Chương 11: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

Bộ phận đặc biệt dựa vào quyền lực của cả Hoa Quốc làm hậu thuẫn, nhanh chóng thu được tin tức, không bao lâu thì có người đến nói: “Là thôn Tam Quang.”

Thôn Tam Quang nằm ở phía Bắc Tĩnh Giang, lộ trình đến đi phải mất mấy tiếng, phía đông là núi, phía tây là nước, thôn này nằm ở trung tâm vùng trũng, chỉ có lác đác một vài hộ dân, lâu dần trở thành một thôn nhỏ, dân phong mộc mạc, một trong số ít thôn làng còn lưu giữ phong cách xưa.

Là một nơi không có gì hiếm lạ, mọi người cũng đều cảm thấy kỳ quái, lúc này thấy Yến Hồi cầm đến một văn vương bát quái(1), dùng để đo lường phong thủy của thôn Tam Quang, quả thật không có gì kỳ lạ cả, tất nhiên kiến thức giải quẻ của anh ta chưa tốt, cuối cùng ngượng ngùng thu tay, từ từ nói cho mọi người nghe về suy đoán của mình.

Trong vài năm trở lại đây, linh khí trên Trái Đất bắt đầu giảm dần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, linh khí chính là khí mà yêu vật và người tu đạo cần có, hai nhóm có quan hệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, hơn nữa yêu vật còn có yêu cầu nghiêm ngặt với linh khí hơn, tại sao rừng sâu núi thẳm lại có nhiều yêu vậy, là bởi vì linh khí ở nơi đó sạch sẽ trong lành, có lực lượng lớn.

Nhưng hàng vạn hàng nghìn năm trước đây không phải như vậy, lúc đó linh khí dày đặc, vì vậy yêu quái hoành hành, có rất nhiều đại yêu xuất hiện, may mà hầu hết đại yêu đều là yêu có tâm, đồng ý bảo vệ loài người bị ác quái hành hạ, trở thành thần bảo hộ của con người, cũng chính là Thần núi được mọi người tương truyền. Có đại yêu như vậy tọa trấn, con người có thể chung sống hòa bình với yêu vật, nhưng ngày tốt không kéo dài, có một ngày những đại yêu này lần lượt biến mất, không ai biết tại sao, trật tự giữa người và yêu hoàn toàn mất cân bằng.

Có thể nói, cái gọi là hòa bình giữa người và yêu, được thành lập trên vô số sự hi sinh của các tiền bối, không hề dễ dàng, bản tính yêu vật hung ác, có rất ít yêu quái tốt bụng lương thiện, hầu hết đều là loại yêu quái uống máu ăn thịt người, coi con người như cỏ rác, nhưng may thay, bây giờ linh khí đã loãng đi, hầu hết những yêu vật này đều không làm nên trò trống gì.

Mấy tháng trước có một vị tiền bối đã tính ra một quẻ, ông tinh thông Phục Hy bát quái(2), cũng chính là Tiên Thiên bát quái, nghe đồn ông ta đã biết được điều bí mật cuối cùng trên thế giới này, nhưng làm lộ thiên cơ nhất định sẽ bị trời phạt, sau khi vị tiền bối này giải xong quẻ tượng, tối đó cũng đã công đức viên mãn, nội dung quẻ tượng đó chỉ có mấy vị tiền bối biết được, Yến Hồi là người nổi bật trong gia tộc, cũng chỉ biết được một chút.

Đại khái chính là có một số đại yêu sẽ lần lượt tái sinh, hơn nữa theo như cách nói của tiền bối đó, vào thời điểm này, đã có đại yêu xuất thế rồi, bản chất tốt, không cần làm kinh động, chỉ cần đối xử bình thường là được, lúc đầu Yến Hồi không nghĩ đến điểm này, anh ta cho rằng Mục Thanh chỉ là một yêu quái giống như cá lọt lưới khi đăng ký mà thôi, chuyện này sau đó anh ta mới nhớ đến, lúc này mở bảo Lưu Huyền Thông thu tay lại, lập tức gọi điện hỏi thăm mấy vì tiền bối.

Các tiền bối đều vô cùng coi trọng chuyện này, họ muốn đến nơi Mục Thanh xuất thế và thời gian hóa hình tầm ba tháng mà cậu luôn nói, họ bắt đầu bày trận bói quẻ ở đầu bên kia điện thoại, mỗi người đều có bản lĩnh khác nhau, trong số đó có một vị tiền bối đã từng đến phương Tây vào thời chiến loạn, học được chiêm tinh học ở đó, cộng thêm việc ông ta ở vùng Trung Đông, thuật bói toán được dày công tôi luyện.

Mặc dù dùng các loại pháp thuật khác nhau, nhưng kết quả cuối cùng đều giống nhau, nếu như thời gian tính toán không sai, thì Mục Thanh chính là đại yêu đã xuất thế mà vị tiền bối đã chết kia nói, năm đó sự biến mất của họ vẫn còn là một dấu hỏi, nhưng rõ ràng, vị đại yêu trở lại này đã quên hết những chuyện lúc trước, có điều yêu lực vẫn rất lớn mạnh.

Lưu Huyền Thông cứng lưỡi nói: “Đại đại yêu đào?”

“Cậu dùng thân cây đào đánh cậu ta.” Yến Hồi thiện ý nhắc nhở cậu ta: “Bốn lần, cậu còn đánh trúng con trai nuôi của người ta nữa.”

Hai mắt Lưu Huyền Thông trợn trắng ngất đi, Yến Hồi cố gắng dùng sức nhéo cậu ta một cái, lúc này cậu ra mới giả vờ tỉnh lại, sau đó hỏi: “Em phải chịu đòn thỉnh tội sao?”

Yến Hồi nhíu mày: “Bản tính không xấu, sẽ không tùy ý hại người, cậu không cần phải sợ.”

“Nhỡ đâu tính sai thì sao?” Lưu Huyền Thông hoảng sợ: “Nhỡ đâu anh ta ăn người không chớp mắt, chuyên ăn thịt những cậu trai trắng trẻo mềm mại, chẳng hạn là em thì sao.”

Yến Hồi đẩy cậu ta: “Vậy thì tự mình cầu phúc đi, đại yêu thượng cổ, cho dù cả giới tróc yêu cả nước hợp sức, chắc cũng không thể đánh lại cậu ta.”

Lưu Huyền Thông quỳ trên đất kêu gào: “Đây là chuyện gì vậy chứ, em thật là đen đủi mà, hôm đó em chỉ lén ra ngoài làm nhiệm vụ mà thôi.”

Mấy người bạn đứng bên cạnh cậu ta nhanh chóng đi qua vỗ lưng cho cậu ta thuận khí, Lưu Huyền Thông nức nở nói: “Lấy cho tớ giấy bút, tớ muốn viết di thư.”

“Đã nghịch đủ chưa?” Yến Hồi nhìn cậu ta một cái, khi đang muốn nói gì đó, thì đúng lúc lại có một cuộc điện thoại gọi đến, anh ta ra ngoài nghe điện thoại, nghe thấy vị tiền bối bên kia nói: “Nhóm người lão Lưu tính thời gian mà Mục Thanh kia ra đời, nếu như không tính sai, thì vị đại yêu này...” Ông nói đến đây lại ngừng lại.

Yến Hồi: “Mời tiền bối nói.”

“Quẻ tượng có chút kỳ lạ, theo thông lệ mà nói, đại yêu này đã kết hôn rồi, đã có chủ, nhưng chúng ta lại không thể tính ra được bạn đời của đại yêu này ở đâu, xem ra bạn đời của cậu ta cũng rất mạnh.”

Yến Hồi: “Kết hôn rồi, lẽ nào họ cũng đã có con rồi?”

“Tại sao lại nói như vậy?”

“Ngài biết Lục Ngọc Thương chứ, Mục Thanh cảm thấy đây chính là con của cậu ta, cho nên luôn chung sống với cậu ta, ngài giúp cháu tính một chút, có phải thật sự có quan hệ huyết thống không.”

Qua một lúc, tiền bối nói: “Không phải, không có quan hệ, trên người Lục Ngọc Thương không có yêu khí, là một người bình thường có sinh mệnh mạnh mẽ.”

Lục Ngọc Thương không hề biết mình suýt chút nữa thì bị nhận là con trai ruột của Mục Thanh, lúc này đang trốn trong chăn nghe nhạc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó Mục Thanh nói: “Thương Thương, con mở cửa đi.”

“Ngủ rồi.” Lục Ngọc Thương nói lớn: “Cậu trở về tự mình ngủ đi.”

“Muốn ngủ cùng con.”

Mục Thanh không biết xấu hổ, nhưng Lục Ngọc Thương không hề dao động: “Ngủ một mình đi.”

“Được rồi.” Mục Thanh ôm chăn hôi hám về phòng ngủ, cái chăn này là chăn mới, chưa được phơi nắng, Mục Thanh luôn cảm thấy mùi rất hôi, cậu ngủ không ngon, sáng sớm đã dậy rồi, thức dậy thấy Lục Ngọc Thương vẫn còn đang ngủ, vì vậy Mục Thanh có chút thất vọng đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Hỏi thăm nhiều người mới tìm được nơi bán đồ ăn sáng, cậu cầm hai túi bánh mì nướng về nhà, vừa đi vừa ăn phần của mình, bánh mì nướng phủ sữa rất thơm, nướng rất mềm xốp, vào miệng là tan, cậu ăn rất vui vẻ, giữa đường đi qua một quảng trường, thấy có một nhóm cụ ông đáng tập Thái Cực Quyền.

Bởi vì động tác Thái Cực Quyền chậm, tập luyện chỉnh tề hơn múa quảng trường hôm qua, quần áo của cụ ông cùng đều là áo dài trắng, trông rất vừa mắt, Mục Thanh cảm thấy hứng thú, vì vậy tìm một chỗ ngồi xuống, rung chân vừa ăn vừa xem, lúc này bên cạnh cậu cũng có một người khác ngồi xuống.

Lưu Huyền Thông: “Trùng hợp quá, chào anh Mục Thanh, sáng sớm đã tịnh tâm rồi, anh là một yêu quái tốt chăm chỉ, nhất định có thể sinh ra được một quả đào vừa to vừa ngọt.”

Mục Thanh hứ cậu ta một tiếng: “Chỉ có cậu là biết nhiều chắc.” Sau đó nhìn cậu ta một cái, tóm lại không muốn nói chuyện với cậu ta, lúc này Lưu Huyền Thông nói: “Chuyện tối qua đều là hiểu nhầm thôi, là chúng tôi sai, tôi xin lỗi anh.”

Mục Thanh cảnh giác nhìn cậu ta, không nói gì, sợ cậu ta lại có âm mưu kế hoạch gì khác.

“Cái đó, anh muốn tìm việc không?” Lúc này da mặt Lưu Huyền Thông vô cùng dày: “Tôi có thể giới thiệu cho anh, hoặc là đến phân cục Kinh Giang chúng tôi đi, chúng tôi đang rất thiếu người, bình thường có rất nhiều nhiệm vụ, kiếm được rất nhiều tiền, đợi anh có tiền thì có thể nuôi con rồi.”

Mục Thanh lui ra xa mấy bước: “Cậu nói tiếp đi, tôi đang nghe.”

“Trước đây có một yêu quái nhỏ thích một bạch phú mỹ(3), bạch phú mỹ chính là một cô gái xinh đẹp, nhưng y lại không có tiền, sau đó làm hơn năm ở phân cục chúng tôi, kiếm được cả chục triệu, phân chia xong, một nhiệm vụ có thể lấy được vài triệu, con trai anh diễn một bộ phim cũng không được nhiều như vậy.” Lưu Huyền Thông chỉ đoán mò về tiền lương của Lục Ngọc Thương, cậu ta nói tiếp: “Đến lúc đó anh nuôi Lục Ngọc Thương, để anh ta ăn của anh uống của anh, không cần phải ra ngoài làm việc, mỗi ngày đều đi dạo với anh, nghe lời anh, tốt bao nhiêu chứ.”

Mục Thanh động tâm rồi, nhưng vẫn dè dặt gật đầu: “Tôi về nhà suy nghĩ thêm, tạm thời nhận lời xin lỗi của cậu.”

Sau khi cậu về chuẩn bị hỏi ý kiến Lục Ngọc Thương một chút, cậu đúng là nên tìm một công việc nuôi gia đình, nếu không cứ luôn dùng tiền của Lục Ngọc Thương, Mục Thanh luôn cảm thấy xấu hổ, khi cậu đi qua cửa phòng Lục Ngọc Thương, thấy cửa phòng mở rộng, người đàn ông để trần nằm trên giường, ngủ quay lưng về phía cậu.

Chắc là ra ngoài uống nước, Mục Thanh đi vào muốn gọi anh dậy, cậu đi vòng qua đầu giường, quỳ xuống im lặng nhìn anh một lúc, cảm thấy thật đẹp trai, sau đó lại gần đẩy đẩy anh.

Không biết là đẩy vào chỗ nào, tóm lại cách chăn mềm mại cảm thấy cứng rắn, Mục Thanh ‘a’ một tiếng, ngạc nhiên buông tay ra lại cẩn thận chạm nhẹ, hoảng sợ hét lên: “Thương Thương con tỉnh dậy đi, chỗ này của con bị làm sao vậy?”

Lục Ngọc Thương mở mắt co người, hai chân cô lại đá Mục Thanh ra, nhắm mắt nói: “Đệt, cậu sờ ở đâu vậy?”

Chú thích

(1) Văn vương bát quái

(2) Phục Hy bát quái hay Thiên Tiên bát quái là bát quái đồ do Phục Hy sáng tạo ra,

truyền thuyết là do cách nay 7000 năm phục hy họ xem vật thủ tượng của sở tác . 《 dịch , hệ từ nói 》 nói: "Dễ có thái cực , là sinh lưỡng nghi , lưỡng nghi sinh tứ tượng , tứ tượng sinh bát quái ."Đây chính là tiên thiên bát quái cùng với thật sinh ra quá trình . Tại nơi này diễn biến quá trình bên trong , đầu tiên là thái cực , cái thứ là lưỡng nghi , cuối cùng là bát quái , bọn chúng là vạn vật hình thành quá trình . (Theo: http://kinhdich.khosachquy.com/)

(3) Bạch phú mỹ: Ngôn ngữ mạng, đại khái là da trắng, nhà giàu, xinh đẹp - ứng với nữ hay cao phú soái - ứng với nam.