Sáng hôm sau.
So với dùng xe ngựa tới Lam Điện Bá Vương Tông, thì Mach 3 chỉ mất nửa ngày để về tới nơi, Thiên Lâm chọn vị trí cách ngọn đồi nhà mình xa một chút rồi hạ xuống, đôi cánh ngây lập tức tan biến.
Nhìn đôi cánh tan biến, Thiên Lâm lòng thở dài, chung vi chỉ là mượn! Lần này là do Topgaler thu được lượng lớn năng lượng mới có thể để hắn mở cánh bay như thế, chung quy là chưa có hồn hoàn a! Biết khi nào ta mới bay lượn được nữa….Haizz~.
Từ leo lên đồi, thấy căn nhỏ quen thuộc, hắn không tự chủ nhếch miệng cười, nhà hắn tuy không lớn cũng lại rất đơn sơ nhưng đó là mái ấm của 3 người bọn họ, liếc nhìn xung quanh không thấy ai, hắn rón rén tới gần cửa sổ liếc nhìn vào bên trong.
Nhìn vào bên trông thấy Tuyết Mai và Bỉ Bỉ Đông đều ở, liền chậm rãi thở phào, hắn lo là bọn đi đâu mất thì bữa tối ai lo! Hai người đang nói chuyện với nhau, nhưng trông thần sắc của Bỉ Bỉ Đông có chút hồng? Nàng đang đỏ mặt cúi đầu trông vẻ là đang ngượng ngùng? Còn Tuyết Mai thì cứ cười tủm tỉm nhìn cô, đây là tình huống gì? Mẹ chồng thẩm vấn nàng dâu?
Ánh nắng đỏ rực lúc xế chiều, chiếu vào mái tóc tím nhạt của Bỉ Bỉ Đông, cộng thêm khuôn mặt đang hồng hồng ngượng ngùng của mình nàng bây giờ chính xác
rất mị hoặc…. tch, nhưng mà nàng CÒN NHỎ! A~ ta không phải Lolicon, ta không phải lolicon, Thiên Lâm tự trấn an mình.
Rồi lại nhìn sang Tuyết Mai, với việc đã hạ sinh ra cậu, nhưng thời gian không tức đi trẻ trung của cô trái lại cô tăng thêm sự trưởng thành trong thân hình nhỏ con của mình, mái tóc cô không dài, chúng chỉ ngang vai nhưng bà mẹ 1 con này đem đến cho người ta sự tích cực, những điều đó khiến cho việc lần đầu cô gặp người khác sẽ khiến cho ngươi ta có hảo cảm với cô.
(Thiên Lâm: ta không phải mothercon! Ta không phải mothercon!)
Tất cả những hình ảnh này được thu vào mắt Thiên Lâm sau 1 đêm liên tục bay trên không, làm cho cậu bật thốt lên “Nhà!” đứng trước 2 người phụ nữ quan trọng nhất đời mình khiến cái dây nào trong cậu tự thốt lên.
“Là ai?” x2
Nghe có tiếng động, bọn họ nhanh chóng đứng lên vào tư thế chiến đấu, Tuyết Mai đứng chắn lại Bỉ Bỉ Đông vì trong suy nghĩ của cô kẻ đến không 1 tiếng động mà tiếp cận được 1 hồn tôn như cô là người mà Bỉ Bỉ Đông đứng ra chỉ là đưa đồ ăn.
“Đừng đánh, là ta” Thấy 2 người tư thế chiến đấu Thiên Lâm vội vàng đứng ra, đưa 2 tay lên hàng.
“Tiểu Lâm/Lâm nhi”
“Đúng là ta, ta về rồi” Thiên Lâm mỉm cười nhìn 2 người.
…..
Đêm hôm ấy.
“Đó là tất cả những gì xảy ra hôm nay, cho nên ta bị Di gia gia bán không kịp trở minh” Thiên Lâm đưa tay làm bộ có chút thống khổ nói, hắn làm ra một câu chuyện nghe có vẻ hoang đường nhưng ít nhất người nghe vẫn cảm thấy ổn, đó là Di sư phụ vì biết được thiên phú của mình và bẩm báo lên trên, khiến Lam Điện Bá Vương Tông nhất quyết muốn giữ lại hắn, trong lúc phản kháng hắn vô tình đả thương con của cao tầng ở đó, nhân lúc hỗn loạn hắn dùng võ hồn chuồn đi.
“Lão già chết tiệt! Ta sớm nên biết tâm tư, nhưng không nghĩ chừng ấy năm hắn vẫn còn nuôi tâm tư đó” Một người nhìn mà bất kỳ ai cũng có thể khi dễ như Tuyết Mai không nhịn được mà phải chửi Di sư phụ, cô đập bàn đứng lên tới chỗ Thiên Lâm.
“Bảo bối, con không chứ, có bị thương chỗ nào không? Đâu cởi đồ ra để ta xem xem”
“Mẹ~ ta không sao, ta vẫn có thể bình an trở về không phải sao?”
Nhận được câu trả chắc chắn của Thiên Lâm, Tuyết Mai coi như thở phào một hơi, sao đó phồng má lên tức giận nhéo má Thiên Lâm: “Đã nói ngươi đừng đi, đi làm gì? Bây giờ tốt! Làm rối tung tất cả, bị hù ah? Biết sợ? Ta xem lần sau ngươi còn dám đi nơi nguy hiểm thế nữa không? Đã nói Lam Điện Bá Vương Tông không phải nơi tốt lành gì mà? Không nghe ta?”
“Đau! đau! Mẫu thân đại nhân xin hãy thương xót”
“Hức! Thương ngươi? Không có cửa đâu, ngươi cả ngày kiếm chuyện để ta lo, còn không bằng Đông nhi của ta hảo” Độc mồm là thế nhưng cô vẫn bỏ tay ra, xoa xoa chỗ bị nhéo trên khuôn mặt Thiên Lâm ánh mắt có chút đỏ, nghĩ những gì hôm nay con mình phải chịu, cô có chút chịu không nổi…. nếu~nếu lỡ Thiên Lâm không về được, thì sao?
“Hì hì, ta biết ta biết, sẽ không có lần sau nữa đâu, không phải ta chỉ xem đại tông như thế nào thôi sao? Ai ngờ~” Thiên Lâm nhẹ nhàng cầm tay Tuyết Mai đang xoa mặt mình, rồi áp vào mặt mình, hơi ấm truyền từ tay Tuyết Mai khiến những gì hôm nay hắn trải qua, an ổn phần nào.
Tuyết Mai nghe hắn nói vậy lòng càng chua xót, cô biết đây là hắn khát khao sức mạnh, việc thăm quan là giả… cô biết, chắc chắn Thiên Lâm tới Lam Điện Bá Vương Tông là có chủ kiến từ trước, có lẽ ở đó có thứ hắn cần.
Phải nói thật khổ hổ là không ai hiểu mẹ bằng con, tuy linh hồn Thiên Lâm không thuộc về thế giới này, nhưng Tuyết Mai là người đã sinh ra hắn ở thế giới này!
Hai người phân biệt im lặng không nói gì, nhưng rồi Thiên Lâm phá vỡ không khí yên tĩnh ấy, hắn ngữ khí trở nên nghiêm túc nói: “Mẹ~ chuyện lần này coi như ta đắt tội Lam Điện Bá Vương Tông, cho nên ta nghĩ~ ngày mai, mẹ! ngươi cũng hãy thu xếp đi chúng ta về Vũ Hồn Thành đi, ta sẽ cố gắng sắp xếp cho ngươi một nơi ở”.
“Hoặc nếu ngươi không quen chốn đông người ồn ào…. Ta có thể kiến nghị ngươi đi 1 cái thôn gọi là Thánh Hồn Thôn! nơi đó cũng như Hương Điền Thôn của chúng ta nhưng ở đó không trồng hoa để sống mà làm về nông trường, mẹ~ nếu ngươi muốn vẫn có thể trồng tiếp tục trồng hoa ở đó” Thật chất mà nói chuyện lần này, giải quyết khá là yên đẹp đảm bảo không lần ra tung tích của hắn, chỉ có Di sư phụ!
Thiên Lâm thờ phụng 2 tôn chỉ.
Thà tin mình hơn tin người!
An toàn gia đình là chính!
Nên hắn quyết định sử dụng Wing Pentact vẽ ra 1 bản nhạc trong đầu Di sư phụ để bất cứ khi nào hắn an toàn rời khỏi Lam Điện Bá Vương Tông thì sẽ kích hoạt lên, tất cả những thông tin về hắn và gia đình hắn sẽ thay bằng bản nhạc đó, phong hào đấu la dò xét đi nữa cũng không thấy bất kì điều gì khác thường, vì cậu không không xoá kí ức của ông cậu chỉ chèm vào thôi, có thể họ sẽ nghĩ ông bị điên hay lú lẫn.
“Xin lỗi Di gia gia, đừng trách tại sao ta làm vậy chỉ bởi càng ít người biết về chúng ta thì ta mới không có điểm yếu được, ngươi biết quá nhiều có thể gây ảnh hưởng đến gia đình ta… nên xin lỗi rồi ” Thiên Lâm suy nghĩ về kết cục của Di sư phụ khi mà cao tầng tra ra nguồn gốc của sự kiện hôm qua, nhưng mà hắn không biết là mình vô tình trừ khữ đi một trong những người biết bí mật lớn nhất của mình, nếu biết sớm sợ là hắn phải thọc một đao rồi đi.
Cùng một mặt âm trầm với Thiên Lâm là Bỉ Bỉ Đông đang ngồi im lặng từ đầu buổi tới giờ, nàng ánh mắt xa xăm nhìn ra phía cửa sổ, cắn răng nghiến lợi nghĩ
“ Hay cho Lam Điện Bá Vương Tông, giỏi cho Lam Điện Bá Vương tông, các ngươi được lắm, chuyện lần này ta nhớ! Không ai được thông tổn đến Thiên Lâm! Các ngươi dám có ý định giam hắn lại? Được~ các ngươi đợi đó, ân oán này chúng ta…. kết” không ai biết lúc này Bỉ Bỉ Đông đã nổi lên thuộc tính hộ phu của mình, tâm linh của nàng rất đơn giản “Ai khi dễ nàng, nàng chịu…. Dám khi dễ Thiên Lâm, nàng liều với chúng!” Cho nên hôm nay từ miệng Thiên Lâm nghe được việc Lam Điện Bá Vương tông muốn giam giữ hắn, nàng bị sợ! Nếu điều đó xảy ra đồng nghĩa nàng sẽ không còn được ở bên Thiên Lâm nữa.
Thiên Lâm không nghĩ là bây giờ 6 tuổi Bỉ Bỉ Đông đã bắt đầu chán ghét Lam Điện Bá Vương tông, điều này làm tương lai dẫn đến hắn 1 hồi dở khóc dở cười khi Bỉ Bỉ Đông đứng trước cửa Lam Điện Bá Vương Tông.
“À mà, sao ta không thấy Bảo Y đâu?” Nói chuyện cả buổi trời, hắn chợt nhớ giống như nhà mình có khách!
ngay từ đầu khi vào nhà thì chỉ có Tuyết Mai và Bỉ Bỉ Đông nhưng không thấy Bảo Y đâu.
Nghe Thiên Lâm nhắc Bảo Y, Tuyết Mai và Bỉ Bỉ Đông liền nhìn nhau rồi cười khổ.
2 người dẫn cậu tới sân sau, nơi mà được Tuyết Mai dụng công nhất, mỗi sáng điều dùng hỗn kỹ của mình hát cho chúng nghe! Nên hoa nào nhìn cũng trông rất đẹp, hắn bỗng nhíu mày lại vì hắn thấy khu vực này nồng nặc mùi rượu không có cái hương thơm nhẹ nhàng mỗi nghe hắn ra đây.
Hắn thấy xung quanh đầy chai lọ còn 1 dáng người đang nằm lên những đóa hoa của mẹ hắn…. Bảo Y! Con hàng này không ngờ hắn mới đi tầm 4 ngày mà giờ trông bê bết thế, từ xa có thể ngửi thấy mùi rượu.
“Đi đi đi, mặc kệ bả, chúng ta thu xếp mai lên đường” Nhìn Bảo Y như thế Thiên Lâm bực tức đốc thúc Tuyết Mai và Bỉ Bỉ Đông đi vào lại nhà.
…..
Hôm sau.
Trên xe ngựa, Bảo Y đỏ mặt nhìn Thiên Lâm 3 người, nói khẽ “Thôi mà, đừng vậy nữa mà, ta sai rồi… tại, tại thôn sản xuất rượu ngon quá nên, nên ta không kiềm chế được”
“Bỏ qua chuyện đó đi bây giờ ta muốn hỏi chúng ta đi đâu” Thiên Lâm nhìn Bảo Y thật lâu rồi mở miệng.
“Ngươi, ngươi chịu nói chuyện với ta rồi, tốt quá, tốt quá… Uhm với vị trí hiện tại thì chúng ta sẽ Nặc Đinh Thành, theo ta nghĩ chúng ta cần ít nhất 2 ngày để tới nơi” Bảo Y trông thấy Thiên Lâm nói chuyện với mình liền phấn khởi.
Thiên Lâm cũng nể phục tâm tính đơn thuần của cô nàng này, nghe 2 ngày mới tới cậu liền bắt đầu tu luyện hồn lực.
“Nè nè, các ngươi có tính toán gì cho hồn hoàn thứ nhất của mình không… Thiên Lâm, Thiên Lâm ngươi thấy loại hồn thú nào sẽ thích hợp ngươi” Thấy không khí có chút cô tịch, Bảo Y liền chủ động bắt chuyện với Thiên Lâm.
Bị ngắt đứt việc tu luyện hồn lực nhưng Thiên Lâm cũng không khó chịu vì đơn giản cậu vẫn chưa nhập thần được thế là cậu cũng mở miệng theo.
“Hồn hoàn thì gặp được là duyên thôi, cũng không biết trong Liệp Hồn Sâm Lâm có loại hồn thú nào, võ hồn của ta có thế mạnh về tốc độ nên ta muốn hồn kỹ đầu tiên là về sức mạnh hay dạng đòn tấn công” Việc võ hồn mình có đặc điểm gì thì khi tới Vũ Hồn Điện sẽ bị điều tra nên việc giấu diếm nó cũng không có tác dụng nên cậu không có vấn đề gì thoải mái nói với Bảo Y.
“Tốc độ? Vậy sao ngươi không đi theo hướng mẫn công hệ chứ? Ngươi chọn hướng cường công hệ làm gì?” Nghe đặc điểm của võ hồn Thiên Lâm là tốc độ Bảo Y cũng bất ngờ nhưng rồi cô lại hỏi về quyết định của Thiên Lâm.
“Mẫn công, Cường công được định nghĩa ra sao?” Thiên Lâm cũng đặt lại câu hỏi cho Bảo Y.
“Đương nhiêu là mẫn công thì chuyên về tốc độ còn cường là sức mạnh, vậy cũng hỏi” Bảo Y vểnh mặt lên trần tự hào giải thích vì cuối cùng cô cũng thấy có cái Thiên Lâm không biết.
“Tch.tch vậy là định kiến của ngươi có vấn đề!” Thiên Lâm nhếch miệng vẫy vẫy ngón tay lắc đầu nhìn Bảo Y giống đồ ngốc.
“Định kiến của ta có vấn đề?” Bảo Y chỉ mình.
“Hừm..hừm tiểu đệ đệ vậy ngươi giải thích cho ta xem Mẫn Công là gì? Cường Công là gì?” Thấy ánh mắt như nhìn đồ ngốc từ Thiên Lâm, Bảo Y tức thở hổn hển yêu cầu cậu giải thích.
“Mẫn Công thì tất nhiên là phải vừa nhanh lại vừa mang tính công kích mới được, giống như ngươi chỉ nhanh thôi thì đi thi tốc độ đi là vừa, Mẫn Công là phải vừa nhanh vừa công, tấn công chớp loé làm đối thủ trở tay không kịp, theo ta đó mới được gọi là mẫn công”
P/s: tại sao tác lại giải thích về vấn đề này để câu chữ? Là thấy nguyên tác, tất cả mẫn công hệ hồn sư xuất hiện thấy giống như chơi ruồi ấy, chạy qua chạy lại nhích cái rồi lại chạy tiếp… cơ bản là họ quá chú trọng việc đề cao năng lực của Võ Hồn mình giống như họ muốn phát huy 100% đặc tính võ hồn của họ, nhưng mấy bạn thấy đó đòn tấn công như muỗi đánh mấy chục lần mới hiệu quả.
Nói phải có sách mắt phải có chứng: Vd, Chu Trúc Thanh( quá quen thuộc, right?)
Đệ nhất hồn kỹ: U Minh đột thứ: gia tăng tốc độ, tốc độ cực hạn( ok cái này châm chước đi, có chữ cực hạn thì nó cũng cực phẩm)
Đệ Nhị hồn kỹ: U Minh Bách trảo: cái tên nói sang mồm chứ thật chất là cào loạn lên không có gây tính xác thương hiệu quả- giống như ông nào nuôi mèo có cào ông cho 1 đống cùng lắm là rát chứ nói có sao? Cũng chả là gì.
Đã tốc độ cực hạn thì Trúc Thanh chỉ cần 1 trảo gây chí mạng là được, múa quá nhiều không cần thiết.
(Ông nào fan em trúc thanh đừng vội ném, tác cũng thích trúc thanh yên tâm, tác chỉ không thích cái cách em build hệ thống tấn công cho mình thôi, quá nhiều động tác không cần)
“Còn cường công thì càng đơn giản hơn khi ngươi chỉ cần tất cả hồn kỹ hồn kỹ điều là sức mạnh là được, khi ngươi đối diện Mẫn Công hệ hồn sư thì tất cả những gì ngươi cần làm là đợi họ tới gần rồi huỷ mặt đất là được” Thiên Lâm mỉm cười giải thích lên ý kiến của mình.
Trái lại người tự tin lúc ban đầu là Bảo Y bị sững sờ, ra ngồi ngốc ở một góc, vẽ vòng vòng trên đất tủi thân vì cô thấy ý nghĩ mình thật ngu ngốc.
Bỉ Bỉ Đông và Tuyết Mai nhìn 2 ngươi cũng mỉm cười theo, đối với việc chọn lựa hồn hoàn đầu tiên của đời mình Bỉ Bỉ Đông nghĩ giao cho Thiên Lâm, dù gì cô cũng đã nghe qua việc hắn phân tích võ hồn cho mình, cảm thấy hắn rất am hiểu, trái lại cô cũng không biết gì nên buông tay…. Có một việc mà cô nghe được từ Bảo Y, đối với Hồn Sư! Hồn hoàn đầu tiên quan trọng như mạng của họ vậy nó quyết định rất lớn tới tương lai của Hồn Sư, nên nàng nghĩ “Để Thiên Lâm chọn mình hồn hoàn đầu tiên đồng nghĩa với gián tiếp đưa cuộc đời! và tương lai! của mình giao cho hắn.
…..
2 ngày sau, Nặc Đinh Thành, Vũ Hồn phân điện
Đám người Thiên Lâm tới nơi và đang đứng trước cổng Vũ Hồn Điện này.
Thiên Lâm liếc nhìn xung quanh, nhích lại gần Tuyết Mai và nói nhỏ “Mẹ, ngươi đi xung quanh mướn 1 cái phòng gần Nặc Đinh học viện trước đi rồi tối chúng ta gặp mặt”.
Tuy Tuyết Mai không hiểu tại sao Thiên Lâm lại yêu cầu cô làm vậy, nhưng nghĩ với trí thông minh của Thiên Lâm thì cô nghĩ hẳn có nguyên nhân nào đó, cô nghe theo là được.
“Tuyết Mai tỷ đi đâu vậy” Thấy Tuyết Mai tách khỏi hàng Bảo Y liền hiếu kỳ hỏi.
“Mẹ bảo muốn tối nay nấu ăn, nên đi mua chút đồ ấy mà” Thiên Lâm cũng tuỳ ý trả lời.
Bảo Y gật gù, đi tới trước cổng, 2 lính canh mặc giáp sắt ngăn họ lại.
“Người từ đâu tới, nơi đây không phận sự miễn vào” Một trong hai tên liền lên tiếng.
“Ta là Bảo Y, người của Võ Hồn Điện, nay từ nhiệm vụ trở về… Đây là 2 thiên tài sẽ gia nhập Vũ Hồn Điện chúng ta” Bảo Y xuất ra huy hiệu của mình để chứng minh, ngay lập tức 2 trên lính canh thu hồi giáo chặn đường, cung kính mời họ đi qua.
Thiên Lâm nhìn Bỉ Bỉ Đông nhẹ gật đầu liền tiến vào Vũ Hồn Điện bên trong, sau khi tiến vào phát hiện Nặc Đinh Thành Vũ Hồn Điện cùng hơn ba mươi năm sau Vũ Hồn Điện không có gì khác biệt.
….
Lúc này tại Lam Điện Bá Vương tông
“Ngươi có thể giải thích cho ta lần tại sao ngươi dẫn hắn về tông môn” tiếng của một người đàn ông từ trên cao nhìn xuống Di sư phụ, lúc này ông đang run lẩy bẫy.
“Ta, ta… Ta đã từng yêu nhau chưa?
Sao mọi chuyện như vậy?
Sao mọi điều cố gắng cũng không mang em về lại như xưa?
Ta đã từng yêu nhau chưa?
Trong một chiều bão giông
Em vội vàng quay gót chân đi để anh với nỗi cô đơn”
(Không mang tính chất quảng cáo, nhưng nghe đi hay vl- Ta đã từng yêu nhau chưa)
“Đủ rồi, lần thứ 3 rồi, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, ta hỏi lần nữa… ngươi và tên tiểu tử ấy có quan hệ gì với nhau” Tiếng người đàn ông giận dữ truyền ra.
“Ta thật sự biết hắn nhưng, nhưng hiểu sao mỗi lần lại hát bài này, Ta đã từng…” “Oành” tiếng sấm sét ngồi từ bục trên cao xuống kết thúc tiếng ca của Di sư phụ đồng thời kết thúc mạng ông luôn.
“Tra! tra cho ta kẻ đó, tra bằng được cho ta, ta muốn biết ai là người tới Lam Điện Bá Vương tông làm loạn” Ngọc Nguyên Chấn muốn tức nổ não chửi lên, hãy mới ra ngoài 1 chuyến vậy mà bao nhiêu chuyện xảy tới.
Con hắn Ngọc Tiểu Cương thức tỉnh phế võ hồn, dựa vào quyền lực hắn có thể đảm bảo Ngọc Tiểu Cương không bị trục xuất.
Thiên tài Ngọc Thiên Thần bị đả kích quá trọng thương? Đây là cái quỷ gì? Bị chửi tới đả kích? Đây là chó má thiên tài! Nghe nói đây là con của Tam trưởng lão? Hừm… đáng đời ngươi, cha tâm niệm bất chính còn thì quá rác rưởi.
Nhưng cái điều cái điều làm hắn nổi khùng là cả 1 cái đại sảnh, mấy trăm người điều không 1 cái biết phát hoạ lại khuôn mặt của kẻ gây rối.
Cong cong vẹo vẹo, mặt mũi thì nhìn không ra người, hửm… tên nào phát hoạ cái người que thế này?
“Lệnh toàn bộ tông môn đi học ngay một lớp Phác Họa, nhìn nhìn nhìn, cả mấy trăm người già trẻ lớn bé không một phác thảo được khuôn mặt của kẻ gây rối, bọn ngươi là lũ NGU!” Ngọc Nguyên Chấn tức muốn sôi máu, nếu để cho người ngoài biết được đại lục đệ nhất thú võ hồn nơi sản xuất mà một đám vẽ như như thế này thì có đi làm trò cười thiên hạ.