“Bọn tôi không có gọi anh lên đây.” Lưu Huyền Thông vừa dứt lời, trong núi đột nhiên nổi lên một màn sương, lượn lờ hướng về phía họ mà đến, sương này giống như là được phun lên từ dưới mặt đất vậy, lại cũng giống như là từ bên trên rơi xuống, trong nháy mắt bao vây lấy họ từ bốn phương tám hướng, trong sương không thể nhận biết được cái gì, Mục Thanh vội vàng chạy đến túm lấy tay của Lục Ngọc Thương, bàn tay dày rộng ấm áp, Mục Thanh căng thẳng cùng anh đan chặt mười ngón tay lại vào nhau, hỏi: “Là Thương Thương sao?”
“Là tôi.” Lục Ngọc Thương theo bản năng mà kéo cậu đến cạnh người mình, anh tuy rằng chỉ là một người bình thường không có pháp lực, nhưng lúc này anh cũng bất giác muốn đi bảo vệ người bên cạnh mình này, Mục Thanh với anh đứng rất gần nhau, gần như là cậu dán cả người lên người anh luôn rồi.
Lưu Huyền Thông kéo lấy Giang Thần Thần, hét lớn: “Chuyện gì thế này, anh có biết không Mục Thanh?”
“Tôi cũng không rõ lắm.” Mục Thanh kinh nghiệm thực chiến đầy đủ, là người bạo lực nhất trong bốn người ho, nhưng kiến thức tổng quát thì lại không vững, không biết chút kiến thức cơ bản nào cả, lúc này cũng ngơ luôn rồi, “Sao lại đột nhiên lại có sương chứ?”
m thanh bên cạnh cũng đột nhiên im bặt, Mục Thanh vội vàng sờ mó xung quanh để tìm bọn Lưu Huyền Thông, nhưng lại phát hiện trong phạm vi ngắn ngủi có thể nhìn thấy được, căn bản là không sờ đến được cơ thể của họ đâu, sau đó màn sương trước mặt tan dần, Mục Thanh kéo Lục Ngọc Thương từ trong ra ngoài, bị sặc đầy miệng, đợi đến khi trở lại bình thường rồi mới phát hiện ho đang đứng ở giữa một vùng rừng núi vắng vẻ, chỉ có mỗi hai người là cậu với Lục Ngọc Thương, Lưu Huyền Thông với Giang Thần Thần thì lại không thấy đâu.
Nhìn về phía sau, làn sương theo ho đi lên từ dưới chân núi lên đây, chỉ có tầm mắt phía trước là không bị thứ quỷ dị này dính lấy, Lục Ngọc Thương đoán: “Có lẽ là đang ép chúng ta đi về phía trước, không có đường lui.”
“Sao con lại lên đây?” Mục Thanh hỏi anh.
Lục Ngọc Thương nhớ lại cảnh tượng lúc ấy: “Sáng nay khi họ đến bàn bạc, tôi có nghe thấy có người bảo tôi lên núi cùng.” Anh lúc này cẩn thận nghĩ lại, cũng phát hiện có chỗ không đúng lắm, “Không phải là giọng nói của ai trong nhóm của các cậu, nó rất giống với giọng hát hôm qua tôi nghe thấy, sau đó thì lúc nãy, có người bảo tôi đi lên đây, má.”
“Hát cái gì?”
Lục Ngọc Thương đứng từ góc độ chuyện nghiệp mà đánh giá: “Khó nghe.”
Hai từ khó nghe này của anh vừa dứt, màn sương đằng sau lại đột nhiên giống như phát điên vậy, hung dữ xông về phía họ, cũng may là Mục Thanh theo bản năng đứng ra chắn trước mặt Lục Ngọc Thương, nên anh mới không bị đám sương này cắn nuốt mất, Mục Thanh vẫn chưa ra tay, đám sương kia cũng vì thế mà lùi về sau, cũng không nhiều chỉ khoảng ba bốn mét thôi, Mục Thanh cúi đầu xuống quỹ tích khi nó rời đi, nói vô cùng chắc chắn: “Nó sợ ba.”
Nó ở đây chính là đám sương kia, cũng là chỉ con yêu quái ẩn thân đằng sau đám sương mù này.
Màn sương không can tâm mà uốn éo thân hình mơ hồ của nó, bay lên trên vài mét rồi lại nhanh chóng hạ xuống, giống như một quả bóng bay bị lấy đi hết không khí bên trong rồi vậy, Mục Thanh kéo Lục Ngọc Thương đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Chúng ta không thể xuống dưới, cũng chỉ có thể đi dọc theo con đường phía trước thôi, không sao đâu.”
Mục Thanh dừng lại nhìn Lục Ngọc Thương: “Không sao đâu Thương Thương, ba sẽ bảo vệ con.”
“Được.” Lục Ngọc Thương lại đột nhiên sờ chỏm tóc ngắn trên đỉnh đầu cậu, “Sau khi trở về tôi sẽ mua cho cậu đồ ngọt mà cậu thích ăn.còn có, sữa bò nữa.”
“Sữa bò cao cấp.”
“Được.”
“Ừm! Chính là không biết bọn Lưu Huyền Thông ra sao rồi.” Mục Thanh nói đến lại thấy lo lắng, “Sớm biết vậy thì cũng kéo ho luôn rồi, ba còn tưởng là họ có túi bắt yêu, cho nên không sao.”
“Sẽ không sao đâu.” Lục Ngọc Thương không rõ lắm việc bắt yêu này của họ, anh mơ hồ ôm lấy cơ thể của Mục Thanh, an ủi cậu vài câu, sau đó hai người họ lại đi về trước theo con đường nhỏ duy nhất mà màn sương kia mở ra, màn sương kia ép họ phải đi vào trong hang động.
Hang động này xuất hiện rất quỷ dị, giống như là từ trên không rơi xuống vậy, sau khi Mục Thanh cùng với Lục Ngọc Thương đi vào bên trong, thì phát hiện bên trong còn có động thiên nữa, đỉnh núi cao khoảng ba bốn mét, rộng khoảng bảy tám mét, độ dài không rõ, nhìn cũng không thấy được chỗ sâu nhất, theo lí mà nói là một hang động bình thường đáng ra phải vô cùng tối mới đúng, nhưng cũng không biết là đã dùng bí thuật gì, mà trong động lại sáng như ban ngày, hai bên tường lấp lánh đầy màu sắc.
Lại đi về phía trước một chút, có mấy con hồ ly to cỡ bàn tay lại đột nhiên nhảy ra, hoặc là ngồi giữa đường, tùy tiện đánh giá hai vị khách không mời mà đến là họ, hoặc là nằm úp sấp trên mỏm đá cẩn thận quan sát, dáng vẻ trông vô cùng phấn khởi, Mục Thanh không nhịn được mà ngứa cả tay, cậu túm lấy một con có vẻ béo mập trong đó lên, ôm trong lòng cẩn thận vuốt ve.
Từ xưa đã có cách nói là mặt hồ ly miệng nhọn má khỉ rồi, nhưng mà con hồ ly trong lòng Mục Thanh này trông vô cùng ngọt ngào, mũi tròn vo, mặt cũng béo đô đô, dáng người thì cũng to như lợn hương vậy, sau khi Mục Thanh chơi xong rồi thì lại thả nó xuống đất, chỉ thấy con hồ ly nhỏ vẫn luyến tiếc không rời mà nhấc tay lên, vẫy tay với cậu.
“Hồ ly nhỏ đã mở linh thức.” Mục Thanh giải thích với Lục Ngọc Thương, “Có lẽ vẫn còn rất lâu nữa thì nó có thể hóa hình, đáng yêu quá.”
Lại đi thêm vài bước nữa, tầm mắt lại đột nhiên trở nên vô cùng trống trải, đám hồ ly lúc đầu vẫn nhìn xung quanh lại theo bản năng mà đứng im tại vị trí an toàn phía sau không dám đi đến chỗ họ, Lục Ngọc Thương nghe thấy ở khu vực trung tâm phía trước truyền đến tiếng hát như hôm qua anh nghe thấy, lời bài hát lung tung không rõ, tông điệu cao, nhưng lại không có chút kĩ năng gì cả, sau khi y y a a một đoạn khiến người ta không thể chịu được, càng giống như là đang dùng hết sức hét đến khàn cả họng vậy.
“Hay không?” Lúc này lại có một cô gái trang điểm tỉ mỉ đột nhiên xuất hiện trong không trung, trông còn đẹp hơn con hồ ly tinh họ gặp lúc trước, mặc một cái quần đùi jean, đôi chân ấy vừa trắng vừa dài, nhưng vẫn có chút quái dị, Mục Thanh nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, Lục Ngọc Thương bên cạnh mở miệng trước, ”Cậu là đàn ông?”
“Hả?” Mục Thanh theo phản xạ có điều kiện nhìn xuống phần dưới eo của người trước mặt, hỏi Lục Ngọc Thương, “Đàn ông cũng có thể vậy à, mặc quần áo của con gái.”
“Là đàn ông, đừng đến đó.” Lục Ngọc Thương kéo Mục Thanh về sau người mình.
Dư Dật vỗ tay: “Ánh mắt thật độc, tôi là đàn ông, thì liên quan gì đến con người như cậu chứ.”
“Không có liên quan gì.” Mục Thanh rất nhanh đã bình tĩnh lại, ánh mắt vô tội nói, “Chúng tôi cũng đâu có nói anh cái gì đâu, anh làm gì mà kích động thế, anh hung dữ cái gì chứ.”
Dư Dật bị cậu chặn họng như vậy, nhưng lại không tức giận, trên gương mặt mê hoặc lòng người kia của cậu ta lại lộ ra một nụ cười có chút kì quái, hỏi Mục Thanh: “Cậu là cây đào yêu.”
“Không phải.” Mục Thanh mặt không đỏ tim không đập, quả quyết lắc đầu, lần này cậu rất rõ ràng Dư Dật đến đây là vì mình, cậu cũng không ngốc, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Lục Ngọc Thương không nói chuyện, im lặng đứng bên cạnh.
“Không thể nào!” Dư Dật sợ đến thất thanh, “Không có chuyện đó được, tôi thấy cậu chính là như thế, hơi thở trên người cậu rất quen thuộc, tôi tên Dư Dật, cậu tên là Minh Khởi, chúng ta chính là_”
Lục Ngọc Thương không nhịn được vểnh tai lên nghe cậu ta nói.
“Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chúng ta là bạn rất thân, tôi thích hát, còn cậu thì thích ngủ.”Dư Dật nói đến sau đó lại có chút xấu hổ, “Cậu còn suốt ngày mua váy cho tôi mặc mà, đưa ra chủ ý để tôi theo đuổi chồng nữa, nhưng mà tôi cũng chỉ nhớ được từng đó thôi, tôi hình như đã ngủ rất lâu rồi, vài tháng trước mới vừa tỉnh lại.”
Mục Thanh với Lục Ngọc Thương hai mặt nhìn nhau, qua một lúc sau Lục Ngọc Thương mới hỏi cậu ta: “Có chứng cứ không?”
Dư Dật chỉ vào Mục Thanh nói: “Trên mông của cậu ấy có một cái bớt, để tôi nhìn một cái là được rồi, nếu như không có thì tôi sẽ để hai người đi.”
Mục Thanh theo bản năng mà che mông mình lại, nghi ngờ mà nói với Lục Ngọc Thương: “Có cho cậu ta xem không, ba cũng muốn biết.”
Cậu cũng có chút động tâm rồi, Dư Dật nói cậu là một cây đào, cậu đúng là cây đào thật, Mục Thanh tuy rằng không biết thu yêu khí lại, nhưng cậu cũng động tay động chân lên người mình, để không bị lộ bản thể của mình, theo lí mà nói thì con yêu quái trước mặt này cũng không nhìn ra được cậu là loại yêu nào.
Lục Ngọc Thương muốn vỗ vào đầu cậu một cái: “Cho cậu ta xem cái gì mà xem, cậu ta là đang dở trò lưu manh, cậu để cho tôi yên tâm chút đi, đoạn phim lúc sáng mất công xem rồi chứ gì, đến đây, đến đây.”
Anh một phát túm lấy tay của Mục Thanh, hỏi Dư Dật, có chỗ nào kín một chút không.
Dư Dật trông có vẻ không vui vẻ gì lắm, nhưng mà vẫn dơ tay lên, theo động tác ấy của cậu ta, dưới đất đột nhiên nổi lên một tầng sương, mở hai bên ngăn cách ra, Lục Ngọc Thương dẫn Mục Thanh đến một góc bên cạnh.
Vì thế mà Mục Thanh cũng thoải mái cởi quần xuống cho anh xem, quần áo cậu đang mặc trên người cũng là là quần áo lúc đó Lục Ngọc Thương mua cho cậu, quần yếm màu trắng, bên trên mặc một chiếc áo động vật ngắn tay, lúc cởi ra rất tốn sức, cho dù là ở trong hang động trống trải này thì tiếng ma sát của cúc sắt sắc lạnh cũng đặc biệt rõ ràng, nhưng nhìn cậu trông cũng không ngượng nghịu chút nào, ngược lại là Lục Ngọc Thương lại có chút luống cuống tay chân, nghĩ đến cách giáo dục sáng nay vẫn không đạt được hiệu quả.
Lục Ngọc Thương đơn giản nhìn một cái, có một cái bớt, nằm trên bờ mông trắng trắng mịn mịn, Mục Thanh cũng gấp rồi, lắc nửa người trên định tự mình nhìn về phía sau, vừa quay lại vừa hỏi: “Có không có không?”
“Có.” Lục Ngọc Thương ngồi xổm xuống, giúp cậu kéo quần đang kẹt ở đầu gối lên, sau đó vòng ra trước đóng cúc lại cho cậu, cả quá trình Mục Thanh vô cùng ngoan ngoãn, đứng im không động để kệ cho anh giúp mình mặc quần áo lên, sau đó đám sương cũng tản đi, Dư Dật ở đối diện vui vẻ nói, “Tôi nghe thấy hết rồi, tiểu Minh, chúng ta là bạn siêu tốt luôn đó.”
Mục Thanh chỉ nhìn Lục Ngọc Thương, cả người cũng không chú ý gì cả, Dư Dật vì thế lại nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Minh, cậu làm sao vậy, tôi, tôi không có làm chuyện gì xấu cả, tôi là một con thiên hồ, cậu có còn nhớ thiên hồ không, tôi nhớ lúc trước có rất nhiều người sùng bái thiên hồ, nhưng khi tỉnh lại thì tôi lại phát hiện họ đều đang mắng bọn tôi là hồ ly tinh, cho nên tôi mới muốn dọa họ một chút, lấy một chút đồ cung phụng để ăn.”
“Cậu không biết tự đi kiếm ăn à?” Mục Thanh không nhịn được nói.
“Tôi hình như là bị nhốt ở đây rồi, không rời khỏi đây được, quần áo cũng là những bạn nhỏ kia mua giúp tôi đó.” Dư Dật khổ não, “Vô cùng nhàm chán, nên tôi muốn tìm chút niềm vui, nhưng cũng không có hại người, thật sự chỉ muốn họ tôn kính tôi thêm lần nữa thôi, hai người bạn đến cùng với cậu kia, tôi cũng đã đưa họ an toàn xuống núi rồi.”
Thần tiên nhảy tới.
Lục Ngọc Thương đen mặt nói: “Cậu ấy tên là Mục Thanh.”
“Cậu là tên nhóc loài người từ đâu đến chứ?” Dư Dật đẩy mũi nhọn về phía anh, “Tôi cố ý gọi cậu lên núi, tôi dùng linh thức quan sát các cậu lâu lắm rồi, cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu và cậu ấy là quan hệ gì.”
Ngữ khí này là vô cùng bao che khuyết điểm, giống như ba vợ nhìn thấy con rể tìm đến cửa vậy, chỗ nào cũng không hài lòng, vì thế mà vô cùng kén chọn, Lục Ngọc Thương nói ngắn gọn: “Bạn bè.”’
“Thương Thương ngũ hành thiếu mộc, cho nên nhận tôi làm ba nuôi.” Mục Thanh ở bên cạnh giải thích cho cậu ta.
Dư Dật lộ ra biểu tình như cậu đang đùa tôi à, đang định nói gì đó, Mục Thanh lại nói với cậu ta: “Tôi tên là Mục Thanh, là một cây đào tinh, từ lúc mở linh thức đến bây giờ cũng bốn năm mươi năm rồi, đại khái chính là một khoảng thời gian như thế, mấy chục năm trước thì lớn lên trong một khu rừng nhỏ, sau đó quen với Thương Thương, được trồng trong vườn nhà của thằng bé, tôi không nhớ được cậu.”
Dư Dật nhìn có vẻ hơi thất vọng, sau đó cậu ta lại miễn cường cười: “Tôi trước tiên đưa hai người xuống núi, trước tiên cậu cứ bình tĩnh vài ngày đã được không, năm ngày có được không, tôi nhớ ra cậu rồi, còn có chồng của tôi nữa, chúng ta đều là bạn tốt nhất của nhau.”
Mục Thanh nói được, cậu đi cùng với Lục Ngọc Thương, lúc sắp rời đi cậu quay lại nhìn Dư Dật một cái, thấy cậu ta đang dùng một chiếc khăn tay hoa lau nước mắt, Lục Ngọc Thương cũng nhìn thấy, anh cảm thấy phẩm vị của con hồ ly này thật sự không ổn, không biết yêu phẩm rốt cuộc ra sao.
Không biết có lừa người hay không nữa?
Nhưng họ cũng không rõ, Mục Thanh lúc này rất ỷ lại vào Lục Ngọc Thương, tuy rằng trên miệng cậu lúc nào cũng nói Lục Ngọc Thương là con trai nuôi của cậu, nhưng vào những lúc mê mang thế này, cậu vẫn theo bản năng mà dán sát vào người Lục Ngọc Thương, hai người tay nắm tay cùng xuống núi.
Sau khi xuống núi Lục Ngọc Thương bị Hướng Diêu vội vàng gọi đi, mà Mục Thanh lại đi tìm Lưu Huyền Thông với Giang Thần Thần trước, sau khi thấy họ không có bị thương cậu mới yên tâm, sau đó cậu muốn đi tìm hai cô gái sáng nay để tìm hiểu một chút về tin đồn bên ngoài của Lục Ngọc Thương, nhưng cậu tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy, cậu chỉ đành hiếu học một chút lên mạng tìm kiếm mà thôi.
Vừa tìm mới phát hiện trên mạng cũng đã đồn ầm lên rồi, nói cái gì cũng có, còn có cả bức ảnh sáng nay tay trong tay xuống núi nữa, liên tiếp tung ra mấy bức ảnh, có người thoát fans, có người mắng nhiếc, cũng có người chúc phúc, đủ loại tình huống đều ùn ùn kéo đến đập vào người Mục Thanh.
Bàn tay đang cầm điện thoại của cậu cũng bắt đầu nắm chặt lại, điều này có nghĩa là cậu bắt đầu tức giận rồi.