Chương 43: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

Chương 43:

Trang viên này thật sự rất lớn, đi một lúc lâu cũng không nhìn thấy điểm cuối, Mục Thanh đi một hồi thì dừng lại nghỉ ngơi, cậu cởi dây bắt yêu trên người Hạ Tuấn Hoa xuống, do dự một hồi buộc vào cổ cậu ta, sau đó từ từ kéo đi.

Ôm cũng không thể ôm được nữa, vừa rồi ôm một đường giống như ôm một xô nước vậy, đi cũng phải lo sợ, phải đề phòng Hạ Tuấn Hoa khóc bất kỳ lúc nào, cậu ta vừa khóc, nhất định sẽ có nước mắt, nước mắt chảy dài, thấm ướt hết áo trước ngực cậu, rất khó chịu.

Trên lưng Mục Thanh còn cõng một đứa nhỏ chân ngắn, mặc dù đứa nhỏ bị dây bắt yêu trói chặt, nhưng cho dù cơ thể nhỏ bé nhưng lại có mộng tưởng lớn, vừa đá Mục Thanh, vừa không quên nhe dài răng nanh ra cắn chặt vai Mục Thanh, cắn qua một lớp vải quả thật không hề dễ chịu, vì vậy cậu nhóc chuyển gặm cổ cậu, hút ra một vài vết đỏ.

“Tránh ra.” Mục Thanh đẩy đầu cậu nhóc ra: “Tránh ra, đấm chết cậu giờ.”

“Đừng nghịch, Tiểu Đoan.” Lúc này suy nghĩ của Hạ Tuấn Hoa đã rõ ràng, không giống như con chó yêu giọng điệu hỗn loạn vừa rồi, Mục Thanh nghi ngờ nhìn cậu ta một lúc, khó hiểu, muốn đợi sau khi tập hợp với nhóm người Lưu Huyền Thông, lại liên hợp hỏi ra sự thật từ trong miệng cậu ta.

Đi được nửa đường, cuối cùng Mục Thanh cũng va chạm chính diện với Lưu Huyền Thông, tổng cộng có ba người đến đây, Yến Hồi, Lưu Huyền Thông và Giang Thần Thần, Lưu Huyền Thông nhìn Mục Thanh giống như gặp ma vậy, hỏi cậu: “Trên lưng cậu là?”

“Một yêu quái nhỏ.”

Lưu Huyền Thông chạy đến bên trái cậu, nhìn một lúc xong rồi thở dài: “Đáng yêu như vậy sao?”

Chú chó Corgi Tiểu Đoan bất mãn dùng chân đá cái chú kỳ lạ trước mặt này, Lưu Huyền Thông càng nhìn càng cảm thấy thích thú, chủ động dỡ hàng cho Mục Thanh, bế đứa bé vào trong lòng, nhấc lên nhìn trái nhìn phải một lúc, mới có chút tiếc nuối nói: “Hình như có chút thiếu sót, chân quá ngắn rồi, tỷ lệ cơ thể không cân đối.”

Giang Thần Thần phối hợp theo: “Có một chút, trời sinh sao.”

Mục Thanh giải thích: “Nó là Corgi yêu.”

Corgi, được biết với cặp chân ngắn, lại được xưng là chó chân ngắn, khi nó biến hình, trong trường hợp chiều cao gần như tương đương nhau thì tất nhiên chân phải ngắn hơn bình thường, đồng thời, mông nhỏ hếch lên, tròn vo rõ ràng, đây chính là ưu điểm rõ rệt của loại chó này.

“Chẳng trách.” Lưu Huyền Thông cười hì hì một tiếng: “Sung công sung công, đem về làm bảo vật trấn ở phân cục của chúng ta, loại yêu quái này giống như gấu trúc vậy, khó gặp được.”

“Cậu cẩn thận một chút, đừng để bị nó cắn.” Yến Hồi đi qua, giơ tay bóp mặt Corgi, hơi dùng sức quay mặt nó về giữa kiểm tra hàm răng của nó, cười nói: “Còn chưa trưởng thành, vậy cậu bế đi.”

Lưu Huyền Thông giống như vớ được bảo vật vậy, ôm nó lắc lắc, Tiểu Đoan vừa khóc vừa giãy dụa trong lòng cậu ta, chắc là trạng thái cảm xúc đã rơi xuống rất thấp, Hạ Tuấn Hoa ở trên mặt đất mặc dù là mặt chó đầy lông, nhưng có thể nhìn thấy vẻ mặt bất lực khó chịu qua đèn pin của người bên cạnh, cậu ta cầu xin nhìn Mục Thanh, nói: “Tiểu Đoan sợ người lạ, cũng chưa cai sữa, đừng bắt nạt thằng bé có được không?”

“Đệt, lại là yêu quái?” Lưu Huyền Thông nhảy về phía sau, duy trì một khoảng cách nhất định với Hạ Tuấn Hoa, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Cậu ta chính là con Tàng Ngao mà mọi người đánh thương đấy, mọi người nhìn vòng cổ và chuông của cậu ta đi, là cùng một con.” Mục Thanh nói.

Yến Hồi tiến lên mấy bước hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Chuyện này nói ra rất dài, khi nhớ lại lại là một chuyện thương tâm, cảm xúc của Hạ Tuấn Hoa hạ xuống thấp, cúi người nằm trên mặt đất, hai chân trước vén lông dài lòa xòa trước mặt lên, giọng nói trầm thấp, từ từ nhớ lại quá khứ.

“Tôi được anh ta nuôi từ khi còn bé, anh ta nói tôi có tuệ căn có thể hóa hình, sau đó quả thật như vậy, tôi đã hóa hình từ lâu rồi, chắc là khi mười lăm mười sáu tuổi. Có rất nhiều yêu quái giống tôi, những con mà cậu nhìn thấy ở sau núi đều là yêu quái mà Vương Kỳ đã thu thập từ khắp các nơi trong mấy năm nay, họ bị anh ta dùng bí thuật khống chế, có khi không thể khống chế được chính mình, thần trí có khi rối loạn không rõ.”

“Cho nên cậu giết người?” Giang Thần Thần hỏi chen vào.

“Tôi không giết người, lúc đó tôi muốn cứu người, vừa mới đẩy được người đó ra, thì đụng phải mấy người, sau đó bị đánh thương.” Trên người Hạ Tuấn Hoa còn có vết thương, vẫn chưa lành, tình trạng cơ thể cũng không tốt lắm, cộng thêm vừa nãy mới đụng vào cây, nói chuyện đứt quãng: “Tôi không muốn hại người.”

“Anh ta là ai?”

Hạ Tuấn Hoa vừa mới trả lời lưu loát, nhưng đến vấn đề này rõ ràng có chút ngập ngừng, úp mở không muốn trả lời, Mục Thanh ở bên cạnh hiểu ra hỏi: “Là Vương Kỳ sao?”

Vẻ mặt Hạ Tuấn Hoa thay đổi, xem ra đúng rồi.

“Một con người lại đi hút tinh khí của con người, đây là tại sao vậy.” Yến Hồi bắt được thông tin mấu chốt, chắp tay suy nghĩ.

Hạ Tuấn Hoa ở bên cạnh vẻ mặt do dự, rõ ràng là đang chần chừ, rõ ràng là muốn bảo vệ người đàn ông kia, Mục Thanh nghĩ đến cảnh tượng lúc trước, ngồi xuống hỏi cậu ta: “Cậu và Vương Kỳ là người yêu sao?”

“.... Không phải.”

Lại do dự rồi, rõ ràng là có quan hệ, Mục Thanh nói: “Hai người cũng đã làm như vậy ở phòng vệ sinh rồi, nhất định là người yêu.”

“Không phải người yêu.” Hạ Tuấn Hoa gào lên.

Mục Thanh có chút oan ức: “Cậu gào lên với tôi làm gì chứ, không phải thì không phải thôi, vậy nếu hai người không phải là người yêu, vừa rồi anh ta còn mắng cậu là súc sinh, sao cậu còn bảo vệ anh ta chứ.”

Hạ Tuấn Hoa như tỉnh lại từ trong mộng, lầm bầm nói: “Đúng vậy, tại sao mình phải bảo vệ anh ta chứ, anh ta ở cùng người khác rồi.”

“Ai?”

Mục Thanh không biết nên làm gì: “Cậu đừng khóc nữa, sao lại khóc rồi, chuyện này từ từ nói, không phải là cậu làm, chúng tôi sẽ không làm khó cậu.”

“Tôi thú nhận hết rồi.” Cuối cùng Hạ Tuấn Hoa cũng có sức lực biến thành người, cậu ta bò dậy, vịn vào cái cây bên cạnh ngồi xuống, dựa vào nó, từ từ kể những chuyện mà cậu ta biết cho mấy người phân cục.

Chuyện này nói ra rất dài, bắt đầu kể từ rất nhiều rất nhiều năm trước, cụ thể là bao nhiêu năm Hạ Tuấn Hoa cũng không nhớ rõ nữa, thật ra cậu ta đã rất lớn rồi, mười mấy tuổi, một trăm tuổi, một trăm mấy chục tuổi, đều có thể, chỉ là cậu ta đi theo Vương Kỳ quá lâu, quanh năm bị hạn chế phạm vi hoạt động, chỉ có một khoảng không gian nhỏ bên cạnh, vì vậy cậu ta cứ mơ hồ trải qua tháng dài năm rộng, uổng phí thời gian.

Cậu ta là bạn giường cố định của Vương Kỳ, quan hệ của hai người họ quả thật rất thân thiết, Vương Kỳ còn lớn tuổi hơn cậu ta, anh ta thật sự là con người, con người bằng xương bằng thịt thật sự, nhưng dựa vào một số phương pháp nào đó để duy trì thanh xuân, bên ngoài nhìn không khác gì một người đàn ông hai ba mươi tuổi.

“Anh ta tu dưỡng thân thể bằng cách hút tinh khí của con người sao?” Cuối cùng Yến Hồi cũng hiểu, giải thích cho mọi người: “Đây là một loại bí thuật cổ, tôi đã từng nhìn thấy trong sách rồi, nhưng tôi vốn cho rằng nó là giả, hơn trăm năm rồi, rốt cuộc anh ta đã hại bao nhiêu mạng người rồi chứ?”

Hạ Tuấn Hoa nhắm mắt lại: “Rất nhiều, không đếm xuể, 5 năm Vương Kỳ sẽ chuyển nơi ở một lần, chúng tôi vừa mới chuyển đến đây được mấy tháng.”

“Hút tinh khí cần phải có một thời cơ nhất định, ví dụ, ở một đoạn thời gian cố định nào đó, ở một nơi âm tà nào đó, thiên thời địa lợi nhân hòa, mới có thể thành công đúng không?”

Hạ Tuấn Hoa bất chấp luôn, kể hết: “Đúng, trung tâm thương mại đó nằm ở vị trí đặc biệt, Vương Kỳ không dễ gì mới tìm được địa điểm thích hợp, anh ta bắt đầu hành động từ mấy tuần trước, chắc là mất hai mạng người.”

“Mạng thứ ba, được chúng tôi cứu.” Giang Thần Thần gật đầu, lời của Hạ Tuấn Hoa nói là sự thật.

Mọi chuyện đều đã lộ chân tướng, những vụ án giết người thường xuyên xảy ra ở trung tâm thương mại, chẳng qua là vì để thỏa mãn ước mơ trường sinh của một con người tham lam, Yến Hồi cười giễu nói: “Tên điên này, cho dù là yêu quái thì cũng sẽ chết, huống hồ là thể xác phàm tục, trường sinh chỉ là một giấc mơ thôi.”

Nghe thấy những lời anh ta nói, vẻ mặt Mục Thanh phức tạp nhìn anh ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Cậu đột nhiên nhớ đến Lục Ngọc Thương đang ở nơi xa, mình là yêu, cậu ấy là người, tuổi thọ không cân xứng với nhau, chuyện này là sự thật đã được thiết lập, nhưng Mục Thanh lại cảm thấy mình không thể nào tiếp nhận được, từ khi cậu cố gắng tu hành, hóa hình, lại cắp ba lô vào thành phố, chỗ dựa tinh thần duy nhất chỉ có Lục Ngọc Thương, cậu không thể không có anh, không có Lục Ngọc Thương chắc cậu sẽ điên mất.

“Chúng ta không được để anh ta chạy mất.” Lưu Huyền Thông nhanh chóng cho Corgi vào túi bắt yêu, cậu ta dùng một số phương thức đặc biệt để cách ly nó với những con yêu quái khác bên trong, tránh cho yêu quái nhỏ bị yêu quái lớn bắt nạt, sau đó lại hỏi Mục Thanh: “Người chạy bên đó sao.”

“Bên đó.” Mục Thanh để Hạ Tuấn Hoa dẫn mọi người tìm Vương Kỳ, có điều họ cũng không dám xem nhẹ, những lời nghe được từ miệng phạm nhân, tất nhiên chỉ có thể tin được một nửa, một nửa còn lại phải duy trì ý kiến, tránh để người khác lợi dụng.

Trang viên này có diện tích rộng đến mức đáng kinh ngạc, được chia làm hai khu vực trước sau, một bên là nơi nuôi chó, một nơi là trang viên, trang viên trang hoàng tinh tế lộng lẫy, một tầng lầu cao bốn mét, hai bên tường được chạm khắc tinh xảo, chiếc đèn pha lê cực lớn treo trên không trung, tỏa sáng rực rỡ, chỉ những đồ trang trí đơn giản bên ngoài thế này, cũng có thể nhìn ra Vương Kỳ có vô số tài sản.

Một đường đi về phía trước, họ đều thầm kinh ngạc với cách trang hoàng dọc đường, như thể họ không phải tiến vào một nơi ở tư nhận, mà vào một phòng triển lãm nghệ thuật nào đó vậy, mặc dù nơi này rất lớn, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, đi được tầm mười phút, cũng không hề nhìn thấy một con yêu quái nào.

Hạ Tuấn Hoa nói: “Chuyện này không thể nào, trước đây ở nơi này luôn có bảo vệ.”

“Bảo vệ cũng là yêu quái sao?”

“Đúng vậy.”

Mấy người phân cục nhìn nhau, không dám lơ là cảnh giác, sau đó Hạ Tuấn Hoa đẩy cửa một căn phòng xa hoa nhất trong hành lang, nhìn vào bên trong.

Mọi người cũng đều nhìn vào trong, thấy một người đàn ông quần áo xộc xệch đang nằm trên giường lớn, có thể nhìn thấy vết tích ám muội trên người cậu ta, trông trạng thái của cậu trai yếu ớt, thậm chí khi có người vào phòng, cũng đều không thể ngồi dậy để kiểm tra tình hình, chỉ hơi mở mắt, khi thấy Hạ Tuấn Hoa thì vẻ mặt trở lên cảnh giác.

“Anh ta đâu.” Hạ Tuấn Hoa lạnh lùng hỏi.

Cậu trai không nói gì, cố gắng di chuyển đầu sang một bên, Hạ Tuấn Hoa quay người giải thích với nhóm người Mục Thanh: “Một tình nhân của Vương Kỳ, chỉ là một người trong đó.” Cậu ta giống như bị ma nhập vậy, một lúc sau mới hồi lại, lầm bầm nói: “Tôi cũng chỉ là một người trong đó thôi, thật ra tôi biết điều đó, cũng muốn trốn, nhưng không trốn được, lúc nào cũng bị anh ta bắt lại, anh ta còn dùng thuốc khống chế chúng tôi, đôi khi ý thức của tôi cũng không được tỉnh táo, người không ra người, ma không ra ma, chẳng có gì thú vị cả.”

Khi cậu ta nói những lời này, nhìn cậu ta vô cùng bất lực, vẻ mặt ảm đạm, Mục Thanh không biết phải nói gì với cậu ta, nên vỗ vai cậu ta.

Ai, cậu nghĩ, hóa ra một người đàn ông có thể có nhiều tình nhân, vậy Thương Thương thì sao, anh có tình nhân không?

Mục Thanh không biết, nghĩ muốn trở về hỏi anh.

Lưu Huyền Thông đi qua xử lý yêu quái nằm trên giường, sau đó một nhóm người đi xuống tầng hầm, bên ngoài cửa, thấy rất nhiều chó yêu nằm co quắp trên mặt đất, Yến Hồi ngẩn ra, tiến lên trước kiểm tra một lúc rồi nói: “Đều bị ngất, chưa chết.”

Cửa phòng khép hờ, họ đẩy cửa tiến vào, thấy trên mặt đất có một mảnh xương trắng, xương thịt đều thối rữa, không thể nhìn thẳng.

Nhưng cỗ xương trắng đó vẫn còn sống, chắc là còn hơi thở cuối cùng, đang hấp hối, khi nhìn thấy Hạ Tuấn Hoa đột nhiên kích động, giãy dụa muốn bò lên, nhưng lại ngã xuống đất vô số lần, xương trắng đụng chạm trên mặt đất, phát ra âm thanh ma sát ghê rợn, nhưng vẫn kiên trì không bỏ cuộc bò đến chỗ Hạ Tuấn Hoa.

Hạ Tuấn Hoa nhìn qua, nước mắt đột nhiên rơi xuống, vừa khóc vừa nói: “Vương Kỳ, là anh sao.”

Cậu ta hận cũng không thể hận được, yêu cũng không thể yêu được, nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Kỳ lại cảm thấy vô cùng khó chịu, sau đó khổ sở cầu xin Lưu Huyền Thông thu anh ta vào túi bắt yêu, khoảnh khắc biến mất, Mục Thanh nhìn thấy xương trắng giãy dụa muốn đứng lên, cố gắng xông về phía Hạ Tuấn Hoa, nhưng cuối cùng cơ thể biến mất, một lúc sau ngã mạnh trên đất, xương cốt tách ra, hoàn toàn chết đi, đến cả một câu di ngôn cũng không hề lưu lại.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, mấy người đều không kịp trở tay, Yến Hồi đi lên trước, nhìn một hồ nước ở giữa tầng hầm, nước vô cùng trong, ở giữa hồ có một lá sen, ở giữa lá sen có một bục nhỏ, trên bục đó trống không, rõ ràng vốn dĩ là có thứ đồ gì đó được đặt ở trên, nhưng giờ không thấy nữa rồi.

“Có phải anh ta sử dụng pháp khí nào đó, pháp khí biến mất, sau đó anh ta bị phản phệ, biến thành dáng vẻ thế này?” Mục Thanh thử suy đoán, hỏi Yến Hồi: “Anh cảm thấy có khả năng không?”

“Có khả năng.” Yến Hồi trả lời: “Nhưng ai lấy của anh ta đi chứ.”

“Vừa rồi, vốn dĩ Vương Kỳ dẫn người đến bao vây tôi, sau đó anh ta nghe thấy tiếng chuông báo động vang lên bên này, thì vội vàng chạy đến, có liên quan đến chuyện này không.”

Yến Hồi giơ tay ra nghiên cứu lá sen, còn chưa động vào, đã nghe thấy tiếng chuông báo động vang lên xung quanh, không dừng lại.

“Xem ra vừa rồi có người lấy thứ ở đây đi.”

Mục Thanh suy nghĩ một lúc, nói với anh ta: “Không thấy Lê Quang đâu cả, tôi đến đây với anh ta, sau đó thì lạc mất anh ta, anh nói xem có phải là anh ta làm không?”

“Tiền bối Lê sao, có lẽ thật sự đi lạc mất rồi.” Yến Hồi không để ý, Lê Quang thân là phó cục trưởng của tổng cục, xưa nay vẫn luôn xuất sắc, không ngừng nhận được lời khen ngợi trong ngành bắt yêu họ, tất nhiên không muốn nghi ngờ anh ta: “Chúng ta tìm anh ấy trước đã, chuyện này giải quyết sau đi.”

Sau khi mấy người đi ra ngoài, quả nhiên, tìm được Lê Quang ở một góc khuất, trông thần tình anh ta lo lắng, sau đó giải thích với mọi người, nói mình thật sự bị lạc đường, trước giờ anh ta luôn là kẻ mù đường, may mà chuyện này đã giải quyết rồi, cũng không xảy ra sơ suất lớn nào, anh ta thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “May quá, tôi lo lắng Mục Thanh đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.”

Mục Thanh nghi ngờ nhìn anh ta, thật ra không nhìn ra manh mối gì, nên tạm thời gác chuyện này ra sau đầu.

Sau khi về nhà, cậu tắm nước nóng trước, sau đó Lục Ngọc Thương gọi video đến kiểm tra phòng, sau khi xác định Mục Thanh đã an toàn về nhà, mới có vẻ vui hơn một chút, hai người luôn nói về một số chủ đề ngắn về gia định, sau đó Mục Thanh thèm ăn, quay người đi lấy snack khoai tây chiên mà Hướng Noãn mua cho cậu mấy ngày trước, sau khi mở gói ra thì trở về ngồi trước ống kính, khi đang muốn nói gì đó, thì sắc mặt Lục Ngọc Thương trở lên đáng sợ.

Thật sự rất đáng sợ, ít nhất Mục Thanh quen biết anh lâu như vậy, cũng chưa từng thấy Lục Ngọc Thương lộ ra vẻ mặt như vậy, cậu nghi ngờ hỏi: “Sao vậy Thương Thương?”

“Cổ của cậu.” Lục Ngọc Thương nâng cằm, ném điện thoại xuống giường, che camera đi, màn hình trước mặt Mục Thanh đột nhiên tối sầm lại, sau đó cậu nghe thấy giọng nói tức giận của Lục Ngọc Thương: “Cậu giải thích đi, xảy ra chuyện gì?”

“Cổ gì chứ?” Mục Thanh tìm cái gương bên cạnh để soi, thấy trên cổ có rất nhiều dấu hôn — vừa rồi Corgi Tiểu Đoan kia nghịch ra.

“Được rồi, cậu đừng giải thích.” Lục Ngọc Thương không đợi cậu lên tiếng, đã tự mình từ bỏ, giống như oán phụ vậy: “Tôi không muốn nghe, tôi buồn ngủ rồi đi ngủ đây, ngủ ngon.”