Chương 7: Ân Oán Hai Nhà Lâm Dương.

Hắn đỡ Tố Nguyệt vào trong xe rồi ra hiệu cho Trần Hiểu và Thiên Vũ vào trong, thấy hai người bọn hắn còn đang ngơ ngác nên Thiên Bảo tiện tay búng hai đạo Thanh Tâm chú vào. Lúc này, hai người bọn hắn mới từ từ bước vào trong xe. Đợi mọi người vào trong xe xong, hắn nhẹ nhàng nói với Tố Nguyệt: - Ngươi tối nay có bận không, hay cả bọn các ngươi cùng đến nhà ta a.

Trần Hiểu thì tính hắn sau cũng được, cộng thêm với sự hiếu kì với Thiên Bảo nên hắn cũng gật đầu. Thiên Vũ thì có việc bận ở nhà không đến được nên từ chối. Sau một hồi lưỡng lự Tố Nguyệt mới nói nhỏ với hắn: - Được. Đúng 7 giờ ta và phụ thân sẽ đến nhà ngươi và giải thích một chút cho ngươi biết vì ngươi là người đã bảo vệ ta a.

Thiên Bảo mặt cười khổ, cái gì mà bảo vệ hay không, cái gì là bạn thân chứ. Từ lúc sáng ngươi bắt chuyện với ta, thì ta đã xem ngươi là bạn thân rồi. Những lời này hắn chỉ nghỉ trong đầu không dám nói ra, đường đường một Đại Chân Tiên đã giết hàng tỉ tỉ tỉ sinh linh không chút do dự mà lại không dám nói chuyện thẳng với một nữ nhân. Hắn đưa tay gãi đầu và nói: - Địa chỉ abc.11.

Sau khi chia tay ba người đó hắn lập tức phóng về nhà. Lúc này đã tầm 6 giờ, hắn mau chóng dọn dẹp, dù gì đây là lần nhạc phụ tương lai đến cũng phải làm ăn cẩn trọng một tí. Hắn vội chay ra cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ ăn bánh ngọt và nước uống. Chuẩn bị chu đáo ổn thỏa hắn vươn vai bước lại ngồi ngay cái ghế chủ nhà, tiện tay bật tivi lên ngồi xem phim. Tầm khoảng 7 giờ 15 phút, hắn cảm nhận trận pháp của hắn có ai đó đang công kích. Thiên Bảo lười biến bước ra nên đã búng một tia sáng màu vàng kèm theo Truyền Âm thuật, tia sáng chạm vừa vào trận pháp liền mở ra một cái lối đi, kèm theo âm thanh: - Chào mừng đến với nhà của ta. Các ngươi vào đi.

Tố Nguyệt nhìn phụ thân của nàng mồ hôi ước đẩm và Trần Hiểu nói:

- Chúng ta vào thôi.

Nam trung niên và Trần Hiểu gật đầu không nói gì. Cả hai bước vào trong cửa của trận pháp liền đống lại. Lúc này, cả ba bước vào thì Thiên Bảo vội đứng dậy nói vui vẻ: - Các ngươi đến rồi, nào mời ngồi. Các ngươi cứ tự nhiên a.

Hắn nhìn qua nam trung niên giọng nhẹ nói:

- Tố Nguyệt đây là phụ thân nàng a.

Tố Nguyệt không nói gì chỉ gật đầu. Hắn liền vui mừng vừa nói vừa lấy tay phải đặt lên ngực trái tỏ lòng thành với phụ thân của Tố Nguyệt để sau này việc hẹn hò của hai người mới thuận lợi chứ, những thứ này hắn đã học rất nhiều từ tiểu thuyết đến phim truyện: - Chào bá phụ. Ta tên là Thiên Bảo.

Phụ thân của Tố Nguyệt cũng chào lại với hắn kèm theo lời giới thiệu:

- Ta là Lâm Chiến. Theo ta đánh giá ngươi nảy đến giờ có một chuyện muốn hỏi mà không tiện để hỏi.

Thiên Bảo vui vẻ cười nói:

- Có chuyện gì cứ nói đi. Ta mời các ngươi đến đây là để giải thích vụ việc mà Lâm Tố Nguyệt và Dương Yên Nhi cải nhau.

Lâm Chiến giờ mới nói:

- Ta thấy ngươi tuổi tác còn trẻ mà đã đạt được Trúc Cơ kỳ đỉnh phong sắp bước lên Kim Đan kỳ quả là thiên phú ngất trời, nhưng ta không hiểu cái trận pháp ngoài kia ta đánh không thủng. Phải chăng ngươi có sư phụ là người cao cao đỉnh phong chăng.

Nghe những lời Lâm Chiến nói, Thiên Bảo cười to:

- Ta chẳng có sư phụ nào cả, những thứ ngoài kia là do ta tùy tiện quăng ra để ngăn trộm thôi. Nhưng đối với một tên Nguyên Anh Hậu kỳ đỉnh phong cũng chả xuyên thủng huống chi là một tên Kim Đan như ngươi a. Haha.

Lúc này, tên Trần Hiểu không nhịn được la lên với vẻ ngưỡng mộ Thiên Bảo nói:

- Thiên Bảo ngươi là Tu Chân giả.

Hắn gật đầu nhẹ, liền đó Lâm Chiến hét to nói:

- Ngươi là tên Trúc Cơ kì mà dám ăn nói với ta như vậy sao.

Thấy hắn không tin nên Thiên Bảo nói tiếp:

- Ai nói ta là Trúc Cơ kỳ. Ngươi thử nhìn lại xem.

Lâm Chiến dùng thần thức xác định lại một lần nữa vẻ mặt hoảng hốt nói:

- Kim Đan kỳ đỉnh phong.

Thấy vẻ mặt Lâm Chiến hoảng sợ đến xém ngất, hắn vội búng vài đạo Thanh Tâm chú ra. Ngồi cạnh đấy Tố Nguyệt không nhịn nổi nữa nói:

- Phụ thân của ta dù gì cũng là tộc trưởng người mạnh thứ nhất gia tộc ta, tại sao ngươi lại dọa người đến xém ngất.

Hắn nhún vai một tí làm như không liên quan đến hắn nói:

- Ta có làm gì hắn a. Tại ta mạnh hơn hắn gắp nhiều lần.

Lâm Chiến lúc này vội vả quỳ xuống với vẻ mặt nức nở trước mặt Thiên Bảo nói:

- Tiền bối hãy giúp gia tộc ta hãy giúp Nguyệt nhi của ta. Hức hức.

Tố Nguyệt vội quỳ xuống kế bên hắn. Thiên Bảo rất ghét ai van xin hắn, vả lại rất ghét ai gọi hắn là tiền bối, hắn hừ lạnh nói:

- Ta tên là Thiên Bảo, ngươi còn gọi ta tiền bối nữa ta sẽ không giúp ngươi a.

Nghe được những lời này của Thiên Bảo, tên Lâm Chính vui mừng như điên một lúc sau hắn liền thở dài nói:

- Hời. Chuyện kể ra dài dòng lắm. Ta sẽ kể từ lúc xuất hiện Tu Chân giả và ân oán của hai nhà Dương gia và Lâm gia.

Thiên Bảo gật đầu mà không đáp. Thấy thế Lâm Chính một mạch kể lại cho hắn nghe:

- Hơn năm ngàn năm trước Trái Đất này vốn không hề có Tu Chân giả gì cả, tất cả đều là người thường sinh sống. Nhưng vào một hôm, Nhật Nguyệt tinh hoa biến động lớn xẩy ra hiện tượng Nhật Thực toàn phần. Thì đột nhiên trên hư không xuất hiện một vật khổng lồ che lấp tất cả ánh sáng. Đứng trên vật khổng lồ đó là một vị Tiên gia tài phép kinh người và cái vật khổng lồ kia chính là một mảnh đất giàu linh khí tài nguyên… Thiên Bảo nghe thấy mảnh đất giàu tài nguyên liền cắt ngang nói:

- Không lẽ là một mảnh vị diện.

Lâm Chính ngạc nhiên nói:

- Vị diện. Không lẽ là Linh Giới.

Thiên Bảo phất tay nói:

- Ta không rõ. Ngươi kể tiếp đi.

Lâm Chính liền kể tiếp:

- Sau khi đặt mảnh đất đó ra ngoài đại dương xa, Đại Tiên gia còn tiện tay đem ra năm mảnh đất nhỏ khác có tên là Linh mạch đặt ở khắp nơi trên Trái Đất để điều hòa và ổn định Linh khí. Sau khi hoàn tất, hắn rời đi đến chổ Linh mạch có Linh khí nồng đậm nhất, nồng đậm hơn cả mảnh đất đó. Bọn hắn lập nên một đại môn phái tồn tại đến ngày nay để duy trì trật tự cho Trái Đất. Môn phái đó tên là Hỗn Thế Thánh Cung, ngoài ra còn bốn môn phái khác ở những chổ khác như: Tiên Thiên Thánh Cung, Ngọc Hư Cung, Linh Sơn Kiếm Các và Vạn Pháp Thông Thiên phái. Còn mảnh đất đó sau này được gọi tên là Ẩn Tu Đại Lục, trong đó có ngũ môn phái lớn là: Thiên Ma phái, Nhất Thiên phái, Phật Độ tông, Huyết Đế Chi môn và Ngũ Luân Thánh gia.

Lâm Chính một hơi đại khái đã hiểu rõ vấn đề khá hài lòng nói:

- Thế còn,…

Không để Thiên Bảo nói hết, hắn liền kể:

- Tiên Tổ Phụ bọn ta họ Dương có hai người vợ và mỗi người vợ đều có con của hắn. Nhưng hắn chỉ yêu thương con của bà lớn, còn Tổ phụ của ta bị hắn coi như súc vật ghẻ lạnh. Mẹ của Tổ Phụ vì vậy đã lâm bệnh nặng và qua đời. Tổ Phụ vì quá đau lòng nên đã cõng mẹ hắn băng rừng lội suối tìm đến Hỗn Thế Thánh Cung vì cho rằng chỉ có vị Tiên gia ở đó mới có linh lực thần thông quản đại có thể cải tử hồi sinh cho nàng. Hắn đã đi ngày này qua ngày khác, nhưng rồi ông trời không tiệt đường con người, hắn đã đứng trước cổng của Hỗn Thế Thánh Cung. Vì mệt quá hắn đã gục ngã trước cổng, những tên tu sĩ gác cổng thấy tội liền đỡ ông đi vào trong. Khi ông tỉnh dậy sau một ngày mê man bất tỉnh, hoảng hốt không thấy thi hài của mẹ mình ông vội đi tìm, thì được biết các tu sĩ đã đem chôn. Tổ Phụ vội vã vừa khóc vừa bới thi thể bà lên, ôm chầm lấy di hài của mẹ và khóc. Các tu sĩ ai nấy đều cảm động. Lúc này, ở sau các tên tu sĩ cất tiếng nói: “Theo ta, ta có cách cho ngươi gặp lại mẹ mình lần cuối”. Tổ phụ nghe vậy liền theo, đến một tòa linh điện lộng lẫy. Lúc này, ông mới biết người đó là Đại Tiên, vị Đại Tiên đó từ hư không lấy ra một cái vương tọa, phía sau hắn có mười hai thanh kiếm khác nhau xếp thành hình quạt. Một thanh kiếm trong mười hai thanh kiếm bay vào tay vị đó. Hắn liền vung nhẹ, hư không rách ra, một hư ảnh của mẹ Tổ phụ bước ra, dặn dò, an ủi Tổ phụ và khuyên ông nên theo làm đệ tử của Đại Tiên kia… - Khoang dừng, cho ta một tí suy nghỉ.

Lâm Chính dừng hẳn. Thiên Bảo hắn suy nghỉ là một vị Đại Tiên ngồi trên vương tọa, phía sau có mười hai thanh kiếm, một kiếm rách không gian đưa thần hồn về trong giây lát. Hắn thầm nói không thể nào trùng hợp như vậy, mười hai thanh kiếm và thanh kiếm kéo linh hồn đó hắn liên tưởng đến Thượng Cổ Tiên Thiên Đại Tiên Bảo Hỗn Độn Thập Nhị Diệt Sát Thần Kiếm, còn thanh kiếm kia thì rất giống Minh Diệt. Hắn suy nghỉ một hồi rồi nói tiếp: - Thế là phần sau ngươi không cần kể ta cũng đã rõ. Đại khái là Tổ phụ của ngươi lấy họ Lâm và xuống núi lập ra Lâm gia và phi thăng. Còn tên họ Dương kia cũng gia nhập môn phái đó, nhưng không được làm đệ tử chân truyền, kèm với việc vị Đại Tiên biến mất làm hắn uất hận trong lòng với Tổ phụ ngươi.

Nghe Thiên Bảo nói vậy, Lâm Chính cúi mình bái phục. Nhưng những thứ đó đối với Thiên Bảo đã quá quen thuộc khi còn ở Tu Chân Giới và Linh Giới. Lâm Chính nói: - Lâm gia giờ đã suy yếu, nên các trưởng lão đã bàn bạc với nhau là sẽ gã Nguyệt Nhi vào Dương gia.