Chương 6: Đánh Nhau.

Cả bọn cùng nhau đến nhà xe. Tên Trần Hiểu nhanh nhẹn mời cả bọn lên xe của hắn, nhưng khi nhìn qua chiếc xe của Thiên Bảo có phần tốt hơn của hắn nên thôi. Thiên Bảo lộ vẻ mặt đắc ý, hắn thầm nghỉ đã rất sáng suốt khi chọn chiếc Audi A8 mới ra mắt. Hắn bước đến mở cửa xe hàng ghế ngồi cạnh tài xế làm ra vẻ nhân viên tài xế của một đại tiểu thư nói: - Mời Lâm tiểu thư lên xe.

Tố Nguyệt làm bộ đùa với hắn:

- Được, cảm ơn tài xế của ta a.

Câu nói này của Lâm Tố nguyệt khiến hắn vui mừng như điên, thầm nghỉ đã tiến thêm được một bước lớn trong giai đoạn chinh phục cảm tình của nàng. Rồi hắn mở cửa sau xe cho Thiên Vũ và Trần Hiểu vào. Hắn với vẻ tiêu sái ngồi vào vị trí của tài xế và đặt chiếc điện thoại lên giá đỡ nói: - Mọi người thắt dây an toàn vào đi ta chạy nhanh lắm đấy. Mọi người đều thắt dây an toàn vào. Lúc này, hắn mới để ý vẻ mặt vui mừng của tên Trần Hiểu khi được ngồi với Thiên Vũ. Hắn lắc đầu ngao ngán và cũng tự đắc vì khả năng phán đoán của hắn như Thánh à mà quyên Thánh đối với hắn còn kém xa, hắn là Chân Tiên Đại Lão Gia a. Nhờ những thiết bị định vị hiện đại có trên chiếc xe hắn rất nhanh chóng đến Thiên Hải quán. Chạy xe vào bãi đỗ xe xong hắn cùng đám người Tố Nguyệt đi vào bên trong. Vừa thấy Trần Hiểu tên phục vụ mau lẹ dẫn cả đám vào thang máy lên tầng thứ tư, bước vào một cái phòng có một cái bàn vừa cho hơn mười người. Thiên Bảo khá hài lòng về cách thức phục vụ ở đây. Trần Hiểu nhìn qua hắn và cười nói: - Ta đã đặt phòng VIP nên các món ăn ở đây không tệ đâu tất cả ăn ngon miệng nha.

Tên Trần Hiểu vừa dứt lời thì đám phục vụ dọn lên các món đặc sản tươi ngon nóng hổi nào là: gỏi cá trích, cá Hồi, shushi,..v.v tất cả đều là thủy hải sản đặc biệt là còn rất tươi. Mọi người đều tự nhiên sau một hồi chừng nửa giờ thì tất cả các món đều hết sạch. Thiên Bảo ngoắt tay gọi phục vụ hắn nói khẽ với tên phục vụ: - Ở đây có rượu nào ngon không đắt bao nhiêu ta đều trả được.

Tên phục vụ đáp:

- Dạ có thưa ngài. Phiền ngài đợi khoảng ít phút.

Nói xong tên phục vụ vội chạy đi lấy. Tầm khoảng hai ba phút sau hắn đi vào cùng với trên tay một chai rượu khá là sang trọng. Hắn giới thiệu sơ qua về loại rượu này: - Đây là chai Dalmore 50 Year Old Decanter vừa mới đem về quán cách đây hai ngày với số lượng giới hạn chỉ có 10 chai đây là chai thứ 4 mà Thiên Hải quán chúng tôi bán.

Đợi hắn luyên thuyên một buổi xong chắc cả đám về ngủ luôn, Thiên Bảo giọng nói băng lãnh tỏa một chút sát khí ra:

- Bọn ta biết rồi người còn không mau lui xuống.

Tên phục vụ sợ hãi đặt chai rượu lên bàn và đi ra nhanh chóng. Mọi người nhìn hắn đánh giá, lúc này Tố Nguyệt mới nói:

- Ta thấy ngươi nho nhã thư sinh đâu có giống kẻ nghiện rượu đâu.

Thiên Bảo quay qua cười nói:

- Mấy thứ rượu này ta uốn để giải khác chứ muốn ta say thì thứ này không có cữa.

Nói xong hắn cầm chai rượu đó một hơi nốc sạch không còn một giọt mọi người há mồm nhìn hắn, Trần Hiểu mặt tái sắc nói:

- Ngươi một hơi uốn cạn vậy chắc phải có bí quyết gì đúng không chỉ cho ta với!

Lúc này, một luồng sát khí cực lớn phóng ra từ người Thiên Vũ. Thiên Bảo gãi đầu nói:

- Chúng ta tính tiền đi rồi còn karaoke nữa.

Tên Trần Hiểu vừa quay sang Thiên Vũ mặt nàng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, hắn vội vả xin lỗi. Trong lúc tên này xin lỗi thì Thiên Bảo đã móc ra một tấm cát-xét đưa cho tên phục vụ tính tiền. Xong mọi người ra khỏi xe đi theo hướng quán karaoke nổi tiếng ở thành phố này đó là Paradise VIP. Khi bước vào quán karaoke thì tên phục vụ ra hỏi: - Quý khách đi mấy người ạ.

Tố Nguyệt nhanh nhẹn đáp:

- Bọn ta đi bốn người lấy phòng hạng Super Vip.

Tên phục vụ mau chóng chuẩn bị phòng Vip, lần này phòng Vip ở trên tận tầng thứ 6. Bước vào phòng, cách bày trí khá là ấn tượng hắn thầm khen. Phòng có một cái máy lạnh, đèn mờ ảo diệu, ghế xa-lon êm ái bằng da thú, một cái ti-vi màn hình cong sắc nét, một dàn karaoke khủng. Hắn gãi đầu và nói với Tố Nguyệt rằng: - Ta vốn chuyện ca hát không được tốt ngươi hướng dẫn giúp ta nha.

Tố Nguyệt cười nói với hắn:

- Thiên Bảo, ngươi an tâm ta sẽ giúp ngươi a.

Và thế là cả bốn người ca hát suốt 2-3 tiếng đồng hồ. Thiên Bảo chỉ ca được có vài bài mà hắn biết cộng với việc sử dụng thuật thay đổi âm thanh giọng nói. Khiến cho cả ba người đều trầm trồ thán phục, nếu mọi người biết hắn gian lận chắc sẽ đá hắn xuống một cái vũng bùn nào đấy. Hắn tuy tập trung ca hát nhưng vẫn phải bảo đảm không có ai quấy rối bọn hắn nên luôn sử dụng thần thức bao phủ nguyên tòa nhà karaoke. Lúc bấy giờ hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện lớn giống như cãi nhau, hắn cùng Tố Nguyệt bước ra thì thấy một bọn đầu gấu, quát nạt. Bọn hắn tỏ vẻ không liên quan đến liền bước vào trong phòng, nhưng đã trể tên đó đã nhìn thấy Thiên Bảo đi chung với một mỹ nữ xinh đẹp. Bọn đầu gấu chuyển sang mục tiêu là căn phòng của Thiên Bảo, một tên vẻ mặt hung hăn sai khiến bọn tôm tép xông lên phá cửa. Cánh cửa ngã xuống bọn hắn bước vào lớn tiếng nói: - Hai tên kia muốn sống thì để hai cô gái này lại, bổn đại gia sẽ tha cho. Còn không thì…

Hắn bỏ lững câu nói và từ trong người lấy ra một con dao, với ánh mắt đầy sát khí khiến cho ba người Trần Hiểu, Thiên Vũ, Tố Nguyệt lo sợ. Bọn họ nhìn qua Thiên Bảo mặt không chút biến đổi, thường thì ai có sát ý với hắn đều phải CHẾT. Nhưng rồi hắn lại suy nghỉ đang ở đây có một cô bạn xinh đẹp không nên giết chóc. Tên đầu gấu quát to: - Hai tên kia hết giờ để đi, bọn bây lên giết.

Khi tên đầu gấu vừa nói giết thì cơ thể hắn quỳ sụp xuống, việc này là do Thiên Bảo cố ý tuông ra một chút lực lượng đè hắn xuống. Hắn đứng lên tiêu sái bước lại tên đầu gấu, sút một cước thật mạnh bay thẳng qua phòng đối diện để lại một lổ hổng lớn trên bức tường, hắn gãi đầu nói: - Có vẻ ngươi không được mạnh a.

Tố Nguyệt và hai người kia hết hoảng sợ đến kinh ngạc mặt đụt ra ngơ ngác, một lúc sau mới nói với Thiên Bảo khen hắn không ngớt:

- Ngươi tài thiệt a. Một cước đó hắn nhận chắc thốn lắm.

Thấy Tố Nguyệt khen tên Thiên Bảo trương ra cái mặt đắt ý nhìn qua đám tôm tép nói:

- Còn không mau cút.

Bọn hắn hoảng sợ vừa chạy vừa nói:

- Ngươi chờ đó lão chủ bọn ta sẽ cho ngươi chết không có chổ chôn.

Hắn nghe những lời này riết mãi thành quen, nhưng Tố Nguyệt thì không nàng lo sợ hắn có chuyện gì không tốt sảy ra với hắn. Mất nửa giờ trấn tỉnh và giải thích cho Tố Nguyệt lúc này nàng mới yên lòng. Xuống quầy thu ngân tính tiền kèm theo một ít tiền sửa chữa quán khoảng 5 nghìn đô, đối với hắn tiền bạc không quá quan trọng vì hắn có tiền muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu. Thấy mọi người còn đang lo lắng hắn liền nảy ra ý kiến nói: - Mới khoảng 3 giờ chiều chúng ta đi vào siêu thị mua ít đồ đi, ta mới dọn nhà cần mua một số món.

Cả ba người nhìn nhau rồi đều đồng ý. Hắn phóng xe đến một cái siêu thị khá lớn gần đó, hắn cùng Lâm Tố Nguyệt đi thành cặp, người khác nhìn vào tưởng bọn họ là một đôi vợ chồng trẻ. Tố Nguyệt giúp hắn chọn rất rất nhiều đồ đến tận 5 giờ chiều. Bọn hắn cùng nhau ra về, vừa bước ra khỏi cửa thì hắn bắt gặp một đại mỹ nữ cùng một số cận vệ, người hầu quay quanh. Tố Nguyệt vội kéo áo hắn đi nhanh nhưng cô gái ấy cản lại với vẻ kiêu căng nói: - Bạn thuở nhỏ đi đâu mà vội vàng thế.

Tố Nguyệt tức giận nói:

- Ta với bạn ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi.

Cô gái ấy lúc này mới để ý đến Thiên Bảo ở phía sau liền cười nói:

- Hô hô, lâu rồi không gặp xem ra ngươi đã có bạn trai a. Thế là ngươi định hủy hôn với Dương gia bọn ta rồi.

Tố Nguyệt nghe thế càng thêm tức giận nói:

- Ta quen ai thì liên quan gì đến nhà ngươi. Còn chuyện hôn sự chưa có sự đồng ý của ta và phụ thân ta thì Dương gia các ngươi đừng hòng.

Tố Nguyệt vội kéo Thiên Bảo đi nhưng bị bọn người hầu cản lại, lúc này Thiên Bảo thật sự khó chịu nói:

- Bọn ta với các ngươi không thù không oán tại sao lại ép người như vậy.

Dương tiểu thư cười sảng khoái và nói:

- Ta tên là Dương Yên Nhi. Đại tiểu thư của Dương gia ta thích cản ai thì cản đấy ngươi muốn gì. Ta thấy ngươi cũng đẹp trai, ngươi nên cắt đứt với Tố Nguyệt đi và ngoan ngoãn làm bạn gái của ta. Haha.

Hắn chả để tâm nghe những lời đó, tay trái hắn nắm lấy tay Tố Nguyệt, còn tay phải dơ lên đẩy hai tên bảo vệ ra bọn hắn đều là cao thủ cũng phải xê dịch ra trước lực đẩy của Thiên Bảo. Lúc này, Dương Yên Nhi quát lớn: - Đánh chết tên đó cho ta.

Bọn thuộc hạ nghe lệnh liền thi triễn pháp thuật cách âm, bầy trận pháp,… tên to tướng hét to:

- Hỏa cầu.

Một hỏa cầu to lớn bằng một trái bóng rỗ bay thẳng vào Thiên Bảo. Khi thấy hắn không mãi may phòng bị, bọn người hầu và Dương Yên Nhi đắc ý nhưng khi Hỏa Cầu vừa chuẩn bị chạm vào Thiên Bảo thì hắn đưa tay phải lên hất nhẹ Hỏa cầu vào mắt trận. Hỏa cầu phát nổ làm cho trận pháp biến mất, bọn người Dương Yên Nhi há hóc mồm kinh ngạc nói: - Ngươi là tu chân giả.

Hắn chả thèm để tâm, gật đầu nhẹ một cái đi tiếp. Đi được vài ba bước thì hắn cảm nhận sát khí từ phía sau tỏa ra, hắn nhẹ nhàn nói với Tố Nguyệt:

- Nguyệt Nhi ngươi đợi ta giải quyết một tí nha.

Tên kia nghe được quát lớn:

- Một tên Trúc Cơ hậu kì mà muốn đối đầu với bọn ta à. Thật là si tâm vọng tưởng.

Tên đó quả nhiên là nói đúng bọn hắn ngoài hắn là Trúc Cơ hậu kì đỉnh phong ra thì còn một tên Trúc Cơ hậu kì và trung kì đỉnh phong. Nhưng bọn hắn đã lầm đứng trước mặt bọn hắn là Thiên Bảo là một Chân Tiên trong truyền thuyết bọn hắn dù có dùng cả đời cũng chả làm hắn rơi một cọng tóc. Tên đó cùng đồng bọn xong lên với khẩu hiệu “Tiên Hạ Thủ Vi Cường”. Thiên Bảo liền lách người né tiện chân đạp hai phát thật mạnh và hai tên kia, hắn vội chụp lấy tay của tên còn lại tùy tiện đánh bừa vào khắp tứ chi, mặt mũi tuy mỗi đấm đều mạnh nhưng nó không theo một loại võ thuật nào cả. Đánh xong, tên Trúc Cơ đó đã nằm chèm bẹp hắn đánh các đòn đấy tuy là bình thường nhưng tất cả đều ngay các huyệt đạo đánh nát tu vị của hắn giờ tên đó chỉ còn nữa cái mạng. Hắn nhìn qua Dương Yên Nhi giọng nói có chút uy áp nói: - Ngươi còn đụng đến Tố Nguyệt thì đừng trách ta độc ác.

Hắn thấy Tố Nguyệt đang ngẩn ngơ vì những điều vừa sảy ra nên đã bắn vài đạo Thanh Tâm chú và nói:

- Sau này có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi biết.

Hắn cùng Tố Nguyệt rời đi để lại một mình Dương Yên Nhi vẻ mặt hoảng hốt cùng những tên người hầu nằm la liệt.