Chương 23
Nhóm người này đến quá đột ngột rồi, dường như chỉ trong phút chốc, Mục Thanh bị họ vây chặt ở giữa, cậu thậm chí còn không kịp phản ứng, đợi sau khi hiểu ra mình bị nhóm người này làm nhục, mái tóc của cậu đã loạn thành chuồng gà, không thấy mũ xanh đâu nữa, bị người ta giật lấy cầm trên tay, cô đơn đứng yên tại chỗ, không biết làm gì, quay người nhìn Lục Ngọc Thương.
“Bộ lông này thật mềm mại, còn thoải mái hơn cả vuốt mèo.”
“Muốn giật một nhúm đi, xoắn xoắn đáng yêu quá.”
“Đi ra, để tôi sờ một chút được không.”
Lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện như vậy, đối mặt với đám bạn học quá nhiệt tình này, đầu óc vẫn còn ngơ ngác, sau đó vẫn là nhờ Lục Ngọc Thương kéo cậu ra sau lưng mình, hỏi người cầm mũ xanh của Mục Thanh: “Các người làm gì vậy, đưa mũ cho tôi.”
“Mũ xanh hahahahahaha.” Một nhóm yêu quái cười nghiêng người về phía trước: “Có nhầm lẫn gì không đấy, cậu đội mũ xanh, không biết mũ xanh có nghĩa là gì sao?”
Mục Thanh nắm chặt tay, quát họ: “Mũ xanh thì làm sao chứ!”
Cậu thích màu xanh lá, ai lại đi ghét màu sắc của chính mình chứ, màu xanh lá còn có thể tiến hành quá trình quang hợp nữa, phơi nắng chính là bổ sung dinh dưỡng, có vô số lợi ích.
“Màu xanh chính là __” Người đàn ông kia còn chưa nói xong, đã bị đấm một cú vào mặt, giữa thanh thiên bạch nhật đột nhiên bị đấm một cú khiến cậu ta nhất thời không phản ứng lại, sau đó giơ tay tóm lấy con yêu quái bên cạnh, chất vấn: “Mày đánh tao?”
“Đại ca em em em, em đánh anh làm gì chứ!” Yêu quái đó kêu oan, yêu quái được gọi là đại ca càng nghi hoặc ý một tiếng rồi nói: “Vậy thì ai đánh tao?”
Mấy yêu quái nhìn nhau, Mục Thanh tiến lên trước đưa tay ra: “Trả mũ cho tôi.”
Lần này cậu đã kìm chế được tính khí của mình, trước khi đến trường người trong chi nhánh dặn dò cậu một số chuyện cần phải chú ý, cậu không được nóng giận, cho dù tức giận cũng không thể đánh nhau với người khác, trường học là nơi duy trì trật tự, bây giờ không thịnh hành kiểu mạnh hiếp yếu, chỉ thịnh hành văn minh hòa hợp, hơn nữa trường học cũng có quy định và luật lệ nhất định, đánh nhau sẽ vi phạm quy tắc, phải chịu phạt.
Mục Thanh vẫn luôn thành thật ghi nhớ, lúc này cũng không dám quang minh chính đại ra tay, có điều vẫn có thể âm thầm làm một số thủ đoạn nhỏ, yêu quái dẫn đầu đứng trước mặt cậu không hề che giấu bản thể của cậu ta, nên Mục Thanh nhìn một cái đã nhận ra cậu ta chính là một con hổ yêu, tính cách hung bạo, giơ nanh múa vuốt, có điều hình như yêu lực không cao lắm.
Hổ yêu Tống Đắc Minh lại bị đánh hai cú nữa, cậu ta bị đánh đến choáng váng, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tay cậu ta đã vô thức đưa về phía Mục Thanh, Mục Thanh cầm lấy mũ trong tay cậu ta, nhìn cậu ta một cái, rồi cùng Lục Ngọc Thương rời đi.
Cậu vừa đội lại mũ cho mình, vừa hỏi Lục Ngọc Thương: “Mũ xanh lá không đẹp sao?”
Bước chân Lục Ngọc Thương có hơi loạng choạng: “Ừm.”
Mục Thanh có chút tủi thân ngẩng đầu lên, Lục Ngọc Thương giơ tay chỉnh thẳng nhãn hiệu trước mũ cho cậu, rời biểu tượng mông khỉ mà anh vô cùng phản đối sang vị trí khác, sắp xếp từ ngữ nói: “Thật ra màu xanh rất đẹp, chỉ là phẩm vị bây giờ của mọi người tương đối kỳ lạ.”
Mục Thanh nghiêm túc nói; “Ba đang nghe.”
“Cậu cứ đội đi, thích thì đội đi.” Lục Ngọc Thương không chuyển mắt: “Tôi cũng rất thích, cậu đội trông rất __” Anh nói đến đây thì dừng lại một lúc, không hiểu tại sao lại muốn nuốt nước bọt: “Đội rất dễ thương.”
Mục Thanh ừ một tiếng, gật đầu, thỏa mãn kéo chặt cặp sách màu xanh lá của cậu, vui vẻ đi với Lục Ngọc Thương đến ký túc xá.
Ngày nay có rất ít linh khí, yêu quái thành tinh cũng chỉ có vài mống, vì vậy quy mô học viện không lớn lắm, trong trường hợp không có nhiều học sinh nhập học, ký túc xá và các công trình khác đều được làm hoàn thiện, ký túc xá ở đây là hai người ở chung một phòng, có phòng khách riêng, phòng tắm riêng, ban công riêng, không gian rộng rãi sáng sủa, giường không theo kích cỡ của các trường cấp ba bình thường, to đến nỗi có thể nằm được hai ba người, một giường bên trái và một giường bên phải.
Mục Thanh đến hơi sớm, bạn cùng phòng của cậu còn chưa đến, Lục Ngọc Thương đặt hành lý của cậu xuống, thu dọn đơn giản một chút, Mục Thanh lấy hai quả đào trong cặp ra, đưa cho Lục Ngọc Thương một quả: “Đây, ăn xong chúng ta đi họp phụ huynh.”
Vừa dứt lời, cửa ký túc xá bị đẩy ra từ bên ngoài, sau đó truyền đến một giọng nói thô bạo: “Vâng vâng, mẹ con biết rồi, cúp máy trước đây, con mười tám tuổi rồi, mẹ đừng lo lắng cho con, đúng đúng đúng, con sẽ hòa thuận với bạn cùng phòng, vâng _”
Mấy từ sau từ vâng bị Tống Đắc Minh nuốt vào trong cổ họng, đổi lời: “Là các người!”
“Là chúng tôi đây.” Mục Thanh vô cùng kiêu ngạo, đắc ý đưa chiếc mũ xanh đang đội trên đầu cậu lại gần cho cậu ta xem, sợ cậu ta không nhìn thấy mình đội lại mũ, hành động này quả thật có chút trẻ con, Lục Ngọc Thương ở bên cạnh thấy vậy có chút buồn cười, giơ tay kéo góc áo cậu, để cậu dừng lại đúng lúc.
Tống Đắc Minh cúp điện thoại, không nói lời nào ném hành lý vào chỗ mình, chắc cậu ta cũng nhận ra vừa rồi Mục Thanh đánh cậu ta mấy cú, có điều không biết Mục Thanh làm thế nào mà không ai nhìn ra được, nhưng cũng không muốn xảy ra xung đột chính diện trước, nên ném hành lý xuống, đi ra ngoài một mình.
“Có cần đổi phòng không?” Lục Ngọc Thương nhíu mày.
Mục Thanh cắn quả đào một miếng, không hề để ý nói: “Không cần, aya, đi họp phụ huynh thôi!”
Cậu ôm lấy cánh tay Lục Ngọc Thương, vừa nói vừa đẩy anh ra cửa, Lục Ngọc Thương thật sự rất cao, Mục Thanh có kiễng chân cũng thấp hơn anh một chút, hai người họ thật sự không thể nhìn ra dáng vẻ ba nuôi và con trai nuôi, nếu như đổi lại vai chắc sẽ có người tin, yêu quái trẻ tuổi dẫn theo đứa con trai nhỏ của anh, nói như vậy mới hợp lý.
Buổi họp phụ huynh được tổ chức ở phòng ngầm dưới thư viện, là nơi có thể chứa hàng nghìn người một lúc, thật ra yêu quái không có người nhà thì không cần phải đến họp phụ huynh, nhưng bên chi nhánh cảm thấy Lục Ngọc Thương cũng coi như là người nhà của Mục Thanh, dù sao cũng phải lộ mặt một chút, đến lúc đó để cho mọi người xem xem, Mục Thanh của họ cũng là yêu quái có người nhà, không phải là yêu quái đơn độc.
Bởi vì bản chất học viện này là do con người thành lập, cho nên mọi chi tiết trong cuộc họp đều giống những trường học bình thường khác, đầu tiên người chủ trì trôi chảy đọc lời mở đầu, sau đó là hiệu trưởng với cái bụng bia lên phát biểu, đều nói mấy lời giọng quan, ví dụ hi vọng các em học sinh sẽ tiếp nhận được sự giáo dục chi tiết hơn khi học ở học viện của chúng tôi, cố gắng trở thành một nhân tài có ích cho xã hội.
Nghe rất nhàm chán, Mục Thanh ngáp một cái, mấy ngày trước cậu luôn chìm đắm vào trong vui vẻ khi sắp được đi học không thể thoát ra được, hưng phấn qua đi, cộng thêm việc lúc đầu cưỡng ép hóa hình, cho nên thiếu ngủ, lúc này rất buồn ngủ, nhưng nghĩ đến thể diện của hiệu trưởng, nên vẫn luôn cố gắng chống đỡ mí mắt, cho đến sau đó đầu dần dần cụp xuống, từ tứ cúi xuống rồi lại nâng lên.
Lục Ngọc Thương ở bên cạnh thấy vậy cười một tiếng, giơ bàn tay ra đỡ trán cậu, hơi dùng lực, đẩy nhẹ cậu lên, sợ cậu bị ngã. Lần trèo tường trước đó khiến anh sợ hãi, khi nhớ lại cảm thấy cười ra nước mắt, vết thương bị ngã trên trán không dễ gì mới gần khỏi, không nên có thêm thương tích mới.
Mục Thanh đã hoàn toàn nhắm mắt lại rồi, cả người ngửa lên, cơ thể dựa vào lưng ghế, một tay nắm lấy cánh tay Lục Ngọc Thương, một tay lật ra phía sau, hơi há miệng, cánh môi cậu đỏ bừng, không khí trong hội trường không được thoáng, lại khiến cho mặt cậu đỏ hơn, tóc mai không chống đỡ được nữa, lật ngược lên trời, vì vậy làm lộ ra vầng trán trắng nõn, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Lục Ngọc Thương nhìn sang bên cạnh một cái, thấy có không ít người đang nhìn trộm về phía họ, có một số yêu quái kết thành nhóm đến đây, có nữ, cũng có nam, chỉ chỏ Mục Thanh, có cô gái che miệng cười nhẹ, nhưng trong mắt lại có một chút ái mộ.
Lục Ngọc Thương cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác gì đó, rất khó để miêu tả cảm giác này, nhưng khiến cho vị thái tử gia này không vui, Mục Thanh chỉ mới hóa hình được mấy tháng, mặc dù lớn tuổi, nhưng tâm trí thật ra không lớn, hầu hết lúc nào cũng có tính trẻ con, mặc dù cậu không thừa nhận điểm này, nhưng quả thật là sự thực.
Dưới cảm xúc khó chịu này, Lục Ngọc Thương giơ tay, đặt đầu Mục Thanh vào vai mình, hơi nghiêng người, chặn tầm nhìn không biết xấu hổ của những người kia, lại giúp cậu kéo lại áo hoodie hơi hở ra cho gọn gàng lại, áo hoodie này quả thật quá rộng, lúc đầu khi mặc thử thấy dài tay, nhưng lúc đó trong trung tâm thương mại chỉ có mỗi chiếc áo hoodie này là màu xanh lá, Mục Thanh thích, nên mua.
Làm xong mọi chuyện này, Lục Ngọc Thương thong thả vắt chân lên, ngón tay có tiết tấu gõ trên đùi, đây là động tác thói quen của anh, ám thị rằng bây giờ tâm trạng của anh đang rất vui, tất nhiên là vui rồi, làm gì có gì không vui chứ.
Nhưng lại có một giò heo muối, trong dư quang của Lục Ngọc Thương, cẩn thận sờ vào tóc Mục Thanh, sờ xong lập tức thu lại, Lục Ngọc Thương nhanh chóng quay người lại, thấy Tống Đắc Minh trộm thịt thành công đang cười ngốc.
Khi hổ yêu Tống Đắc Minh sinh ra cậu ta bị mắc một loại bệnh hiếm thấy, gọi là bệnh không có lông, triệu chứng của bệnh này khiến cậu ta khi trở lại nguyên hình toàn thân sẽ trọc lóc không có vật gì che đậy, mấy năm nay kỹ thuật phát triển, ba mẹ cậu ta đưa cậu ta đến mấy bệnh viện lớn làm phẫu thuật cấy lông, phẫu thuật diễn ra thuận lợi, lúc này mới lấy lai vinh quang của gia tộc hổ Đông Bắc.
Nhưng lấy lại thì lấy lại, cậu ta bị bệnh không có lông này từ nhỏ nên khiến cậu ta vô cùng tự ti, vừa thấy thứ nào lông lông là cậu ta không hề di chuyển tầm nhìn, luôn không nhịn được mà phải lén sờ một cái, sờ đến chọc mới dừng lại. Chuyện này thật ra cũng là một loại bệnh, tên là rối loạn ám ảnh cưỡng chế lột lông, một từ vừng mà bác sĩ đặt riêng cho cậu ta, có điều loại bệnh này không có ảnh hưởng nhiều tới cuộc sống, lột lông này coi như là một loại giải tỏa áp lực, cho nên cậu ta chưa từng nghĩ sẽ trị.
Mặc dù bị Mục Thanh đánh cho mấy cú, trong lòng cậu ta cũng tức giận, nhưng vừa nhìn thấy lại không nhịn được ra tay, thật sự là nhàm chán.
Lục Ngọc Thương bảo vệ đầu Mục Thanh, sau đó lại sợ Tống Đắc Minh đánh lén, dứt khoát ôm Mục Thanh vào lòng, tư thế ôm giống như đang giữ đồ của mình vậy, đồng thời anh quay người lại làm khẩu hình miệng với Tống Đắc Minh, tức giận nói: “Con mẹ cậu làm cái gì vậy?”
Vừa nhìn đã thấy muốn đánh nhau.