Bùi Diệp cắt đứt quá trình bắt chước giống như đúc của thiếu niên.
"Quỷ vừa mới chết, ngay cả hù dọa người sống đều không làm được, vậy cô ta lấy sức từ đâu tới để giết nhiều người như vậy?"
Hôm qua nói chuyện cùng Chu Thuần An, nghe ý tứ của hắn, bộ Thiên Sư đặc biệt điều tra của liên minh thiên sư có số lượng không hề ít, thực lực của hắn ở bộ môn còn xếp hàng đầu.
Ngay cả Chu Thuần An cũng không thể hàng phục Lam Dĩnh, trong chuyện này không có khả năng không có mờ ám gì.
Thiếu niên nói: " Tôi cũng thấy rất đáng nghi, cho nên lại bắt thêm mấy dã quỷ du đãng ở gần tiệm uốn tóc tới để hỏi thăm."
Khi còn sống oán khí của Lam Dĩnh khá nặng, nhưng thực lực cô ta khi hóa thành lệ quỷ cũng không mạnh, ngay cả bản lĩnh để người sống nhìn thấy mình cũng không có.
Vừa mới chết hai ngày, mỗi ngày cô ta đều đi theo sau lưng ông chủ tiệm uốn tóc, nhưng chẳng làm được gì có tác dụng cả.
Có một dã quỷ, cũng chính là quỷ Mậu đã chính mắt nhìn thấy, nó đã cố thuyết phục Lam Dĩnh tiết kiệm sức lực, đừng uổng phí công sức.
Quỷ Mậu đã tận mắt trông thấy run rẩy nói: "Không biết cô gái kia đã ăn phải thứ gì, sau đó lại có thể gặp người ăn thịt người, gặp quỷ ăn quỷ!"
Bùi Diệp chau mày, cô đoán được quỷ Mậu tận mắt trông thấy Lam Dĩnh ăn thịt người, là ăn ai.
Tiệm uốn tóc trong tập đoàn chuyên lừa bán người này là một hắc điếm đóng vai trò trung chuyển hàng hóa để tránh tai mắt, trong đống hàng hóa đó không biết đã "Độn" thêm mấy món hàng khác.
Những món hàng này có thể là lừa bán được từ các nơi, tự nhiên không thuộc phạm vi người mất tích.
"Lam Dĩnh ăn chính cái gì? Vật kia giúp Lam Dĩnh có năng lực giết người, chắc chắn sẽ không phải vật thường." Bùi Diệp không nghĩ ra, "Còn có một điểm rất kỳ lạ, nếu như sau khi Lam Dĩnh ăn vào một thứ thần bí mới có năng lực ăn thịt người, vậy vì sao cô ta không trực tiếp ăn luôn những kẻ đã hại cô ta, mà lại chọn gây sự ở ngã tư đường Ngũ Đạo khẩu?"
Chu Thuần An vội vàng chạy tới bộ môn cũng nghi ngờ điểm này.
Đồng nghiệp phụ trách vụ án này đeo lên một đôi găng tay đặc biệt, cầm theo một túi nhựa trong suốt, bên trong có một đoạn xương ngón tay.
"Là khiêu khích, có người đang cố ý khiêu khích bộ môn quản lý điều tra đặc biệt trị an của liên minh Thiên Sư."
Cố tình chọn ngã tư đường gần 233 X Đại có Chu Thuần An để ra tay, không phải khiêu khích thì là gì?
Vật mà Lam Dĩnh ăn vào cũng đã điều tra xong.
"Lam Dĩnh đã ăn thứ này vào, đêm qua Âm sai đã hỏi cung cô ta về manh mối liên quan tới thứ này, cô ta không nhớ rõ, dùng sưu hồn thuật cũng phát hiện trong trí nhớ của cô ta không có đoạn này."
Khi Âm sai lấy thứ này từ trong cơ thể cô ta ra, trong nháy mắt, âm khí trên người Lam Dĩnh đã giảm mạnh.
Trước kia có thể so với Quỷ Vương bốn phía, bây giờ lại giảm đến trình độ là một tiểu quỷ bình thường.
Chu Thuần An nhìn chằm chằm vào đoạn xương ngón tay này.
"Sát khí quá đặc."
Tuy nói là sát khí, nhưng cảm giác nó đem lại là không hề bẩn thỉu.
"Cậu nhìn cái này xem."
Người đồng nghiệp kia mở ra mấy tấm hình, rồi xoay màn hình laptop sang chỉ cho Chu Thuần An.
"Đây là?"
"Ảnh chụp đồ cổ đào được từ hai mươi hai năm trước."
Chu Thuần An không hiểu, "Giữa hai chuyện này có liên hệ gì?"
Hai mươi hai năm trước, hắn mới vừa ra đời mà?
Vị đồng nghiệp này tên là Sài Tư Điềm, tên nghe rất manh rất đáng yêu, nhưng thực tế thì đây chính là một ngự tỷ cả ngày thoa son đỏ rực xinh đẹp, là một nữ Thiên Sư trong bộ môn.
"Hai mươi hai năm trước, ở Ma Sơn phát hiện một ngôi mộ đế vương cổ đại, ngôi mộ kia được bảo tồn khá hoàn hảo. Khi tin tức được truyền đi, giới khảo cổ đã bị chấn động, không ít chuyên gia học giả đã vội vàng chạy tới đó, nhưng ngôi mộ này lại rất quỷ dị. Đào móc không được mấy ngày đã xảy ra án mạng liên hoàn, khi đó người phụ trách vụ án này là sư phụ của cậu- Thanh Huyền chân nhân. Cánh tay trong tấm ảnh này chính là nguyên nhân của các án mạng khi đó. Nghe nói việc này còn kinh động tới cả Phong Đô Đại Đế khiến ngài ấy phải đích thân tới, lại tập hợp cả trăm vị Thiên Sư có thực lực cường đại mới miễn cưỡng trấn áp được."
Chu Thuần An nghe xong phải hít một hơi khí lạnh.
Một cánh tay, quỷ dị như thế?
Khi chủ nhân của cánh tay kia còn sống sẽ là nhân vật hung ác đến mức nào?
"Ý của chị Nghĩ Điềm là. . . Đoạn xương ngón tay này có nguồn gốc từ cánh tay này?"
Sài Tư Điềm gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng nói, " Vật này cũng không thích hợp để ở nhân gian, sau khi cánh tay kia bị trấn áp, Phong Đô Đại Đế đã đích thân bảo quan. Theo lý thuyết hẳn là có thể kê cao gối không lo, chỉ là năm đó Phong Đô xảy ra một trận làm phản, lệ quỷ ở tầng mười tám Địa Ngục bị phản đồ mê hoặc nên gây chuyện, xông ra khỏi Quỷ Môn quan, gây hại cho nhân gian. Cánh tay bị phong ấn tay cũng bị mất trộm vào lúc ấy. Nhân gian và Phong Đô đã bỏ ra rất nhiều công sức và thời gian mới bắt được đám lệ quỷ tháo chạy về nhốt vào tầng mười tám Địa Ngục, đến nay vẫn còn không ít lão quỷ không biết trốn tránh ở nơi nào. . . Bởi vậy, chuyện cánh tay này mới chậm trễ. Những năm này vẫn luôn sóng êm gió lặng, không ngờ một đoạn xương ngón tay của cánh tay đó lại hiện thế ở thời điểm này. . ."
Chu Thuần An cảm giác sau cổ phát lạnh.
Đột nhiên giật mình phát hiện tối hôm qua hắn thật sự có vận khí phá trần.
Cả một đầu cánh tay cần Phong Đô Đại Đế và trăm vị thiên sư cường đại ra tay mới có thể trấn áp, một đoạn xương ngón tay trên cánh tay kia lại có bao nhiêu lực lượng?
Chu Thuần An có thiên phú, nhưng cũng không dám so sánh với các thiên sư cường đại đời trước.
"Tối hôm qua em có thể còn sống, đúng là tổ sư gia phù hộ!"
Sài Tư Điềm nói: "Chính xác, Thanh Huyền chân nhân để tôi chuyển lời cho cậu, trở về nhớ mua ít hoa quả tươi cho tổ sư gia."
"Căn cứ vào định luật tiểu thuyết, em cứ cảm thấy những bộ phận khác trên cánh tay sẽ dần dần hiện thế, sẽ khiến Thần Châu nổi lên một trận gió tanh mưa máu!"
Chu Thuần An vừa nói xong đã bị một đuôi quạt lông xù đập vào gáy.
"Chị Nghĩ Điềm, sao chị lại đánh em!"
Sài Tư Điềm cắn răng nói: " Ai bảo cậu miệng quạ đen!"
Hai mươi hai năm trước, chuyện này không chỉ huyên náo khiến phàm nhân cùng âm phủ không yên tĩnh, tinh quái cũng gặp nạn.
Mấy mươi ngàn lệ quỷ xông ra khỏi tầng mười tám Địa Ngục, cha mẹ Sài Tư Điềm tuy là hồ ly tinh đã thành tinh, tu luyện ra sáu đuôi nhưng cũng không chịu nổi những bị lệ quỷ vây đánh.
Lúc ấy Sài Tư Điềm đã mất đi cha mẹ, chạy ngược chạy xuôi rời khỏi thâm sơn từng ẩn cư, về sau gặp được Thanh Huyền chân nhân.
Chuyện nặng nề như vậy, Chu Thuần An còn có mặt mũi dám nói?
"Chuyện này không chỉ thu hút lực chú ý của cấp trên, ở Phong Đô cũng bị kinh động. Lần này câu lập được công lớn, tôi đã giúp cậu xin cấp trên không ít đồ tốt."
Ban thưởng rất phong phú, nhưng Chu Thuần An không cười nổi, chuyện này quá sầu người.
Thiên Sư đời trước người về hưu thì về hưu, bế quan thì bế quan, hơn hai mươi năm nay, linh khí nhân gian vốn mỏng manh, Thiên Sư một đời mới muố tu luyện càng ngày càng khó khăn.
Tình huống không người kế tục này dầ dầ có xu thế mưa gió nổi lên, Chu Thuần An đương nhiên lo lắng.
"Chị Nghĩ Điềm, không vội xin những vật kia, xin cho em thêm một chút tiền thưởng, còn có một chiếc điện thoại mới."
Chu Thuần An lợi dụng nhan sắc của mình, ý đồ dùng sự đẹp trai để thu mua Sài Tư Điềm.
"Cậu thiếu tiền?"
Tuy nói Thiên Sư đều rất thiếu tiền, nhưng Chu Thuần An này có thiên phú tốt, làm nhiệm vụ nhiều, ngẫu nhiên còn có thu nhập thêm, trong tay cũng không thiếu tiền.
Chu Thuần An nói: " Tối hôm qua có thể may mắn chạy trốn, đều là dựa vào Bùi Diệp tiền bối."
Lần này tiền thưởng phụ cấp, hắn sẽ không độc chiếm, cũng không có mặt mũi độc chiếm.
Sài Tư Điềm hỏi, "Bùi Diệp tiền bối? Chính là cao nhân mà cậu nói dùng một điếu thuốc đã đánh cho Lam Dĩnh bó tay chịu trói?"
Chu Thuần An gật đầu.
Sài Tư Điềm mở ra danh sách đăng ký Thiên Sư, bên trong có ghi chép Thiên Sư các nhà, còn có một số người không phải Thiên Sư nhưng có quan hệ cùng thiên sư.
Không có người nào gọi là Bùi Diệp.
Ý nghĩa trog chuyện này chính là Bùi Diệp tiền bối trong miệng Chu Thuần An là người chưa từng lộ mặt.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com