Tại Chu Gia thánh địa lúc này.
“Phụ Thân! Ngươi phải đòi lại Dao Nhi cho ta a, ta và nàng từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, Ngươi các ngươi đều biết đều hiểu tại sao lại cho Dao Nhi đi làm hoàng hậu chó má gì đó... các ngươi lại sợ hoàng triều sao?” thanh âm nam áo bào kia vang lên vô cùng tức giận.
Nam tử áo bào kia là một thiên tài số 1 của Chu gia Danh tự Chu Phàm, người mà hắn oán trách kia chính là cha của hắn Chu Gia Đại trưởng lão Chu Nhất.
Chu Nhất Thở dài nghĩ một lúc lại lên tiếng: “ Phàm Nhi không phải ta không biết không hiểu mà Dao tiểu thư tính khí ương bướng, vừa gặp viêm Đế kia liền tâm can đặt ở người, vừa gặp đã yêu a với lại nó là con của Tộc Trưởng, chuyện này liên quan ta rắm sự tình a”.
“Hừ, hay cho câu gặp đã yêu... Dao nhi là nữ nhân của ta, thanh mai trúc mã không đem nàng về ta không cam lòng” Chu Phàm hừ lạnh nói.
“Phàm Nhi! Ngươi hồ đồ, ả nữ nhân kia cũng thành vợ người khác, người ta chơi thế nào là chơi thế đó, hơn nữa thẩm chí đã mang thai hạ sinh đứa trẻ, ngươi ngươi... nó vốn dĩ không còn trong sạch nữa a, Phàm Nhi ngươi là thiên tài tộc ta muốn mỹ nữ có mỹ nữ ngươi nhất thiết đâu cần phải như vậy?” Chu nhất ai ai oán oán trừng mắt nhìn nhi tử giận mắng.
“phụ thân Ngươi không hiểu... Dẹp ta muốn Dao nhi không ai cản ta, phụ thân đi với ta Nghị sự đường, trước mặt Tộc trưởng ta muốn đòi lại dao nhi.
Chu Nhất chỉ biết thở dài, thầm nghĩ Nhi tử này xuất quan xong ngu xuẩn sao? Nhưng sau đó vẫn đi theo.
Tại Nghị sự đường Chu Gia
Trên ghế cao kia đang ngồi là một trung niên nhìn mặt phúc hậu, thuần lương nhưng người không quen biết qua vị trung niên này liền sẽ nói như vậy nhưng ở đây đa số người tiếp xúc qua ai cũng kiêng kị vị này ngoài tàn ác, giết hại nhân loại qua còn Hoang dâm vô độ, ai cũng biết nhưng không ai vạch trần, vị trung niên đó liền là Tộc trưởng Chu gia Chu Thái Cơ
Hắn mỉm cười nhìn xuống nói:
“Các ngươi những năm này không tốt đẹp cho lắm, sắc mặt đều tái xanh như vậy là có chuyện gì?”
Mọi người ở đây sôi trào nghị luận một hồi thì bất chợt một tiếng đạp cửa xông vào là một vị nam nhân áo bào Ngoài Chu Phàm thì là ai.
“Tộc Trưởng cho ta một cái công đạo”
Lúc này tất cả mọi người dừng xôn xao, mọi ánh mắt đều đổ dòn vào Chu Phàm.
Lúc này có nhiều người lên tiếng.
“a thiếu tộc trưởng ngươi xuất quan...”
“a đã lâu không gặp thiếu tộc trưởng lớn lên dũng mạnh như vậy a?”.
...
Đối với những cái này Chu Phàm không để ý mà thản nhiên nhìn về phía cái ghế cao nhất kia.
“Ồ Phàm nhi ngươi xuất quan rồi, mau mau lại đây cho Đại bá ngắm một tí” Chu Thái cơ vẫn vẻ mỉm cười đó hồi trở lại nói.
“Đại Bá ta cần công đạo a”.
“A cái gì công đạo nói nghe?” Chu Thái cơ ngạc nhiên hỏi.
“Ta và dao nhi tầng ấy quan hệ ngươi rõ tại sao vẫn gả dao nhi đi, không phải ngươi nói lớn lên ta và dao nhi sẽ lấy nhau sao?”.
“A chuyện này là ý của dao nhi a! Với lại chuyện này có lợi cho tộc ta, một hoàng triều làm dưới sự khống chế của chúng ta lần tới tranh đấu Thánh địa đệ nhất có một phần nắm chắc”. Chu Thái cơ an an ổn ổn lý giải.
“Nhưng Dao Nhi là của ta, Tộc trưởng tại sao chúng ta không chiếm luôn hoàng triều chẳng lẽ các ngươi kiêng kỵ điều gì?”
“Kiêng Kỵ một hoàng triều? Haha buồn cười”
Lúc này Chu Phàm bỗng đưa linh khí vào toàn thân Đại lượng khí tức phát tán mà ra Phong vũ gào thét đại điện.
VÕ THÁNH
Híttttttt. “ thế mà đã là võ thánh hắn năm nay mới bao nhiêu mới hơn 600 tuổi a”
Lúc này cả Chu thái cơ cũng đứng lên nhìn chằm chằm đứa chất nhi này. Không thể tin được.
“ Đại Bá ta đã võ thánh và ta muốn dao nhi nếu như không có dao nhi ta tẩu hỏa nhập ma, bộc phát mà chết ngươi nguyện ý sao”
Lúc này Chu thái cơ bình tĩnh lại. Rồi sau đó cười haha lên.
“Phàm nhi ngươi nói đúng, tiêu diệt hoàng triều liền tiêu diệt đi bất quá ta có điều kiện”
“Điều kiện gì?” lúc này Chu Phàm kích động nói.
“Đưa Vân Du lên làm hoàng đế, ta không muốn uổng phí 1 hoàng triều như vậy, vân du là dao nhi Nhi tử, hắn làm hoàng đế vô điều kiện vè phía ta”
“Hảo, Đại Bá” Chu Phàm hưng phấn tột độ vô cùng cao hứng.
“ Nhớ lúc trước ta nhặt được Dao nhi lúc nó liền khóc lên khóc xuống sợ ta lúc đó Phàm nhi ngươi liền cùng dao nhi làm quen thanh mai trúc mã, các ngươi xứng đôi từ nhỏ đã có duyên phận, mặc dù là con nuôi nhưng ta đối vs dao nhi là con ruột đối đãi... tuế nguueejt dài dài chẳng chờ ai”
Tại Hoàng Cung Phủ Thất hoàng tử.
Lúc này Viêm Long đang cảm nhận lực lượng của mình, Võ tướng a nhanh như vậy ta liền võ tướn rồi, người cao hứng nhất chính là Viêm Long hắn đi.
“Hệ Thống ta bây giờ lực lượng có thể đánh bại võ vương sao?” hắn hưng phấn hỏi
“Có thể nhưng là Võ vương Nhị tầng nếu là 3 tầng thì không thể”
Đối với câu trả lời này hắn vô cùng hài lòng. Dù sao thì vượt cấp khiêu chiến chính là tuteejt đỉnh thiên tài a. Hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó bắt ngờ hỏi hệ thống.
“Đúng rồi hệ thống, ngươi mang danh là sáng tạo hệ thống vậy ngươi có thể giúp ta tạo mọi thứ thật sao?
“Đương nhiên chủ nhân” hệ thống vẫn như cũ lạnh nhạt trả lời.
“Vậy ngươi có thể đưa ta về Địa cầu sao, ta muốn gặp lão cha một chút”
“Có thể nhưng mà ngươi chỉ có thể tồn tại dạng linh hồn”
“Tại sao” Hắn nghi hoặc lại hỏi. Hệ thống một bộ âm thanh không kiên nhẫn lắm vang lên:
“ Ngươi bây giờ là võ tướng vượt qua khả năng của địa cầu, địa cầu linh khí bằng không, ngươi lại là võ tướng, nếu ngươi dùng thân thể tiến vào thì ý chí địa cầu sẽ bài xích ngươi! Hiểu?”. Lúc này hắn rốt cuộc hiểu rõ thầm nghĩ Linh Hồn thì linh hồn ta chỉ cần nhìn ta cha là được rồi. Gặp cha rồi ta làm gì? Bao nhiêu suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn, nào là ôm cha hắn nói lời xin lỗi, bla bla... cuối cùng hắn mặc kệ gặp lão Cha một chút xong rồi chả sao, còn cái kia nữ nhân ta muốn xác định đã chết chưa với lại Tên hạo thiên kia hắn muốn toàn bộ gia tộc hắn phải Phá sản.
Đêm đã tối Hoàng Đô vẫn nhộn nhịp. Kỹ viện thì vang vọng tiếng rên của nữ nhân, tửu lâu thì vang lên vài lác đác cạn chén.
Nơi đây toàn con người sống về đêm, trong bóng tối luôn là những điểm bất ngờ không ai hay ai biết, một con ngươi đỏ như máu hiện ra từ bóng tối nhìn vào hoàng đô. Rồi cười lên vẻ thú vị lên nói một mình “Hoàng triều này sắp không ổn haha ta thích những điều như thế này, Viêm Đế a viêm Đế ta coi ngươi làm sao mà vượt” Haha sau đó là tiếng cười dài vang vọng vả hoàng đô khiến các kỹ viện tửu lâu các nơi nhộn nhịp đều im bật mà hốt hoảng.
Trong Thượng Thư Phòng Viêm Đế trong lòng dâng lên cỗ bất an khó hiểu. Hắn bỏ qua cuốn giảng lược kia đi về phía Ngoài cửa sổ ngắm trăng mà ngơ ngẩn hắn thấy bầu trời hôm nay thật khác biệt. Điềm lành hay điềm xấu. Cứ như vậy cho tới khi hắn ngủ gật bên cửa sổ.
Về phần Viêm Long cả ngày hôm nay mệt mỏi mà đã ngủ thiếp đi như chó chết một dạng chỉ vòn lác đác vài tiếng bước chân của tuần tra vệ.