Chương 24
Trên người Lục Ngọc Thương không có yêu khí, nhìn giống như người bình thường, tất nhiên Tống Đắc Minh sẽ không sợ anh, cậu ta cảm thấy ngứa tay khó chịu, e rằng bệnh đó lại phát tác rồi, vì vậy cậu ta trừng mắt nói: “Sờ thì sờ thôi.” Sau đó cậu ta nghiêng người về phía trước, từ kẽ hở dưới nách Lục Ngọc Thương, lại hung hăng sờ Mục Thanh một cái, mãn nguyện lại khiêu khích cười nhìn Lục Ngọc Thương.
Động tác của Lục Ngọc Thương rất nhanh, nhanh chóng đánh vào mu bàn tay mà cậu ta chưa kịp thu lại, vì vậy trên mu bàn tay trắng nõn của Tống Đắc Minh đỏ bừng lên, cậu ta bị đau, khi đang muốn mắng chửi, thì trên sân khấu đột nhiên mang lên một giọng nói: “Tiếp theo mời Tống Đắc Minh học sinh xuất sắc nhất của chúng ta đại diện lên sân khấu phát biểu, cậu ấy là một hổ yêu đến từ Đông Bắc, thừa hưởng sự mạnh mẽ và cơ cường tráng của hổ đông bắc ___”
Hổ yêu Tống Đắc Minh chỉnh lại quần áo, sau khi mỉm cười với học sinh xung quanh, ngẩng cao đầu đi về phía sân khấu, dáng vẻ này hoàn toàn khác với tiểu nhân kiêu ngạo lại không biết đạo lý vừa rồi, Lục Ngọc Thương chỉ cảm thấy đau đầu, sợ bị tính cách vô lại của cậu ta chọc tức, đỡ trán một lúc, rồi lấy cái mũ ở trong ba lô mình mà Mục Thanh vừa mới cởi ra, nhẹ nhàng đội lên đầu cậu.
Những lời bàn tán xì xào ở bên cạnh từ khi vào hội trường vẫn chưa dừng lại, vì Lục Ngọc Thương là người của công chúng, nên vẫn luôn đeo khẩu trang và đội tóc giả, lông mày cũng hóa trang khác với bình thường, cho nên chắc những ánh mắt đó đều là nhìn Mục Thanh, Lục Ngọc Thương xoay người nhìn xung quanh, đối mắt với ba bốn yêu nữ, mấy yêu nữ kia mắt đầy tình ý, tất cả đều hướng về phía Mục Thanh trong lòng anh.
Lục Ngọc Thương cảm thấy Mục Thanh thật sự rất thần kỳ, vừa mới vào học đã được yêu quái liếc mắt đưa tình, tốc độ này không khác gì hồi anh còn đi học, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, phì, ngược rồi, ý tứ cũng gần như vậy, anh quay người, lại cẩn thận che cho Mục Thanh, sau đó hơi cúi đầu nhìn gương mặt cậu.
Lông mi dài, mũi thẳng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, trông rất đẹp, trước đây Lục Ngọc Thương chỉ cảm thấy Mục Thanh đánh yêu thanh tú, giống những con búp bê phục cổ được bày bán trong tủ kính khi anh còn nhỏ vậy, lúc này nhìn kỹ, lại thấy có một chuts kinh diễm, cảm xúc kinh diễm này giống như nguồn nước trong sa mạc, đột ngột quý giá, khiến Lục Ngọc Thương nhất thời ngẩn ra.
Anh che mắt để mình bình tĩnh lại, một lúc sau anh cởi mũ Mục Thanh ra, học theo động tác của Tống Đắc Minh, chạm nhẹ một cái, chắc là bởi vì mái tóc này không giống với người bình thường, bên trên có thêm một tầng linh khí, lại có thể thông qua tác dụng quang hợp, Lục Ngọc Thương nghĩ ra cho mình hàng trăm lý do vì sao tóc của Mục Thanh lại mềm mượt như vậy, sau đó mới yên tâm chạm thêm mấy lần nữa.
Miêu tả loại cảm giác này thế nào nhỉ, như thể vuốt một bộ lông mèo mềm mượt đến bóng bẩy, trong nhu thuận lại có một loại cảm giác đàn hồi, Lục Ngọc Thương đột nhiên cảm thấy thích đến nỗi không thể rời tay, đồng thời anh lại có cảm giác rất tội lỗi, cảm thấy động tác này thật sự rất thất lễ, nên cưỡng ép mình dừng lại.
Sau đó anh nhớ lại mấy ngày trước Mục Thanh nói bị rụng tóc nghiêm trọng, không biết bây giờ thế nào rồi, nên ôm đầu cậu, cẩn thận kiểm tra lượng tóc của cậu, tất nhiên là rất nhiều, không hề có dấu hiệu bị trọc, nên anh cũng yên tâm.
Lúc này cuối cùng Mục Thanh cũng hơi tỉnh lại, xoa quần áo trên ngực Lục Ngọc Thương một lúc, mới hỏi: “Kết thúc rồi sao?”
“Ngủ thêm một chút nữa, xong tôi sẽ gọi cậu.”
Mục Thanh ừ một tiếng, nói được, trong nháy mắt lại khẽ há miệng ra, ngủ tiếp, Lục Ngọc Thương sợ cậu dùng tư thế này ngủ sẽ chảy nước miếng, hỏi xin cô gái bên cạnh một tờ giấy, để dưới cằm Mục Thanh, làm xong mọi chuyện này, cô gái bên cạnh mới cẩn thận tiến lại gần, gọi anh: “Chào chú.”
Lục Ngọc Thương, nam, hai mươi năm tuổi, trong thời điểm vừa rồi, suýt chút nữa bị nhồi máu cơ tim mà chết.
Sau khi anh nghẹn lại một tiếng, không dám tin hỏi: “Chú?”
“Vâng cháu chào chú.” Đạo hạnh của cô gái này vẫn còn nông, mới ra thế giới chưa lâu, không hề nghe thấy sự ngạc nhiên kinh sợ trong giọng nói của Lục Ngọc Thương, lại gọi anh là chú mấy lần, đâm nhiều nhát vào tim người khác: “Chú ơi, con trai chú dễ thương quá, cháu tên là Lâm Miêu Miêu, là một con rùa thành tinh.”
“Tôi, cậu ấy, cô, tôi __” Lục Ngọc Thương luân phiên nhìn họ mấy lần, nghẹn giọng một lúc mới nói: “Xin lỗi, tôi không phải là chú, tôi là con trai cậu ấy.”
Cậu ấy tất nhiên là Mục Thanh trong lòng Lục Ngọc Thương rồi.
Mục Thanh lại tỉnh dậy đúng lúc này, vểnh tai lắng nghe kỹ càng, khi nghe thấy Lục Ngọc Thương nói mình là ba cậu, cả người đột nhiên không kìm được nữa, đột nhiên nhỏ giọng bật cười, cười trộm còn mừng thầm, lưng nhún nhún, phấn khích không chịu được.
Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên Lục Ngọc Thương chủ động nói với người khác, mình là ba cậu, lúc bị nhóm người Lưu Huyền Thông vây lại, Lục Ngọc Thương bị ép đến bất lực phải giải thích cho cậu, tính chất lần này lại không giống vậy, cũng không thể trách cậu vui vẻ như vậy, không lo lắng hình tượng chút nào.
Đã tự mình thừa nhận rồi, vậy ngày gặp lại anh trai nhỏ và chị Hướng Noãn có còn xa nữa không, tất nhiên là không còn xa nữa rồi, dường như Mục Thanh có thể nhìn thấy tương lai hạnh phúc đó vậy.
Cảm nhận được tần suất rung động của người trong lòng, Lục Ngọc Thương một mặt nhiệt huyết không đổi, nói tiếp: “Tất nhiên ba tôi dễ thương rồi, có điều cô muốn làm mẹ kế của tôi sao?”
“A?” Cô gái nhỏ bị dọa sợ rồi: “Mẹ, mẹ kế sao?”
Cô là một yêu nữ xinh đẹp như vậy, tất nhiên không muốn làm mẹ kế rồi, hơn nữa còn muốn có quan hệ yêu đương, sao có thể trực tiếp chạy thẳng đến kết hôn được chứ. Nhưng Mục Thanh thật sự rất phù hợp với thẩm mỹ của cô, vì vậy nhất thời do dự không quyết, lúc này cô ta nghe thấy Lục Ngọc Thương vỗ lưng ba trong lòng anh, vừa vỗ vừa giáo dục: “Ba, sao ba lại nghẹn vậy, đã bảo ba đừng có cười to như vậy, mà cứ không nghe lời.”
“Không có, chỉ là ba quá vui thôi.” Giọng nói của Mục Thanh mang theo sự trong trẻo của thiếu niên, giống như tiếng suối chảy róc rách, nghe đến nỗi tim cô gái đập nhanh, nhưng ngay sau đó cô lại nghe thấy Mục Thanh nói: “Thương Thương, ba thật sự rất vui, ba ba ba.”
Sau từ ba này chính là một giọng nói mơ hồ không rõ ràng, Mục Thanh vùi đầu vào trong lòng Lục Ngọc Thương không muốn dậy, cô gái nhìn tư thế thân thiết của hai ba con, trong đầu đột nhiên lóe lên từ “người cuồng con trai”.
Câu “người cuồng con trai” cũng giống như ý nghĩa của người cuồng ba, người cuồng mẹ vậy, chỉ một người ba bình thường rất quan tâm đến con trai mình, hận không thể đưa hết mọi thứ đến trước mặt con trai mình, mà đối với cuộc sống của mình, ví dụ như yêu đương kết hôn sinh con... đều không hề quan tâm, loại đàn ông này không thích hợp, phải dừng lại kịp lúc mới không mất mát.
Cuối cùng cô gái từ từ di chuyển cơ thể, đồng thời, mấy người đã háo hức chờ đợi từ lâu đã nhanh chóng biết được tin Mục Thanh đã sinh con, e rằng sau này không có ai dám có chủ ý gì với cậu nữa.
Yêu sớm không tốt, Lục Ngọc Thương cảm thấy mình suy nghĩ rất chu toàn, không thể để Mục Thanh yêu đương trong trường học được, mục đích chủ yếu khi đến trường chính là học tập, sau này ra xã hội sẽ có nhiều người thích hợp hơn, không nóng vội.
Sau khi buổi gặp mặt phụ huynh kết thúc, là ngày mở cửa khuôn viên trường, bình thường học viện yêu quái được quản lý rất nghiêm ngặt, giáo dục theo phương thức khép kín, mỗi tháng học sinh mới có bốn ngày nghỉ, thời gian còn lại đều không được phép rời khỏi phạm vi trong trường học, chỉ vào lúc này, phụ huynh mới có thể nghiêm túc đi tham quan trường học một lần, thấy phong thái của học viện yêu quái.
Mục Thanh kéo Lục Ngọc Thương đi xung quanh, bởi vì khoảng cách tuổi tác giữa các học sinh trong trường quá lớn, khoảng cách tuổi tác giữa lớp nhỏ và lớp lớn có lẽ là hàng trăm năm, lớp nhỏ còn có không ít trẻ sơ sinh còn đang tập bò, đúng lúc Mục Thanh đi dạo qua một khu vực, thấy cách đó không xa có một khu vui chơi có quy mô không lớn, dành cho một số đứa bé có tâm trí chưa lớn lắm đến đây chơi, lúc này tiếng cười không ngừng vang lên.
Có vòng quay ngựa gỗ, xe đụng, các loại trò chơi, Mục Thanh cảm thấy chơi rất vui, luôn nhìn với ánh mắt háo hức, đứng yên không động, Lục Ngọc Thương kéo cậu cậu cũng không chịu đi, cậu đã bao giờ thấy mấy thứ này chứ, sau đó anh hỏi Mục Thanh: “Muốn chơi sao?”
Mục Thanh gật đầu: “Ừ.”
Nhưng lại sợ không được, các phương tiện giải trí ở đây đều được thiết kế riêng cho trẻ nhỏ tầm ba bốn tuổi, ví dụ như vị trí của vòng quay ngựa gỗ, cho dù là đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi cũng khó có thể ngồi xuống được, Lục Ngọc Thương chỉ đành khuyên cậu: “Lần sau dẫn cậu ra ngoài chơi.”
“Nhưng bây giờ ba rất thích chơi.” Giọng của Mục Thanh có chút thất vọng, cúi đầu nói một câu như vậy, có điều vẫn ngoan ngoãn đi theo Lục Ngọc Thương, đi được nửa đường thì cậu đột nhiên nói: “Ba có cách rồi!”
“Cái gì?”
Mục Thanh nói cậu đợi một chút, sau đó chạy vào nhà vệ sinh phía trước, một lúc sau, Lục Ngọc Thương nghe thấy Mục Thanh gọi anh: “Thương Thương.”
Anh quay người nhìn qua, xung quanh không thấy ai, khi đang nghi hoặc, lại đột nhiên có người ôm lấy chân, một cục mềm mại không ngừng cọ vào anh nói: “Thương Thương, ba biến mình thành nhỏ rồi, quần áo cũng nhỏ theo, thế này có thể đi chơi rồi.”
Lục Ngọc Thương: “!”
Nhất thời anh cảm thấy đầu óc choáng váng, anh làm gì đã nhìn thấy cảnh tượng lớn như vậy, anh đã thấy rất nhiều cảnh tượng lớn rồi, khi anh năm sáu tuổi, nhà họ chuyển nhà đến Kinh Giang bắt đầu sinh sống, anh cũng theo ba tham gia nhiều sự kiện, đối với các kiểu tụ tập kinh doanh phức tạp anh đều có thể dễ dàng đối phó, đây cũng là một trong những lý do tại sao anh lại có thể ép mình bình tĩnh như vậy khi lần đầu biết Mục Thanh là yêu tinh.
Nhưng lúc này anh cảm thấy mình có chút không tiếp nhận được.
Vốn dĩ Mục Thanh mặc một cái áo hoodie màu xanh lá, phía dưới là một cái quần đùi kẻ sọc, lộ ra nửa bắp chân trắng nõn mềm mại, dưới chân là một đôi giày da màu đen, thiết kế rất khéo léo, lúc này cậu biến nhỏ lại, nhưng không biết tại sao lại biến mình trở lên có chút mập, thật ra là một cách nói tương đối uyển chuyển, quần áo đều được nâng đỡ bởi cái bụng nhỏ của cậu, gương mặt lộ rõ vẻ phúng phính.
Cậu đứng cũng không vững, cuối cùng ngồi bệt xuống đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của Lục Ngọc Thương, thở dài một hơi, giải thích: “Vốn dĩ ba muốn biến thành dáng vẻ năm sáu tuổi, nhưng không khống chế được, nên trở thành thế này.”
Bây giờ chắc là dáng vẻ hơn hai tuổi, đi đường cũng không vững.
Đôi giày này là đôi mà Lục Ngọc Thương thích nhất, lúc đó là phiên bản giới hạn mới do nước ngoài sản xuất, bây giờ đã ngừng sản xuất rồi, trên thị trường cũng có rất ít sản phẩm tiêu thụ lần thứ hai, bị Mục Thanh ngồi xuống như vậy, anh vậy mà không hề cảm thấy đau lòng, ngược lại còn nhận mệnh cúi người xuống, bế Mục Thanh lên.
Lục Ngọc Thương muốn nói đùa với cậu, nhưng lần này trở thành sự thật rồi: “Vậy chú dẫn cháu đi chơi trò chơi nhé.”