Thiên Bảo và Trần Hiểu hai người nhìn nhau vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Kết hôn!
Lâm Chính vẻ mặt sầu khổ nói:
- Những tên trưởng lão của Lâm gia có ý đồ muốn chiếm ngôi vị gia chủ của ta nên bọn hắn đã bàn tính với nhau là sẽ gã Tố Nguyệt, mượn thế lực của bọn Dương gia để ép ta quy phục. Nhưng vì do ta chỉ có mỗi đứa con gái này thôi, Tố Nguyệt từ nhỏ không có thiên phú tu luyện nên ta mới để xảy ra cơ sự này.
Tố Nguyệt vội ôm chầm lấy cha nàng nức nở đáp:
- Hức hức. Con tuyệt đối không gã vào nhà họ Dương đâu, bọn họ đều là bọn người vô liêm sỉ. Vã lại tên Dương Thái đó là một tên ăn chơi trác tán, hắn không có tư cách. Có lấy con sẽ lấy Thiên Bảo ca ca a.
Lâm Chính cười mà cũng như không cười là vì hắn biết tên Thiên Bảo này rất cường đại, tu vi thâm sâu khó lường nếu hắn thật lòng yêu quý Nguyệt Nhi thì không sao, còn mà lỡ như hắn là một tên vô sỉ, phong lưu thì thiệt cho Tố Nguyệt quá. Nhưng hắn chỉ nghỉ trong đầu không dám nói ra vì sợ Thiên Bảo nổi nóng. Lúc này, Thiên Bảo vẻ mặt nữa đùa nữa thật nói: - Vậy ngươi muốn lấy ta a.
Tố Nguyệt quay qua le lưỡi nói:
- Thiên Bảo ca ca, ngươi hứa phải giúp phụ thân ta xong đến lúc đó…
Mặt nàng nói đến đây liền đỏ bỏ lỡ câu nói, nhưng hắn rất thông minh phán đoán được rằng nàng sẽ dùng thân báo đáp, nhưng vì sợ nàng giận nên không nói luôn. Lâm Chính nhìn qua hắn vẻ mặt năn nỉ định nói ra, hắn liền phất tay quăng cho Lâm Chính một Truyền Âm phù đặc biệt rồi nói: - Ta không có ý giúp ngươi, ta chỉ giúp Tố Nguyệt thôi đừng hiểu lầm.
Lâm Chính vui mừng như điên như dại, khi nghe hắn nói như vậy liền đáp:
- Đa tạ ngươi đã giúp đỡ. Cũng muộn rồi bọn ta xin về.
Hắn định dẫn Tố Nguyệt đi thì bị Thiên Bảo ngăn cản:
- Ngươi nói bọn ta a.
Lâm Chính vẻ mặt tái sắc nhìn hắn bước lại gần Tố Nguyệt. Hắn từ từ mở một khe nhỏ không gian lấy ra một chiếc dây chuyền đeo vào Tố Nguyệt nói:
- Cứ xem đây là bùa hộ mệnh ta tặng cho ngươi a.
Lúc này, Lâm Chính mới bình thản lại gần Thiên Bảo nói:
- Ta thật xin lỗi vì đã nghi ngờ ngươi a.
Tố Nguyệt vui mừng rối rít nhưng cũng theo phụ thân nàng ra về. Nãy giờ Trần Hiểu ngồi đó giờ mới lên tiếng:
- Xem ra Tu Chân giới phức tạp a.
Thiên Bảo cười nói:
- Một đại gia tộc lớn mà lại có người như ngươi không thể tu luyện a.
Vẻ mặt của Trần Hiểu cười khổ nói:
- Ta vốn là con trai lớn nhị trưởng lão chấp sự Trần Tuấn. Ta vừa bị trục xuất ra khỏi nội tộc vì không thể tu luyện, nhưng còn em trai ta thì được hết lòng bồi dưỡng tu luyện vì nó có thiên linh căn 10 tuổi đã là luyện khí sơ kì, ta thì bị đưa ra ngoại tộc làm kinh tế. Thế sự vô thường a.
Thiên Bảo nghe hắn nói như vậy liền an ủi:
- Ta khuyên ngươi đừng nên bước vào Tu Chân giới. Đó là một nơi sinh mạng con người đều rất mong manh, sơ hở một tí thì chết ngay.
Trần Hiểu gật đầu nói:
- Ta cũng từng nghe gia gia nói như vậy. Gia gia của ta là một đại tu sĩ Nguyên Anh Hậu kì, hơn 3 năm trước đã dùng truyền tống trận đi đến Tu chân giới rồi. Vì mất đi ông mà ta đã bị gia chủ và đại trưởng lão đuổi đi.
Thiên Bảo nghe nói đến Truyền Tống trận liền hỏi:
- Truyền Tống trận đó đang ở đâu.
Tên Trần Hiểu lắc đầu không biết. Thiên Bảo cũng không buồn, đối với một tên như Trần Hiểu đã biết đến như vậy là nhiều rồi. Thiên Bảo hỏi tiếp:
- Vậy giờ ngoài gia gia ngươi là Nguyên Anh kì ra còn ai khác nữa không?
Trần Hiểu liền nói:
- Còn gia chủ, đại trưởng lão và cha ta.
Hắn không ngạc nhiên vì nếu muốn gia tộc mạnh thì phải có một hoặc vài tu sĩ mạnh mẽ tọa trấn. Biết được nhiêu đó đã đủ rồi, hắn vội đuổi tên Trần Hiểu đi vì mai còn phải lên lớp nữa a. Sau khi, Trần Hiểu đi hắn liền lên giường đánh một giấc ngon lành đến gần sáng, thì hắn cảm nhận có vài người đứng trước nhà hắn gồm một nam tử bằng tuổi hắn, một lão già, và ba tên vệ sĩ mặt đồ đen. Đoán chừng đám người này là của Dương gia phái đến, nhanh như vậy mà đã biết nhà hắn rồi. Hắn đánh răng rữa mặt xong, mở cửa bước ra bắn một tia sáng nhỏ vào không trung trận pháp mở ra một lối đi ngay cổng. Vừa thấy hắn, tên thanh niên hét lên: - Ngươi là Thiên Bảo, người đã đánh chết tộc nhân của Dương gia ta, các vị lên bắt hắn về Dương gia.
Theo lời những tên vệ sĩ áo đen phóng lên, Thiên Bảo hắn tiện chân đập cho ba tên đó đến nằm la liệt, vẻ mặt tiêu sái nói:
- Kim Đan kì trong mắt ta chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Haha.
Câu nói của hắn đè nặng lên tên thanh niên, lão già đứng bên đó nhẹ nhàng nói:
- Vị bằng hữu có gì từ từ nói. Bọn ta lại đây chỉ là muốn mời ngươi qua Dương gia tham quan một chuyến a.
Hắn rất ghét ai đến phá giấc ngủ của hắn đặc biệt là sáng sớm, hắn dùng uy áp khiến cho lão già và tên thanh niên ấy quỳ xuống nhẹ giọng nói:
- Các ngươi mới sớm đến nhà ta, ra tay đánh ta mà còn dám nói là mời ta qua Dương gia a. Đúng là chán sống.
Nói xong tay hắn liền bóc ra một ngọn lửa nhỏ. Lão giả sợ xanh mặt vội nói:
- Đừng giết bọn ta. Bọn ta cũng vì tên gia chủ mà đến để kiểm tra sức mạnh của ngươi thôi.
Ngọn lửa trên tay hắn tắt hẳn, thu hồi uy áp, tên thanh niên đã bất tỉnh còn lão giả từ từ đứng dậy, mặt không chút khí sắc. Thiên Bảo hắn mảy may nói:
- Tên gia chủ này có lẽ ngại sống lâu nên mới sai người đến làm phiền ta buổi sớm a. Được rồi chúng ta đi.
Lão già giọng run run nói:
- Ngươi biết chổ à.
Thiên Bảo hắn vui vẻ đáp:
- Đương nhiên.
Nói xong hắn tiến lại tên yếu nhất Trúc cơ hậu kì đang nằm, đặt tay lên trán liền hô:
- Sưu Hồn Đại pháp.
Mặt tên đó vặn vẹo rồi khô queo quắt lại, cùng lúc đó những thông tin của Dương gia hiện ra trong đầu hắn. Quay người về phía lão già thì thi thể của tên đó bị một ngọn lửa đen thiêu trụi hoàn toàn biến mất không để lại một vết tích gì. Hắn vui vẻ nói: - Dùng khống vật thuật hai tên kia rồi đứng gần ta.
Bọn họ vội làm theo. Trong chớp mắt đã đứng trước cổng của Dương gia. Một tòa thành lớn ước chừng gấp 20 lần căn biệt thự của hắn. Lão giả liền nói:
- Thái nhi ngươi đưa Thiên công tử tham quan, ta vào trong báo cáo.
Tên Dương Thái này liền nói:
- Vâng thưa sư phụ.
Tên Dương Thái này là tên đã cầu hôn với Tố Nguyệt. Đúng là tướng mạo khá, tu vi cao, địa vị tốt nhưng mỗi bản tính đa nghi và ăn chơi của hắn là đánh chết không bỏ. Dương Thái đưa hắn đi tham quan, đang đứng bên hồ sen thì Truyền Âm phát ra giọng của một nam trung niên: - Yến tiệc đã chuẩn bị mời Dương công tử đến Nghị Sự điện của Dương gia.
Dương Thái liền dẫn hắn đến Nghị Sự điện. Bên trong chủ tọa là gia chủ, ngồi cạnh là phụ thân hắn, còn tám tên còn lại là trưởng lão. Đúng như những gì hắn nghe truyền âm phù là Yến Tiệc, ngoài các món ăn được bày ra ước chừng hơn 10 món. Nhưng có điểm lạ là tại sao hắn có cảm giác đây giống như buổi coi mắt nhà gái hơn là yến tiệc bình thường suy nghỉ vẫn vơ một hồi, thì tên gia chủ mới bảo: - Mời Thiên Bảo tiên sinh ngồi.
Hắn liền tùy tiện ngồi vào bàn kèm với vẻ khó hiểu nói:
- Ta giết người nhà ngươi mà ngươi không truy sát ta, còn đãi yến tiệc mời ta. Đúng là không hợp lý a.
Tên gia chủ ngồi đó miệng bậc cười ha hả đáp:
- Tiên sinh quá lời rồi, Dương mổ mời ngươi đến đây là để chào hỏi và cùng ngài nói một số việc a. Còn việc ngài giết vài tên đó cũng chả đáng gì mà phải truy cứu.
Nghe nói đến đây Thiên Bảo thầm khen tên gia chủ, tâm tính không tồi là vì thường thì các gia tộc lớn ở Tu Chân giới nếu ai đụng đến tộc nhân của bọn hắn liền bị truy sát. Hắn liền nói với tên gia chủ: - Ta còn phải đến trường nên có việc gì cứ nói nhanh.
Những tên trưởng lão chưng ra bộ mặt muốn ăn tươi nuốt sống hắn vì đã dám nói như vậy trước mặt gia chủ và phụ thân ngài, lúc này tên phụ thân của gia chủ mới nói: - Ta là Dương Tôn, hôm nay bọn ta mời ngươi đến là để nói về hôn sự…
Hắn liền phất tay nói:
- Đúng chủ đề, nhanh cho ta lời giải thích về hôn sự của Tố Nguyệt.
Gia chủ ngồi đó cười nói:
- Hình như ngươi đã hiểu lầm gì a.
Thiên Bảo mặt biến sắc nói:
- Ta đến là vì chuyện này còn hôn sự của ai thì ta chẳng liên quan a.
Tên Dương Tôn cười to nói:
- Liên quan, liên quan đến ngươi a. Bọn ta mời ngươi đến nói về hôn sự của ngươi với cháu gái ta a. Haha.