Chương 10: Bóng Đen Đáng Sợ!

“Khoan đã, ta muốn khiêu chiến ngươi” Ngọc Thiên Thần quát lên.

“Ta không có bất kì lý do gì để tiếp nhận điều đó cả” Thiên Lâm nghiêng đầu liếc nhìn Ngọc Thiên Thần.

“Lý do? Ta nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi cướp đi vạn chúng chú mục, vốn hôm nay mọi vinh quang điều sẽ thuộc về Ta! Về ta một người Ngọc Thiên Thần, không phải tên phế vật và càng không phải ngươi…. Dựa vào, dựa vào cái gì một tên chi thứ, một tên vô danh như ngươi lại có thể vượt qua ta! Ta không phục, ta muốn khiêu chiến ngươi, cướp lại những gì thuộc về tất cả!” Ngọc Thiên Thần giận dữ quát, trọng câu từ càng có giận chó đánh mèo ý tứ, hắn lúc này triệt để mất lý trí không quan tới việc hiện vẫn là Thiếu Tông Chủ Ngọc Tiểu Cương ra chỉ trích.

“Chỉ như vậy?”

“Chỉ~chỉ như vậy…. Ý gì?”

“Không rõ ràng sao? Mục đích ngươi khiêu chiến ta là để chứng minh ngươi được hưởng cái thứ hào quang mênh danh “Thiên Tài Chú Mục” mà ta hưởng nên thuộc về ngươi?” Thiên Lâm cũng kỳ quái hỏi, thế giới nào cũng vậy sao? Ngươi giỏi hơn họ, họ tự nhiên ghét ngươi, ngươi dở hơn họ, họ cũng tự nhiên ghét ngươi… Nói chung làm méo gì cũng bị ghét.

“Ngươi…. não có vấn đề? ngươi thấy tông xét duyệt cường độ võ hồn cũng không phải để trưng, tuy ta là ngoại nhân không sai, nhưng ngươi có đọc cái bảng màu vàng ngoài kia không” Thiên Lâm luôn chán ghét cái thể loại mình không bằng người rồi bắt đầu giở trò này, nên hắn cũng bắt đầu không còn giữ được khuôn mặt bình tĩnh nữa.

“Ngọc gia các ngươi chia cường độ võ hồn làm cửu phẩm, ngươi chỉ có lục phẩm, chúc mừng ngươi đã có 1 vé thành trưởng lão tương lai…. nhưng ngươi quên 1 điều là ngươi chỉ có lục phẩm! Chứ không phải cửu phẩm! Đừng làm như mình là đại thiên tài không bằng!”

“Ta~ta” Bị Thiên Lâm nói cho á khẩu nhất thời Ngọc Thiên Thần không phản bác được, đúng a! Ta chỉ có Lục Phẩm tư chất! Ta kiêu ngạo vì cái gì?

“Ngươi từ lúc thấy mình thức tỉnh võ hồn trở thành cường đạo cao nhất trong hôm nay, vượt qua cả Thiếu Tông Chủ…. Có phải hay không cảm thấy mình là thượng thiên sủng nhi? Là nhân vật chính của thế giới này rồi?”

Thiên Lâm tiếp tục đặt những câu hỏi như những phát súng nã vào đầu Ngọc Thiên Thần khiến cho như hắn như dần dần thoát khỏi ảo tưởng của mình. Không

“Ngươi có phải hay không cảm thấy mình hôm nay nên trở thành toàn bộ hiện trường trung tâm, vạn chúng chú mục?”

“Ngươi có phải hay không cảm thấy, tương lai mình tất nhiên sẽ trở thành Phong Hào Đấu La, thậm chí là ngươi bây giờ có phải hay không cảm thấy mình chính là tông chủ tương lai rồi?”

Thiên Lâm liên tục đặt câu hỏi liên tiếp mấy vấn đề khiến cho nghe được Ngọc Thiên Thần sắc mặt liên tục cuồng biến.

“Ngươi, ngươi nói bậy ta không muốn thành tông chủ?” Ngọc Thiên Thần sau khi bị đặt nhiều câu hỏi như vậy tâm tình đã hoàn toàn loại.

“Haha, không muốn thành tông chủ? Này, ngươi lừa trẻ con ah? Việc ngươi vừa sỉ nhục con của tông chủ trước mặt mọi người chức tỏ ngươi và hắn có xích mích rất lớn… tuy ta không biết các ngươi có ân oán gì, nhưng ngươi thậm chí còn không cho mặt mũi công khai trào phúng hắn, không thèm để ý tới việc hắn là con của tông chủ! Tch, tch vấn đề này tuy cũng rất thú vị nhưng ta không muốn đào sâu vào…. người tông chủ này phải như thế nào? Rất vô dụng? Nhu nhược? Yếu kém? Để cho ngay cả một hậu bối ngươi đây cũng nể gì con của hắn” Thiên Lâm mặc kệ ngươi nhận hay không, cho hắn chụp mũ trước, vì làm thế sau hôm nay 1 phần về chuyện hắn thức tỉnh võ hồn sẽ thành “Con của tam trưởng lão bất bình với tông chủ hiện tại, có ý đồ lật đổ tông chủ hiện tại..v.v” để giảm tất cả chú mục điều về hắn.

“Thiên Thần!!!” Cả đại đại điều nghe được những lời Thiên Lâm vừa nói, người chủ trì buổi lễ thậm chí quát tên hắn.

“Có đúng như vậy không?” Người chủ trì nói.

“Cái~cái gì đúng?” Lúc này Ngọc Thiên Thần đã bị mấy cái tội danh Thiên Lâm chụp cho, sợ tới run cả người.

“Hắn nói có đúng vậy không? Ngươi một hậu bối dám bất kính với tông chủ?”

“Nói dối!! Hắn vu oan ta!!”

“Không cần hoảng, mọi người ở đây điều chứng kiến ngươi nhìn vị nhìn Thiếu Tông Chủ không vừa mắt, tin tưởng ở đây mọi người điều là nhân vật biết suy nghĩ có thể minh bạch những gì ta nói….. Mà bỏ đi, ngươi muốn thành tông chủ hay không, không liên quan đến ta, ta chỉ là một ngoại nhân chuyện tốt này cũng không tới trên đầu ta” Thiên Lâm thấy mọi chuyện bắt đầu đi theo hướng mình muốn liền nhất quyết cắn chặt tiểu tử này không bỏ.

“Ngươi cảm thấy mình lục phẩm rất ghê gớm tới mức coi thường những người còn lại sao?”

“Không, ngươi không phải, ngươi vừa không tính là thiên tài, cũng không phải thế giới nhân vật chính, thế giới cũng sẽ không xoay quanh ngươi, để ta phân tích cho ngươi hiểu, Ngọc gia các ngươi chia làm 9 phẩm chất cường độ, mỗi 3 cường độ có 1 tính là 1 cấp bậc… 1, 2, 3 là sơ cấp… 4, 5, 6! là trung cấp và 7, 8, 9 là cao cấp, vựa qua mức đó là siêu cấp” Thiên Lâm khi nói nhấn mạnh lục phẩm là trung cấp rất mạnh khi nhìn về phía Ngọc Thiên Thần, nhưng khi nó về siêu cấp thì cậu chỉ tay về phía quả cầu thuỷ tinh đo đạc bị nứt cùng đồng thời dùng ngón cái chỉ mình.

Điều này làm thế giới của Ngọc Thiên Thần bị vỡ nát, tâm cảnh bị nứt vỡ, nếu giờ có thể đo đạt được cường độ thiên phú của hắn có thể thấy được hắn bị tuột xuống còn Tứ Phẩm, và kinh mạch với chịu sự giảm xúc tột độ ấy làm cho Ngọc Thiên Thần phun máu rồi bất tỉnh.

“Thần nhi” Tiếng nói từ trong đám quần chúng xông quanh, chạy ra là 1 người phụ nữ tầm độ tuổi trung niên trang điểm có phần diêm dúa.

Vị phu nhân này cũng là người quen của Thiên Lâm, không ai khác là Anh Hương! Người đã đẩy mẹ cậu vào bóng tối nếu không có cậu cứu rỗi bà.

Nhìn thấy người này cộng thêm việc bà vừa gọi cái thằng vừa phun máu ra đại sảnh là Thần nhi, rồi còn hốt hoảng chạy ra thì có thể đoán con hàng này là con của con mụ này.

Nghĩ tới việc nhìn thấy người phụ nữ này khiến tâm hắn sinh ra 1 cỗ chán ghét không nói lên lời.

Anh Hương chạy ra kiểm tra Ngọc Thiên Thần, thấy hắn đã bất tỉnh còn đang rất thoi thóp, đỏ mắt nhìn về phía Thiên Lâm.

“Ngươi, ngươi ác lắm Thần nhi chỉ muốn khiêu chiến với ngươi thôi ngươi cần gì phải đả kích thần nhi như thế… ngươi đâu! mau bắt hắn lại, ta muốn tiểu tử này xuống cũng không được chết cũng không yên” Anh Hương nhìn phía Thiên Lâm mắt đầy tơ máu, kêu người bắt Thiên Lâm lại.

“Màn kịch hôm nay tới đây thôi, ta đã biết được thứ ta cần, vậy thì tạm biệt” Dứt lời Thiên Lâm liền võ hồn phụ thể, sau lưng mọc ra cánh của Phong Quang Bạch Long Dực nhưng phù hợp với kích cỡ cơ thể cậu bây giờ, rồi phóng lên bây về phía tầng trung không.

Người ở đại sảnh hoảng hốt, không ai kịp làm gia cả vì mặc dù hiện tại Thiên Lâm chưa có cái hồn hoàn hay hồn kỹ nào cậu vẫn vận dụng được 1 chút khả năng của Phong Quang Bạch Long Dực, tốc độ, Mach 1!(Max:Mach 23).

Người ở đại sảnh chỉ nghe được hai tiếng Bùm… Bùm là không thấy cái bóng của Thiên Lâm đâu.

Tiếng thứ nhất là do Thiên Lâm đạp mặt đất phóng lên trời, còn tiếng thứ 2 là do cậu xác định vị trí nhà mình rồi phóng đi.

…..

Trên Không Trung.

“ Topgaler, ổn cả chứ?”

“Hưmm~ đã xong” Tiếng Topgaler vang lên.

“Phù~ Ta nói ngươi, Topgaler, lần sau chúng ta cần kế hoạch! Kế hoạch!! Rõ chưa, thật là, chúng ta lần này coi là múa trên đao Quan Công…. Tim ta bây giờ vẫn còn đập mạnh đây”

“Con người!”

“Ta không sợ, nhưng chúng ta còn chưa phát dục đủ, bức đi còn chưa vững vàng, ngươi có biết xém tí là chúng ta bị bắt rồi không, nếu ta không nhanh trí cầm dê thế mạng thì sợ bây giờ còn kẹt ở đó” Thiên Lâm không phải làm mà không có mục đích, hắn vốn muốn tìm 1 người để đồng chia sẻ sự kiện hôm nay để mọi tầm ngắm cũng không chỉ vào 1 mình hắn, cho dù Ngọc Thiên Thần không khiêu chiến hắn, hắn vẫn kiếm thằng ất ơ nào đó thôi.

“Con người!”

Nhưng rất may Ngọc Thiên Thần có vẻ thuộc về phe đối lập với tông chủ hiện tại khiến cho nên mỗi câu của Thiên Lâm điều có dính dáng một chút, không phải hắn mà chắc có lẽ là cha của hắn.

“Con ngươi!!”

“Hả? Chuyện gì?”

“Nhanh rời xa ngọn núi kia, có một thực thể rất mạnh ở dưới đó, Gela”

“Cái gì! ngươi~ ngươi nói ngọn núi nào? chúng ta bay qua tới giờ đếm không hết máy dãy núi chứ đừng nói là ngọn núi” Thiên Lâm nhìn đông nhìn tây có chút đề phòng nói.

“Là ngọn núi khi ngươi leo lên cái kia đại điện, Gela”

“Nó có vẻ mạnh, nhưng chỉ… có vẻ mà thôi, nó có khí tức nhưng không phải vật sống càng không phải con người! Thật tò mò nó là gì, Gela”

“Cái gì? Ngươi nói có một sinh vật không xác định ở dưới chân ta cả nửa ngày trời?Tăng tốc, quá rợn người ta muốn rời khỏi đây” Thiên Lâm lúc này càng hốt hoảng.

Chết tiệt Lam Điện Bá Vương Tông! Nuôi mấy thứ kỳ dị.

“Không cần hoảng! Nó tuy ở bên dưới chúng ta từ đầu nhưng có vẻ nó không rời đi được, Gela”

“Phù~ nhưng mà chúng ta vẫn cần về nhà gấp, ta nghi ngờ bọn họ sẽ lần tới ta, Topgaler, dùng phong nguyên tố tán hồn lực ra đi, cách này sẽ đánh lừa được họ” Thiên Lâm vừa nói vừa suy nghĩ, là loại nào sinh vật để có chịu được sự thừa nhận của Topgaler, con bộc long mạnh nhất này? Càng nghĩ càng rùng mình Lam Điện Bá Vương Tông này có độc!

“Được, Gela” Topgaler làm theo lời Thiên Lâm nói từ đôi cánh tản ra những năng lực lục đại biểu cho phong nguyên tố đang không ngừng phân tán để xoá dấu vết hồn lực mà họ để lại.

Nhưng Thiên Lâm không biết, hắn nói 1 mà Topgaler làm tới 2, việc xóa sạch dấu vết nếu quá hoàn hảo thì sẽ càng bị nghi ngờ! Vì rất có thể đối phương sẽ càng điên cuồng tìm kiếm bọn họ hơn, nên nó lặng lẽ dùng một cái tiểu cuồng phong gom những mảnh còn sót lại của hồn lực Thiên Lâm phân tán dài về một phía khác.

Thiên Lâm vừa ra khỏi phạm vi của Lôi Đinh Sơn, thì phía dưới một cây đằng thứ trồi lên, hướng về phía Thiên Lâm bay mất một lát rồi chui lại lòng đất.

…..

Lam Điện Bá Vương tông, Điện thức tỉnh.

“Thần nhi, Thần nhi sao rồi” Anh Hương nhìn vị chữa trị hệ hồn sư trước mắt lo lắng hỏi.

“Nói thế nào nhỉ? Có 1 tin tốt! và 1 tin xấu! Ngươi muốn nghe cái nào trước” Vị này chữa trị hồn sư nhìn Anh Hương có chút khó nói.

“Mời~mời ngài nói tình hình của Thần nhi” Anh Hương hốt hoảng bà hoàn toàn không biết nên con cái nào.

“Vậy ta nói tin tốt đi, hắn không sao chỉ là bị suy yếu cơ thế mà thôi, không chừng 3 ngày sao là có thể tỉnh lại, nhớ bồi bổ cho hắn”

“Vậy~vậy còn tin xấu?”

“Hắn phế rồi!”

H~hả, hắn vừa nói gì? Là những gì lúc này trong đầu Anh Hương.

“Hắn bị sốc không nhẹ, nghe nói hôm nay hắn bị người đả kích tới phun máu, có lẽ đạo tâm vỡ rồi! Vốn thức tỉnh là Lục phẩm nhưng mà lúc nãy ta cho hắn kiểm tra, kinh mạch của hắn lại to hơn so với lượng hồn lực chảy trong người hắn… hắn bị đả kích tới rớt cường độ võ hồn, haizz~”

“Sao~sao có thể, vốn Thần nhi sẽ trở thành thiên tài! Là hạch tâm đệ tử! Bây~bây giờ, sao lại thế này” Nghe việc con mình bị rơi rụng, chân Anh Hương có chút mềm đứng không vững.

“Hừm, ta xem qua kinh mạch của Ngọc gia không biết bao người, Lục phẩm cường độ cũng không phải một mình con ngươi! Dựa theo dòng chảy của hồn lực trong người nó…. Uhmmm, ta e là đã rơi xuống thành Tứ phẩm cường độ! Nhưng vẫn cần đi kiểm tra lại lần nữa cho chắc” Vị chữa trị hồn sư này bắt mạch cho Ngọc Thiên Thần, rồi dùng hồn lực bao trùm cơ thể hắn để kiểm tra thêm lần nữa, thao tác nhiều là thế nhưng hắn 9 phần đoán được tình hình hiện của Ngọc Thiên Thần.

“Không~không nhất định là ngươi lừa ta, lừa ta ô ô ô, ta Thần nhi~ ta Thần nhi sao có thể như vậy…. Nói!!! Là ai sai ngươi đến lừa lọc ta” Anh Hương như lâm vào trạng thái điên cuồng, thậm chí muốn lao lên nắm cổ áo của vị này chữa trị hồn sư nhưng bị hắn vô hất ra.

“Hừm!!! Hồ đồ, ta còn chưa nói xong, tuy hắn bị rơi xuống tứ phẩm nhưng gốc của hắn còn đó là lục phẩm! Chỉ cần bổ sung lại lượng thiếu hụt thì hắn có thể trở lại huy hoàng, biết đâu còn có thể thăng tiến”

“Thần nhi có thể trở lại, Thần nhi có thể trở lại…. Cầu mong ngài nói cho ta biết cách cứu Thần nhi” Như một cọng rơm cứu mạng, Anh Hương bị hất ra té dưới đất nhanh chóng ôm đùi vị chữa trị hồn sư này.

“Thiên tài địa bảo a! Có điều phải cần nhiều một chút thì mới mong vớt hắn trở lại được” Vị chữa trị hệ hồn sư nói cho Hương Anh biết tình hình hiện tại của Ngọc Thiên Thần.

“Thiên tài địa bảo? Ý ngài nói là linh dược? Thứ này rất hiếm có, ta tới bây giờ chỉ nghe chứ chưa thấy bao giờ, làm sao bây giờ?” Hương Anh níu tay vị chữa trị hồn sư kia, gấp gắp hỏi cô áp sát ngực vào cánh tay vị hồn sư kia! Không biết nguyên do gì, mấy năm gần đây cô bị Ngọc Thiên Long thất sủng, lão gia không còn mặn mà với cô nữa, vì giữ lại Ngọc Thiên Long,

Ngọc Thiên Thần là chìa khoá để làm để làm điều đó, cô sẵn sàng làm tất cả vì Ngọc Thiên Thần.

Ngọc Thiên Thần hiện tại đứa con được sủng ái nhất, nhưng cũng không phải duy nhất, bây giờ Ngọc Thiên Thần bị như thế này thì việc cô dùng Ngọc Thiên Thần để níu giữ sự chú ý hay gần gũi Ngọc Thiên Long càng là điều xa vời.

Vị chữa trị hệ hồn sư kia, thấy đôi gò lấp ló của Anh Hương cũng nổi lên suy nghĩ đen tối nhưng hắn biết người trước mặt là ai nên rút tay lại.

Hắn quay mặt đi lấy tay che miệng:“Khụ, khụ, có 2 phương pháp… 1 là dùng thiên tài địa bảo để đền bù lại chỗ thiếu hụt nhưng cụ thể loại nào thì ta rành! Chúng ta Lam Điện Bá Vương Tông, võ hồn là Á Long! Vậy ngươi cũng có thể tìm tới Huyết Long Quả! Vốn được dùng để tăng cường độ phẩm chất tinh túy long loại hồn thú”

“2 là…. chúng ta cần 5 vị trở lên hồn vương hệ chữa trị hồn sư đồng thời cùng chữa trị, nhưng cũng không hẳn gọi là chữa trị vì chúng ta chỉ có thể thu nhỏ lại kinh mạch để phù hợp với dòng chảy hồn lực của hắn, có vậy thì hắn mới không đau đớn khi cảm thấy tu luyện nhưng hắn sẽ trở về với cường độ tứ phẩm của mình và tương lai tối đa chỉ đạt tới hồn vương” Vị chữa trị này cũng đưa ra 2 phương pháp.

“Hồn, hồn vương sao, sao có thể được thiên thú của Thần nhi vốn là lục phẩm cơ mà” Nghe tương lai của Ngọc Thiên Thần chỉ còn hồn vương, trong nháy mắt Anh Hương sụp đổ, cô ngã xuống đất.

Vị chữa trị hệ hồn sư thấy thế khẽ lắc đầu bước ra khỏi cửa, đi tới ngoài ông đột nhiên dừng bước… ánh mắt ông lúc này đột nhiên đổi thành màu đỏ, khoé miệng mỉm cười liếc nhìn Ngọc Thiên Thần đang nằm trên giường, ông đổi giọng và nói “Ah... mà còn 1 cách nữa, đó là dùng máu của 999 loài hồn thú và 999 vị hồn sư hoàn tan vào nhau cho hắn ngâm vào đó, hắn sẽ hấp thu nguồn hồn lực từ trong ao huyết đó và sẽ gia tăng được nguồn hồi lực hắn thiếu, Kakaka” Nói xong vị hồn sư kia bước đi, trước khi hắn còn cười đầy sự thích thú.

Còn 1 điều hắn không nói về việc trộn lẫn máu của nhiều loài như thế thì đúng là có thể bù đắp cho thiếu sót của Ngọc Thiên Thần nhưng hắn có còn là người không? Câu trả lời là KHÔNG! Tâm trí hắn sẽ bị chia phối bởi sát lục, ham muốn tàn sát của hắn sẽ mạnh hơn bao giờ hết.

Đi tới khúc rẽ thì vị hồn sư là ngã xuống và chết! Từ cơ thể hắn xuất hiện 1 bóng đen với chỉ đôi mắt đỏ và đôi miệng máu trên đó, cười nhìn về phía căn phòng của Ngọc Thiên Thần và lặn xuống đất biến mất.