Lục Ngọc Thương căn bản là không muốn nhắc lại chuyện đó nữa, cái kiểu nói vừa to vừa nóng này, nếu như là một câu khen ngợi giữa người yêu với nhau thì còn đỡ, thì còn đáng để thẳng lưng kiêu ngạo, nhưng Lục Ngọc Thương biết là Mục Thanh đang đứng trên góc độ của một người ba không biết gì để đưa ra vấn đề cho anh, trong mắt cậu tràn đầy khát vọng muốn tiếp thu kiến thức, cậu lấy khuỷu tay đụng anh: “Con nói đi chứ.”
Cậu vừa đụng vừa tự giày vò bản thân, nói với Lục Ngọc Thương: “Thực ra ba cũng có lên mạng tra qua rồi, cũng hơi hiểu rồi, nhưng cũng lại không hiểu lắm.”
“Cũng là bình thường thôi.” Lục Ngọc Thương gật đầu,”Kiến thức thật sự thì đến từ thực tế, cậu bây giờ biết chỉ là lí thuyết trên giấy mà thôi, cho nên vẫn chưa hiểu được, sau này có kinh nghiệm rồi, thì tự nhiên cũng sẽ hiểu được thôi.”
“Vậy thì phải làm sao đây?” Mục Thanh thật thà hỏi anh,” Ba bây giờ thực sự là rất muốn biết.”
Cậu bây giờ vô cùng tò mò muốn biết, Lục Ngọc Thương nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, cuối cùng thì cũng không nhẫn tâm, cậu đi tìm máy tính mình mang đến ra.
Sau khi mở máy anh mở một thư mục ra, Mục Thanh hai mắt trông mong ngồi cạnh anh, trực giác cho cậu biết là Lục Ngọc Thương sẽ cho cậu xem một thứ vô cùng hay ho thần thánh, vì thế cậu đặt hai tay lên chân, ngoan ngoãn ngồi im, chờ Lục Ngọc Thương mở ra cho cậu xem.
Lục Ngọc Thương vẫn đang tìm, cậu cũng vẫn một mực ngoan ngoan ngồi bên cạnh nhìn, nhìn đến cuối cùng thì cậu cũng hoa mắt luôn rồi, tự nhiên mà dịch đến cạnh anh, ngồi cùng một chỗ với anh, sau đó ngả đầu lên vai của Lục Ngọc Thương, sau khi ngáp một cái thì hỏi: “Đã xong chưa vậy?”
Thái độ của cậu cũng quá tự nhiên rồi, trong quan niệm của Lục Ngọc Thương thì đây chính là một hành vi quấy rối, nhưng anh cũng không tìm được cái gì không đúng trên người Mục Thanh cả, giống như là hai người họ vốn là nên như vậy, một cảm giác vô cùng kì diệu và mới mẻ. Màn hình nền máy tính của anh hơi tối, cho nên vì thế mà có chiếu lại gương mặt của hai người một cách rõ ràng, Mục Thanh sau khi ngáp xong lại ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào phía trước.
Ngũ quan của cậu hơi nhỏ, chỉ có mỗi đôi mắt là to nhất thôi, phấn điêu ngọc mài, có thể sẽ bỏ qua tính cách thật của cậu, đại khái chính là tiểu thiếu gia an tĩnh của một gia đình giàu có nào đó, lúc ngây người ra thì cậu nhìn như một con búp bê vậy, còn là một con búp bê xinh đẹp nữa chứ.
Lục Ngọc Thương nhẹ nhàng đẩy con búp bê ấy ra, một tay che mắt cậu lại, còn bên kia thì nhanh chóng lật tìm trong máy tính. Cuối cùng anh chọn cho Mục Thanh thanh một bộ phim theo phong cách duy mĩ, lúc này mới bỏ bàn tay đang che mắt cậu ra.
Vừa quay người lại, anh liền vừa vặn đối mắt với tầm mắt của Mục Thanh, đuôi mắt của Mục Thanh hơi đỏ, là do sau khi cậu ngáp ngủ nên mới thành hơi đỏ như thế, nhìn trông lại có cảm giác vừa miệng kì lạ, cậu lại vẫn cứ không tự biết, cứ phải dán vào người Lục Ngọc Thương mới được, còn quấn lấy anh mà hỏi tại sao lại che mắt cậu lại.
Cái này so với lúc ở trên núi Mục Thanh phát dùng đào ném con hồ ly tinh kia hoàn toàn là hai người khác nhau, một người vừa nóng tính vừa cứng đầu, một người lại vừa ngoan vừa khiến người khác yêu thích, Lục Ngọc Thương hiển nhiên là thích người sau rồi, vì thế mà anh nhẹ nhàng xoa đầu Mục Thanh, hạ thấp âm lượng xuống, rồi để cậu tự đến xem đoạn phim thực chiến kia.
Cũng đã cho cậu tiếp xúc với những thứ này rồi, cuối cùng có học được không thì còn phải xem năng lực của Mục Thanh rồi, có lẽ là sẽ có tác dụng.
Vốn dĩ là nên cho Mục Thanh xem phim nam nữ mới đúng, nhưng để một gay đi tìm, Lục Ngọc Thương cảm thấy cái đấy có hơi làm khó anh rồi, lấy lùi làm tiến, có điều là trước kia Mục Thanh cũng nói là anh không quan tâm là giới tính nam hay nữ, vậy thì cũng được rồi.
Lục Ngọc Thương sau khi kéo Mục Thanh đến ngồi ở phía trước xong, bản thân lại đi ra ngoài tìm người đối diện, đại khái là mất khoảng hai mươi phút, bộ phim đó tổng cộng dài ba mươi phút, sau khi anh quay lại vẫn thấy Mục Thanh ngồi trước màn hình máy tính, vô cùng thích thú mà nhìn vào màn hình, hai mắt đỏ ửng, ngấn nước.
Trông không có tiền đồ hơn cả Lục Ngọc Thương năm đó nữa, anh cười một tiếng, rồi ném kich bản lên giường, khi anh đang định đi đến để xem tiến độ xem đến đâu rồi thì lại nghe Mục Thanh ngẩng đầu lên nhiệt tình nói với anh: “Ba muốn ăn cái gì đó.”
Cho dù bình thường Lục Ngọc Thương có bình tĩnh đến mấy, thì lúc này anh cũng suýt chút nữa thì vấp chân ngã xuống đất, anh đi lên trước vài bước, hai tay chống lên mặt bàn, đường cong dưới cánh tay áo cộc hoàn hảo, Lục Ngọc Thương thích tập thể hình, bình thường cho dù công việc có bận rộn đến đâu, dưới tình huống không có thiết bị tập thể hình, anh mỗi ngày cũng phải ra ngoài chạy bộ vào buổi sáng để rèn luyện, Mục Thanh ngẩng đầu lên nhìn cánh tay rắn chắc đang chống trên bàn của anh, rồi lại nắn bóp phần thịt mềm trên người mình, lập tức phân rõ cao thấp.
Cậu chuyển máy tính đến dưới tầm mắt của Lục Ngọc Thương, chỉ vào một góc trên màn hình rồi nói với anh: “Thương Thương con giúp ba nhìn xem có được không, ba thấy cái này trông có vẻ ngon lắm, nhưng lại không biết là cái gì, con có thể xem hết một lượt cho ba luôn không?”
Lục Ngọc Thương định thần nhìn lại, ĐM, cái quái gì đây.
Tại sao khi họ đang bababa thì lại mở kênh ẩm thực trên TV ở phía trước để trợ hứng chứ, một người chưa từng thực chiến như Lục Ngọc Thương cũng rơi vào mê man hỗn độn.
Anh có nên từ chối không đây, không đúng, anh bắt buộc phải từ chối, cái quái gì đây chứ, để anh xem hết một lượt chương trình ẩm thực kia thì cũng bằng với việc anh phải xem bộ này từ đầu đến cuối một lần luôn rồi, anh tuổi trẻ khí vượng lại huyết khí phương cương, không chịu được cái loại trêu chọc này đâu.
Nhưng khi Lục Ngọc Thương mở miệng lại phát hiện lời từ chối của mình chạy một vòng trong bụng, khi đi ra lại biến thành: “Được thôi, cậu chờ một chút.”
Lục Ngọc Thương nhận mệnh ngồi xuống, kéo máy tính về phía trước mặt mình, như một người máy không có tình cảm, cứng nhắc mà bắt đầu chụp lại hình ảnh đồ ăn trong đoạn phim, anh cũng không biết những thứ này là gì, có lẽ là đã từng ăn rồi, nhưng nhất thời không nói ra được tên mà thôi, nhìn trông thì cũng có vẻ ngon thật đấy, vì thế anh gửi chỗ ảnh đã chụp lại kia cho Hướng Diêu, bảo cô nhìn giúp xem đây là cái gì.
Đối với nội dung của đoạn phim này thì Mục Thanh cũng không có phản ứng gì cả, có lẽ là bởi vì sự chú ý của cậu đã đặt hết vào đống đồ ăn ngon kia rồi, chả hiểu cậu đang nghĩ gì nữa, khiến cho Lục Ngọc Thương có chút dở khóc dở cười, sau này anh lại tìm một bộ bình thường hơn cho cậu, thế mới thấy mặt cậu hơi đỏ một chút, ôm lấy thân mình ngồi im một chỗ, nhắm chặt mắt lại không dám xem.
Cũng xem như là nói rõ cho cậu biết rồi.
10h30, cách thời gian vào núi vẫn còn một tiếng rưỡi nữa, 12 giờ đúng là thời gian mà Lưu Huyền Thông ngàn chọn vạn tuyển còn đặc biệt bói một quẻ mới chọn ra được đấy, nói là không sai được, nhưng họ nhất định phải đi đúng vào giờ này mới được, nếu không thì sẽ phá vận, không thể lên núi trước được, Mục Thanh nhàn nhã không có gì làm mặc quần áo lên, đi tới chỗ làm việc của Lục Ngọc Thương để tuần tra.
Cậu trông cũng ra dáng lắm đấy, một bộ dáng vì làm một tấm gương tốt cho con trai, mà từ khu đất phía đông đi thẳng tới khu đất phía tây, đi gần hết một phòng cả cái phim trường, trước đây vì Lục Ngọc Thương mất tích nên đã ngừng quay phim một ngày, bây giờ Lục Ngọc Thương quay lại rồi thì cả phim trường lại hoạt động trở lại, có một người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai còn kéo mũ thấp xuống, đứng sau một hàng thiết bị hét: “Mẹ nó, cậu có biết diễn không đấy, tôi bảo cậu đừng có khóc như thế, mẹ nó cậu lại coi lời của tôi như rắm bên tai à?”
Vô cùng hung dữ, Mục Thanh nhất thời cảm thấy vô cùng hiếu kì, đành đừng lại xem họ diễn, lúc này cậu lại nghe thấy bên cạnh đang có người thì thầm nói nhỏ: “Aiz, mấy người biết không, Lục Ngọc Thương hôm nay trở về cùng một cậu trai nhỏ đấy.”
“Thật hay giả vậy, đồng tính luyến à?”
“Xuỵt xuỵt xuỵt, đừng nói to thế chứ, tôi cũng là nghe người khác nói thế thôi, nói là tay nắm tay trở về đó, không có gian tình mới lạ, nhưng mà cũng không ai dám tung tin của họ ra ngoài, ai mà dám chứ, Hướng Diêu cũng ép hết đống ảnh ấy xuống rồi.”
Mục Thanh tai thính, lại nghe trộm thêm vài câu nữa, cậu hậu tri hậu giác phát hiện, cái cậu trai nhỏ tình nguyện hiến thân kia, lại là chính mình.
Hiến thân? Hiến cái gì thân? Mục Thanh không hiểu lắm ý của họ, nếu như nói cậu dùng linh khí của mình để kết quả cho Lục Ngọc Thương ăn, hình như cũng miễn cưỡng được xem như là hiến thân rồi.
Nhưng hôm nay cậu cứ phải làm rõ mọi chuyện mới được, vì thế cậu đi đến hỏi họ: “Mấy người đang nói cái gì vậy?”
Người nói chuyện là hai cô gái tuổi tác không lớn lắm, lúc này lại im miệng không nói lời nào, cảnh giác nhìn Mục Thanh đột nhiên lại xuất hiện, thật ra là cũng có người có gương mặt hung dữ nói: “Hỏi cái gì mà hỏi, cậu là trợ lí của nhà ai đấy?”
“Nhà Lục Ngọc Thương đấy.”
Cậu ở bên này vừa nói xong, Lưu Huyền Thông đã vội vội vàng vàng chạy đến, vừa chạy vừa hét: “Mục Thanh cậu đi đâu đấy, mau vào núi cùng chúng tôi đi, đến giờ rồi.”
Mục Thanh nói với cậu ta: “Được.” Rồi quay người nhìn hai người vừa nãy còn thì thầm to nhỏ, nói, “Tôi trở về sẽ lại hỏi hai người sau, bye bye~”
Cậu vừa ở bên này nháo được một lúc, không ngờ thời gian lại trôi nhanh thế, chớp mắt một cái đã đến 12 giờ rồi, may là Lưu Huyền Thông vội vàng chạy đến tìm cậu, sau khi vào núi họ lại đi con đường nhỏ trước đó, Mục Thanh đi trước mở đường, Lưu Huyền Thông đi cuối cùng bọc hậu, họ đi đường vô cùng cẩn thận, vì thế mà tốc độ đi cũng chậm, bước từng bước vững chãi một.
Qua một lúc sau, Mục Thanh hình như nghe được tiếng Lục Ngọc Thương hét tên cậu, cậu dừng lại hỏi hai người phía sau, họ nói không nghe thấy gì cả, vì thế mà cậu lại yên tâm đi về phía trước vài bước, đi được vài bước sau Lục Ngọc Thương lại vội vàng chạy đến, hỏi: “Cậu gọi tôi lên đây làm gì thế?”
Anh vừa hỏi, vừa khoác áo khoác trong tay lên người Mục Thanh, anh khoác rất cẩn thận, còn cẩn thận kéo khóa lên luôn, rồi lại thay cậu vuốt thẳng vạt áo bị nhăn lại, người ngoài nhìn vào, hai người trông không giống như là quan hệ giữa ba nuôi với con trai, ngược lại giống một đôi tình nhân đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt hơn, một bên cao ráo đẹp trai, một bên thì lạc quan đáng yêu.
Nếu là bình thường thì Lưu Huyền Thông nhất định sẽ trêu chọc họ một phen, nhưng lúc này cậu ta chỉ cảm thấy lạnh hết sống lưng mà thôi, cậu ta run rẩy nói: “Chúng tôi không có gọi anh lên đây.”