Chương 12: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

“Đây là cái gì vậy?” Mục Thanh lo lắng gọi anh: “Chính là, rất cứng lại rất nóng, lạ lạ kiểu gì ấy.”

Thật sự là dùng 2 từ không ổn, dễ khiến người khác không ngừng liên tưởng, Lục Ngọc Thương nghĩ trong lòng cậu mời lạ ấy, nhưng vẫn một mặt nghiêm túc hỏi: “Cậu không có sao?”

“Ba không có mà.” Mục Thanh cúi đầu sờ của mình, lại lắc đầu: “Đều là mềm cả.”

Con người đều là mềm, ngoại trừ những khớp xương cứng ngắc kia, nhưng cậu chắc chắn thứ mình đụng vào không phải là những thứ đó, vì vậy càng tò mò và căng thẳng hỏi: “Có phải con bị bệnh không?”

Lục Ngọc Thương hơi liếc nhìn bên dưới cậu, lúc trước anh đã mơ hồ nhìn qua, chính là lần Mục Thanh biến hình lại sau khi bị thương, không mặc quần áo, bị anh nhìn rõ ràng, mặc dù trên miệng cậu nói là mình không có, những đó chỉ là vì cậu không biết, cảm thấy tất nhiên trạng thái ở bên dưới phải là mềm, Lục Ngọc Thương đau đầu chết mất, việc giáo dục giới tính này phải được bắt đầu khi còn nhỏ mới được, để người gay là anh dạy, anh thật sự sợ mình sẽ dạy sai.

“Đợi một chút, tôi giải quyết trước đã.” Cuối cùng Lục Ngọc Thương đỡ trán, anh chống tay xuống giường đứng lên, nhanh chóng quay người, không để Mục Thanh nhìn thấy sự kỳ lạ của mình, đi cũng nhanh, Mục Thanh kéo một bên góc áo của anh, sau đó đụng một mũi đầy bụi _ cửa nhà vệ sinh đóng lại.

“Cậu đừng vội.” Lục Ngọc Thương ở bên trong nói lớn, giọng nói có chút quái dị, mang theo âm mũi mềm mại, ở giữa còn thở hổn hển, Mục Thanh đoán chắc là do vừa mới dậy, sau đó lại nghe thấy anh nói: “Đợi tôi một chút, tôi sẽ giải thích với cậu.”

Mục Thanh vô cùng lo lắng, Lục Ngọc Thương là một con người bình thường, loài người sẽ chết, con người sẽ bị bệnh, nếu như không có thuốc chữa thì sẽ chết, cậu hiểu những điều này, cho nên trong lòng hoảng sợ không yên. Qua một lúc lâu, Lục Ngọc Thương mới mở cửa, Mục Thanh đi qua nhìn, thấy anh tràn đầy tinh thần đánh răng, cánh tay rắn chắc lại trắng đặt trên bồn rửa mặt.

“Đợi thêm chút nữa.” Lục Ngọc Thương xúc miệng, nói không rõ ràng: “Cậu lấy giúp tôi chậu cây bonsai trong phòng khách đến đây trước đã.”

Mục Thanh nói được, lê dép chạy xa, Lục Ngọc Thương buồn phiền vò tóc, sau khi rửa mặt sạch sẽ thì ra ngoài ngồi ở mép giường đợi Mục Thanh.

Phải dạy thế nào đây?

Khi anh đang sắp xếp từ ngữ trong đầu, cuối cùng Mục Thanh cũng cầm một chậu cây bonsai cao tầm hai mét quay lại, là một cây vạn tuế, trông giống như đầu tóc xoăn bị suy dinh dưỡng vậy, rất đáng tin, lại rất chắc chắn, Lục Ngọc Thương nghẹn họng nhìn trân trối một lúc, nói cậu lấy nhầm rồi.

Nhưng anh lại kéo Mục Thanh lại: “Bỏ đi, cây này cũng được, cậu ngồi xuống trước đi, ngồi bên cạnh tôi.”

Vốn dĩ Mục Thanh rất thích thân thiết với Lục Ngọc Thương, cậu coi đây là hoạt động thân thiết giữa ba và con trai, nhưng lúc này rõ ràng cậu có chút chùn bước, sợ nghe thấy nội dung gì đó không hay, Lục Ngọc Thương nghiêng đầu cậu qua, để cậu nhìn tay mình.

Tay làm thành vòng tròn, xuyên một ngón tay qua, đưa ra đưa vào, làm như vậy ba lần, Lục Ngọc Thương nghiêm mặt nói: “Cậu biết động tác này là gì không?”

Mục Thanh thành thật nói không biết, Lục Ngọc Thương nói cho cậu nghe: “Cậu có lúc nào có một loại xúc động không, chính là máu trong não cậu bắt đầu dồn xuống cơ thể.” Anh hình dung loại cảm giác đó: “Chính là kiểu đó, đặc biệt muốn làm chuyện gì đó, không khống chế được, hiểu không.”

Mục Thanh hiểu mà như không hiểu nhìn anh, Lục Ngọc Thương hi vọng đối mắt với cậu, cuối cùng Mục Thanh chớp mắt, đột nhiên hiểu ra: “Có có, hồi con còn nhỏ bị đánh vào mông trước mặt ba, ba cảm thấy rất tức giận, cũng muốn đánh cho Lục Chấn Đông một trận, chính là loại cảm giác mà con nói.”

Lục Ngọc Thương: “?”

“Thật sự cảm ơn cậu nha.” Lục Ngọc Thương cố gắng nặn ra một nụ cười, anh không biết có nên cảm ơn khi Mục Thanh hóa hình chậm, để ba anh không bị đánh cho một trận, không có ám ảnh tâm lý, cuối cùng thành công ra ngoài làm việc trở thành nhà giàu số một không, hay là nên cảm ơn Mục Thanh luôn âm thầm bảo vệ anh như vậy, dưới tình huống như vậy còn giúp anh trút giận, nhưng bởi vì những lời nói kỳ lạ của Mục Thanh, Lục Ngọc Thương cảm thấy lớp học của mình chết yểu rồi.

Anh không thể từ bỏ như vậy được, Lục Ngọc Thương lại tiếp tục: “Cậu có biết giữa đàn ông với đàn ông, không, giữa đàn ông và phụ nữ có thể làm cái gì không?”

“Có thể sinh con.” Mục Thanh biết cái này.

Lục Ngọc Thương tán thưởng nói: “Thông minh.” Sau đó anh lại hỏi: “Vậy cậu có biết làm thế nào để sinh không?” Mục Thanh suy đoán nói: “Phơi nắng cùng nhau? Chắc là không khác lắm với việc ba kết quả, có điều ba dựa vào ánh năng và linh khí để kết quả, thật ra mỗi một quả đào đều là tâm huyết của ba, khi phơi khô ba đều rất buồn, nhưng vừa nghĩ đến làm cho con ăn, khi ba cắt đào rất có động lực.”

Lục Ngọc Thương: “Đợi một chút, tôi không muốn biết những hoạt động tâm lý đấy của cậu, tôi sẽ bị ám ảnh.”

Mục Thanh khó hiểu nhìn anh: “Ba nói sai rồi sao?”

“Quay lại vấn đề chính, quay lại vấn đề chính.” Lục Ngọc Thương nhanh chóng cắt bỏ vấn đề quanh co quay trở lại, Mục Thanh hoàn toàn không có kiến thức sinh lý cơ bản, kiến thức ở phương diện này của cậu rất hạn chế, bây giờ internet đang phát triển, những thứ học sinh tiểu học biết còn nhiều hơn cậu nữa, Lục Ngọc Thương muốn dạy những thứ này cho cậu biết, để đến lúc đó cậu không nói ra lời kinh người: “Tôi ví dụ thế này cho cậu biết vậy, cũng không phải là ví dụ, cây vạn tuế này là đồng loại của cậu đúng không.”

Vốn có một chậu hoa trắng nhỏ trong phòng khách, nhưng Mục Thanh lại lấy nhầm, Lục Ngọc Thương cũng chỉ đành dùng tạm: “Khi cậu nhìn nó có thấy một loại xúc động không, có rất thích nó không, muốn làm chút chuyện gì với nó không, giống như chuyện sinh con vậy, giống như loại tình cảm khi một người đàn ông nhìn thấy một người đàn ông mà mình thích, nhầm, người phụ nữ mình thích, không thể khống chế được vậy.”

Lục Ngọc Thương ngập ngừng nói, anh cũng không biết cuối cùng mình nói cái gì nữa, rõ ràng bình thường năng lực biểu đạt của anh rất tốt, nhưng đổi thành dạy người khác lại khó mở miệng, giống như khi người thầy giáo nhìn một học sinh đơn thuần sạch sẽ như một tờ giấy, luôn cảm thấy không nỡ đặt bút xuống, vì vậy rất cẩn thận và kiên nhẫn.

Anh cũng đều ngạc nhiên vì hôm nay mình có thể kiên nhẫn như vậy, đổi thành bình thường, chắc anh sẽ trực tiếp ném cho đối phương một đoạn phim, thích xem thì xem.

Mục Thanh ngẩn ra một lúc, sau đó kéo lá cây vạn tuế qua cười khúc khích, thật sự buồn cười chết mất: “Ba hơi hiểu rồi, nhưng nó là một cây vạn tuế bình thường, là loại không thể thành tinh được, sao ba có thể thích được, ba thích người đẹp, yêu quái cũng được, nhưng nhất định phải hóa hình rồi.”

“Đẹp?” Lục Ngọc Thương vô thức hỏi cậu: “Còn giới tính thì sao, cậu thích con gái chứ.”

“Chỉ cần đẹp là được.” Mục Thanh trịnh trọng gật đầu: “Cái khác thì ba không chọn, nhưng nhất định phải đẹp, chắc vậy.” Cậu cân nhắc một chút, cười nói: “Xấu hơn Thương Thương một chút ba cũng có thể cố gắng tiếp nhận.”

Lục Ngọc Thương không nhịn được giật giật khóe môi: “Vậy cậu cũng thật kén chọn, định cô đơn đi.”

Mục Thanh: “Ý gì vậy?”

“Dừng.” Lục Ngọc Thương đưa tay ý là ngừng lại: “Chúng ta tiếp tục, sau đó là cái mà cậu nói, vừa cứng lại vừa _ nóng, tôi giải thích cho cậu một chút, có lẽ có chút phức tạp, nhưng không phải là tôi bị bệnh.”

Lục Ngọc Thương vừa nói đến đây, điện thoại đặt trên đầu giường không báo trước đột nhiên vang lên, anh nghiêng người muốn lấy, Mục Thanh cũng nghiêng người nhìn qua, chỉ thấy trên màn hình có ghi: “Đồng chí Hướng Noãn.”

“Chị Hướng Noãn à.” Mục Thanh trở nên kích động: “Mẹ con, mau nghe đi, ba muốn nói chuyện điện thoại với chị ấy.”