Chương 15: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

Ngày đó khi Mục Thanh liên lạc được với Lưu Huyền Thông, Lục Ngọc Thương cũng chuẩn bị xuất phát đi quay ngoại cảnh, điều kiện cụ thể cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói là rất cực khổ, nơi đó bốn bề là núi, họ còn phải dựng lều để ở.

Hướng Diêu định hướng cho Lục Ngọc Thương đi theo con đường diễn xuất, dù sao thì bản thân gia cảnh nhà anh cũng ưu việt, không thiếu ăn thiếu mặc, đi theo con đường hắc hồng với anh mà nói chỉ có hại không có lợi, thêm vào đó Lục Ngọc Thương cũng là tốt nghiệp từ học viện nghệ thuật chính quy mà ra, khả năng diễn xuất của anh không thể nói là rất tốt, nhưng so với thế hệ cùng lứa thì cũng được xem như là có tài năng nổi bật rồi, vì thế mà Hướng Diêu cũng đặc biệt chú trọng đến thành tựu của anh trên màn ảnh lớn, lần này cô nhận phim mới cho anh, đạo diễn nổi tiếng cùng với biên kịch có năng lực, nếu như đóng tốt thì còn có khả năng là sẽ nhận giải đến mềm tay nữa.

Mục Thanh tuy rằng không nỡ, nhưng cậu cũng biết là mình không thể làm lỡ công việc của anh được, cậu bây giờ cũng hiểu rất rõ những từ ngữ hiện đại như minh tinh hay diễn viên này rồi, cậu cũng hiểu càng sâu hơn về nghề nghiệp của Lục Ngọc Thương, đồng thời cũng vô cùng ủng hộ công việc của anh.

Nhưng ngược lại Lục Ngọc Thương lại có chút không nỡ để cậu lại, dù sao tính đi tính lại thì Mục Thanh cũng mới ở cùng anh có hơn mười ngày mà thôi, tuy rằng nói cậu đã trưởng thành rồi, nhưng thật ra khả năng tự hiểu của cậu cũng không tốt, có lẽ lúc trước cậu đã quá quen thuộc với nhà cũ rồi, cho nên miễn cưỡng cũng có thể sống một mình ở đó, sau khi chuyển đến đây thì cậu có chút luống cuống tay chân, máy tính cũng chỉ là học qua loa mà thôi, nhưng các thao tác cơ bản thì lại không tốt lắm, cũng buồn bực một mình mấy ngày rồi.

Trước khi đi Lục Ngọc Thương còn thêm cả vân tay của Mục Thanh vào khóa vân tay, sau khi dạy cậu làm thế nào để mở khóa rồi, lại lôi các thiết bị điện trong nhà ra dùng cho cậu xem một lần, sau khi xác nhận không có gì sai sót nữa thì anh mới lên xe bảo mẫu.

Mục Thanh đứng im chỗ cũ nhìn theo anh rời đi, xe chạy xa rồi, kính chiếu hậu miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể nhìn thấy một chấm nhỏ, đứng im tại chỗ không rời đi, Lục Ngọc Thương nhìn một lúc, đeo bịt mắt lên rồi ngửa đầu ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hướng Diêu ở bên cạnh dùng khuỷu tay chọc vào người anh: “Đừng ngủ nữa, bạn trai nhỏ của em vẫn còn đứng đấy chưa chịu vào nhà đâu, lương tâm của em ở đâu hả?”

“Sao em lại không có lương tâm chứ?” Lục Ngọc Thương ngáp một cái, bổ sung nói, “Em nói với chị nhé, cậu ấy chỉ là một người bạn của em mà thôi, chỉ là bạn thôi biết chưa.”

Hướng Diêu cũng không tin: “Bạn bè mà cậu nhường cả một căn biệt thự cho người ta ở, đưa thẻ phụ cho cậu ấy dùng, còn cái gì nữa ta.” Cô còn khoa tay múa chân lớn tiếng nói, “Còn nhường phòng mình cho cậu ấy ở, đúng không, còn gì nữa nhỉ, trước khi đi còn lưu luyến không rời, ánh mắt của quần chúng vây xem chúng tôi cũng không có mù đâu nhé.”

“Không có chuyện đó đâu.” Đây đều là những chuyện nhỏ mà thôi, kết quả qua miệng của Hướng Diêu lại trở thành chuyện chỉ có núi trở nên bằng phẳng, trời đất kết hợp lại với nhau mới có thể tách khỏi nhau ra được vậy, còn nói có bài có bản hẳn hoi nữa, Lục Ngọc Thương cũng cảm thấy cái người vừa nãy dặn dò mọi thứ với Mục Thanh vô cùng buồn nôn, anh lại bỏ kính râm xuống một lần nữa, làm một động tác ra hiệu im lặng với Hướng Diêu, sau đó mở cửa sổ thò đầu ra khỏi xe, gần như là thò nửa người ra ngoài rồi.

Trong khuôn viên của biệt thự thì giới hạn tốc độ lái xe, vì thế mà họ cũng chưa đi được bao xa cả, Lục Ngọc Thương vẫy tay hét lớn với Mục Thanh: “Trở về đi.”

Sau khi hét xong anh lại bị Hướng Diêu nóng vội kéo trở về, trách cứ: “Đừng có hét, đừng hét, không khéo lại bị chụp trộm đấy, chị xin em đấy, ngoan, không nói nữa không nói nữa.”

Lục Ngọc Thương tự nhiên cảm thấy tâm tình tốt lên một cách kì lạ, anh vắt chân ngồi lại về chỗ của mình, rồi chỉnh ghế ngồi ngả ra sau, lôi điện thoại ra gọi cho Mục Thanh.

“Thương Thương.” Giây tiếp theo chính là giọng của Mục Thanh, “Ba nghe thấy rồi, bây giờ ba sẽ về nhà ngay đây.”

m thanh truyền từ điện thoại đến tai Lục Ngọc Thương cũng có chút khác biệt, đây vẫn là lần đầu tiên Lục Ngọc Thương nói chuyện điện thoại với Mục Thanh, trước kia khi ở nhà chẳng có chuyện gì, cũng không ra khỏi nhà nửa bước, Mục Thanh cũng vì thế mà cùng anh như hình với bóng không rời, bây giờ chợt nghe thấy âm thanh có chút khác lạ này, Lục Ngọc Thanh vẫn thích ứng được, anh bình tĩnh một lúc rồi mới nói: “Chăm sóc bản thân thật tốt.”

Hướng Diêu ở bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt như bị sét đánh vậy.

“Ba sẽ như thế mà.” Mục Thanh nghiêm túc nói, “Chút nữa ba cũng phải đi làm rồi, lần trước có nói với con rồi đấy, ba sẽ chờ con trở về, có hai tháng thôi mà, không sao cả, ba cũng đã chờ con suốt 15 năm rồi mà.”

Hướng Diêu đang uống nước ở bên cạnh nghe vậy cũng phun nước đầy đất, sau đó cô dùng vẻ mặt không mấy đứng đắn mà nhìn người em họ thân yêu của mình, vẻ mặt thay đổi khó lường, đợi đến khi Lục Ngọc Thương cúp điện thoại rồi cô mới hừ một tiếng, rồi quay mặt ra chỗ khác im lặng.

Cô cuối cùng vẫn là không nhịn được, quay đầu lại hỏi: “Em với Mục Thanh quen biết nhau từ năm sáu tuổi cơ à, chuyện khi nào thế, sao chị lại không biết em còn có một trúc mã như vậy chứ.”

“Trúc mã cũ thôi.” Lục Ngọc Thương lúc này mới phản ứng lại được cái câu 15 năm kia, mặt anh hơi đen lại, sau khi châm chọc đả kích một hồi, anh mới co người lại ngủ bù.

Mà bên kia, sau khi Mục Thanh cất điện thoại đi, cậu cẩn thận đóng tất cả cửa sổ cùng với cửa lớn lại, như thế mới yên tâm vác balo lên, rồi đi tới địa chỉ mà Lưu Huyền Thông nói tới kia.

Chi nhánh Kinh Giang, nằm ở Building Center của trung tâm thành phố Kinh Giang, vị trí địa lí thuận lợi, tầm nhìn xa tốt, nằm ở vùng đất trung tâm tấc đất tấc vàng, có thể đặt công ty ở đây, có thể thấy được quốc gia rất xem trọng họ.

Mục Thanh đẩy cửa đi vào, khung cảnh vốn dĩ đang ồn ào náo nhiệt, ngay lập tức yên tĩnh.

“Chào mọi người.” Mục Thanh chào hỏi với họ, rồi đưa văn kiện đang cầm trong tay ra, “Cái này là thông tin mà lúc trước Lưu Huyền Thông bảo tôi điền, tôi điền xong rồi, kiểm tra lại một lần cũng không có vấn đề gì, bây giờ đưa cho mọi người luôn à?”

Không ai nói gì cả.

Mục Thanh nhìn quanh bốn phía một lượt, hỏi: “Lưu Huyền Thông đâu?”

“Đi vệ sinh rồi.” Một người cẩn thận nhận lấy báo cáo từ trong tay cậu rồi xem, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười, “Là anh Mục Thanh à, hoan nghênh hoan nghênh, bọn em đều là nhân viên thực tập, nhìn thấy yêu khí trên người anh bọn em cũng bị dọa một trận, anh trông cũng thật là __” Cậu ta cân nhắc từ ngữ một chút, “Thật là trẻ.”

“Cảm ơn.” Mục Thanh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đợi Lưu Huyền Thông đi ra.

Lưu Huyền Thông đi vệ sinh xong ra ngoài giới thiệu tình huống cho cậu, chi nhánh này có tổng cộng bốn nhân viên làm việc chính thức, năm nhân viên thực tập, nhân viên thực tập đều là đến để học hỏi kiến thức về mặt lí luận thôi, không có ra tay xử lí chuyện gì cả, dù sao thì khả năng cũng còn không đủ, còn bốn nhân viên chính thức còn lại phân biệt là Lưu Huyền Thông, Yến Hồi, Tống Đạt Niên và Giang Thần Thần, ba nam một nữ, nhưng mà ba người họ hôm nay ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, cho nên chỉ có mỗi Lưu Huyền Thông đến tiếp đón cậu thôi.

Mục Thanh đi theo cậu ta đến phòng họp, trước tiên kí vào hợp đồng lao động đã, bây giờ đã là xã hội pháp trị rồi, cho nên vẫn phải đi theo trình tự quy định bắt buộc, nếu không thì cấp trên cũng không trả lương được, bởi vì trong hợp đồng có quá nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, Mục Thanh đọc không hiểu, lại sợ cậu bị lừa rồi làm liên lụy đến Lục Ngọc Thương, vì thế mà cậu lấy điện thoại chụp hợp đồng lại rồi gửi cho anh xem, để anh giúp cậu xem hợp đồng có chỗ nào sai sót hay không.

Lục Ngọc Thương nói các điều khoản không có vấn đề gì, cậu lúc này mới xiêu xiêu vẹo vẹo mà kí tên mình xuống, chữ viết không được đẹp lắm, lúc lấy lại hợp đồng Lưu Huyền Thông có nhìn lại một cái, không nhịn được mà hỏi cậu, có cần đến trường học chuyên dành cho yêu quái để học tập một chút không, bên trên sẽ chi tiền, không cần đóng học phí, chuyên môn giúp đỡ những yêu quái mới hóa hình như cậu.

Lưu Huyền Thông lúc nói chuyện còn đùa giỡn nháy mắt một cái, cấp trên bây giờ cũng đã biết đến sự tồn tại đặc biệt của Mục Thanh rồi, còn đưa ra chỉ thị là có thể sử dụng một cách hợp lí, dù sao thì cái vị tiền bối đã về quy tiên kia cũng từng nói, sẽ không chỉ có một đại yêu quái xuất thế, cho nên phải giữ lại yêu quái tốt mà khoản đãi cẩn thận, chẳng may mà có xảy ra chuyện gì thì còn có thể kịp thời ứng phó được, nhưng mà cũng nói nhỏ với họ rằng, nếu như Mục Thanh đã nghĩ mình chỉ là một tiểu yêu quái thôi, thì cứ để kệ cậu nghĩ như thế đi, tránh việc để cậu ngày càng kiêu căng.

Mục Thanh vừa cất phần hợp đồng của mình lại, vừa nói: “Cũng được, đợi tôi rảnh thì sẽ đến trường học.”

“Nghề phụ là học hành.”Lưu Huyền Thông nhắc nhở cậu, ”Nghề chính là bắt yêu.”

“Được.”

Phía trên đặt mức lương khởi điểm của Mục Thanh cao đến mức khiến người ta líu lưỡi, lương cơ bản một năm 10 triệu tệ (~ 36 tỷ VND), thu nhập theo nhiệm vụ dựa theo ba bảy mà tính, Mục Thanh bảy phần còn chi nhánh ba phần, Lưu Huyền Thông âm thầm thay cậu tính một chút, nếu như Mục Thanh chịu khó một chút nhận một lúc vài nhiệm vụ, nói không chừng số tiền cậu kiếm được trong một năm thậm chí sẽ còn cao hơn nhiều so với số tiền đóng phim ca hát mà con trai nuôi kia của cậu nữa, đúng là người chiến thắng trong cuộc sống mà.

Sau khi Mục Thanh đến báo cáo thì lại về nhà nghỉ ngơi vài ngày, ở nhà cũng có thể nhận nhiệm vụ, Lưu Huyền Thông tải một app cho cậu, tên app là Đi đến khoa học, ngụy trang vô cùng tốt, trong đó sẽ có không ít nhiệm vụ được phát xuống không vào một thời điểm cố định nào cả, có sắp xếp theo độ khó của nhiệm vụ, cũng có cái sẽ có quyền hạn trang bị riêng, mỗi một nhiệm vụ đều có chuyên gia đến xét duyệt về độ khó của nó.

Chẳng hạn như nói thầy bắt yêu cấp năm không thể tiến vào nhận nhiệm vụ trong khối nhiệm vụ của thầy bắt yêu cấp bốn, tránh trường hợp họ nhận nhầm nhiệm vụ không đúng với năng lực của mình, cuối cùng tiền cũng không kiếm được, mà còn mất cả mạng, thiệt nhiều hơn được.

Cậu nằm trên giường của Lục Ngọc Thương lướt điện thoại một lúc, rất nhanh cậu đã lướt tới một nhiệm vụ khẩn cấp, công là 1 triệu tệ (~3, 6 tỷ VND), nhiệm vụ yêu cầu thầy bắt yêu cấp ba mới có thể nhận, nhưng mà những người từ cấp ba trở nên cũng chẳng có mấy người, cho nên nhiệm vụ này mới không bị cướp đi trong nháy mắt, quyền hạn của Mục Thanh đã mở ra hết rồi, cậu trước tiên ấn nút nhận đơn, sau đó mới quay lại cẩn thận đọc nội dung yêu cầu bên trên.

Chỉ có ít ỏi vài câu, nói rằng ở trên một ngọn núi nào đó dạo gần đây luôn có người phát điên một cách kì lạ, trước kia chưa từng xuất hiện hiện tượng kì dị như vậy, mỗi khi có người phát điên, thì trong núi sẽ vang lên một bài ca kì lạ, vì thế mà những cư dân vùng núi bị điên này cũng sẽ theo tiếng hát mà đi sâu vào trong núi, hôm sau họ sẽ lại về nhà mà không có bất kì tổn hại nào, ý thức cũng tỉnh táo, nhưng họ đều không nhớ chút gì về mọi chuyện xảy ra hôm trước.

Tình trạng cứ như thế lặp lại vài lần, cư dân sống trên núi lúc này mới chịu tin chuyện này là do yêu quái đang tác loạn, cơ quan chính phủ địa phương tìm đến bộ phận nhiệm vụ đặc biệt để xin giúp đỡ, họ để nhiệm vụ ở trên app, cùng với đó họ cũng nhắc đến trong phần miêu tả nhiệm vụ, lại có một đoàn làm phim lên núi quay phim, tối hôm qua cũng có một diễn viên biến mất một cách kì lạ, đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Đoàn làm phim, quay phim, trong núi, diễn viên, kết hợp mấy từ khóa này lại, nhịp tim của Mục Thanh cũng không hiểu sao lại lỡ một nhịp, cậu đang nằm trườn ra cũng bật dậy, điên cuồng gọi điện cho Lục Ngọc Thương.

Không ai nghe máy.