Khi Mục Thanh chạy tới chi nhánh Kinh Giang, mấy nhân viên chính thức kia cũng đúng lúc quay lại, Mục Thanh cũng từng gặp Yến Hồi rồi, còn Tống Đạt Niên với Giang Thần Thần thì đều là lần đầu gặp, vốn dĩ là phải tự giới thiệu rồi làm quen cho bớt xa lạ một lần, nhưng mà bây giờ Mục Thanh cũng không có tâm tư đó, cậu nói chuyện nhiệm vụ mà cậu đã nhận kia cùng với chuyện nghi ngờ Lục Ngọc Thương mất tích nói cho Lưu Huyền Thông, muốn cậu ta mua vé máy bay giúp cậu.
May là cậu hỏi vào lúc này, Lưu Huyền Thông vừa mới làm chứng minh thư cho cậu xong, cũng vừa hoàn tất thủ túc đăng kí thân phận ở sở quản ý yêu vật, hai mươi mốt tuổi, sống ở số 419 khu biệt thự lớn đường Tử Nguyên __ cần có địa chỉ gia đình cụ thể, vì thế mượn tạm biệt thự của Lục Ngọc Thương, dù sao thì cũng là ba nuôi và con trai, cũng không phân biệt ai với ai nữa cả.
Lưu Huyền Thông hỏi Mục Thanh địa chỉ xảy ra vụ việc, rồi bảo người đi mua ba vé máy bay, một vé cho Mục Thanh, hai vé còn lại là cho cậu ta cùng với Giang Thần Thần, vốn dĩ là người nào nhận nhiệm vụ thì người ấy phải tự đi hoàn thành, nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên Mục Thanh nhận nhiệm vụ, bên này không yên tâm, cho nên bảo hai người đi theo cậu.
Chi nhánh làm việc vẫn là đáng tin, đám người Mục Thanh rất nhanh đã lên máy bay bay đến Sa Thành.
Mục Thanh có hơi say máy bay, dù sao làm một cái cây thì phải ngoan ngoãn ở dưới mặt đất, lên trời còn tính là cái gì nữa chứ, cộng với lo lắng cho Lục ngọc Thương, cả người cậu không có sức lực gì cả, vừa mới lên máy bay đã ỉu xìu chui vào ghế ngồi của mình, chi nhánh lắm tiền lại hào phóng, mua hẳn vé hạng sang cho họ, vị trí giữa các ghế không quá sát nhau, cho họ có cơ hội nhỏ giọng nói chuyện với nhau mà không bị nghe lén.
Lưu Huyền Thông thấy yêu khí của Mục Thanh vẫn mạnh mẽ tản phát ra ngoài, vì thế nhắc nhở cậu: “Anh thu yêu khí lại đi.”
Mục Thanh ôm lấy áo khoác của Lục Ngọc Thương, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Không còn sức nữa, không có tâm trạng.”
“Đợi lát nữa đến nơi sẽ bị lộ đó, đồng loại đều có thể nhận thấy yêu khí.” Lưu Huyền Thông tiếp tục khuyên cậu, “Thu lại đi, chúng ta là đi bắt yêu, anh nhìn tôi bình thường hài hước thú vị vậy mà, bây giờ tôi cũng nghiêm túc lại rồi.”
Liên quan đến an nguy của Lục Ngọc Thương, Mục Thanh cuối cùng cũng không qua loa, cậu ngồi thẳng người dậy rồi nghiêm túc nói: “Tôi không biết, cậu dạy tôi đi.”
Cậu vẫn còn rất lịch sự, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn cậu.”
Là một con yêu quái vô cùng lịch sự, Giang Thần Thần bên cạnh không biết tình hình của Mục Thanh, sợ ngây người, yêu quái xấu thì cô gặp nhiều rồi, nhưng biết nói cảm ơn thì cô gặp không nhiều, không biết là nhóc đáng yêu tu luyện ở đâu nữa, cô cũng muốn đi đến đó thử vận may để nhặt một con về nuôi chơi.
“Aiz tôi dạy cậu, tôi dạy cậu.” Cô vội vàng chen lời vào, “Yêu quái các cậu thì đều có nội đan đó, chính là ở chỗ trước ngực, giống vùng tim của con người ấy, nóng nóng đó, yêu khí chính là tản phát ra từ đó đấy, cậu thử dùng lực ở chỗ đó xem, sau đó từ từ thu yêu khí lại.”
Mục Thanh nghẹn đỏ cả mặt, sau một lúc lâu lại lắc đầu: “Hình như không được, tôi không thu được.”
“Sao lại không được chứ.” Lưu Huyền Thông thấy kì quái, “Yêu quái các anh từ khi sinh ra đã có năng lực thu yêu khí lại rồi mà, đây là một loại bản năng, cho dù từ khi sinh ra đã ngu ngốc đi chăng nữa, nếu nói rõ ra thì cũng có thể học được mà.”
Cậu ta hơi nhổm người dậy, chạm nhẹ vào trước ngực của Mục Thanh, nói: “Có nội đan mà, ở đây nè, vẫn đang động mà, nó giống như tim của bọn tôi vậy, nội đan chính là tim của các anh, mất rồi thì sẽ mất mạng luôn, anh không thể sống được.”
Mục Thanh gật đầu, tiếp tục ở bên cạnh nín thở.
Lưu Huyền Thông ngồi cạnh cỗ vũ cậu, nhưng sau một lúc cậu ta cũng không nhịn được nữa, bật cười: “Mục Thanh à, là thu yêu khí lại chứ không phải là đi vệ sinh, anh cứ nhịn thế kia, mặt cũng đỏ rồi, anh thật là cười chết tôi mất.”
Mục Thanh lắc đầu: “Tôi không được, tôi không có cách nào để thu yêu khí lại cả, nhưng mà __” Cậu liều mạng đi hình dung cái cảm giác đó, nhưng rất khó để dùng từ ngữ để miêu tả, “Nhưng mà thật sự là có thể cảm nhận được sự tồn tại của viên nội đan ấy, nó giống như đang bảo vệ tôi vậy, rất quen thuộc, hình như hòa vào một thể với tôi rồi, nhưng tôi lại không chạm vào nó được.”
Cuối cùng Mục Thanh lại hỏi hai người trước mặt mình này: “Hai người có hiểu được ý của tôi không?”
Lưu Huyền Thông cùng với Giang Thần Thần cùng lắc đầu: “Không hiểu, bọn tôi chỉ biết là yêu quái thì nhất định có thể thu yêu khí lại thôi.”
“Vậy phải làm sao?” Mục Thanh nóng nảy, “Liệu có ảnh hưởng đến việc cứu người không, chẳng may cái người kia chính là Thương Thương của tôi thì phải làm sao?”
Giang Thần Thần lắc đầu, an ủi cậu: “Đến lúc đó lại tính, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, hơn nữa cũng không thể trùng hợp như vậy được, chắc chắn không phải cậu ấy đâu.”
Lưu Huyền Thông từ nhỏ đã đọc rất nhiều tài liệu liên quan đến yêu quái rồi, cậu ta nói chờ một chút, rồi đi lục lại ghi chép của mình trước kia, được cậu ta chụp ảnh giữ lại, lục xem từng tấm một trong điện thoại, sau khi tìm thấy vỗ đùi nói: “Tôi có nhớ là trước kia tôi có từng xem qua mà, yêu quái sau khi kết hôn mà dùng nội đan của nửa kia của mình, thì sẽ giống như tình huống hiện tại của Mục Thanh vậy, bảo vệ, sẽ luôn bảo vệ anh, nhưng cuối cùng thì vẫn không phải là viên nội đan gốc, cho nên có thể là không cảm nhận được nó, nên không thể thu yêu khí lại được.”
“Còn về việc tại sao lại cho nội đan.” Lưu Huyền Thông tiếp tục ngồi lục lại ghi chép của cậu ta, cậu ta thấy may mắn vì trước kia mình học hành chăm chỉ, lúc này bày ra bộ dáng học giả rất là thoải mái, “Nếu như bình thường mà nói thì rất ít trường hợp sẽ cho nội đan của mình, nội đan mà mất rồi thì mạng cũng mất luôn, mà tuổi thọ của yêu quái thì lại dài, phần lớn là tiếc mạng, nhưng mà __”
Lưu Huyền Thông: “ĐM, khó lẽ lúc tôi ghi chép lại thì ngủ quên mất rồi, chữ viết ra đến tôi cũng không đọc hiểu được, xin lỗi nhé Mục Thanh.”
Giang Thần Thần tổng kết: “Cho nên Mục Thanh cậu kết hôn rồi à?”
Mục Thanh là một cây đào đoan chính, mặt cũng xanh rồi: “Không thể nào, tôi vẫn còn độc thân, tôi vừa mới hóa hình, mới được ba tháng, hai người cũng biết mà.”
Lưu Huyền Thông nghi hoặc: “Có thể là trước kia đã từng kết hôn rồi thì sao, anh nói anh mới hóa hình được ba tháng, con anh cũng không phải là cũng hơn hai mươi tuổi rồi à, chuyện gì cũng có thể xảy ra được mà.”
Mục Thanh: “Cậu đây là đang bịa đặt, Thương Thương là con nuôi của tôi, không phải con đẻ, nhưng tôi từ trước đến nay hơn bốn mươi năm rồi, vẫn luôn độc thân mà.”
“Được rồi được rồi.”Lưu Huyền Thông cũng biết cậu không nhớ chuyện gì trước khi cậu xuất thế cả, vậy thì dừng ở đây thôi, cậu ta vỗ vai cậu: “Ngủ một giấc đi rồi tôi sẽ gọi anh dậy, đến lúc đó chính quyền địa phương cũng sẽ phái người đến đón chúng ta.”
“Được.” Mục Thanh phủ áo khoác của Lục Ngọc Thương lên người, co người ngủ trên ghế của mình, lông mày cậu vẫn nhíu chặt, bởi vì vẫn còn bận tâm đến an nguy của Lục Ngọc Thương, cho nên vẫn luôn lo lắng không yên, ngủ cũng không được yên ổn, Lưu Huyền Thông ở bên cạnh cũng nhíu chặt mày lại, vẫn đang cố gắng suy nghĩ về đoạn nội dung cuối cùng trong ghi chép kia.
Lúc đó, khi đang ghi chép lại cậu ta chắc chắn đã ngủ đến long trời lở đất, mấy dòng chữ ấy trông như giun bò vậy, gặp ma rồi, cậu ta lúc ấy đã dựa vào nghị lực gì mới có thể vừa ngủ vừa viết như vậy được chứ, tóm lại là xem không hiểu.
Lưu Huyền Thông cuối cùng vẫn là bỏ cuộc, cậu ta dựa vào chỗ của mình mà nghiên cứu về con yêu quái được đề cập đến trong nhiệm vụ này, thật ra có một số nhiệm vụ chỉ xem miêu tả thôi thì sẽ cho rằng đó chỉ là do yêu quái quấy phá, nhưng thật ra thì không phải vậy, cậu ta cũng từng gặp rất nhiều trường hợp đi đến nơi rồi mới biết đó chỉ là do có người đang dở trò cố ý làm thành chuyện kì dị mà thôi, vả lại cũng không phải là số ít, nhưng tình huống lần này thì cũng xác thực là rất kì quái.
Như đã biết, thì yêu quái lần này còn biết hát nữa, nó dùng tiếng hát để mê hoặc lòng người, nó cũng có thể làm người khác phát điên ở khoảng cách xa, hơn nữa một lần cũng chỉ ra tay với một đối tượng, già trẻ gái trai đều có, mục tiêu cũng không cố định, nó càng giống như là bắt người một cách ngẫu nhiên, chuyện khiến cậu ta nghĩ mãi không ra chính là, những thôn dân đã bị mê hoặc kia, vào ngày thứ hai đều sẽ hoàn hảo không tổn hại gì mà nằm trước cửa nhà mình, nhưng mà nghe nói lần này vị diễn viên kia đã mất tích hơn một ngày rồi, vẫn chưa thấy trở về.
Lưu Huyền Thông nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra tại sao lại thế, cậu ta trước tiên gửi nội dung tổng kết được cho Yến Hồi, để anh ta cũng nghĩ giúp mình, vị đại sư huynh này của cậu ta mới thật sự là người đọc nhiều sách, tư chất anh ta từ nhỏ đã vô cùng thông minh, còn cao hơn cậu ta vài cấp, là thầy bắt yêu đứng đầu chi nhánh của họ, thậm chí còn có thể nói là đứng đầu toàn quốc luôn.
Sau khi xuống máy bay có người đến đón họ, Mục Thanh cùng họ lên xe đến văn phòng làm việc của chính quyền địa phương, sau khi gặp được nhân viên đến tiếp đón, Mục Thanh gấp không chờ được mà hỏi diễn viên bị mất tích kia rốt cuộc là ai.
Đối phương lại ấp a ấp úng không dám nói, nói là người quản lí không cho họ nói ra danh tính của người kia, trong lúc vẫn chưa xác định được vấn đề an nguy ra sao, chỉ sợ sẽ bị người khác truyền loạn lên mạng, Mục Thanh không cạy được miệng họ, nên hỏi thẳng là có phải Lục Ngọc Thương không.
Chỉ cần nhìn sắc mặt của đối phương là biết rồi, Mục Thanh không nói gì nhiều, sau khi cậu hỏi rõ địa điểm mất tích, không nói lời nào mà một mình bỏ lên núi, trước tiên là vào núi để cứu người, Lưu Huyền Thông với Giang Thần Thần muốn khuyên cậu cũng không khuyên được, sau đó lại nghĩ cậu cũng là yêu quái chắc là sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm đâu, vì thế mà cũng đi cùng cậu luôn.
Họ đều là con người, khi còn chưa biết được đặc điểm và điểm yếu của yêu quái, thì cũng không dám xung động ra tay. Con người đấu cùng với yêu quái, trừ việc có một thân pháp lực ra, còn cần chuẩn bị thật kĩ càng cùng với trí thông minh của mình nữa, nếu không chỉ dựa vào cái cơ thể máu thịt của họ thôi, căn bản không thể chịu được một chiêu của yêu quái. Lục Huyền Thông đối với việc bắt yêu này rất cẩn thận, khi đó lần đầu tiên đối đầu với Mục Thanh, nói đi nói lại thì vẫn là cậu ta đã sơ suất quá rồi.
Sa Thành thật ra căn bản là không có cát, ngược lại nó toàn là cây với núi, vùng núi xảy ra chuyện này gần như vẫn là trong trạng thái nguyên sinh, còn chưa được khai phá, trong núi cũng chỉ có một con đường, do người ta đi lại nhiều năm mà tạo thành, có nhiều hơn nét đẹp nguyên sơ, cỏ dại hai bên đường mọc thành bụi, Mục Thanh đi từ từ về phía trước, nhiệt độ trong núi thấp, tuy rằng cậu không sợ lạnh, nhưng vẫn khoác áo của Lục Ngọc Thương lên.
Áo này là lúc đó cậu lấy trên ghế sô pha, áo khoác màu đen, có rất nhiều túi có hình dạng kì quái, có lẽ đây là cái gọi là phong cách, trên áo còn có một mùi thơm ngọt ngào của nước hoa nữa, rất thơm, Mục Thanh rất thích, lần này cậu cũng thuận tiện đem đi luôn.
Đi một lúc lâu, sắp đến giữa sườn núi rồi, Mục Thanh vẫn không tìm được Lục Ngọc Thương, cậu dơ tay ấn chặt vào nội đan của mình, ở đó vốn dĩ là chỗ của trái tim con người, mà quả tim ấy cũng gánh chịu quá nhiều tình cảm của con người, Mục Thanh thấy nội đan của mình cũng như vậy, cậu thấp thỏm không yên, nội đan cũng bắt đầu dao động kịch liệt, Mục Thanh hít thở sâu một hơi, ép chính mình bình tĩnh lại, rồi đi nhanh về phía trước.
Trời ngày càng tối, lại còn đột nhiên đổ xuống một cơn mưa nhỏ, Mục Thanh cuối cùng cũng cảm thấy hơi lạnh, yêu quái thì cũng sẽ sợ lạnh, cậu chậm rãi ôm lấy chính mình, mới mưa có một lát mà mái tóc xoăn của cậu cũng ướt hết rồi, cậu tìm thấy sợi dây chun trong túi áo, rồi buộc tóc mái thành một chùm nhỏ trên đầu, tránh cho việc nó bị ướt nước mưa rồi rủ xuống che hết tầm mắt của cậu.
Sau khi làm xong hết mọi thứ, cậu nói với chính mình, nhất định là có thể tìm thấy Lục Ngọc Thương mà.
Tìm được Thương Thương của cậu, sau đó dọn sạch ổ của con yêu quái kia luôn.
Mặt trăng bị cành cây chia cắt thành những mảnh vụn nhỏ, Mục Thanh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cây cối dày đặc như nêm, che kín ánh trăng trên đầu, xung quanh tối đen như mực, chỉ còn lại vài tiếng chim kêu xen lẫn nhau vọng lại từ phía xa, tiếng than nhẹ cùng với tiếng hát, liên tiếp không ngừng.
Mục Thanh nói thật là cũng có hơi sợ, yêu quái cũng không phải là vạn năng, cậu cũng sẽ sợ cái kiểu tối đen như mực không có điểm dừng này, lúc mới lên núi vẫn còn ánh chiều tà, mà bây giờ dơ tay ra cũng không thấy năm ngón nữa rồi, Mục Thanh ôm chặt lấy cơ thể của mình, rồi từ từ đi về phía trước.
Núi lớn như vậy, cậu rốt cuộc thì phải đi đâu để tìm anh đây, Mục Thanh cũng không rõ nữa, cậu chỉ biết là cậu không thể dừng lại được thôi.
Lại đi về phía trước thì cũng không còn đường để đi nữa rồi, đường nhỏ cũng đã đến cuối cùng, tiếp đó chính là một mảnh cỏ mọc loạn, Mục Thanh gần như là phải sờ mới có thể đi qua được, cậu sau đó phải chọn bừa một phương hướng mà đi theo trực giác của mình, đi được một đoạn thì dừng lại tại chỗ, nhìn thấy phía trước có một luồng sáng mong manh.
Tuy rằng không sáng lắm, nhưng trong hoàn cảnh tối đen như mực mày lại hiện ra vô cùng rõ ràng, Mục Thanh nín thở, chậm rãi đi về phía đó, cuối cùng cũng nhìn rõ được cảnh vật trước mắt, ánh đèn điện thoại chiếu thẳng lên mặt của một người, chiếu sáng cả một vùng khoảng nửa mét ở bên cạnh anh, có thể nhìn rõ ràng một chân anh duỗi thẳng một chân co lại, lưng dựa vào thân cây đằng sau, trạng thái cả người nhàn nhã, ngón tay nhanh chóng di chuyển trên màn hình điện thoại.