Sáng hôm sau, hắn từ phòng bước ra thì đã thấy Ngân Nhi đợi trước cửa, hôm nay nàng mặc một bộ đồ tuổi trẻ năng động, với chiếc áo thun trơn màu trắng và chiếc quần jean dài đến đầu gói, tóc cột đơn giản, trông rất dễ thương và nữ tính. Hắn bước ra với bộ mặt ngái ngủ, Ngân Nhi nhìn hắn buồn cười và nói: - Hì. Ngươi mới sớm mà trưng ra cái bộ mặt đó trong rất chi là buồn cười a.
Mặt hắn biến sắc nhẹ nhàng nói:
- Ngươi đến đây sớm a.
Ngân Nhi liền đáp:
- Ta chỉ tiện đường đi ngang qua, sẵn gọi ngươi luôn ai ngờ ta vừa tới ngươi cũng vừa bước ra với vẻ mặc hài hước đó a.
Thấy mình bị Ngân Nhi xem là trò đùa của nhỏ. Hắn sặm mặt lại và nói:
- Bộ ta buồn cười lắm à.
Nàng liền lắc tay nói:
- Đâu có ta chỉ đùa với ngươi một tí thôi. Đi chúng ta qua nhà ăn, ăn sáng. Gia gia đang đợi hai chúng ta a.
Hắn liền vui vẻ gật đầu, hai người bước đi đến nhà ăn thì Tiêu Hải đã ngồi đó liền đứng lên nói:
- A, hai ngươi đã đến rồi . Mau mau ngồi xuống dùng bữa sáng. Hắn tùy tiện ngồi xuống, cả ba người cùng nhau dùng xong bữa sáng thì Tiêu Hải nhìn Thiên Bảo cười nói: - Đêm qua ngươi ngủ ngon chứ!
Hắn phất tay đáp:
- Cũng tạm ổn. Chúng ta bắt đầu nói việc chính luôn đi.
Để tránh tên Tiêu Hải dài dòng những thứ không cần thiết nên hắn mới tỏ thái độ đấy. Tiêu Hải nghe vậy liền trả lời:
- Được.
Thế là hắn đã ở lại Tiêu gia hơn nữa năm để học văn hóa, cách cư xử, các tầng lớp xã hội, quy tắc của từng tầng lớp khác nhau, các kĩ năng như lái xe, sử dụng máy tính. Tiêu Hải và Ngân Nhi hết sức nhiệt tình chỉ dạy cặn kẽ, Thiên Bảo cũng một lòng tiếp thu nên rất nhanh học được. Hắn cảm thấy thế giới bây giờ rất tuyệt, khác xa khi xưa, rất đáng để khám phá. Hắn đặc biệt thích máy tính và mạng internet. Đây là phát minh cực kì tuyệt vời. Bất kì tối nào hắn cũng lên mạng tìm tòi các thông tin mới, đọc các tiểu thuyết hay, tất nhiên, dùng phần lớn thời gian để lĩnh ngộ các kĩ thuật tán gái hiện đại, dù sao thế giới đổi khác, không thể lại dùng các cách cũ được. Hắn còn sở thích học lái xe mặc dù tốc độ của xe ô tô không bằng tốc độ phi hành của hắn nhưng có thể biết lái xe là một lợi thế để giao lưu với các bạn nữ. Vào một ngày đầu tháng 7, trong lúc hắn đang cày một tựa game mà hắn thấy là khá hay phát hành hồi mấy tháng trước, thì Tiêu Ngân Nhi bước vào phòng hắn vẻ mặt buồn bã nói với hắn: - Ta sắp phải trở về nước ngoài để học tập rồi.
Hắn giật phắn người, vẻ mặt ngơ ngác nhìn nàng và nói:
- Ngươi đi sớm vậy a. Tại sau không ở lại, hình như ở đây cũng có trường học mà a.
Ngân Nhi lắc đầu nói:
- Ta muốn ra nước ngoài học thật tốt để phát triễn sự nghiệp sau này.
Hắn cũng chả có lí do gì để cản nàng. Từ trong hư không hắn lấy ra một sợ dây chuyền đá quý có lưu giữ khí tức của hắn, ngoài việc hắn có thể xác định vị trí của nàng một cách dễ dàng thì nó còn có công dụng thay hắn bảo vệ nàng khỏi những thứ được gọi là vũ khí nóng. Hắn đưa cho nàng và nói: - Đây là chút quà mọn ta tặng cho ngươi thay cho bùa bình an.
Ngân Nhi cầm sợ dây chuyền vẻ mặt buồn bả như sắp khóc nói:
- Ta rất cảm ơn ngươi đã tặng. Ta sẽ giữ nó thật kỹ a.
Thiên Bảo đưa tay xoa đầu Ngân Nhi nói:
- Có gì đâu mà phải buồn khi nào ta rãnh sẽ đến tận đấy thăm ngươi a.
Ngân Nhi mặt sáng lên nhìn hắn, như một cô bé mèo cosplay mà hắn thường thấy trên các poster quản cáo. Nàng nhẹ nhàng nói:
- Ngươi hứa rồi đấy, không được nuốt lời đâu đấy.
Hắn cười nhẹ và đáp:
- Rồi ta hứa mà. Khi nào ngươi đi?
Ngân Nhi nhẹ nhàng đáp:
- Khoảng 4 ngày nữa. Vì còn lo liệu hồ sơ nữa.
Hắn nhìn nàng nhẹ nhàng nói:
- Ta hiểu vậy tranh thủ trong 4 ngày này chúng ta đi đâu đó chơi.
Ngân Nhi vui vẽ đồng ý. Hai người đi đến những khu du lịch vui chơi giải trí. Nào là công viên nước, đi biển, suối nước nóng và những nơi khác. Và rồi ngày buổi chiều ngày thứ 4 hắn giúp nàng thu dọn hành lý đồ đạt đưa nàng ra phi trường. Tiêu lão nghẹn ngào nói: - Ngươi đi sang đó nhớ cẩn thận, giữ gìn sức khỏe.
Tiêu Hải quay sang thị nữ hầu Ngân Nhi nói:
- Ngươi nhớ chăm sóc tốt cho Ngân Nhi của ta nha.
Lúc này Thiên Bảo mặt khó coi thầm nghỉ: “Cái gì là của ngươi chứ”. Hắn bước đến Ngân Nhi xoa đầu rồi nói:
- Đi đường cẩn thận.
Ngân Nhi mặt đỏ hồng lên đáp:
- Ùm.
Sau khi tiễn Ngân Nhi cả Tiêu Hải và Thiên Bảo bước ra về. Lúc này hắn có suy nghỉ rằng ta đang độ tuổi 19 thì cũng nên đi học. Thế rồi hôm sau hắn nhờ Tiêu Hải làm một số giấy tờ lý lịch nhập học. Không tốn quá nhiều thời gian và chỉ cần có tiền thì hoàn thành xong đống giấy tờ thủ tục lằng nhằn. Hắn ở Tiêu gia thêm ít hôm liền quyết định dọn ra riêng. Mặc cho Tiêu lão có ngăn cản vô ích. Lúc này Tiêu Hải thở dài và nói: - Tổ tiên của ta giàu có nhờ những bảo vật mà sư tổ ngươi năm đó để lại tổng trị giá hơn 60 tỷ USD ngươi nhận hết đi.
Hắn phất tay nói:
- Ta không cần những thứ đấy.
Nhưng rồi hắn vẫn nhận một phần nhỏ 20 tỷ USD. Chưa đầy nữa ngày hắn đã mua được một khu biệt thự rộng lớn. Bên trong biệt thự có hơn 30 phòng chưa tính phòng ăn, phòng khách,… còn bên ngoài thì có một khuôn viên rộng rãi thoán đãng còn có hồ cá cảnh và một cái bể bơi. Thiên Bảo gật đầu hài lòng về vị trí thuận tiện của nhà hắn đến trường và cách bày trí của căn nhà. Cuối tháng 7 hắn đã chuyển đến đó sống, hắn đi sớm là vì sắp vào tháng 8 là hắn nhập học. Ngôi trường mà hắn chọn học là Đại học Quốc Tế, nổi tiếng với các trang thiết bị tiện cho việc học và là ngôi trường mà nhiều con của các gia đình, tập đoàn, cơ quan nhà nước giàu có theo học. Vì hắn nghỉ là sẽ có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp và cũng là nơi thích hợp để hắn trải nghiệm cuộc sống đi học. Hắn vào học với tư cách là sinh viên năm nhất khoa Kinh Tế chuyên ngành Ngoại Thương Giao Dịch. Hắn hài lòng với những gì mà Tiêu Hải sắp xếp. Đêm mới chuyễn đến hắn ngồi mở laptop ra chơi tựa game Tu Chân Lộ nổi tiếng và một phần vì rất giống con đường tu tiên của hắn. Chơi đến hơn nữa đêm hắn liền đạt được cảnh giới Luyện Khí hậu kì đỉnh phong. Hắn khá hài lòng vì chỉ mới chưa đầy 2 giờ đã đạt được cảnh giới đấy. Bình thường thì người chơi không nạp tiền khoảng ba ngày mới đạt được cấp độ đấy. Xong hắn đóng laptop lại lên giường đánh một giất thật say.