Chương 22: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

Chương 22:

Có điều nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải giải quyết chuyện của Dư Dật trong núi trước đã, bởi vì Mục Thanh vẫn chưa kiếm được số tiền đầu tiên trong cuộc đời, nên cậu mượn thẻ phụ của Lục Ngọc Thương, xuống núi vào thành phố mua một chiếc điện thoại di động và một bộ sạc dự phòng đã sạc đầy.

Những thứ đồ đó đều là đồ rẻ, một nhiệm vụ của cậu là 37 điểm, cũng có thể được phân cho 70 vạn, tính ra có thể mua được đống đồ này, vì vậy Mục Thanh vô cùng hào phóng, xách theo mấy túi đồ lên núi.

Trước khi đi, cậu lại nhân tiện mau cho Dư Dật một số máy tăng tín hiệu di động, không phải trong núi không có tín hiệu, chẳng qua là vì tín hiệu quá yếu, cho nên không thể thu được, nghe nói thứ đồ này có thể lên được mạng ở trong núi sâu rừng già, vì vậy thổ hào Mục Thanh mua một phát mười cái.

Chắc là cậu không ý thức được những thứ đồ này quý ở cái cốt lõi không cần nhiều, với tình cách tiêu phí điển hình của thổ hào này, lúc đó Lục Ngọc Thương cũng đi theo, mặc cậu, lười nói.

Sau đó Mục Thanh lại sợ gặp phải tình huống sương mù và mất tích lúc trước, cho nên quyết định lên núi một mình, cậu mơ hồ có tự tin, mặc dù không biết rốt cuộc tự tin này đến từ đâu, có điều cậu chắc chắn Dư Dật sẽ không làm hại cậu, đồng thời mặc dù cậu không biết đối phương, nhưng luôn cảm thấy quen thuộc với cậu ta, một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, những cảm giác quen thuộc này càng làm tăng lên hảo cảm của cậu với Dư Dật.

Mục Thanh thuận theo trí nhớ đi về phía trước, sau đó sương mù lại đến tiếp đón cậu, Dư Dật nói bên tai cậu, đều là một số nội dung không thực chất, chuyện một ngày ba bữa cộng thêm việc đi ngủ có thể nói đến ngày mai, khi Mục Thanh đi qua đường núi lần trước, lại thấy một hồ ly nhỏ mới mở được linh thức, vẫy tay với nó, nó lắc đuôi về phía trước.

Dư Dật nói cậu thích không, thích thì có thể tặng cho cậu làm vật nuôi, Mục Thanh dè dặt lắc đầu, tất nhiên là cậu thích rồi, nhưng nuôi vật nuôi cũng giống như nuôi con trai, cậu đã nuôi một người rồi, tim đều đặt lên người con trai rồi, nuôi thêm một đứa nữa, cậu sợ mình sẽ phân tâm, hơn nữa có một câu nói gọi là không lo ít chỉ lo không chia đều, không đồng đều là một chuyện vô cùng thương cảm.

Đợi khi đi về phía trước, cuối cùng lại gặp lại Dư Dật, cậu ta mặc bộ váy hoa, ngồi trên ghế được làm bằng đá, đôi mắt lấp lánh nhìn Mục Thanh, như bổ nhào đến trước mặt cậu, Mục Thanh bị cậu ta nhìn có chút xấu hổ, quay đầu đi chỗ khác, đưa đồ trong tay cho cậu ta: “Đây, tặng cho cậu, quà gặp mặt.”

Dư Dật phấn khích lật đồ bên trong, vẻ mặt hoang mang cầm một chiếc điện thoại gõ xuống ghế, hỏi Mục Thanh: “Đây là gì vậy?”

“Điện thoại đấy.” Mục Thanh vội vàng ngăn cậu ta lại: “Không được gõ, không được gõ.”

Dư Dật còn không hiểu hơn cậu nhiều, ỷ lại nhìn Mục Thanh, Mục Thanh thấy dáng vẻ yêu quái không biết gì của cậu ta, lại nhớ đến loại trở ngại khó khăn khi mình vừa với hóa hình, tự nhiên cậu nảy sinh ra cảm giác trách nghiệm, cậu kiêu ngạo đứng thẳng lưng, đầy trách nhiệm bắt đầu dạy Dư Dật cách sử dụng.

Dựa trên sự quan sát của cậu, cộng thêm lời tự thuật của Dư Dật, cậu ta hoàn toàn không thể rời khỏi sơn động này, sở thích duy nhất của cậu ta chính là sưu tầm đồ nữ và ca hát, bởi vì hôm đó Mục Thanh nhìn thấy Lục Ngọc Thương livestream, trong lòng đã có chủ ý, dạy Dư Dật một số phương pháp tương tác trực tiếp, để khi cậu ta buồn chán có thể tiếp xúc với mọi người thông qua các trang mạng _ mặc dù tin hiệu không tốt lắm.

Mục Thanh cảm thấy mình suy nghĩ rất chu toàn, chiếc sạc dự phòng đầy pin này có thể để Dư Dật sử dụng rất lâu, nếu như hết rồi thì có thể để những con cháu hồ ly của mình hóa thành người xuống núi tìm nơi sạc pin, không hề chậm trễ thời gian, mà bộ tăng cường tín hiệu có thể giúp Dư Dật bắt được tín hiệu lên mạng, không để cậu ta nhàm chán không có việc gì làm nữa, từ đó sẽ không giả gái lừa gạt người khác nữa.

Đồng thời, Mục Thanh biết cậu ta thích hát, nên giới thiệu cậu ta đi nghe mấy đĩa nhạc của Lục Ngọc Thương, để cậu ta có thể học hỏi giọng hát trong đó, những năm đầu khi Lục Ngọc Thương ra mắt đã từng là một ca sĩ, lúc đó còn là ngành chính của anh, các album của anh đạt được doanh thu cao, chất lượng cũng rất tốt, đôi khi đi ngủ Mục Thanh nghe để dễ ngủ.

Sau khi Mục Thanh dặn dò cậu ta xong chuẩn bị xuống núi, Dư Dật hỏi cậu có phải nhớ lại những chuyện lúc trước rồi không, tất nhiên cậu nói không rồi, Mục Thanh chỉ coi cậu ta có chứng hoang tưởng, cậu chẳng qua chỉ mới bốn năm mươi tuổi yêu, cậu nhớ rõ toàn bộ lai lịch của mình, tự nhận không quên gì cả, cậu không hề có ấn tượng gì về cái tên Minh Khởi này, cậu tên là Mục Thanh, vừa mới sinh ra đã tự đặt tên cho mình, chỉ tên là Mục Thanh.

Dư Dật không giữ cậu lại nữa, quyến luyến không nỡ vẫy tay với cậu, Mục Thanh đi ba bước lại quay đầu lại một lần, thấy người phía sau đã thay khăn tay lau nước mắt, chắc chắn lại đang khóc, Mục Thanh đi qua vỗ vai cậu ta cho thuận khí, đảm bảo rằng mình sẽ còn quay lại thăm cậu ta, hoặc là đợi đến lúc cậu ta có thể rời khỏi chỗ này thì đến Kinh Giang tìm cậu chơi, đến lúc đó cậu nhất định sẽ tiếp đãi nồng nhiệt, lúc này Dư Dật mới không khóc nữa, lau nước mắt nói được, yếu ớt ôm Mục Thanh.

Thị trấn này tên là trấn Trường Tam, chuyện lần này được gọi là bí sự trấn Trường Tam, bởi vì hồ yêu xuất hiện làm loạn trật tự, có điều đã bị cục quản lý yêu quái khống chế, phía trên cử mấy người có năng lực vào núi, xử lý một số tài liệu liên quan cho Dư Dật, chỉ cần cậu ta đảm bảo không gây họa cho nhân gian nữa, bất cứ yêu cầu nào không quá đáng không phạm pháp cục quản lý yêu quái sẽ đều thực hiện cho cậu ta. Vì vậy Dư Dật bảo người ta kéo cho cậu dây mạng và dây điện vào trong hang động, bắt đầu yên tâm làm trạch nam livestream của cậu ta.

Nhiệm vụ lần này của Mục Thanh được phân cho 70 vạn, chi nhánh tăng thêm 30 vạn, có điều bởi vì Lưu Huyền Thông và Giang Thần Thần vì để giúp cậu thích nghi mà đã đi cùng cậu một chuyến, Mục Thanh không thể bỏ qua, nên chia 70 vạn với họ, còn lại cũng không ít, cậu mua một cuốn sổ ghi chép lại, cậu tiết kiệm một nửa, còn một nửa giữ lại cho Lục Ngọc Thương.

Việc ba cho tiền con trai là chuyện bình thường, Mục Thanh ghi chú trên một nửa số tiền thuộc về Lục Ngọc Thương là sổ lấy vợ của con trai, đây là từ mới cậu học được trên mạng mấy ngày trước, từ vựng bây giờ đã phong phú hơn mười mấy năm trước nhiều rồi, còn thú vị nữa, Mục Thanh cảm thấy cái cây già của mình sắp nở hoa rồi. Nhưng khi cậu nằm trên bàn viết được một nửa, cả gương mặt đột nhiên xẹp xuống, nghiêng đầu, dùng sức miễn cưỡng xóa đi ba từ sổ lấy vợ trên giấy.

Lục Ngọc Thương thích con trai.

Thật ra Mục Thanh không có ý kiến gì, là nam hay nữ đều giống nhau, ít ra không phải là động vật, hơn nữa cho dù là động vật, mở linh trí hóa hình rồi cũng được. Chỉ là cậu không biết lên đi nghe ngóng thế nào, rốt cuộc là sổ lấy vợ hay là sổ của hồi môn, loại chuyện này sao cậu có thể biết được chứ, nhưng lại xấu hổ kéo mặt đi hỏi, sợ đụng vào nơi mẫn cảm của Lục Ngọc Thương, đến lúc đó giữa ba con sẽ có khoảng cách, không hay, không hay chút nào cả.

Cậu so sánh theo dáng người của Lục Ngọc Thương, tuy rằng vô cùng cao lớn, nhưng đôi khi lại rất dính cậu, có chút trẻ con. Mặc dù Mục Thanh nhỏ bé, nhưng cảm thấy trong xương cốt mình có chủ nghĩa của nam tử hán, so sánh giữa hai người, cậu cân nhắc một lúc, viết ba chữ của hồi môn vào trong cuốn sổ.

Mục Thanh cảm thấy mình rất biết nhìn xa trông rộng, cậu là một người lớn, vấn đề cần suy nghĩ thì phải suy nghĩ chu toàn cặn kẽ, không thể giống một đứa trẻ được.

Hơn nữa mấy ngày nay cậu cũng tra được rất nhiều tài liệu liên quan ở trên mạng, con trai thích con trai, hoặc là con gái thích con gái, hầu hết đều là do trời sinh, do gen quyết định, vấn đề xảy ra trên người Lục Chấn Đông, dù sao chuyện này không liên quan đến Hướng Noãn, đều là lỗi của một mình Lục Chấn Đông, hơn nữa cậu còn nhìn thấy, bởi vì từ nhỏ đã cảm thấy mình khác với người khác, đồng thời người ngoài với người nhà không hiểu cho mình, tâm lý của họ rất dễ xảy ra vấn đề.

Điều này khiến Mục Thanh thậm chí còn không dám hỏi, cậu tức giận vì động tác né tránh vô thức của cậu hôm đó, vì vậy cậu thay đổi phương pháp dính lấy Lục Ngọc Thương, dùng hành động thực tế để biểu thị tình cảm thân thiết của mình với anh, có điều cậu càng tiến lại gần, vẻ mặt của Lục Ngọc Thương lại càng ngưng trọng kỳ lạ, chắc là bị tổn thương rồi.

Vì vậy Mục Thanh cũng lo lắng về vùng tóc bị hói của mình, chỉ đành phải phơi nắng để bổ sung thêm dinh dưỡng, may mà không lâu sau, cuối cùng những lọn tóc nhỏ của cậu cũng dần dần trở lên xum xuê, sờ vào cũng cảm thấy thoải mái hơn vuốt lông mèo nhiều.

Mười ngày sau, Mục Thanh xuất phát từ nơi quay phim của Lục Ngọc Thương, đến Lam Thành đi học, đồng thời, bởi vì chuyện trấn Trường Tam xuất hiện linh dị, mặc dù bộ phận đặc biệt đã cử chuyên gia đến giáo dục khoa học cho mọi người, nhưng bên chế tác vẫn không dám tiếp tục ở lại đây, nên cũng di chuyển nơi quay phim, trùng hợp cũng được quyết định ở Lam Thành, coi như là có duyên phận.

Mục Thanh bởi vì chuyện này mà vui vẻ mấy ngày.

Lam Thành nằm ở nơi giao giới đông tây, hai núi hai sông, địa hình bằng phẳng, nhưng có nhiều rừng rậm, nền kinh tế không phát triển, có một số nét tương đồng với trấn Trường Tam, học viện yêu quái được xây dựng trên núi.

Tên chính thức của học viện yêu quái là Học Viện Loài Người Đặc Biệt Hoa Quốc, có điều xin vào đây học đều là yêu quái, cái tên học viện yêu quái rất dễ truyền miệng, rất ít người có thể nói ra tên chính xác đầy đủ của nó, cả nước chỉ có một trường học cung cấp dịch vụ đặc biệt cho yêu quái, vì vậy khoảng cách tuổi tác của học sinh khiến người ta kinh ngạc.

Từ những đứa trẻ mới biết bò, cho đến những yêu quái già vừa mới vị cục quản yêu phát hiện tiến hành đăng ký, đều có thể học ở đây, vì vậy sự phân chia cấp lớp ở trong đây khác với những trường học bình thường bên ngoài, được chia theo độ nhận biết của các yêu quái mà phân thành lớp nhỏ, lớp nhỡ và lớp lớn, các vấn đề cụ thể được phân tích chi tiết, loại yêu quái giống như Mục Thanh, được xếp vào lớp lớn.

Thân là “người thân” trên danh nghĩa duy nhất của Mục Thanh ở đây, hôm đó Lục Ngọc Thương đi cùng Mục Thanh đến trường, cái cây Mục Thanh này quả thật rất nổi bật, nói khó nghe một chút thì chính là đỏm dáng, đầu tiên cậu nhớ lại cảnh tượng khi Lục Ngọc Thương lần đầu đi học mẫu giáo, sau đó mua cho mình một chiếc cặp xách nhỏ màu xanh lá cây, vali màu xanh lá cây, bìa sách màu xanh lá cây, mũ xanh lá cây, áo hoodie màu xanh lá cây, toàn bộ đều là màu xanh lá cây, hoàn toàn mới.

Học kỳ mới, Lục Ngọc Thương đưa Mục Thanh vào khuôn viên trường, lúc này anh thật sự không cảm thấy mình là con trai nuôi của Mục Thanh, giống như anh đưa đứa trẻ nghe lời đi học vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy lạ, họ đi một lúc, phía sau đột nhiên vang lên tiếng đàn ông thô lỗ.

“Cậu nhóc đội mũ xanh đi đằng trước đợi một chút.” Giọng nói vừa ra, một cơn gió ập đến bên cạnh Mục Thanh, hai cánh tay lập tức tháo mũ Mục Thanh ra, sau đó xoa đầu Mục Thanh một cái, sau đó là tiếng gào thét điên cuồng: “Tôi đã nói mà, mái tóc này sờ vào sẽ rất sướng mà!”

Ngay sau đó, một nhóm yêu quái nóng lòng muốn lên sờ tóc Mục Thanh.

Lục Ngọc Thương: “? ? ?”

Họ điên rồi sao?