Bùi Diệp mở 【 hệ thống ghi chép 】ra điều tra nguyên nhân.
Giáo huấn lệ quỷ Giáp ở bệnh viện, cũng chính là nữ quỷ câm điếc đi theo thiếu niên đến đây, thu hoạch được 1 điểm công đức.
Hoàn thành nhiệm vụ điều tra Hồng ảnh Lam Dĩnh, thu hoạch được 50 điểm điểm công đức, 5 điểm giá trị khí vận.
Tổng cộng mới có 51 điểm, bây giờ lại là 301 điểm.
Liếc nhìn qua hệ thống ghi chép mới mới hiểu ra.
【 05:21 phút, tra ra manh mối vụ án Hồng ảnh lệ quỷ Lam Dĩnh, công đức + 250 】
"Một lần mà cho tận hai trăm năm mươi điểm? Xem ra, đây là vụ án lớn."
Lại nhìn thời gian mới thấy ghi chép này là hơn một giờ trước.
Bùi Diệp cũng không quan tâm tới con số hai trăm năm này, đây là lần đầu tiên cô thu hoạch được điểm công đức có ba chữ số.
Cô lôi điện thoại của Tiểu Hồng ra, mở Wechat chọc Chu Thuần An.
"Vụ án hôm qua thế nào?"
Câu trả lời của Chu Thuần An lập tức xuất hiện.
"Bùi Diệp tiền bối? Vãn bối đang muốn nói chuyện này với người đây, phá án rồi, là một vụ án lớn đấy." Chu Thuần An lo Bùi Diệp không hài lòng với thái độ của hắn, sợ cô hiểu lầm nên một lần nữa giải thích nói: " Vãn bối vừa nhận được tin tức cần tới bộ môn một chuyến, vụ án Lam Dĩnh liên lụy ra không nhỏ, đợi có tin tức cụ thể nhất định sẽ báo cho tiền bối."
"Cậu làm việc đi, không cần phải để ý đến tôi."
Bùi Diệp cầm chậu rửa mặt đi tới phòng tắm rửa mặt, đến khi trở về lại nhìn thấy Mễ Tương Quân đang sợ hãi nhìn cửa sổ.
Khi cô nàng nhìn thấy Bùi Diệp đi đến, lập tức mừng tới mức rơi nước mắt, chỉ hận không thể nhào vào trong ngực Bùi Diệp cầu che chở.
"Sao thế?"
Mễ Tương Quân run rẩy nói: " Cửa sổ... Lại vang lên..."
Bùi Diệp nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ, nhìn thấy một cánh tay tái nhợt gầy còm nắm lại đang giơ lên trên cánh cửa, làm bộ muốn gõ cửa sổ.
Lông mày cô nhíu lại, thấp giọng trấn an Mễ Tương Quân.
"Không có việc gì, chắc là có tin tức. Cô đi ngủ trước đi, tôi nói chuyện với hắn một lát."
"Bây giờ là ban ngày!"
Mễ Tương Quân méo mặt, suýt nữa đã chảy nước mắt rào rào.
Con người đều là ban ngày làm việc đến đêm nằm ngủ, thường nói là ngày đêm tuần hoàn, tại sao đám yêu ma quỷ quái này vừa gây chuyện ban đêm xong, tới giữa ban ngày còn đi ra dọa người nữa!
"Yên tâm, cô cứ an tâm ngủ đi, nếu thật sư có chuyện gì tôi sẽ đuổi hắn trở về."
Mễ Tương Quân: QAQ
Thế này còn ngủ sao được! ! !
"Nghe nói Quỷ Hồn ngại ánh nắng, ban ngày không thể xuất hiện."
Khi Bùi Diệp vừa tới nơi này, nhìn thấy vị Đại Vương nhà xác bệnh viện kia đang nghiêm mặt giáo huấn thuộc hạ, nói biểu hiện vừa rồi của nó cực kỳ không phù hợp, hù dọa đến người khác.
Thiếu niên mở to đôi mắt đen nhánh lại không có tròng trắng, âm trầm nhìn Bùi Diệp, giữa ban ngày khiến cho người ta sợ hãi.
Vốn cho rằng thiếu niên này sẽ nói bí mật gì không muốn người biết, kết quả người ta nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày rồi mới chậm rãi ném ra một vấn đề.
"Cô có biết nơi này là thành phố "B" ở gần T thị sao?"
Bùi Diệp gật đầu: " Là người thì đều biết?"
Vẻ mặt thiếu niên nặng nề, "Phơi nắng đúng là có thể trừ âm khí, âm vật bình thường cũng không dám tùy tiện lộ ra dưới ánh mặt trời. Tuy nói là phơi dưới mặt trời một lúc sẽ không hồn phi phách tán, tổn thương cũng không khoa trương như vậy, nhưng cảm giác âm khí chậm rãi tiêu tán rất tệ, ta không thích. Dưới tình huống bình thường, âm vật sẽ không đi lại ban ngày."
"Hóa ra là như vậy, vậy chúng ta tìm nơi râm mát nói chuyện?"
Nơi này là nơi hẻo lánh thao trường, lộ dưới ánh mặt trời, Bùi Diệp hiếm có dịp khéo hiểu lòng người mời thiếu niên đi vào chỗ râm mát tránh một chút.
Thiếu niên lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng hơn.
"Đây không phải trọng điểm."
Bùi Diệp: "? ? ?"
"Nơi này là thành phố "B" rất gần T thị, quanh năm suốt tháng PM 2.5 vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, chất lượng không khí ô nhiễm nghiêm trọng, bình thường còn có sương mù rất nghiêm trọng." Thiếu niên dùng vẻ mặt lo nước thương dân, đau lòng nhức óc nói: "Trong tình huống này, ánh nắng không có tác dụng với âm vật, đây mới là nguyên nhân thực sự mà chúng ta có thể đi lại giữa ban ngày."
Cho dù chất lượng không khí kém và sương mù ô nhiễm khiến thiếu niên có thể tự do đi lại giữa ban ngày, nhưng hắn thân là quỷ vật vẫn thích ánh mặt trời rực rỡ ấm áp.
Loại sở thích này vốn rất lạ, nhưng khi hắn còn sống vốn là một thiếu niên luôn lo nước thương dân, yêu quý sinh hoạt và thiên nhiên.
Bùi Diệp: "..."
Có thêm kiếm thức!
Thiếu niên thở dài nói: " Thật ra phần lớn âm vật đều không thích không khí ô nhiễm này, đặc biệt là những quỷ khi còn sống mà mắt bị tật."
Bùi Diệp không hỏi nữa, cô sợ câu trả lời của thiếu niên sẽ rửa sạch hiểu biết của cô đối với quỷ.
"Có rất nhiều quỷ khi chết, bởi vì do nhiều nguyên nhân mà chưa kịp đeo kính, sau khi chết cũng không có kính mắt, cho nên nhìn vật gì cũng lờ mờ. Mắt hắn vốn cận thị nghiêm trọng, không khí còn không tốt như thế, sương mù lại dày đặc như vậy, vừa ra khỏi cửa đã cảm giác đồ vật trong tầm mắt hóa thành ảo ảnh."
Thiếu niên vừa nói vừa nhíu mày, trong con ngươi đen nhánh khẽ đỏ lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
Bùi Diệp im lặng trong chốc lát, mới hỏi: " Cậu cũng bị cận thị?"
Con ngươi của thiếu niên lại có xu thế đỏ lên.
Hắn gật đầu đạo, "Đúng vậy, mắt tôi cũng bị cận thị."
Khi Bùi Diệp rời đi bệnh viện, thiếu niên đứng trên cửa sổ nhìn cô, nhìn từ xa chỉ thấy một bóng người màu đen, hoàn toàn không phát hiện sát khí trên người cô đậm như vậy.
Nếu như lúc ấy phát hiện ra, chưa chắc tối hôm qua hắn đã chạy một chuyến kia.
Mắt cận thị quá bi ai.
Thiếu niên không còn nhớ rõ những chuyện khi còn sống, nhưng hắn cảm thấy hẳn là hắn rất thích đeo kính.
Ngay cả quỷ đều hi vọng nhìn thấy thế giới rõ ràng sáng tỏ, người sống khẳng định cũng càng hi vọng hơn.
Bùi Diệp nói, " Tôi nghe nói người sống có thể đốt đồ vật cho người chết."
Thiếu niên cảm thán nói: " Tôi không biết mình đã chết bao lâu, đại khái là cha mẹ đã sớm không có ở đây, nhiều năm như vậy cũng chưa từng được đốt lễ vật."
Lại nói, người sống đốt đồ vật cho người chết, phần lớn đều là đốt vàng mã, giấy làm thành xe thể thao, giấy cắt thành quần áo, giấy cắt thành biệt thự... Ai lại đốt kính mắt cho thân nhân chứ.
Bùi Diệp lại nói: " Tôi có biết một Thiên Sư, có thể nhờ hắn giúp một chút."
Vẻ mặt thiếu niên đã ôn nhu không ít, ngại ngùng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh thẳng tắp.
"Cảm ơn."
Bùi Diệp lại chuyển lời: "Cho nên... Bây giờ cậu có thể nói tới chủ đề chính rồi, nói cho tôi biết là cậu tra được cái gì?"
Thiếu niên: "..."
Lừa gạt thiếu niên quỷ ngây thơ cảm động, tra nữ!
Nhưng hắn đánh không lại tra nữ trước mắt này nên thiếu niên quỷ chỉ có thể chịu nhục.
"Ta tìm lão quỷ ở gần đi thăm dò Lam Dĩnh, dựa theo manh mối đặc thù mà cô cung cấp, quả nhiên đã tra ra không ít chuyện."
Manh mối sau đó là những con quỷ thường trú ở gần chính mắt trông thấy quỷ cung cấp tin tức.
Quỷ Giáp chính mắt trông thấy: "Mấy tra nam kia chơi NP kiếm kích thích không chỉ một lần hai lần, mỗi lần những cô gái nhỏ bị chà đạp đều không giống nhau, còn sống có tiền thật tốt nha."
Quỷ Ất chính mắt trông thấy: "Cô gái nhỏ không may gặp phải tên cặn bã kia! Một tên đàn ông mốn mươi mấy tuồi, không vợ không con không làm việc, cả ngày chơi bời lêu lổng. Có đôi khi sẽ đi làm mất việc vặt kiếm chút tiền, có đôi khi lại dứt khoát giả dạng thành tên ăn mày để lừa gạt tiền của người hảo tâm. Ngày đó hắn uống rượu, tránh trong ngõ hẻm rồi kéo cô gái nhỏ vào trong để chà đạp."
Quỷ Bính chính mắt trông thấy: "Tôi là người thường trú trong tiệm uốn tóc kia, nơi đó có rất nhiều cô gái, muốn ngực có ngực, còn đặc biệt vểnh lên. Khi tôi còn sống ngay cả bàn tay của phụ nữ đều chưa từng sờ qua, khi chết còn có phúc lợi ày... Cậu nói cô gái nhỏ kia... Tôi ngẫm lại đã, cô ấy cũng ở đây mấy ngày, về sau chết rồi, chết rất thảm. Tiệm uốn tóc lão bản làm gì? Hắn là người què, nhà trên nhà dưới, những người tới gần chuyển hàng cũng sẽ ở nơi trung chuyển này của hắn ở mấy ngày tránh đầu sóng ngọn gió. Nghe nói bán phụ nữ bán trẻ em là kiếm được nhiều tiền nhất..."
Quỷ Đinh chính mắt trông thấy: "Cô gái kia quá thảm đi, quỷ vừa mới chết, có thể làm gì, hù dọa người sống đều không làm được..."
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com