Nhưng tất nhiên Lục Ngọc Thương sẽ không nói như vậy, anh vẫn còn lý trí, khi giải thích với mẹ anh và Hướng Diêu, Mục Thanh ngồi xổm bên cạnh, cũng không muốn ngồi trên giường, bởi vì cậu vừa ngồi xuống, Hướng Diêu đã dùng ánh mắt cậu là ai mà dám ngồi trên giường của em trai tôi ghét bỏ nhìn cậu.
Bây giờ Mục Thanh biết cô chính là tiểu bối, theo lý mà nói nên gọi mình một tiếng chú, vì vậy với tâm thái không tính toán với trẻ con, chán nản ngồi xổm dưới đất, hai tay chán nản ấn xuống sàn, giồng như đang quỳ vậy.
Lục Ngọc Thương vừa giải thích vừa dùng dư quang nhìn cậu, may mà Mục Thanh nghe lời, bảo cậu đừng nói cậu thật sự thành thật ngậm chặt miệng, chỉ là khi anh giải thích hai người chỉ là bạn bè bình thường, hai mắt cậu lập tức mở to, không dám tin nghiêng người về phía trước: “Không phải.”
Cậu còn chưa nói xong, Hướng Diêu ở bên cạnh đã hung dữ hỏi: “Không phải cái gì, cậu mấy tuổi?”
Đứa nhóc này nhìn không lớn bao nhiêu, chắc là vừa thành niên, vừa thành niên đã bị bắt gian ở trên giường đàn ông rồi, Hướng Diêu cảm thấy phải dạy dỗ cẩn thận mới được. Dạy dỗ trẻ con là thứ mà cô thích nhất, giống như đứa nhóc vừa mới thành niên này, vừa bước vào xã hội, không có nhiều kinh nghiệm, dọa một chút là nghe lời, thế hệ của họ từ khi còn nhỏ đã xem Hoàn Châu Cách Cách rồi, mặc dù không học được cách châm kim của Dung ma ma, nhưng cũng học được tinh hoa trong sự đe dọa.
Vì vậy cô nghiêm mặt nói tiếp: “Còn nhỏ mà không lo học, học ở trường nào, hay là không còn đi học nữa?”
Mục Thanh ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu đối mặt với Hướng Diêu, ngũ quan của cậu rất đẹp, mặc dù mắt to nhưng ngay cả khi trừng mắt cũng không cảm thấy hung tợn, Hướng Diêu bị cậu nhìn như vậy, ngược lại có chút xấu hổ, cảm thấy người này trắng trẻo mềm mại, dễ thương không chịu nổi, vì vậy lại không nỡ mắng, nhất thời không nói lên lời.
“Chị đừng dọa cậu ấy.” Lục Ngọc Thương xoa mi tâm, cuối cùng đã giải thích xong, sau khi cúp điện thoại thì vẫy tay với Mục Thanh: “Qua đây, đến chỗ tôi.”
Mục Thanh rất vui, ngồi bên cạnh Lục Ngọc Thương, kề sát người anh, Hướng Diêu ở bên cạnh thở dài: “Thật sự đang yêu đương sao?”
Lục Ngọc Thương bớt chút thời gian trả lời cô: “Là bạn bè.”
“Có quỷ mới tin.” Hướng Diêu bĩu môi: “Cậu thật sự cậu ta sao, thích bao nhiêu?”
“Cậu thích tôi không?” Mục Thanh nghe vậy, quay đầu hỏi Lục Ngọc Thương: “Thích bao nhiêu?”
Cậu đúng là không biết xấu hổ, Hướng Diêu thật sự bị câu hỏi của Mục Thanh dọa sợ rồi, trong lòng mắng chửi một lúc, nhưng một mặt cũng chờ đợi câu trả lời của Lục Ngọc Thương, không ngờ còn chưa đợi em trai mình lên tiếng, lại nghe thấy Mục Thanh nói: “Nhưng tôi thích cậu, cho dù thế nào tôi cũng thích cậu, bởi vì cậu là _”
Nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, Lục Ngọc Thương bịt miệng cậu nói: “Ngoan, im miệng, nghe lời biết chưa.”
Cậu là gì của tôi? Hướng Diêu vội đến chết mất, nhưng sau đó Mục Thanh giống như cà tím bị sương giá vậy, hấp hối, không mở miệng, không nhìn người khác, một mình xinh đẹp ở bên cạnh, tất nhiên những thứ trên đều là do Hướng Diêu tự tưởng tượng, sau đó cô nhìn kỹ Mục Thanh, thấy cậu ngồi xuống chiếc ghế trước cửa sổ, dáng vẻ cô đơn, giống một con gà trống bị đánh bại vậy.
“Cậu ta làm sao vậy.” Trước khi Hướng Diêu rời đi không yên tâm hỏi Lục Ngọc Thương: “Không sao chứ, có phải là do cậu không chịu thừa nhận có quan hệ với cậu ta, cho nên khó chịu không?”
“Một lát nữa sẽ tốt thôi.”
“Ừ.”
Hướng Diêu đi được mấy bước lại quay lại, vẻ mặt rối rắm: “Không phải không cho cậu yêu đương, nhưng nhất định phải tìm một người đáng tin, lúc trước chị đoán em thích đàn ông, cho nên không phải mấy năm nay chị vẫn luôn hỏi em sao, em đã lớn rồi, có một số chuyện có thể tự mình làm chủ, chẳng qua đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người nhất thời không tiếp nhận được, em đang trong thời kỳ phát triển, bình thường cũng phải chú ý hình tượng.”
Câu nói không phải bạn trai này Lục Ngọc Thương đã nói đến mệt rồi, cuối cùng anh liên tục gật đầu nói: “Biết rồi, em có chừng mực.”
“Có chừng mực thì tốt.” Cuối cùng Hướng Diêu đè thấp giọng nói với anh: “Cậu ta trông rất đẹp trai, lúc đó chị muốn ký hợp đồng với cậu ta, em hỏi cậu ta xem có muốn tiền vào giới giải trí không, đôi mắt đó của cậu ta quả thật rất tuyệt, lên hình chắc sẽ rất ăn ảnh.”
Lục Ngọc Thương nói không cần, lại nói đi từ từ không tiễn, cuối cùng bình an mời Hướng Diêu ra khỏi cửa, cửa vừa đóng lại, Mục Thanh vẫn luôn quan sát tình hình ở đây đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói: “Chúng ta nói chuyện một chút.”
Cậu nghiêm mặt dáng vẻ chính trực, Lục Ngọc Thương thật sự không cố ý muốn cười, chỉ là không nhịn được, loại cảm giác đó giống như một đứa trẻ lén mặc bộ vest rộng thùng thình của ba vậy, Lục Ngọc Thương vẫy tay với cậu: “Cậu qua đây trước đã, bôi thuốc mỡ vào, tôi đặc biệt dặn chị Hướng Diêu mang thuốc mỡ đến đây, không thể để lại sẹo được, yêu quái cũng lưu lại sẹo đúng không?”
“Tôi không cần nữa, tôi tự khỏi.” Mục Thanh kiên trì: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Bình thường cậu vẫn luôn mềm mỏng, cho dù thỉnh thoảng dở chút tính khí, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với Lục Ngọc Thương như vậy, Lục Ngọc Thương im lặng nhìn cậu một lúc, biết Mục Thanh đang nghiêm túc, nên hỏi: “Nói chuyện gì?”
Sau đó anh đè vai Mục Thanh xuống không để cậu động đậy, dùng đầu ngón tay lấy một chút thuốc mỡ to cỡ hạt đậu xoa lên vết thương trên trán Mục Thanh, Mục Thanh cũng dựa lại gần anh, bên mũi toàn là hương thơm ngọt ngào của Lục Ngọc Thương, mũi của cậu rất tốt, cảm thấy mùi hương này rất thơm, cảm giác cô đơn bị cuốn sạch, nhưng bên ngoài vẫn nói ra cách nghĩ của mình: “Có phải cậu không định để tôi làm quen với nhóm người chị Hướng Diêu đúng không.”
Lục Ngọc Thương đặt thuốc mỡ xuống, hỏi: “Tôi vẫn luôn có một nghi hoặc, tại sao ba tôi là em trai cậu, mà mẹ tôi lại là chị cậu?”
“Lẽ nào gọi là em gái Hướng Noãn sao?” Mục Thanh nghi hoặc: “Nhưng trong tiềm thức của tôi cảm thấy không được lịch sự, lúc trước ở đầu thôn có người bắt nạt người khác, gọi người ta là em gái, sau đó bị tôi đánh chạy mất, nói thế nào cũng không được làm như vậy.”
Lục Ngọc Thương: “Phụt.”
Anh dịu lại: “Có chút kỳ lạ, cứ gọi như vậy đi, đợi sau này nghĩ được cách xưng hô mới thì thay.” Lúc này Lục Ngọc Thương còn chưa biết cái gọi là xưng hô hay nhất thật ra gọi là mẹ, anh nghiêm túc giải thích với Mục Thanh: “Mấy người già không thế tiếp nhận được loại chuyện tinh linh quỷ quái, cậu sẽ dọa họ, tạm thời từ từ đã.”
“Bao giờ thì có thể nói?” Mục Thanh nghiêm túc hỏi: “Tôi rất nhớ họ, tôi rất muốn gặp họ, lúc trước Lục Chấn Đông uống rượu ở chỗ tôi, không mặc quần áo, mùi rượu khó chịu, lúc đó tôi rất ghét bỏ anh ta, muốn đổ hết rượu của anh ta, nhưng ở một mình mười mấy năm, tôi rất nhớ anh ta, còn có chị Hướng Noãn nữa, mắc dây phơi quần áo trên thân tôi, lúc đó tôi còn chưa hóa hình, cho nên có hơi đau.”
Lục Chấn Đông rất thích uống rượu, khi bàn chuyện làm ăn với người khác thì uống rượu, khi bị chuốc say bị lừa ký vào hợp đồng mười vạn, vào thời đó là một số tiền không nhỏ, sau đó khóc lóc ôm cây đào khóc. Nói làm sao để nuôi gia đình đây, còn muốn Mục Thanh ra nhiều quả một chút, sau này chỉ có thể bán đào để sống thôi, lúc đó Mục Thanh bị làm cho bộc phát, giận ông không biết đấu tranh, ném mấy quả đào vào đầu ông, cuối cùng ném đến nỗi ông bất tỉnh luôn.
Có điều mấy năm đó cậu quả thật nghe lời mà kết rất nhiều quả, cảm thấy mình sắp bị hói rồi.
Đó đều là những chuyện rất lâu rồi, có lẽ đến cả đương sự cũng không nhớ rõ nữa, mỗi người họ đều có một tương lai rộng lớn tươi sáng, đến cuối cùng đều lựa chọn rời xa quê hương, chỉ có Mục Thanh vẫn còn ở yên tại chỗ, bướng bỉnh muốn gặp lại những người và chuyện năm đó.
Lục Ngọc Thương đột nhiên cảm thấy đau lòng, không biết vì sao, tim đột nhiên như bị kim châm vậy, đồng tử anh co rút, bàn tay đang bôi vết thương cho cậu dùng sức nhéo hai má cậu, xoa nắn nói: “Cười một cái nào.”
“Không muốn cười.” Mục Thanh mơ hồ không rõ nói: “Cậu ghét bỏ tôi, cậu không để tôi nói, nói chúng ta chỉ là bạn bè.”
Lục Ngọc Thương hiếm khi có tâm tư dỗ cậu: “Là ba nuôi, là ba nuôi của tôi.”
Mục Thanh: “Gọi thêm mấy lần nữa đi, ba thích nghe.”
“Ba nuôi.”
“Ơi.”
Mấy ngày sau, thanh minh trên weibo của Lục Ngọc Thương cuối cùng cũng thong dong đến muộn, trên mạng ầm ĩ thật sự quá kịch liệt rồi, mấy tiếng sau lại đổi gió, cái gì cũng có, Hướng Diêu thấy cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy, duyên người qua đường của Lục Ngọc Thương sẽ giảm nhiều, vì vậy vội vàng thúc giục anh mau online tương tác giải thích, sau đó phòng làm việc của họ cũng chuyển tiếp lời thanh minh, còn thực hiện các dùng pháp luật chống lại một số tin đồn sai lệch trên mạng.
Vốn cũng là nhắm một mắt mở một mắt, làm ngôi sao có ai không bị bôi đen chứ, nhưng mấy người này thật sự quá đáng rồi, chỉ dựa vào một số hình cắt mờ ảo, mà đã tạo ra tin đồn Mục Thanh là trẻ chưa thành niên, kẻ tung tin nói rất có căn cứ, còn nói bây giờ cậu bỏ học cấp hai để theo đuổi idol, cưỡng hành bôi đen hình tượng chính diện của Lục Ngọc Thương, Hướng Diêu cũng không thể nhịn được nữa mới đưa ra thư mời của luật sư.
Sau một trò hề như vậy, Mục Thanh đột nhiên phát hiện, mình không có bất kỳ giấy tờ nào chứng minh thân phận hiện đại cả, cũng chính là nói, trong xã hội hiện đại này tình cảnh của cậu rất gian nan.
Không chứng minh thư, không hộ chiếu, không thẻ bảo hiểm, không có bất kỳ giấy tờ nào chứng minh cậu có thể sinh sống hợp pháp cả.
Thậm chí khi Lục Ngọc Thương ra ngoài quay phim, cậu muốn đến thăm anh, cũng chỉ có thể thuê một con xe đen để đến, thật sự rất phiền phức, hơn nữa nếu như lộ trình quá xa, cậu thậm chí còn không thể đi được, bởi vì phải đi bằng máy bay.
Lúc này Mục Thanh mới nhớ đến Lưu Huyền Thông.
“Cậu có muốn trở thành triệu phú không, cậu muốn đi đến đỉnh cao cuộc sống, giành được bạch phú mỹ, bao dưỡng cao phú soái không, đến phân cục Kinh Giang của chúng tôi, sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu.”
Nghĩ vậy, trong lòng Mục Thanh nghĩ, mình muốn nuôi gia đình, mình phải cố gắng kiếm tiền.