, lúc trước còn sốt sắng muốn Lục Ngọc Thương sớm thành gia lập thật, sớm cho họ bế cháu, sau này cũng mơ hồ đoán được con trai thích đàn ông, thật ra cũng có chút buồn, có điều tính hướng loại này đã được định sẵn rồi, không thể cưỡng ép được. Hai vợ chồng già cũng cưỡng ép truyền thụ cho mình thêm nhiều kiến thức, bây giờ đối mặt với tính hướng của con trai, đã có thể bình thản rồi, có điều vẫn luôn mơ mộng có thể có một đứa cháu trai hoặc là cháu gái mập mạp.
Yêu cầu cũng không cao, giống như Mục Thanh vậy, còn sống, tóc xoăn nhỏ, bầu bĩnh lại trắng trẻo, khi cười có hai má lúm đồng tiền, đôi mắt lưỡi liềm, gần như vậy là được rồi, thật sự không cao.
Khi Lục Ngọc Thương đứng đó chọn ảnh, Mục Thanh đã kết thúc trò chơi ngựa gỗ rồi, đỡ lan can tự mình ra, bước đi loạng choạng, vừa chạy vừa giang hai tay về phía Lục Ngọc Thương, giọng sữa nói lớn: “Thương Thương, ba chơi rất vui, chúng ta đi chơi xe đụng đi.”
Lục Ngọc Thương tiến lên bế cậu lên, lúc này anh mơ hồ nghe thấy bên cạnh có phụ huynh nói: “Mọi người xem đứa trẻ này ngoan chưa này.”
“Thật ngoan quá, phụ huynh dạy tốt quá.”
“Đúng đúng đúng, gia giáo tốt.”
Lục Ngọc Thương bị nhầm thành phụ huynh đột nhiên cảm thấy có trách nhiệm nặng nề và tràn đầy kiêu ngạo, không thể giải thích được, nhưng anh theo phản xạ thẳng lưng lên, hai vai bằng phẳng, thể hiện đủ khí chất của một phụ huynh tốt, nâng cao mông Mục Thanh, đè cả người cậu vào trong lòng mình, vỗ nhẹ vào lưng cậu.
Mục Thanh vòng qua vai Lục Ngọc Thương, nhún nhún đi đến khu chơi xe đụng.
Cậu quá ham chơi, bắt đầu chơi từ chiều, chơi rất nhiều trò chơi khác nhau như ngựa gỗ, xe đụng, tàu lượn siêu tốc.... các trò chơi hay cậu còn không nhịn được chơi nhiều lần nữa, cho đến trời dần tối mới thu tay lại. Lúc đó Lục Ngọc Thương gắp được cho cậu một con khỉ bông lớn trong máy gắp đồ chơi, còn lớn hơn cả Mục Thanh, một tay cậu kéo con khỉ bông, một tay nắm góc áo Lục Ngọc Thương, theo anh đến căn tin.
Ăn cơm xong Lục Ngọc Thương hỏi cậu có muốn về nhà không, hôm nay chỉ là ngày đến báo cáo thôi, chính thức khai giảng còn mấy ngày nữa, tất nhiên Mục Thanh không muốn rời xa Lục Ngọc Thương rồi, đồng thời phía bên Lục Ngọc Thương quay phim vì xảy ra chuyện hồ yêu mà đình công mấy ngày, vì vậy Mục Thanh vui vẻ theo anh về nhà ở Kinh Giang. Lúc này cơ thể của cậu vẫn chưa thể biến về như cũ, không biết xảy ra vấn đề gì, có lẽ muốn thu nhỏ cơ thể phải cần nhiều yêu lực, nên di chứng mạnh hơn, cũng thèm ngủ hơn, cộng thêm việc ban ngày chơi quá mệt, vừa lên xe Mục Thanh đã bắt đầu ngủ rồi. Nằm trên đùi Lục Ngọc Thương, hai bàn tay mập mạp vô thức nắm chặt thành nắm đấm, hai chân ngắn ngủn hơi dạng ra, khi ngủ không ngáy cũng không ầm ĩ, mới đầu tài xế còn chưa chú ý, hỏi Lục Ngọc Thương, trên đùi anh có phải là một con búp bê không.
Quả thật rất giống búp bê, chiếc xe phóng trên đường, đèn đường màu vàng chiếu vào trong xe, đèn trong xe ấm áp lại chiếu khiên bầu không khí trong xe ấm áp, Lục Ngọc Thương cúi đầu nhìn Mục Thanh trên đùi mình, đột nhiên cảm thấy nơi nào đó trong lòng anh trở lên mềm mại.
Lúc đầu khi Mục Thanh đột nhiên xuất hiện, không hề báo trước, cưỡng ép tiến vào cuộc sống của anh, Lục Ngọc Thương bị cậu đánh đến nỗi không kịp trở tay, vừa bị động lại vừa bất lực tiếp nhận sự tồn tại của cậu, có thể nói, không có nhiều tình cảm.
Mà bây giờ lại đột nhiên cảm thấy có chút không giống, dường như Mục Thanh đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, cậu giống như người nhà của anh vậy, từ nhỏ đã âm thầm cùng anh lớn lên, là một cây đào tinh đã xách ba lô lên vào thành phố tìm anh, nghĩ như vậy, Lục Ngọc Thương cảm thấy tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực, chắc là anh đã thật sự tiếp nhận và nhận định sự tồn tại của Mục Thanh rồi, mặc dù không thể thừa nhận chuyện ba nuôi này.
Người nhỏ xíu ngủ đến trời đất mù mịt này lại là ba nuôi của anh? Lục Ngọc Thương cảm thấy nói ra chắc sẽ cười rụng răng mất, bây giờ mình đã có thể thành ba cậu rồi.
Vừa đến Kinh Giang Mục Thanh đã tỉnh lại rồi, cậu mềm mại nằm trên vai Lục Ngọc Thương, đầu yếu ớt rủ xuống, cơ thể mềm mại giống như không xương vậy, cậu ngái ngủ đến ngẩn ra, đầu óc vẫn chưa vận chuyển, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không động đậy, Lục Ngọc Thương đột nhiên vui vẻ hỏi cậu: “Có đi chụp ảnh không?”
Mục Thanh vô thức gật đầu, Lục Ngọc Thương bảo tài xế rẽ vào phía trước, đến phòng chụp ảnh của bạn anh.
Dáng vẻ này của Mục Thanh rất hiếm thấy, nói không chừng chỉ có một lần này, trông cậu không hề thích cơ thể nhỏ bé đứng không vững này chút nào, chỉ muốn nhanh chóng biến trở về, sau này e rằng không thể nhìn thấy được dáng vẻ này nữa, Lục Ngọc Thương đột nhiên có ý nghĩ kỳ lạ, dẫn Mục Thanh đến phòng chụp ảnh chụp ảnh nghệ thuật.
Nhiếp ảnh gia chính là bạn anh, có rất nhiều ảnh của anh đều do anh ta thực hiện, qua lại mấy lần nên cũng quen biết, miệng của anh ta cũng rất chặt, sẽ không ăn nói lung tung, khi thấy Mục Thanh cũng không cảm thấy tò mò, tìm cho họ mấy bộ quần áo, để Lục Ngọc Thương đi thay cho đứa trẻ.
Sở trường của anh ta chính là chụp ảnh gia đình, nên cũng có nhiều quần áo cho ba con, Lục Ngọc Thương quá nhàm chán rồi, người nhàm chán luôn thích làm những chuyện nhàm chán, khi nhìn thấy trang phục ba con thì mắt sáng lên, cũng tự mình chạy đi thay mấy bộ, chụp với Mục Thanh.
Mục Thanh không biết gì cả, ngốc nghếch, làm theo hướng dẫn của nhiếp ảnh gia thực hiện mấy động tác gay go, có điều hiệu quả sau khi rửa ra của những bức ảnh đó cũng không tồi, có một tinh thần ba con, Lục Ngọc Thương phóng to mấy bức, lấy về chuẩn bị giấu làm của riêng.
Vừa về nhà tắm xong, khi đi ra anh nhận được điện thoại của mẹ, Hướng Noãn vẫn lớn tiếng như xưa, nói: “Con trai mở cửa ra, mẹ biết con về rồi, mẹ và ba con đến tìm con nói chuyện đây.”
Lục Ngọc Thương: “!”
Mục Thanh cũng nghe thấy giọng nói của Hướng Noãn, đang phấn khích chạy ra cửa, hai chân ngắn bước rất nhanh, vậy mà vẫn có thể cố gắng đứng vững, muốn đi ra mở cửa.