Chương 3: Băng Hỏa Chi Thể.

Từ lúc bước vào Tiêu gia hắn đã cảm nhận được Hàn Băng và Viêm Hỏa bất ổn, thoạt đầu hắn nghỉ do hai người nhưng đến khi bước vào phòng khách thì những gì hắn nghỉ đều sai hoàn toàn. Thấy hắn ngẩn ra Tiêu Hải bèn ho nhẹ và nói: - Ngươi ngồi xuống đi.

Thiên Bảo tùy tiện chọn đại một chổ rồi ngồi xuống. Khi thấy hắn đã an tọa rồi, Tiêu Hải ra hiệu cho quản gia đưa tiểu thư vào. Tên quản gia nhanh nhẹn đẩy một chiếc xe lăn, bên ngoài được phủ một lớp màn trong đó là Tiêu tiểu thư, khi đã đẩy Tiêu tiểu thư đến bên cạnh Tiêu Hải liền rưng rưng nước mắt nói: - Hix. Con sao rồi. Có thấy khỏe hơn không? Gia Gia lo lắng lắm.

Tiêu tiểu thư liền trả lời:

- Cũng như lúc trước thôi Gia Gia đừng quá lo lắng. Có lẽ Diêm Vương sắp đến rồi a.

Hắn ngồi đó nghe được giọng nói có phần lạnh có phần nóng, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng khá là mạnh mẽ. Từ giọng nói hắn đoán biết đó là một mỹ nữ. Lúc này Tiêu Hải hai mắt ước đẫm gắt: - Ngươi đừng nói những điềm gỡ. Ta nuôi ngươi khôn lớn mà ngươi nỡ nói vậy.

Nói xong hắn ra ngoài nhìn Thiên Bảo giọng cầu khẩn nói:

- Ngươi giúp cháu gái ta được chứ. Nó sắp chịu hết nổi rồi. Nữa năm trước, nó còn đi lại được nhưng bây giờ…

Nói đến đây Tiêu Hải không kiềm được nước mắt. Hắn phất tay nói:

- Trên đời này không gì có thể làm khó ta được cả ngươi yên tâm đi a.

Cùng lúc đó, trên tay hắn búng ra vài đạo Thanh Tâm chú vào Tiêu Hải và Tiêu tiểu thư. Hắn vừa nói vừa bước vào bên trong rèm:

- Tiêu Hải ngươi giúp ta một cái phòng lớn không có bất cứ đồ đạc gì hết. Trong vòng mười phút ta Tiêu tiểu thư sẽ đến đó giúp cô ấy chữa bệnh.

Tiêu Hải ra hiệu cho quản gia và tất cả thị nữ hầu ra ngoài dọn phòng. Bản thân hắn cũng bước ra.

- Ta là Thiên Bảo. Ngươi tên gì?

Tiêu tiểu thư liền trả lời:

- Ta tên là Tiêu Ngân Nhi. Ngươi là bác sĩ do Gia Gia mời đến a.

Hắn lắc đầu nói:

- Ta không phải là bác sĩ. Bất quá ta còn hơn cả bác sĩ nữa đấy a. Ngươi cởi khăn che mặt xuống đi.

Ngân Nhi liền cởi khăn che mặt xuống làm hắn suýt chảy cả máu mũi, đây là một đại mỹ nữ. Mặc dù khuông mặt bị Viêm Hỏa và Hàn Băng hủy làm cho một bên xạm đen và một bên trắng tát thiếu sức sống. Nhưng nếu bình thường sẽ là một tuyệt thế giai nhân. Hắn ngẩn một hồi lâu, Tiêu Ngân Nhi không nhịn được liền nói: - Có phải ta xấu lắm không. Ta từ bé đã sở hữu khuông mặt này rồi.

Giọng nói rưng rưng của Ngân Nhi làm hắn choàng tỉnh. Lấy lại tập trung hắn liền nói:

- Ngươi có muốn xinh đẹp không?

Giọng nói có phần trêu đùa của hắn làm Ngân Nhi cáu gắt:

- Đương nhiên, con gái trên thế giới này ai không muốn mình xinh đẹp trừ khi đầu tên đó bị hâm hoặc bại não a.

Giọng cáu gắt của Ngân Nhi kèm theo có phần tiểu thư kiêu ngạo. Nhưng hắn suy nghỉ con gái như vậy có phần dễ thương. Hắn tiếng lại gần, đưa tay xoa đầu Ngân Nhi nói: - Ngân Nhi ta sẽ giúp ngươi. Bây giờ chúng ta đi đến căn phòng đó chắc bọn hắn cũng chuẩn bị xong rồi a.

Ngân Nhi gật đầu không nói gì. Thiên Bảo hắn vốn không biết đẩy xe lăn và cũng chả cần đẩy làm gì hắn nắm chặt vào tay cầm dùng Thuấn Di dịch chuyển hắn, Ngân Nhi và chiếc xe lăn đến trước cữa phòng đấy. Tiêu Hải giật thót mình nói: - Hai ngươi đến từ lúc nào mà ta không hay vậy?

Thiên Bảo phất tay nói:

- Chuyện gì nói sau. Bọn ta vào trong a.

Hắn không cho Tiêu Hải trả lời liền dùng Thuấn Di đi vào trong. Hắn đưa tay vào Không Gian lấy ra một chiếc giường băng có tên là “Tiên Thiên Bách Niên Hàn Băng tọa”, lượng Hàn khí mạnh đến nổi có thể đem cả một vị diện tại Linh giới đóng băng vừa lấy ra hắn đã tiện tay quăng một cái trận pháp Khống Hàn trận. Hắn quay qua nói với Ngân Nhi với vẻ mặt có phần vô sĩ: - Để ta bế ngươi lên đấy.

Ngân Nhi gật đầu nhẹ. Thiên Bảo liền bế Ngân Nhi lên tiện tay vứt cái thứ gọi là xe lăn ra ngoài phòng và hắn quăng thêm vài cái trận pháp Cách Âm, Khống Ngoại Nhập và Tiêu Viêm Bạo kèm theo hàng loạt cái cấm chế khác nhau. Khi đã cảm thấy ổn hắn đưa Ngân Nhi lên chiếc giường. Do có hắn dùng Hỏa linh lực giúp Ngân Nhi cảm thấy độ ấm như bình thường. Hắn nhìn Ngân Nhi và nói: - Ngươi ngủ tí đi xong tỉnh giậy ngươi sẽ là một mỹ nữ xinh đẹp.

Hắn không cho Ngân Nhi trả lời liền đánh mê. Hắn đưa tay điểm nhẹ trên trán để xem tình hình của Ngân Nhi thì hắn lắc đầu than vãn rằng:

- Băng Hỏa Chi Thể a. Tội nghịp, ngươi bị dầy vò chừng ấy năm. A ngươi cũng thật may mắn là có Thiên Linh căn Hỗn Độn a. Ngươi đúng là trong họa có phúc . Được rồi ta sẽ cho ngươi một sợi Tiên lực Hỗn Độn giúp ngươi.

Việc truyền Tiên lực tốn khá nhiều thời gian nhưng đối với hắn một đại Chân Tiên Hỗn Độn là lực lượng của Khởi Nguyên nên rất nhanh chóng. Hắn từ trong hư vô móc ra một viên đan dược ngũ cấp thuộc hàng tiên phẩm Băng Hỏa Dung Hồn đan. Đưa viên đan vào miệng Ngân Nhi hắn điều khiển viên đan xuống bụng. Hắn liền đặt tay lên trán Ngân Nhi truyền Hỏa Linh lực và Hỗn Độn lực. Mất hơn một ngày, Hỏa Linh lực đại bạo hắn liền nhanh tay đưa linh lực từ Băng tọa tạo ra một lượng Hàn khí lớn vào cơ thể Ngân Nhi. Hai loại Linh lực cắn xé nhau đối chọi nhau làm Không Gian trong căn phòng bên nóng bên lạnh, hai loại linh lực cuồng bạo xé toạt bộ quần áo của Ngân Nhi. Hắn nhìn thấy cơ thể trần như nhộng của Ngân Nhi liền từ trong Không Gian ném ra một mảnh vải. Khi mảnh vải chạm đến người Ngân Nhi liền biến thành bộ quần áo cũ, đây là Bách Biến Thiên Ngân Bào. Loại vải này thường được làm áo giáp ở Linh Giới vì tính thời trang và sức chống chịu của nó tu sĩ Độ Kiếp sơ kì còn khó lòng phá hủy. Chừng nữa giờ linh lực cắn xe nhau bị một lực khác đè xuống và dung hòa lại đó là Hỗn Độn Tiên Lực. Tuy chỉ là một sợi Tiên Lực nhỏ mỏng manh nhưng nó khiến các linh lực khác phải hạ mình. Lúc này gương mặt của Ngân Nhi biến đổi mặt bị Viêm Hỏa và Hàn Băng đều hồng hào căng tròn trở lại. Các linh lực đã được dung hòa lại, hắn đỡ Ngân Nhi lên quăng Băng tọa vào Không Gian và lấy ra một chiếc giường bình thường có đính vài viên Linh Thạch cực phẩm tăng nồng độ linh khí xung quanh chiếc giường. Hắn liền đặt Ngân Nhi nằm xuống tay bắn ra vài đạo Thanh Tâm chú và nhét vào miệng vài viên đan dược hồi phục. Khoảng một giờ sau, Ngân Nhi tỉnh dậy vẻ mặt khó chịu khi nhìn thấy Thiên Bảo đang nằm ngủ kế bên đó, tiện tay xô hắn xuống giường. Bị chấn động mạnh hắn tỉnh giấc gãi gãi đầu nói: - Ngươi vừa tỉnh dậy đã tính ám sát ta rồi. Ta đâu có làm gi ngươi a

Ngân Nhi nhìn quanh cơ thể đúng thật quần áo của nàng và Thiên Bảo đều ngay ngắn. Nàng thở dài và nói:

- Ngươi nói sẽ chữa bệnh cho ta mà lại đi ngủ ngay ra đấy a.

Hắn nhún vai đáp:

- Ta chữa rồi a. Không tin ngươi có thể tự kiểm tra a.

Hắn liền đưa cho Ngân Nhi một chiếc gương. Nàng nhình vào gương hốt hoảng la lên:

- Đây…đây là ta sao?

Hắn giọng trêu đùa nói:

- Ta đã nói giúp ngươi mà. Không lẽ ngươi thích khuông mặt cũ a.

Ngân Nhi mặt biến sắc nói:

- Cũ cái đầu ngươi a.

Hắn nhăn mặt nói:

- Nữ nhân các người thật khó hiểu a.

Ngân Nhi vừa cười nói vừa hôn vào má hắn:

- Ta cảm ơn ngươi nhiều, hihi.

Hắn ngẩn ra một hồi lâu rồi vui vẽ đáp:

- Không có gì nữa ta và ngươi ra ngoài, nếu không Gia Gia ngươi sẽ lo lắng lắm đấy đã hai ngày rồi còn gì.

Ngân Nhi ngẩn ra nói:

- Ta đi được rồi à.

Thiên Bảo gật đầu, giọng nói trêu đùa kèm vẻ mặt vô sĩ của hắn:

- Không lẽ ngươi muốn ta bế ngươi à.

Nàng đỏ mặt vội chạy ra ngoài, vừa mở cửa nàng nhìn thấy Tiêu Hải đã ngồi đợi ở đó, bèn chạy lại ôm hắn nức nở nói:

- Gia gia ta đã khỏi rồi, huhu.

Tiêu Hải vui mừng đến phát khóc trả lời:

- Ngươi khỏe là tốt rồi.

Tiêu Hải trông thấy Thiên Bảo bước ra vội vàng dập đầu nhưng bị hắn từ chối. Hắn khó chịu nói:

- Có đồ gì ăn không ta hai ngày đã không ăn gì rồi.

Ngân Nhi buông Tiêu lão ra và nói:

- Ngươi nhắc ta mới nhớ. Ta cảm thấy đói meo rồi a.

Tiêu lão liền đáp:

- Được ba chúng ta cùng vào nhà ăn. Ta cũng hai ngày lo lắng không ăn rồi, haha.

Ba người đi vào bàn ăn, lần này hắn tùy tiện ngồi đại một chổ. Tiêu Hải ngồi đối diện và ra hiệu cho Ngân Nhi ngồi cạnh hắn. Chưa được hai phút thì các món ăn hảo hạn tuyệt đỉnh đã được mang lên. Do Tiêu Hải đặt ở một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, các món gồm: Tôm Hùm Rang Me, Bò Kho Kobe, Lẩu Dê thượng hạng, Cua Hoàng Đế Hấp Rượu, Gà Ác Hầm Thuốc và các loại món khác. Hắn bị các món ăn này hấp dẫn ba người ăn chưa được hai mươi phút thì các món ăn đã hết sạch và tên ăn nhiều nhất các bạn biết là ai rồi đó. Hắn ăn no xong liền từ Không Gian lấy ra một bình thượng phẩm linh tửu nóc cạn. Hắn nhìn Tiêu Hải nói: - Ta đã giúp các ngươi rồi bây giờ đến phiên các ngươi giúp ta a.

Tiêu Hải nói:

- Ngươi cần gì cứ nói ta sẽ cố hết sức mình.

Hắn phất tay nói:

- Chỉ cần ngươi giúp ta hòa nhập với thế giới này là được a.

Tiêu Hải vui mừng đáp:

- Tưởng gì chứ cứ giao hết cho ta.

Hắn gật đầu đáp:

- Được ta sẽ ở lại đây một thời gian dài. Ngày mai bắt đầu luôn.

Tiêu Hải gật đầu:

- Đây cũng là nhà của ngươi mà, haha.

Cả ba vui vẽ nói chuyện đến tận mười giờ mới về phòng ngủ.

P/s: Thông báo mai có việc bận nên đến tối khuya mới có chương mới. Mong các đạo hữu đón theo dõi. Chương này là chương khuyến mãi ahihi.