Lần theo ấn ký mà hắn để lại trên nữa miếng ngọc bội mà hắn đã trao cho Tiêu Đức. Trở lại thời điểm hắn còn là Bán Tiên sơ kì, trong một lần hắn đi truy đuổi kẻ đã giết đi ông nội của hắn lúc còn nhỏ, người mà hắn thương yêu, kính trọng. Hắn có thể lớn lên đều nhờ bàn tay của ông nội hắn, còn về phần ba mẹ hắn đều đã qua đời khi hắn ba tuổi, vì đi vào vùng yêu thú để thu thập linh thảo kể từ đó hai người bặc vô âm tính. Kẻ đã giết chết ông nội hắn là Hắc Trương, hắn là môn chủ của Hắc Thần bang đã đạt được Bán Tiên trung kỳ, vốn rất nổi tiếng ở tu chân giới. Trận chiến kéo dài nhiều tháng trời, khi một kiếm của Thiên Bảo cắt đứt đôi người hắn, vô tình làm đứt một mảnh đại lục của Sinh Linh vị diện thuộc sự cai quản của Sinh Mệnh Giới. Tuy Hắc Thần đã bị giết chết nhưng tên Thiên Bảo bị thương không nhẹ. Hắn đã chọn một khu vực khá xa trong vũ trụ, vượt qua thời không pháp tắt đến một vị diện xa xôi đó là Trái Đất và hắn khi rớt xuống Trái Đất vào ngay đúng con sâu Thủy Hoàng nổi tiếng chảy xiết. Lúc này có một nhà chài nghèo cùng khổ đã vô tình vớt hắn lên sau mười ngày hắn tỉnh dậy vì đã khôi phục nữa phần linh lực. Hắn ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ và nói rằng: - Chổ này yên bình quá.
Thơ thẩn một lúc thì một anh chài cá bước vào và nói:
- Ngài tỉnh rồi à.
Hắn ngẩn ra rồi nói:
- Chính ngươi đã mang ta về đây à.
Tên chài cá gãi đầu và cười nói:
- Ta cứu ngươi chứ ai nữa. À mà cho hỏi ngươi tên là gì?
Hắn vui vẻ trả lời với anh chài cá: - Gọi ta là Thiên Bảo. Còn nhà ngươi?
Anh chài cá nói:
- Ta tên Tiêu Đức. Người thân đều gọi là A Đức.
Anh làng chài nói tiếp:
- Ngươi ở đây nghỉ ngơi đi. Ở đây chỉ có mình ta à. Muốn ở bao lâu cũng được haha. Hắn gật đầu và nói: - Đa tạ. a Đức.
Và thế hai người thành bạn thân. Hắn nán lại đó chừng mười ngày, trong lúc đang ngồi trong nhà nói chuyện phím với a Đức, hắn cảm nhận được nguồn áp lực lớn tiến về phía hắn. Trước khi rời đi hắn để lại cho a Đức một số vật dụng mà hắn không sử dụng đến và tiện tay bẻ gãy một miếng ngọc bội có khắc chữ Hữu và nói: - Sau này ta sẽ quay lại. Hảo huynh đệ sau này tái ngộ cáo từ.
Tiêu Đức chấp tay nói:
- Hảo huynh đệ cáo từ.
Thu xếp ổn thỏa hắn liền rời đi và đến tận bây giờ kể từ lúc rời đi cũng được hơn 1000 năm. Hắn đứng trước cửa cổng nhà trên bảng có đề “Tiêu Gia Phủ”. Lúc này, ở trong nhà có người bước ra và nói: - Ngươi là ai? Đến có việc gì?
Hắn mặt vui mừng nói:
- Cho ta gặp Tiêu lão gia chủ có được không.
Tên quản gia nghệch mặt nói:
- Ngươi quen với Tiêu gia à.
Hắn thản nhiên đáp:
- Phải rất thân đấy.
Tên quản gia quát:
- Ngươi lại đây để bắt quàn làm họ à. Cút.
Thiên Bảo mặt lạnh đấm thẳng vào mặt tên quản gia và nói:
- Kêu gia chủ ra đây nhanh.
Tên quản gia tay ôm mặt chạy vào trong, chừng 3 phút sau có một lão già với vẽ mặt rầu rĩ bước ra và nói:
- Vị này đến đây kiếm ta có việc à. Chi bằng chúng ta vào trong cho tiện việc nói chuyện.
Hắn cũng không muốn mất thời gia liền gật đầu đi vào trong với Tiêu lão. Tiêu lão ra hiệu cho hắn ngồi ngay bên cạnh và nói: - Ngươi kiếm ta có việc à.
Hắn không trả lời liền đưa tay vào không gian lấy ra nữa miếng ngọc bội. Vẻ mặt của Tiêu lão đại biến từ trước đến giờ chưa thấy cảnh tượng này. Hắn cầm nữa miếng ngọc bội giơ lên trước mặt Tiêu lão và nói: - Ngươi nhận ra thứ này không.
Tiêu lão giật thót mình từ trong áo móc ra một cái túi gấm bằng lụa quý, mở túi gấm ra thì nữa miếng ngọc bội kia bay lên và hợp lại làm một với nữa miếng trên tay hắn, hắn cười nói: - Hảo Hữu trùng phùng a.
Tiêu lão vội vàng quỳ rạp xuống đất giọng run run nói:
- Ngài…ngài là bằng hữu của tổ phụ Tiêu Đức, là người để lại bảo vật giúp đỡ Tiêu gia đây sau.
Hắn tiếng lại gần và nói:
- Hắn là sư tổ của ta, không việc gì thì ngươi đứng lên đi.
Tiêu lão vội đứng lên hắn nói giọng nhẹ nhàn tôn kính hắn:
- Cũng phải đã gần một nghìn năm rồi. Hắn biết Tiêu lão đang có ý nghỉ rằng hắn đã chết hắn thuận miệng nói:
- Sư Tổ ta đã phi thăng lên làm Tiên rồi. À suýt nữa quên hỏi tên tuổi ngươi a.
Tiêu lão nâng trà uốn một ngụm nhẹ nhàn trả lời:
- Ta là Tiêu Hải năm nay vừa tròn sáu mươi. Còn ngươi thì sau?
Hắn phất tay đáp:
- Ta tên là Thiên Bảo, trùng tên với Sư Tổ còn tuổi thì mười tám.
Tiêu Hải cười to và nói:
- Vậy là bằng đứa cháu gái của ta a.
Hắn cau mày, từ lúc hắn đến đây đã dùng thần thức kiểm tra kỹ thì ở đây chỉ thấy có lượng Hỏa hải và Hàn khí bất ổn và bốn người gồm: Tiêu lão, tên quản gia và hai thị nữ hầu quét dọn làm bếp. Hắn nhìn Tiêu Hải định nói nhưng lão ta biết ý hắn định hỏi liền thở dài đáp: - Haiz, cháu gái ta đang ở nước ngoài dưỡng bệnh. Chắc mai sẽ trở về đây…
Nói đến đây mặt Tiêu Hải thấm đậm nước mắt trong hai hốc mắt lộ rõ vẽ thốn khổ. Hắn liền cắt ngang lời Tiêu Hải:
- Cháu gái ngươi bị bệnh mà bác sĩ hàng đầu thế giới không thể chữa được đúng không. Có gì mai chau ngươi về ta sẽ xem bệnh cho nhưng đổi lại ngươi phải giúp ta một số việc.
Nghe được Thiên Bảo nói vậy Tiêu Hải không kiềm nén được súc động vội vàng quỳ rạp xuống đất dập đầu:
- Ngươi giúp cháu ta chữa bệnh dù lên núi đao xuốn chảo dầu ta cũng đều làm giúp ngươi.
Hắn phất tay nói:
- Ta không cần ngươi làm như vậy. Ngươi đứng lên đi dù gì Tiêu gia cũng là người thân với sư tổ ta giúp ngươi và ngươi giúp ta. Vậy đi hôm nay ta hơi mệt sắp xếp cho ta chổ nghỉ ngơi nhớ không việc gì đừng làm phiền.
Tiêu Hải đứng lên nói:
- Được, ta đã chuẩn bị phòng kĩ lưỡng rồi.
Tiêu Hải dẫn Thiên Bảo đến trước một căn phòng tiện nghi với các thiết bị máy móc hiện đại. Hắn bước vào phòng và nói:
- Ngươi lui xuống đi.
Tiêu lão vội vàng đóng cửa đi ra ngoài. Để chắc ăn là đám người Tiêu gia không làm phiền hắn, hắn liền phất tay một cái vài đạo cấm chế bay ra. Hắn liền phóng lên chiếc giường êm ái đánh một giấc thật sâu đến tận mười giờ sáng hôm sau. Hắn tỉnh giấc bước ra thì một thị nữ đã vội chạy đến và nói: - Ngài đã thức rồi à. Tiêu lão gia chủ nói mời ngươi dùng một bữa trưa đạm bạc.
Hắn gật đầu đồng ý đi theo thị nữ vừa đi hắn vừa nói:
- Nha đầu ngươi tên gì?
Tiểu thị nữ liền đáp:
- Ta tên Dương Hiền, ngươi gọi ta là a Hiền được rồi. Ta nghe Tiêu lão gia chủ nói ngươi có thể giúp cho tiểu thư hết bệnh. Mong ngươi giúp tiểu thư nhà ta.
Hắn liền phất tay nói:
- Chuyện ta đã nói là sẽ làm ngươi không cần bận tâm.
Khi dứt lời thì cũng đã đến nhà ăn. Ở giữa phòng ăn có một cái bàn lớn. Tiêu Hải thấy Thiên Bảo đến bèn mời hắn ngồi ngay vị trí của Tiêu gia chủ. Hắn chả bận tâm liền ngồi xuống. Tiêu Hải liền ra hiệu kêu dọn đồ ăn lên. Chưa đầy năm phút các món ăn đã được dọn lên gồm có: cá kho, canh cải ngọt thịt bầm, dê nướng, giò heo chiên giòn và cơm nóng hổi. Tiêu Hải liền nói: - Ngươi cứ tự nhiên đây là món ăn đạm bạt hương vị đồng quê.
Tính hắn thì không khách khí liền bới một chén cơm đầy vung, tiện tay gắp những món kia bỏ vào miệng tuy không phải thứ cao lương mỹ vị gì nhưng những món này làm hắn nhớ lại hương vị ngày xưa ngày hắn chưa đặt chân vào con đường Tu Chân. Mặc dù, hắn là Chân Tiên có thể không cần ăn mà vẫn sống nhưng như vậy đâu còn cảm giác gì gọi là cuộc sống nữa. Chưa đầy mười phút các món ăn cũng đã bị hắn chén sạch ngay cả cơm cũng thế. Tiêu Hải không ngạc nhiên vì hắn biết các Tiên gia không cần ăn mà vẫn sống nhưng Thiên Bảo thì chỉ đang thưởng thức. Suy nghỉ vẫn vơ một lúc rồi tên quản gia vội chạy vào nhà nói với Tiêu Hải: - Thưa lão gia, tiểu thư đã về và đang ở trong phòng khách đợi ngài.
Tiêu Hải liền bước đến nói với Thiên Bảo:
- Mong ngươi giúp đỡ. Mời đi theo ta.
Hắn liền đi theo đến phòng khách vừa bước đến gần hắn cảm nhận rõ ràng hơn đó là…