Chương 13: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

Lục Ngọc Thương bảo Mục Thanh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh không được lên tiếng, lúc này mới giơ tay nghe điện thoại.

Hướng Noãn, mẹ anh, một đóa hoa 48 tuổi, năm đó là một người đẹp nổi tiếng trong thôn, bây giờ đã cải thiện gen di truyền của nhà họ Lục.

Anh bật chế độ rảnh tay, nhân tiện cho Mục Thanh tiến lại gần nghe, Mục Thanh khoanh chân nghiêng người qua, dựa về phía Lục Ngọc Thương, nhướng mày, miệng hơi mím lại, hai mắt liếc phía trên, dáng vẻ rất chăm chú.

Hướng Noãn: “Cục cưng, có nhớ mẹ không, mẹ sắp về nước rồi, mang quà về cho con nữa.”

“Cục cưng.” Mục Thanh lẩm bẩm học theo, nhớ kỹ.

“Ừm.” Lục Ngọc Thương nói: “Mấy ngày nữa còn phải đi quay phim, địa điểm rất xa, ở Trung Bộ, chắc đều là núi.”

Mục Thanh không kịp phòng bị đã nghe thấy chuyện không hay, cả người Mục Thanh đều ngây ngốc, Lục Ngọc Thương giơ một tay đẩy đầu cậu ra, làm khẩu hình: “Sẽ trở về.” Lúc này Mục Thanh mới thả lỏng, giảm bớt sức lực trên vai, tựa đầu lên người Lục Ngọc Thương, nhìn theo màn hình điện thoại đang sáng của anh.

Động tác thân mật không có ranh giới này, cô nam quả nam ở trong một phòng, thật sự quá ám muội rồi, đổi thành bình thường Lục Ngọc Thương nhất định sẽ đẩy ra, nhưng đối phương là Mục Thanh, Mục Thanh cảm thấy mình là con của cậu, dưới logic như vậy, tình cảm thân mật cũng không có gì nghi ngờ cả.

Lục Ngọc Thương âm thầm chấp nhận động tác của cậu.

“Được, lại không được gặp con trai cục cưng rồi.” Hướng Noãn nghe thấy vậy, mặc dù có chút thất vọng, nhưng bà vẫn luôn ủng hộ công việc của anh, năm đó khi mới nhặt được đứa trẻ này, anh mới chỉ được vài tháng tuổi, toàn thân trần truồng không mặc quần áo, nằm ở trước cửa nhà họ chịu mưa, trên người chỉ quấn một chiếc khăn, vậy mà không khóc cũng không nháo, nhắm mắt ngủ say, bên cạnh là một tờ giấy nhỏ, ban đầu họ cho rằng là viết sinh thần bát tự của đứa trẻ bị vứt bỏ này, không ngờ khi mở ra lại phát hiện có một câu kèm theo.

Con à, hãy khiến càng nhiều người thích con hơn.

Một câu kỳ lạ như vậy, đôi vợ chồng trẻ lúc đó cân nhắc một lúc lâu cũng không tìm ra được nguyên nhân, có điều đứa trẻ này trắng trẻo, mềm mại, bụ bẫm, cảnh tay mập mạp như củ sen, vô cùng đáng yêu, Hướng Noãn thích đến nỗi không rời tay, cho nên lập tức Lục Chấn Đông đi làm thủ tục nhận nuôi, coi anh như con ruột của mình vậy.

Có hai lý do để nhận nuôi Lục Ngọc Thương, một là vì đôi vợ chồng trẻ thật sự rất thích đứa trẻ mập mạp này, hai là bởi vì khi còn trẻ cơ thể của Hướng Noãn không tốt, hoàn toàn không thể mang thai, lúc đó kỹ thuật thụ tinh ống nghiệm cũng chưa được phát triển, nên có ý niệm nuôi đứa trẻ.

Hơn hai mươi năm nay, họ quả thật đối xử với Lục Ngọc Thương như con ruột của mình, Lục Ngọc Thương cũng hoàn toàn không biết mình không có quan hệ huyết thống với họ, sau này lớn lên anh có hứng thú với diễn xuất, cũng thi vào một đại học điện ảnh, sau khi tốt nghiệp thành công diễn chính một bộ điện ảnh lớn, sau đó một bước trở lên nổi tiếng, con đường ngôi sao suôn sẻ.

Bởi vì là con trai mình, nên bình thường Hướng Noãn không có việc gì, vì vậy vô cùng quan tâm đến thông tin của Lục Ngọc Thương, anh là người cực kỳ hot trên mạng, có vô số người yêu thích anh, Hướng Noãn cảm thấy kiêu ngạo đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy cuộc đời của Lục Ngọc Thương dường như đang dần dần ứng với lời nói trên tờ giấy đó.

_Con à, hãy khiến càng nhiều người thích con hơn.

Hướng Noãn nói chuyện với anh mấy câu, bà và mấy chị em của mình vừa đi du lịch ở Great Falls về, đang ở phòng chờ bay, thời gian rảnh rỗi, có thời gian nói chuyện, khi nói gần xong, đột nhiên bà hỏi: “Chuyện ba nuôi trên mạng là gì vậy, bạn trai con sao?”

“Không phải là bạn trai.” Mục Thanh lo lắng chờ ở bên cạnh lâu rồi, thấy mình bị nhắc đến, vội vàng nghiêm túc trả lời: “Chính là ba nuôi của Thương Thương, chị Hướng Noãn, chị không nhớ em sao?”

Cậu trả lời quá nhanh, Lục Ngọc Thương thậm chí còn chưa phản ứng lại, cũng không kịp bịt miệng cậu lại, mẹ của anh ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó nói: “Cậu là ai vậy?”

“Không phải không phải, cậu đợi một chút.” Bà đi hỏi thời gian: “Bên bác là năm rưỡi tối, tính ra bên các cháu là bảy giờ sáng.”

“Bảy giờ sáng!” Hướng Noãn nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Hai đứa ngủ cùng nhau sao? Cháu chính cậu trai trên mạng đó đúng không, ơ...”

Hướng Noãn đột nhiên không biết nói gì, khi bà đọc tin tức còn cho rằng là tin giả, tin tức trên mạng thay đổi rất nhanh, hướng gió cũng thay đổi nhanh, đầu tiên nói Lục Ngọc Thương có bạn trai, sau đó lại đưa ra thân phân của cậu bạn trai đó, nói là một cậu trai nhỏ tuổi vừa mới thành niên, thích chơi cosplay, kiểu cosplay này được dùng nhiều khi hai người ở trên giường.

Ví dụ có người thích đồng phục, anh ta có thể yêu cầu bạn tình của anh ta mặc các loại trang phục như đồng phục y tá, áo blouse trắng trong phòng thí nghiệm, đồng phục tiếp viên.... để thêm phần thú vị, vì vậy cư dân mạng bắt đầu phát tán, sôi nổi suy đoán cho rằng Lục Ngọc Thương là một người ba nuôi không, thích sắm vai ba nuôi, nói không chừng khi họ đang làm cái đó, còn luôn gọi, ba nuôi, ba nuôi, có sướng không, có lợi hại không.

Những tư liệu đồng nhân văn 18+, nghe rất kích thích, mặc dù không biết thuộc tính khống chế này tại sao lại kỳ lạ như vậy, nhưng không thể ngăn được chất xám của cư dân mạng được khai mở, Lục Ngọc Thương chỉ mới không xem weibo một đêm, mà đã không biết đã có bao nhiêu thiết lập kỳ quái trên người mình rồi.

Mục Thanh nghe thấy Hướng Noãn hô lên, đang chuẩn bị giải thích mình là cây đào thành tinh, Lục Ngọc Thương đột nhiên lật người đè cậu xuống giường, bởi vì động tác quá đột ngột, anh còn chưa chuẩn bị xem nên dùng tư thế nào, cuối cùng biến thành cơ thể anh hoàn toàn đè lên người Mục Thanh, một tay dùng sức bịt miệng cậu lại, cúi đầu đối diện với cậu.

Mục Thanh đột nhiên trở lên ngoan ngoãn, cậu nhìn tóc mái của Lục Ngọc Thương hơi rủ xuống, ngẩn ra một lúc rồi chớp mắt, khi chuẩn bị mở miệng hỏi, cánh môi liền chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Lục Ngọc Thương, không biết tại sao lại thấy lạ lạ, mặc dù Mục Thanh không hiểu lắm, nhưng cũng không dám động đậy, cứng người đợi anh thả mình ra.

Tình huống này không thể diễn tả được, mặc dù trong phòng có điều hòa, nhưng thỉnh thoảng lại có tiếp xúc da thịt, thân nhiệt của Mục Thanh thấp hơn anh, Lục Ngọc Thương cũng đột nhiên phản ứng lại sau hành động vô thức, ngượng ngùng thả lỏng ra, chuẩn bị chọc cười mẹ mình để giải thích qua chuyện này, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, một tiếng hét có thể so với tiếng sấm vang lên: “A! Hai người làm gì trên giường vậy!”

Hướng Noãn cũng vô thức hỏi ở bên kia điện thoại: “Hai con làm gì trên giường vậy?”

Không nhìn thấy hiện trường, nhưng nghe thấy tiếng, người mẹ già này luôn thực hiện giáo dục tự do nuôi thả cho con trai mình cuối cùng cũng ngửi được cái gì không đúng, những tin tức mà bà cho là giả ở trên mạng thật ra là thật, ba nuôi cũng là thật, con trai của bà yêu đương rồi, còn là kiểu yêu đương đặc biệt mê thích.

Lục Ngọc Thương cúi đầu, có chút vô lực nằm trên người Mục Thanh, đầu gục xuống bên vai Mục Thanh, anh không muốn dậy nữa, rất khó giải thích, làm thế nào cho ổn đây?

Đều là vấn đề mất mạng.

Anh muốn nói thẳng với mẹ, mẹ có còn nhớ cây đào trong sân ở nhà cũ của chúng ta không, đúng, chính là ba nuôi đó của con, cậu ấy sống rồi, đúng, con không lừa mẹ, con không nói đùa, cậu ấy đang nằm trên giường của con đây, đúng, bây giờ bị con đè lên, được, con bảo cậu ấy nghe điện thoại của mẹ.