Chương 19: Dùng trộm Thần Tiên Thủy

"Lôi Nhã Đình đâu?"

Đợi mấy người bình tĩnh lại lúc này mới phát hiện trong phòng thiếu mất một người.

Bạch Hiểu Hiểu là người cuối cùng bị nữ quỷ cuốn lấy treo lên, cho nên đầu óc cô ta vẫn khá tỉnh táo, nhớ lại trong trận hỗn loạn kia đã xảy ra chuyện gì.

"Phi! Cô ta đã sớm chạy trốn rồi!"

Lúc trốn còn không quên đẩy Bùi Diệp một phát để cô ấy đi vào chịu chết, tranh thủ thời gian cho mình.

Nhắc tới chuyện này, Bạch Hiểu Hiểu lại không nhịn được cảm thấy có chút sợ hãi, Lôi Nhã Đình kia thật sự là độc như rắn rết.

Không ai có thể cam đoan trong tương lai mình sẽ không gặp phải quỷ, nếu như bạn bè đều là kiểu người giống Lôi Nhã Đình, thì chỉ cần nghĩ tới trong lòng đã phát run.

Chu Tuệ Vinh thấp giọng nói: " Chạy trốn là bản năng của con người."

Bạch Hiểu Hiểu nói: "Đúng vậy, chạy trốn là bản năng, đẩy người khác ra chịu chết chính là nhân phẩm tệ hại!"

Lúc này, em gái tên Mễ Tương Quân đưa thuốc lá điện cho Bùi Diệp Thuốc.

"Hình như Lôi Nhã Đình cũng không phải người bình thường. . ."

Cho dù rất chật vật, nhưng đúng là Lôi Nhã Đình không có bị thiếu niên quỷ kia bắt lấy.

Bùi Diệp nói: " Chắc là một Thiên Sư sứt sẹo, pháp khí trong tay đã không thể áp chế lệ quỷ mà ngược lại còn chọc giận hung tính của lệ quỷ."

Mấy người Bạch Hiểu Hiểu đã xem kiểu phim cung đấu nhiều lần, kiểu phim phân tích phá án cũng xem vô số lần, chỉ cần ám chỉ một chút là mấy người đều nghe được rõ ràng.

Lệ quỷ vốn tới để phân rõ phải trái, kết quả lại phát ra hung tính đả thương người, nói không chừng chính là vì một Thiên Sư sứt sẹo như Lôi Nhã Đình!

Bùi Diệp nhắc nhở một câu.

"Đúng rồi, tốt nhất là các cô đừng đụng vào đồ đạc của cô ta, hiệu quả tuy tốt, nhưng cũng quá tà."Mấy người Bạch Hiểu Hiểu nghe vậy lập tức run lên, sắc mặt vừa khôi phục được một chút sắc hồng đã lập tức tái nhợt.

Bùi Diệp ngậm điếu thuốc lá điện trong miệng, trên tay cầm một chiếc điện thoại lớn, lật xem 【 hệ thống ghi chép 】.

【19:33 phút, Chu Tuệ Vinh dùng trộm Thần Tiên thủy của nữ chính Lôi Nhã Đình, giảm 1 ngày tuổi thọ 】

【19:35 phút, Mễ Tương Quân dùng trộm Thần Tiên thủy của nữ chính Lôi Nhã Đình, giảm 1 ngày tuổi thọ】

【19:36 phút, Bạch Hiểu Hiểu dùng trộm Thần Tiên thủy của nữ chính Lôi Nhã Đình, giảm 1 ngày tuổi thọ 】

. ..

Quả nhiên, một người không thiếu tất cả đều dùng trộm.

Nếu hệ thống ghi chép nói là trộm dùng, chứng tỏ trong khoảng thời gian này Lôi Nhã Đình không ở phòng ngủ, trong ghi chép liên quan tới việc cô ta phát hồng bao thu hồng bao mất công đức khí vận cũng có thể chứng minh.

Bùi Diệp mặc kệ Lôi Nhã Đình tìm đường chết như thế nào, nhưng không thể liên luỵ tới người vô tội.

Nhưng —— Kẻ không hỏi mà lấy chính là trộm.

Mấy người Chu Tuệ Vinh dùng trộm đồ vật của người ta, hậu quả cũng sẽ do chính bọn họ gánh, tuổi thọ một ngày xem như cái giá phải trả thôi.

Nhưng ——

Chỉ một lần này!

Cô đã cảnh cáo mà về sau còn không nghe, vậy thì để bọn tự tiếp tục tự tìm đường chết.

Tròng mắt Bạch Hiểu Hiểu đảo loạn, có chút chột dạ hỏi.

"Sao, tà thế nào?"

Người đề nghị dùng bình Thần Tiên thủy kia chính là nàng, những người khác ngay từ đầu còn nhăn nhó, cảm thấy không được Lôi Nhã Đình cho phép đã dùng đồ trang điểm của cô ta —— Nhưng hiệu quả lại rõ rệt như vậy, đồ trang điểmcủa bọn họ có giá cao như thế là hiệu quả lại không tốt lắm. Nhưng các cô không chống đỡ được dụ hoặc biến đẹp, cuối cùng đã bàn nhau cẩn thận bao che lẫn nhau, giữ bí mật cho nhau.

Không ngờ Bùi Diệp lại đột nhiên nói tới chuyện này.

Mấy người bọn họ cũng không dùng nhiều mà, sẽ không có chuyện gì chứ?

Bạch Hiểu Hiểu vô thức nâng tay vuốt ve khuôn mặt trắng noãn bóng loáng, da thịt này giống như trứng gà vậy.

Mấy người có cảm giác sau khi dùng Thần Tiên thủy của Lôi Nhã Đình, giá trị nhan sắc của mình đã tăng lên một cấp bậc mới.

"Trên đời này không có chuyện tốt không làm mà hưởng." Bùi Diệp nói, " Hiệu quả tốt, đó là bởi vì phải trả giá lớn."

Giá cả một ngày tuổi thọ cũng không tính là nhỏ.

Nhưng Bùi Diệp cũng biết sau khi nói toạc ra, những em gái này sẽ không để ở trong lòng.

Hiện tại vấn đề về thức ăn nhiều như vậy, không phải dầu cống ngầm, Tô Đan Hồng thì chính là chất bảo quản, ăn những vật kia càng giảm tuổi thọ thêm nữa.

Một ngày mà thôi, nếu có thể để nhan sắc tăng lên một bậc, ai sẽ quan tâm chút giá cả này.

Nữ nhân vốn vô cùng chấp với chuyện xinh đẹp, thậm chí sẽ vì chuyện này mà bộc phát ra lực chiến đấu mạnh mẽ.

Cho nên Bùi Diệp chỉ nói một nửa ẩn một nửa, hù dọa mấy người bọn họ để chính bọn họ tự não bổ.

Quả nhiên, mấy người Bạch Hiểu Hiểu đều lộ vẻ hối tiếc, không ngừng nhìn nhau nhưng không nói gì, bầu không khí rất nghiêm trọng.

"Đừng dùng nữa, cẩn thận điều trịẽ không sao."

Bùi Diệp hù dọa xong lại cho mấy người ăn viên thuốc an thần.

Xem như đánh một cái tát lại cho một quả táo ngọt.

Đám người Bạch Hiểu Hiểu nhẹ nhàng thở ra, quyết định không đụng vào đồ của Lôi Nhã Đình nữa.

Biến thành xinh đẹp đúng là rất quan trọng, nhưng tính mệnh cũng quan trọng.

"Biết sai mà có thể thay đổi thì không gì tốt hơn. Nhưng bất kể nói thế nào, tùy tiện cầm đồ của người khác chính là không đúng, đây coi là trộm cắp."

Bạch Hiểu Hiểu nói quanh co: "Sao cô biết ta nhất định dùng đồ vật của cô ta. . ."

Bùi Diệp không nhịn được muốn trợn trắng mắt, "Da của các cô biến hóa rất lớn, mắt không mù cũng nhìn ra được đi."

Bạch Hiểu Hiểu: ". . ."

Tốt lắm, làm tặc một lần mà chứng cứ đều dán trên mặt.

"Cùng lắm thì dựa theo số lần bồi thường tiền cho nàng."

Một lần dùng cũng chỉ mấy mười đồng tiền, cũng không phải không trả nổi.

Mấy người đều là làm trộm lần đầu, bây giờ bị người tóm gọm, trên mặt miền bàn có bao nhiêu thẹn.

Trải qua một trận đại khởi đại lạc, tinh thần của đám người đều có chút rã rời, nhưng lại không dám đi ngủ, sợ phòng ngủ lại xuất hiện quỷ quái.

Lúc này, cửa phòng ngủ cửa bị đạp mạnh mở ra, đám người như chim sợ cành cong hận không thể bật dậy từ trên giường.

Lôi Nhã Đình: ". . ."

Cô ta đứng dưới lầu chuẩn bị tâm lý rất lâu, lúc này mới lấy dũng khí quyết định đi lên. ..

Cô ta không làm đào binh, dù không cứu được người, tốt xấu còn có thể gọi điện thoại cầu cứu, nhặt xác một chút.

Không ngờ rằng mấy người bạn cùng phòng đều đang nhàn nhã nằm trên giường, giống như chuyện vừa rồi chỉ là do cô ta tưởng tượng ra mà thôi.

Bạch Hiểu Hiểu hừ một tiếng, kéo chăn mền lên rồi quay mặt vào tường.

Ánh mắt những người khác cũng phức tạp kéo chăn mỏng lên trên đầu, không có ai lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

Lôi Nhã Đình đứng ở cửa chần chờ rất lâu mới cất bước đi vào.

Cô ta cúi đầu bò lên trên giường của mình, âm thầm siết chặt pháp khí Hồng Lăng quấn quanh ở trên tay, miễn cưỡng mới có chút cảm giác an toàn.

Đám người không I nói chuyện, Bùi Diệp cầm điện thoại di động chơi game.

Bạch Hiểu Hiểu vụng trộm thò đầu ra.

"Tiểu Hồng?"

Bùi Diệp giương mắt nói, " Làm gì?"

Bạch Hiểu Hiểu nói, " Hay cô mở nhạc trò chơi ra thôi, để chế độ thấp nhất là được, chớ quấy rầy đến sát vách."

Im ắng quá cô ta sợ đến không ngủ được.

Bùi Diệp: ". . ."

Một lúc sau, tiếng trò trơi giọng trẻ con vang lên một câu "Máy bay".

Một lúc sau, lại đến một câu "Nếu không lên", "Nhanh lên, ta đợi đến bông hoa đều cám ơn".

Tiếng chuông trò chơi vui vẻ vang lên, bầu không khí muốn nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng nổi.

Lôi Nhã Đình uất ức lại không dám nói Bùi Diệp đóng âm thanh trò chơi lại.

Đến tận khi ngủ, co ta cũng không có phát hiện Thần Tiên thủy của mình ít đi.

Vì sao?

Bạch Hiểu Hiểu yếu ớt nói, " Bởi vì ta trộn lẫn bình Thần Tiên thủy kia. . ."

Nói thật thì làm thế này cũng đủ thất đức!

Bùi Diệp không quan tâm những em gái này sẽ giải thích chuyện trộm dùng Thần Tiên thủy của Lôi Nhã Đình như thế nào, dù sao cũng không có quan hệ gì với cô.

Cô đánh người máy đấu địa chủ cả một đêm,ngay cả Lôi Nhã Đình bởi vì đẩy người mà chột dạ nên cũng không dám nói gì.

Ngày thứ hai, người nào cũng dùng đôi mắt quầng thâm, thần sắc tiều tụy giống như là tập thể bị người càn quét tệ nạn.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào lớp kính thủy tinh, mấy người đều chớp mắt hoảng hốt, giống như ác mộng đêm qua đã theo ánh nắng bốc hơi mất.

Căn cứ vào hiểu biết của mấy người, tà ma âm vật không thể nào xuất hiện vào ban ngày.

Ngày thứ hai là thứ bảy, mấy người Bạch Hiểu Hiểu thật sự không chịu nổi, lúc này mới đắm mình dưới ánh mặt trời rồi ngủ mê man.

Bùi Diệp cũng ngáp một cái chuẩn bị chợp mắt một lúc, thanh điểm kinh nghiệm trên đầu viên trứng trong trò chơi kia lại thu hút sự chú ý của cô.

【 301/ 1000 công đức 】

Sao đột nhiên lại nhiều thêm 250 điểm công đức?

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com