Chương 17: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

Mặt trăng bị những cành cây giao nhau che mất, Mục Thanh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cây cối đan chặt lấy nhau hệt như tấm lưới lớn, che kín ánh trăng trên đỉnh đầu, bốn phía tối đen một mảnh, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu như có như không từ phía xa, lúc trầm lúc bổng không ngừng.

Thật ra thì Mục Thanh cũng hơi sợ, yêu quái cũng không phải là vạn năng, cậu cũng sẽ sợ màn đêm bất tận này, lúc mới lên núi vẫn còn ánh chiều tà, mà bây giờ dơ tay ra cũng không nhìn được năm ngón nữa rồi, Mục Thanh ôm chặt lấy cơ thể của mình lại, rồi từ từ đi về phía trước.

Núi lớn như vậy, cậu phải đi đâu thì mới có thể tìm thấy đây, Mục Thanh cũng không biết nữa, cậu chỉ biết là mình không được dừng lại mà thôi.

Lại đi về phía trước thì cũng không còn đường để đi nữa rồi, đường nhỏ cũng đã đến cuối, phía sau là một đám cỏ mọc loạn, Mục Thanh gần như là phải sờ mới có thể đi qua được, cậu sau đó phải chọn bừa một phương hướng mà đi theo trực giác cảu mình, đi được một đoạn thì dừng lại tại chỗ, thấy phía trước có một nguồn sáng mong manh.

Tuy rằng không sáng lắm, nhưng trong hoàn cảnh tối đen như mực này lại hiện ra vô cùng rõ ràng, Mục Thanh nín thở, chậm rãi đi về phía đó, cuối cùng cũng nhìn rõ được cảnh vật trước mắt, ánh đèn điện thoại chiếu thẳng lên mặt của một người, chiếu sáng cả một vùng khoảng nửa mét bên cạnh anh, có thể nhìn rõ ràng một chân anh duỗi thẳng một chân co lại, lưng dựa vào thân cây đằng sau, trạng thái cả người nhàn nhã, ngón tay nhanh chóng di chuyển trên màn hình điện thoại.

Mục Thanh gọi anh: “Thương Thương.”

Lục Ngọc Thương không nghe thấy, Mục Thanh không nhịn được chạy thẳng đến chỗ anh, đứng trước mặt anh hét lớn: “Thương Thương.”

Một tiếng gọi này cũng dọa Lục Ngọc Thương sợ gần chết, anh trượt tay một cái, điện thoại rơi thẳng xuống bụng, cũng đau lắm, Lục Ngọc Thương kêu lên một tiếng, tiếp tục không thay đổi sắc mặt mà nhặt điện thoại lên, trên màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ trò chơi kết thúc, lượng pin lúc này còn lại 50%, anh giữ chặt điện thoại, nhịn đau mà tắt trò chơi mình khá thích đi, sau đó khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào thân cây đằng sau rồi nhắm mắt lại dưỡng thần.

Cả quá trình ấy anh cũng không thèm để ý đến Mục Thanh.

Mục Thanh không biết là đã xảy ra chuyện gì, cậu ngồi xổm nhìn anh một lúc lâu, nói Thương Thương con mau nhìn ba đi, sau đó cậu thò tay ra chọc chọc vào bắp tay lộ ra bên ngoài của anh.

Rất rắn chắc, nó khác rất nhiều so với bắp tay của Mục Thanh, trong bóng tối không thể nhận biết được cái gì, nhưng Mục Thanh cũng biết Lục Ngọc Thương từ bé đã rất trắng, cũng không phải là kiểu trắng bệch khi có bệnh, trước kia Mục Thanh cũng từng lên mạng tìm kiếm những lời bình phẩm của người khác về Lục Ngọc Thương, nói cái gì mà anh tự mang theo hiệu ứng làm mịn, gần như là không có chút tỳ vết nào, giống hệt như là mở thêm ứng dụng làm đẹp vậy, đương nhiên là cụ thể như thế nào thì Mục Thanh cũng không hiểu lắm, cậu đang học tập dần dần, nhưng cậu cũng biết đó là một lời khen.

Lục Ngọc Thương lạnh lùng nói: “Đi ra chỗ khác, đừng đụng vào tôi.” Đồng thời dơ tay lên đẩy cánh tay của Mục Thanh, dùng lực rất lớn.

Mục Thanh không hiểu: “Thương Thương, con làm sao vậy?”

Tình trạng của Lục Ngọc Thương không đúng lắm, anh giống như trúng tà vậy, hơn nữa cũng không phải là loại bùa bình thường, anh thậm chí còn không nhận ra được người đang ở trước mặt mình là ai nữa, Mục Thanh vô cùng lo lắng, cậu nhớ tới rất lâu rất lâu trước kia, khi mà Lục Ngọc Thương mới hai tuổi rưỡi chưa hoàn toàn nói chuyện được, có một vị đạo sĩ giang hồ tìm đến cửa.

Tuổi tác của vị đạo sĩ ấy không lớn, trên người mặc một bộ quần áo có hình bát quái màu xám, đeo trên người một bọc hành lí bằng vải thô, trong đó có một cây kiếm gỗ đào cùng với không ít công cụ dùng để trừ tà khác nữa, cũng ra dáng lắm, lúc ấy Mục Thanh còn vui vẻ nhìn vị đạo sĩ ấy xem bói cho Lục Ngọc Thương nữa, lúc đó ông ta nói trong mệnh của đứa trẻ này thiếu mộc, thiếu mộc thì cũng dễ thôi, Mục Thanh làm quần chúng vây xem cũng vì thế mà rất nhanh đã trở thành ba nuôi của đứa nhỏ mập mạp này, cũng không cần thông qua sự đồng ý của cậu.

Có điều con người Mục Thanh rất tốt bụng, vì thế cậu cũng tha thứ cho họ, cũng đã làm người một nhà rồi, còn tính toán chi li thế làm gì.

Sau đó người dân ở đó nghe nói nhà học Lục có mời đến một vị đạo sĩ, liền vội vàng dẫn theo đứa con bị trúng tà của mình đến để xin giúp đỡ, nói rằng đứa trẻ ấy cả ngày chỉ biết khóc thôi, cũng không có cách nào để nó nín khóc cả, vị đạo sĩ ấy cũng chỉ rải máu gà xung quanh đứa trẻ, sau đó lấy cây kiếm gỗ đào đánh lên người đứa bé, vừa đánh vừa mắng, mi ra đây cho ta!

Kết quả sau đó như thế nào thì Mục Thanh cũng không biết, cậu chỉ biết là vị đạo sĩ ấy sau khi cầm được một xấp tiền rồi thì bỏ đi, nghĩ lại thì có lẽ cũng dùng được đó, Mục Thanh thấy dáng vẻ của Lục Ngọc Thương lúc này trông cũng giống như bị trúng tà rồi, nhiệt độ trong rừng vốn dĩ đã ẩm thấp, rất dễ bị hàn tà xâm nhập vào cơ thể, lại nói anh cũng là bị con yêu quái kì lạ kia gọi đến đây, nhưng bây giờ cậu phải đi đâu để tìm kiếm gỗ đào đây?

Mục Thanh ở bên cạnh gấp không chịu được, cậu cũng không biết là Lục Ngọc Thương cũng đang mở mắt đánh giá nhìn cái người đang ở trước mặt anh này, anh lấy tay che mặt, thở dài một hơi, anh thấy mình đúng là đen đủi số phận thì hẩm hiu, lại có thể gặp được chuyện quỷ quái thế này.

Lúc ấy anh đang học thoại ở trong phim trường, khi anh gần thuộc hết rồi thì đột nhiên lại nghe được một tiếng hát kì lạ vang lên, tiếng hát ấy như được truyền tới từ một nơi rất xa, trong đó như là được bọc thêm một lớp lụa mỏng vậy, như ẩn như hiện, cũng trong lúc đó thắt lưng anh cũng đột nhiên thẳng tắp, đại não Lục Ngọc Thương nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn, sau đó anh cũng không nhớ là mình đã làm gì nữa, anh chỉ biết khi anh tỉnh táo lại, thì người đã ở trong vùng đất cây cối rậm rạp này rồi.

Lục Ngọc Thương là một người ngoài, anh không nhận biết được đường đi ở đây, anh muốn lần theo đường cũ để trở về nhưng cũng lại không biết con đường mà anh đến là ở đâu, mắt thấy trời ngày một tối, anh quyết định sẽ tìm một chỗ nghỉ ngươi trước đã, đợi sang mai rồi thì sẽ tìm đường xuống núi sau, nhưng ai mà ngờ được là mọi chuyện lại trở nên càng cổ quái hơn nữa cơ chứ.

Anh gặp phải yêu quái rồi.

Vốn được khoa học hun đúc anh căn bản không tin vào chuyện vớ vẩn này, nhưng trước đó anh đã được Mục Thanh làm thay đổi cả thế giới quan, Lục Ngọc Thương cũng không thể không coi trọng chuyện này được, đám yêu quái này biết ma thuật, chúng có thể ngụy trang thành người thân bên cạnh anh, dụ dỗ anh đi càng sâu hơn vào trong núi sâu, tuy rằng anh không biết ý nghĩa của chuyện này là gì, nhưng Lục Ngọc Thương biết anh không thể bị mê hoặc, ai biết được là trong núi sâu còn có yêu quái ăn thịt người gì không chứ.

Đầu tiên là mẹ anh, sau đó đến ba anh, tiếp nữa là Hướng Diêu, không ngờ là cuối cùng lại là Mục Thanh.

Ba người trước Lục Ngọc Thương vẫn còn có thể hiểu được, dù sao thì họ cũng đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, nhưng nó lại biến thành Mục Thanh đến dụ hoặc anh là đang làm trò quái gì đây chứ, Lục Ngọc Thương nhắm mắt lại, rồi lấy hai tay che mặt, làm như bản thân anh không nhìn thấy người trước mặt vậy, may mắn là đám yêu quái này hình như cũng không làm tổn thương gì đến anh, thế nên anh mới có thể giữ lại cái mạng này được.

Khi Mục Thanh đang vội vã nghĩ về vật thay thế cho thanh kiếm gỗ đào kia, thì cậu đột nhiên nhớ ra mình cũng là một cây đào mà, gỗ cây đào vốn dĩ đã có tác dùng trừ tà rồi, cậu lùi về sau vài bước, từ từ hấp thụ linh khí trong núi, sau đó biến một sợi tóc của mình thành một cành đào, rồi cắn chặt răng bẻ xuống.

Đau thật đó, cảm giác như cậu sắp trọc luôn rồi vậy, đối với một thụ tinh như cậu mà nói, tóc chính là một thứ của cải vô cùng quý giá, Mục Thanh nắm chặt nó trong tay, rồi kéo theo nhánh cây từng bước từng bước đi về phía trước, Lục Ngọc Thương đang định hỏi cậu định làm cái gì, thì lại bị hung hăng đánh một cú mạnh lên cánh tay.

Mục Thanh vừa đánh vừa nức nở: “Xin lỗi con nhé Thương Thương, ba cùng chỉ là vì muốn tốt cho con mà thôi, đánh lên người con, nhưng đau lòng là ba.” Sau đó cậu lấy tinh thần mà mắng càng hăng. “Mày mau ra đây, tao đánh chết mày, dám bắt nạt Thương Thương của tao, tao muốn lột da rút gân của mày ra.”

Lục Ngọc Thương thấy cánh tay trái của mình cũng sắp phế luôn mất rồi, lúc này anh nghe Mục Thanh nói linh tinh, đột nhiên lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, đám yêu quái lúc nãy chỉ là mô phỏng lại vẻ ngoài của con người, nhưng lại không mô phỏng lại được thói quen tâm tình của họ, như vậy mới có thể bị Lục Ngọc Thương vừa nhìn đã nhận ra, anh lúc này mới thăm dò hỏi: “Cậu là Mục Thanh à?”

Hành vi đơn phương đánh người kia cũng đột nhiên dừng lại.

Thôi rồi, đây căn bản là mất công đánh rồi, Lục Ngọc Thương che lại bả vai bị thương, mở đèn pin điện thoại lên, soi về phía trước, đúng lúc nhìn thấy giọt nước mắt ấy trong mắt Mục Thanh, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng lăn xuống theo gương mặt của cậu__ dáng vẻ như người bị hại, giống như là bị ai bắt nạt vậy.

Vai trái Lục Ngọc Thương suýt nữa thì bị trật khớp lúc này cũng thật sự cạn lời không nói được gì, Mục Thanh lúc này cũng hỏi anh: “Là Thương Thương à?”

“Là tôi.” Lục Ngọc Thương thở dài, giây tiếp theo đã có một cơ thể ấm áp chân thật bồ nhào vào lòng anh rồi, Mục Thanh ôm chặt lấy cánh tay của anh, cậu cắn chặt môi không cho bản thân phát ra âm thành gì, nhưng cơ thể lại không kiềm chế được mà run lên, cậu cũng nhỏ quá rồi, lúc đứng lên cũng không đến tai Lục Ngọc Thương, lúc co người lại cũng chỉ là một nhúm mềm mại nho nhỏ, mềm đến mức khiến cho cẩu độc thân như Lục Ngọc Thương cũng không nhịn được mà mềm nhũn vì cậu, tay còn lại của Lục Ngọc Thương căn bản là không động đậy được, anh chỉ có thể dùng tay phải vỗ lưng an ủi cậu mà thôi, qua một lúc lâu Mục Thanh mới bình tĩnh lại được.

“Thật ra ba không có khóc.” Mục Thanh lau nước mắt, “Ba chỉ là vì lo lắng cho con quá mà thôi, lúc nãy khi con bị tà linh nhập thể không nhận ra ba, nên ba chỉ đành dùng cành đào đánh con thôi, tuy là sẽ đau một chút, nhưng con nhìn xem hiệu quả cũng không tồi đấy chứ.”

Lục Ngọc Thương đang định giải thích thì lại thở dài một hơi, lát sau mới nói: “Thôi được rồi, không sao cả.”

Tay Mục Thanh rất mềm, cậu bắt đầu mát xa những chỗ đau đớn cho anh, cẩn thận nắn bóp từ trên xuống dưới, Lục Ngọc Thương bị bóp cũng thoải mái lắm, nhưng mà tay anh vẫn không dơ cao hay nhấc lên được, cái này e là phải đến bệnh viện kiểm tra chỉnh lại mới được, Mục Thanh lúc sau lại mất thêm mấy sợi tóc nữa, để kết cho anh vài quả đào, vừa to vừa ngọt vừa thơm, cắn một miếng mà nước bắn ra tứ phía, cả người cũng lâng lâng như muốn bay lên vậy, cũng trong lúc đó, đau đớn trên tay của Lục Ngọc Thương cũng giảm bớt không ít.

Mục Thanh sau khi tìm thấy con trai nuôi trông có vẻ thần thanh khí sảng, ban đêm yên tĩnh vô cùng, trong không trung vang lên tiếng thì thầm nho nhỏ của cậu, thanh thúy lại rõ ràng, cậu có rất nhiều điều muốn nói, cũng có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng đến cuối cùng thì cũng không bằng niềm vui tìm được Lục Ngọc Thương, hình như cậu chỉ cần nhìn thấy người trước mặt thôi là đã có thể hoàn toàn thỏa mãn rồi. Trên đường đến đây, nội đan của cậu điên cuồng nhảy lên giống như thể muốn lao ra ngoài theo cổ họng luôn vậy, lúc này nó lại bình tĩnh trở lại mà nằm im trong lồng ngực cậu, giống như là đã tìm được nơi nó thuộc về rồi vậy.

Cảm giác này rất khó hình dung, Mục Thanh đột nhiên lại cảm thấy hơi xấu hổ, kì lạ, cậu tự cảm thấy là mặt mình cũng đủ dày rồi, nhưng lúc này lại nhịn không được mà đỏ bừng cả mặt, cuối cùng lại im miệng an tĩnh lại, cuối cùng dùng yêu lực của mình tạo một kết giới xung quanh hai người, ôm chặt lấy tay của Lục Ngọc Thương, ôm chặt anh mà ngủ thiếp đi.

Lục Ngọc Thương là bị tiếng chim kêu ầm ĩ đánh thức, mới sáng sớm ánh nắng cũng miễn cưỡng len lỏi xuyên qua lớp lá cây rậm rạp, yên lặng rơi xuống mặt anh, Lục Ngọc Thương dụi mắt vài cái, khi anh định gọi Mục Thanh dậy, thì lại phát hiện bên cạnh mình không có ai.

Không thấy Mục Thanh đâu cả.

Anh cúi đầu xuống, thấy cạnh người mình có một đống quần áo tán loạn và đôi giày, như thể một hiện trường không thể miêu tả được vậy, Lục Ngọc Thương thậm chí còn thoáng thấy quần lót màu trắng của Mục Thanh nằm trong đống quần áo, nhưng lúc này anh cũng không có tâm trí để ý đến thứ này, vội vàng đứng lên tìm kiếm thân ảnh của Mục Thanh.

Cái cây bên cạnh họ trông hơi quen mắt.

Lục Ngọc Thương không nhịn được mà bật cười, cây cối ở đây cao lớn che trời, Mục Thanh tuy rằng cũng rất lớn, nhưng cậu lại mập hơn, nếu mà so sánh thì cậu lại thuộc loại béo lùn ấy, trông rất hòa hợp với khung cảnh xung quanh, nhưng cây đào này nhỏ hơn nhiều so với gốc đào ở nhà cũ của họ, có lẽ là do đây không phải là bản thể đi.

Lục Ngọc Thương ôm quần áo của Mục Thanh lên, lúc anh đang định đi đến chỗ cậu, thì phía sau lại vang lên một giọng nói kiều mỵ của một cô gái: “Anh đẹp trai, iem gặp được anh rồi.”

Cho dù đây là tiếng địa phương, có nghĩa là em thích anh, ngay khi Lục Ngọc Thương kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thì Mục Thanh phía sau cũng vừa kinh ngạc vừa tức giận mà hỏi: “Cô nói cái gì cơ!.”

Cậu lại hét lên: “Cô nói lại lần nữa xem, hồ ly tinh từ đâu đến vậy chứ!”

Lục Ngọc Thương hỏi Mục Thanh: “Cô ta là hồ ly tinh à?”