Trước mặt họ đúng là một hồ ly tinh, không có ý sỉ nhục cá nhân, hồ ly, động vật có vú, động vật ăn thịt.
Là động vật.
Lục Ngọc Thương quay đầu lại nhìn, đối phương là một con, à không, là một cô gái trẻ nhìn qua mới có hơn hai mươi, đang lấy tay che mặt, nhìn không rõ gương mặt thật của cô ta trông thế nào, thân hình thướt tha, dịu dàng lả lướt.
Cô ta lại nói thêm vài câu tiếng địa phương nữa, tốc độ nói nhanh, sau khi blabla nói một đoạn, Lục Ngọc Thương cùng với Mục Thanh đều không hiểu cô ta nói gì.
Lục Ngọc Thương lùi về sau vài bước, sau khi đứng vững lại anh nói: “Cô có thể nói tiếng phổ thông không?”
Hồ ly nói: “Được thôi.” Sau đó cô ta bắt đầu thao thao bất tuyệt một đoạn bằng tiếng phổ thông để giới thiệu về bản thân mình với anh, “Tôi tên là Phương Doanh Doanh, là hồ yêu bản địa, đã hóa hình hai mươi năm rồi, chắc là cũng không chênh lệch với anh đẹp trai này nhiều lắm đâu, từ ngày hôm qua tôi đã nhìn trúng anh rồi, à đúng rồi, tôi cũng từng đăng kí ở cục quản yêu rồi, tôi là hồ chính quy đó, chính là cái loại có thể trực tiếp kết hôn luôn mà không cần phải thông qua xét duyệt ấy.”
“Vừa ý cái gì chứ ?” Mục Thanh tức giận hỏi.
“Cô ta nói cô ta thích tôi.” Lục Ngọc Thương giải thích cho cậu, ngay sau đó sau lưng anh vang lên một tiếng động không lớn không nhỏ, là tiếng kêu của Mục Thanh, “A!”
Lúc trước khi Lục Ngọc Thương lướt Weibo thì anh có xem được một đoạn video, là một con Marmot ngẩng đầu đứng ở trên núi cao, tiếng kêu của nó cũng giống với tiếng kêu của Mục Thanh vậy, rất buồn cười, có lên có xuống, kêu xong cậu cảnh giác mà nói với Lục Ngọc Thương: “Con đừng có xằng bậy, con vẫn còn nhỏ.”
Lục Ngọc Thương vẫn chưa nói gì, Phương Doanh Doanh đã cười rồi: “Còn nhỏ gì nữa chứ, người ở đây cũng có không ít người làm bố làm mẹ từ lúc mười mấy tuổi rồi, cậu ăn củ cải không thôi thì lo lắng cái gì, chẳng lẽ cậu cũng định đến giành người đàn ông mà tôi nhìn trúng nữa à, cậu cũng là con trai mà đúng không, vậy thì cậu thua rồi.”
Mục Thanh bị cô ta nói cho một tràng, tức đến mức muốn dùng đào ném cô ta luôn rồi, câu nói thương hương tiếc ngọc này với cậu mà nói thì nó cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng cả, thậm chí cô ta có mắng cậu trọc đầu cậu cũng không thấy hề hấn gì, Mục Thanh ném cho con hồ ly ngu ngốc này phải chạy trốn khắp nơi, cành cây của cậu tốt hơn so với cánh tay của con người, nó có thể linh hoạt di chuyển khắp tứ phía, vì thế mà vị trí ném đào cùng với lực khi ném cũng vô cùng chuẩn xác, giống hệt như một cây pháo cỡ nhỏ.
Lục Ngọc Thương lùi về một bên nhìn Mục Thanh phát điên, sau đó cậu ném càng lúc càng quen, càng ném càng đã, Lục Ngọc Thương xem đến co rút khóe miệng, từ sau khi anh biết chuyện quả đào đều là do Mục Thanh dùng tóc của mình biến ra, anh liền lo lắng Mục Thanh ngày nào đó nhất định sẽ trọc đầu cho xem, niên thiếu không biết tóc quý giá, khi về già lại tiều tụy vì không có tóc, có lẽ chính là cái ý này đi.
Anh đi đến giữ Mục Thanh lại, như vậy thì mới có thể để cho cái cây này bình tĩnh lại được, sau đó Phương Doanh Doanh lại bắt đầu mắng: “Các người đừng có mà không biết tốt xấu, nhìn trúng anh là phúc phận của anh, hôm qua là vì anh mạng lớn nên mới có thể thoát được một kiếp, sau này cũng sẽ không còn may mắn thế đâu.”
Sau khi nói lời cảnh cáo hai người, cô ta lại hiện nguyên hình hồ ly, quay lưng về phía họ mà vểnh mông lên, cố ý vỗ vỗ vài cái đầy khinh thường, nhân lúc Mục Thanh vẫn chưa thể biến thành người, sau đó phóng khoáng tự nhiên rời đi.
Mục Thanh: “Đừng ngăn ba, ba phải đập chết cô ta!”
Đập thì không đập chết được, yêu lực của cậu vẫn còn bị giam lại trong thân cây, ném đào ra cũng chỉ có thể tạo được một lực công kích vật lí trong một phạm vị nhất định mà thôi, sau khi được Lục Ngọc Thương khuyên xong Mục Thanh trở nên vô cùng ủ rũ nói: “Là ba vô dụng.”
“Sao cậu lại biến trở về rồi?” Lục Ngọc Thương cẩn thận vắt quần áo lên cành cây của Mục Thanh, đầu tiên là áo khoác, áo trong, rồi đến quần, tiếp đó anh lại rũ chiếc quần lót màu trắng ra, Lục Ngọc Thương mặt không đỏ tim không đập mà rũ nó ra, gấp nó để ở phía trên cùng của đống quần áo.
Mục Thanh khổ não nói: “Có lẽ là do quá mệt mỏi, trạng thái của ba vẫn không được ổn định, lúc tốt lúc xấu, cũng vẫn chưa hóa hình thành công.”
Lục Ngọc Thương rất nhanh đã bắt được trọng điểm: “Cậu lúc đó là cưỡng chế biến hình à?”
“Vẫn chưa đến ngày, đã ra trước rồi.” Nếu như Mục Thanh lúc này ở trong hình dáng con người, có lẽ là đang cúi đầu đá chân, vô tội mà chọt chọt ngón tay, hoặc là lại dùng đôi mắt lóng lánh nước mà nhìn Lục Ngọc Thương, Lục Ngọc Thương căn bản là không chịu được như thế, “Lúc đó là do ba quá nhớ con, thấy cũng không có chuyện gì nên đã cưỡng chế hóa hình, cho nên vẫn chưa nghỉ ngơi đầy đủ.”
Lục Ngọc Thương không có cách nào với cậu, anh ngồi cạnh nghịch điện thoại, tay anh vẫn còn đau, nghịch một lúc lại bỏ xuống nghỉ ngơi, vài tiếng sau, Mục Thanh cuối cùng cũng biến trở lại hình người trong tình trạng không mặc gì, cậu quay lưng lại với Lục Ngọc Thương mặc quần áo lên, sau đó nói với anh: “Đi thôi.”
Lục Ngọc Thương tùy ý để cậu lôi kéo góc áo, hai người cùng nhau xuống núi, ban ngày nên cũng dễ nhìn đường hơn, sau khi xuống núi chỉ thấy có một nhóm người đang đứng canh nghiêm ngặt ở bên đường, Hướng Diêu cũng đang đứng dậm chân ở bên đó, Lục Ngọc Thương dẫn theo Mục Thanh đi ra, dọa cho cô sợ hết cả hồn.
“Trở về là tốt rồi.” Hướng Diêu trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Chị suýt chút nữa đã đi tìm dì rồi, đúng rồi, lúc trước có một nhóm đạo sĩ đến đây, nói là ngọn núi này có yêu quái, chị cũng không tin lắm, nhưng mà có lẽ họ sẽ tìm em để hỏi về tình huống ở trên núi đó, không sao chứ?”
Cô mới nói được một nửa: “Ấy, bạn trai của em?”
Hướng Diêu nhất thời vô cùng cảm động, lo lắng một ngày một đêm khiến cô muốn quay lưng lại để lau nước mắt, hảo cảm với Mục Thanh cũng tăng mạnh, cảm thấy cậu nhóc này cũng trọng tình trọng nghĩa, còn đích thân lên núi để tìm Lục Ngọc Thương, thật sự là rất hiếm có, cô cũng quên mất một vấn đề là tại sao Mục Thanh lại xuất hiện ở đây, cô vỗ nhẹ lên tay Mục Thanh, nở một nụ cười an ủi nhẹ nhõm với cậu.
Sau khi ăn sáng, nhóm người Lưu Huyền Thông biết được tin tức lập tức chạy đến hỏi chuyện Lục Ngọc Thương, tin tức mà trước kia cậu ta để lại cho Yến Hồi cuối cùng cũng có hồi âm rồi, yêu quái biết yêu thuật cũng không nhiều, trong núi sâu rừng già có nhiều hồ ly, hoặc là họ cũng có thể tìm điểm đột phá ở đây.
Nhưng đồng thời Yến Hồi cũng nói, yêu quái biết yêu thuật thì nhất định tu vi cũng không thấp, bình thường thì một con yêu quái nhỏ căn bản là không có năng lực như vậy, vì thế mà anh ta khuyên Lưu Huyền Thông hành sự cẩn thận, anh ta ở bên kia cũng đang có một nhiệm vụ khó giải quyết khác giữ chân, đợi sau khi anh ta xong chuyện rồi sẽ chạy tới giúp đỡ.
Mục Thanh cũng nói chuyện họ đã gặp phải hồ ly tinh ở trên núi cho cậu ta biết, mấy người vỗ đùi quyết định, đây chính là do hồ ly tinh đang quấy phá, nhưng Mục Thanh lại nhăn mày, nói rằng con hồ ly kia tu vi không cao, cũng mới chỉ hóa hình được hơn hai mươi năm mà thôi, nó thậm chí còn không tránh được công kích vật lí bằng đào của cậu nữa.
Mọi chuyện lại rơi vào bế tắc, cuối cùng họ lại quyết định sẽ đích thân lên núi một chuyến, có Mục Thanh ở đây, ít nhất thì thì tính nguy hiểm của nó cũng được giảm xuống không ít, Mục Thanh nói được, lúc này lại có người nói: “Lục Ngọc Thương, cậu đi lên cùng với chúng tôi đi, đến lúc đó cũng tiện bảo vệ cậu hơn.”
Là một giọng nói khó bề phân biệt là nam hay nữ, nếu như nghe kĩ một chút, thì cũng có thể nghe ra trong đó có vài chỗ kì quái, chẳng hạn như giọng nói này hàm hồ không rõ, vô cùng mông lung như xa như gần, nhưng dưới bầu không khí lúc ấy, tất cả mọi người đều cho rằng đó chỉ là một câu do đồng đội nào đó ở bên tùy tiện nói thôi.
Lục Ngọc Thương cảm thấy kì lạ, nhưng anh vẫn nói: “Được.”
Mấy người thương lượng với nhau là buổi trưa sẽ lên núi, giữa trưa mặt trời chói chang dương khí mạnh, có thể giảm thiểu nguy hiểm một cách tương đối, họ lại bắt tay đi làm một vài công tác chuẩn bị còn lại, ví như ngọc tinh khiết cùng với lá ngải, kiếm gỗ đào cũng là vật tất yếu, trên người Lưu Huyền Thông cũng có không ít pháp bảo giữ nhà, cậu ta đều mang hết đi.
Khó có được một lúc nhàn nhã, Mục Thanh lại nằm xuống ngủ thêm một lúc, lúc cậu tỉnh lại cũng không quá chín mười giờ sáng, Lục Ngọc Thương tinh lực tràn đầy, vẻ đẹp của anh cũng là thật, chăm chỉ và kính nghiệp cũng là thật, cánh tay bị thương mà vẫn còn ngồi nghiên cứu kịch bản, cầm bút gạch gạch viết viết, trong miệng thì đọc thoại một cách thuần thục, hai chân hơi co lại, đôi chân ấy vừa dài vừa thẳng.
Ánh nắng len lỏi vào trong phòng từ cửa sổ bên trái, chiếu thẳng lên người Lục Ngọc Thương như thể đây chính là vầng sáng kiên cố dành riêng cho anh vậy, Mục Thanh quay người, nằm sấp một lúc, cả người cậu thoạt nhìn có vẻ nôn nóng bất an, vẫn cứ lăn từ đầu giường xuống đuôi giường, cuối cùng lại quấn thêm một tầng chăn lên người, quấn chặt lấy hai tay mình lại, trông cậu như một con sâu đang cố cọ đến bên chân của Lục Ngọc Thương vậy.
Lục Ngọc Thương ngồi cạnh giường liếc nhìn cậu một cái, thản nhiên nói: “Đi ra chỗ khác, ngủ đi.”
Mục Thanh lại vẫn cứ động đậy, cuối cùng cậu khó khăn không dùng hai tay mà lại dùng lực ở eo, thành công gối đầu lên đùi của Lục Ngọc Thương, rồi ngẩng đầu lên cười với anh, nói: “Ba chán quá, con nói chuyện với ba một chút được không?”
Lục Ngọc Thương đóng quyển kịch bản lại, dơ tay lên định đẩy đầu cậu ra chỗ khác, nhưng tiếc là Mục Thanh lại vô cùng quật cường bám chặt lấy đùi anh, càng đẩy càng dùng sức, cuối cùng cả người cũng đẩy về phía trước, dùng lực một cái, liền nhào đến huyệt phía sau của Lục Ngọc Thương rồi, sau khi húc anh vài cái Lục Ngọc Thương thực sự không thể nhịn được nữa, nhanh chóng đứng dậy, đẩy nửa người vẫn đang lắc lư ở bên ngoài của cậu vào trong giường.
Mục Thanh lẩm bẩm lăn vài vòng, trên người vẫn còn đang quấn lấy cái chăn đen của Lục Ngọc Thương, cả người cậu như một con sâu vừa đen vừa mập vậy, giường dài một mét tám, lúc cậu lăn qua lăn lại không chú ý, Lục Ngọc Thương cũng không chú ý, sau khi lăn được vài giây Mục Thanh đột nhiên bụp một tiếng, lăn thẳng xuống đất, Lục Ngọc Thương cảm giác như đầu của cậu bị đập xuống đất rồi, một tiếng kêu vô cùng vang dội, anh nhanh chóng chạy tới nhìn xem, chỉ thấy Mục Thanh nằm sấp trên đất không động.
Cảnh tượng vô cùng quen thuộc.
Lục Ngọc Thương ngồi xổm xuống nhấc cậu lên, lúc anh nhấc cậu lên cả người cậu không có chút sinh khí, hai mắt nhắm chặt như một con búp bê vải vậy, vì thế Lục Ngọc Thương vỗ vào mặt cậu vài cái, Mục Thanh vẫn không có động tĩnh gì, nhưng cậu cũng không giống như lần trước dần trở nên trong suốt rồi biến mất.
Cũng vào lúc Lục Ngọc Thương đang không biết làm sao, Mục Thanh lại đột nhiên mở mắt, lăn ra khỏi vòng tay của anh, cười lớn: “Dọa con thôi, ba chán quá, con nói chuyện với ba đi mà.”
“Được.” Thái dương Lục Ngọc Thương nhảy lên, anh nhìn chăn của mình rơi xuống đất còn bị vò thành một cục trông vừa thảm thương lại tội nghiệp, anh giữ Mục Thanh lại rồi hỏi, “Nói cái gì, tôi cùng cậu.”
“Ba thật ra muốn biết, nếu như con thật sự ở cùng với con hồ ly tinh kia, ba là đang nói ví dụ thôi, chứ thật ra đó là chuyện không có khả năng đâu, sau đó thì còn sẽ làm gì tiếp theo?”
“Thật ra thì ba ấy mà, cũng khá hiếu kì với cái này đó.” Mục Thanh càng nói càng xấu hổ, “Lần trước con mới nói có một nửa thì lại không nói nữa, con có thể nói tiếp với ba không.”
Một khắc kia, Lục Ngọc Thương lại trở về cái lúc vừa khủng hoảng vừa không tự kiềm chế được khi nghe cậu nói một câu vừa to vừa nóng hôm đó.