Sáng hôm sau
Viêm Long vẫn đang ngái ngủ vang vang rung động cả phòng, phải nói sự tình hôm qua hắn thật sự mệt mỏi a. Lúc này có tiếng bước chân đến nhanh gõ cửa kêu.
“Điện Hạ! Điện Hạ...” người nọ kêu vài lần mà trong phòng vẫn là bầu trời yên tĩnh vang lên từng tiếng ngái ngủ.
Lúc này người nọ chỉ đành mở cửa bước vào, khi bước vào hắn thấy hắn nhíu mày Đây là điện hạ? Kiểu ngủ này ta chưa từng thấy qua a? Chân thì gác lên gối, đầu thì đung đưa muốn rớt ra khỏi cái giường, thật kỳ quái kiểu ngủ.
Người nọ nhíu mày nghĩ xong nhẹ nhàng tới kêu Viêm Long dậy.
“Điện Hạ dậy dậy Người quên hôm nay là sự việc gì à”
Viêm Long lúc này oằn oải cả người mắt lim dim nói lên.
“Quản gia, cho ta ngủ a, Trung học Ta cũng thi xong rồi, cho ta ngủ a”
Quản gia? Trung học? Cái rắm gì dùng?. “Điện Hạ hôm nay ngươi có một buổi tập huấn ở Diễn Võ trường các Vị hoàng tử công chúa đều tới rồi a, thiếu mỗi ngươi”
A Diễn võ trường? Lúc này Viêm Long hắn thức dậy thật nhanh, bừng tỉnh cười hề hề.
Nhờ trí nhớ của khối thân thể này hắn nhớ ra được. Hôm nay hắn có buổi tập với Thống Lĩnh Ngự lâm quân người được xưng là đệ nhất cường giả của hoàng triều.
“Hì hì ta quên, được rồi ngươi ra ngoài đợi ta rửa mặt thay y phục chốc lât ta ra”
“Thay y phục thì ta thay cho Điện hạ ngươi a” nói đến người nọ kia đối với Viêm Long thì không có gì xa lạ đó là người tâm phúc của hắn quản lí sự vụ của hắn tên Vương Lão
“Không được Nam nhân thay y phục Cho nam nhân, ngươi không cảm thấy kỳ” Viêm Long nghi hoặc hỏi.
“Nam nhân với nam nhân? Kỳ? Điện hạ đó giờ là ta thay y phục cho ngươi a?”
“Hề hề không sao từ giờ ta tự làm, ngươi cứ ra ngoài đi” . Lúc này Vương Lão cũng ậm ừ đi ra ngoài. Khoảng một Lúc Viêm Long đi ra Thân mang Nhật Nguyệt Kim Y, tóc được chải chuốc gọn gàng mặt mày hớn hở không như lúc ngái ngủ Khiến cho Vương Lão vô cùng bất ngờ Lên tiếng khen ngợi.
“Điện Hạ ngươi hảo soái” đối với cái này Viêm Long không hề phản bác Hắn rất thích bộ y phục này vì nó vô cùng thích hợp hắn. Rồi 2 ngươi nhẹ nhàng mà đi Diễn Võ trường.
Diễn võ trường lúc này tụ tập khá là đông đúc, các hoàng tử công chúa cũng đầy đủ chỉ có thiếu Mỗi Viêm Long.
“Thất Đệ còn chưa có tới sao?” người lên tiếng kia liền là Tứ Hoàng tử Vân Tường.
“Hừ! Chắc hắn bị ám sát coi như chết không chết cũng phế đi, còn ra võ trường làm gì cho mất mặt phụ hoàng” một vị hoàng tử hừ lạnh không hảo ý lên tiếng. “Đúng Thế! Tới chỉ làm mất mặt phụ hoàng” rồi năm sáu bảy hoàng tử công chúa hùa nhau theo nói. Đa số ý tứ đều không tốt. Đối với Viêm Long hoàng tử công chúa nào cũng ghen ghét Viêm Long bởi vì hắn là nhi tử được Hoàng đế yêu thương nhất.
“Tam Hoàng Huynh, các vị hoàng muội Hoàng đệ? Các ngươi có ý gì?” tứ hoàng tử nhíu mày nói. Nếu nói trong hoàng thân quốc thích này chỉ có Tứ hoàng tử là giao hảo tốt với Viêm Long.
“Ý chúng ta thì sao, Thì là như vậy đây”
Lúc này ngay cửa lớn, hô to vang vọng của một hộ vệ “Thất Điện hạ tới”
mọi người toàn Võ Trường bắt đầu dừng lại nhìn về phía cánh cổng, một nam tử khí chất vô cùng cao quý thân xuyên một bộ y phục lóe lấp lánh như mặc trời, Ngoài Viêm Long thì là ai.
“Các vị Hoàng Huynh Hoàng tỷ các vị hoàng muội, hôm nay ta tới trễ một chút a đâu cần phải nói lời khó nghe như vậy a” Viêm Long tươi cười nói.
“Thất đệ ngươi tới trễ phạt ngươi a” tứ hoàng tử lên tiếng trước nhất bước tới mà đập vai viêm Long, còn các vị hoàng tử khác thì im lặng.
“Haha tứ ca ta biết ngươi thương ta nhất làm sao có thể phạt ta đây” Viêm Long hớn hớn hở cười nói. Đứng trước mặt vị huynh trưởng này Viêm Long hắn thật sự cảm thấy rất hảo tâm trạng mặc dù Viêm Long hắn với viêm long trước kia không phải là một nhưng nhờ trí nhớ mà làm cho hắn thấp ấm áp biết nhường nào. Trong hoàng cung các vị hoàng tử không ngần ngại mưu hại lẫn nhau để được lợi, anh cũng ranh ma, ai cũng không ý tốt Riêng đối với Tứ hoàng huynh này Viêm Long thật sự yêu mến a.
“tiểu tử ngươi còn hiểu ta sao” Vân tường nộ lên to tiếng cười mắng.
“ hừ, ta nói thất đệ ngươi không nhanh không chậm a, làm cho chúng ta chờ nửa ngày, ta tưởng ngươi không dám tới vì ngại võ công bị phế a” lúc này tam hoàng tử một lần nữa lên tiếng châm chọc. Các vị hoàng thất khác cũng hùa theo nhau. Đối với cái này Viêm Long cũng cực kỳ phẫn nộ.
“Đủ rồi, Thất đệ đã tới rồi chúng ta đứng chờ Thống lĩnh tới, ồn ào còn ra thể thống gì” người lên tiếng kia chính là đại hoàng tử Vân Du. Đối với Viêm Long Vân Du cũng ghét thấu xương Hắn nghĩ mình chính là đại hoàng tử mà danh họ không có Vân Viêm mà Viêm Long lại có hơn nữa cả hoàng triều chỉ có Viêm Long là mang họ Vân Viêm cùng một dạng với Vân Viêm Đế, Nhi tử lẫn nhi tử ai cũng cần được cha mẹ sủng ái, hắn cũng không khác bao nhiêu.
“Chính là Đại hoàng huynh”
“Đúng ồn ào còn ra thể thống gì” không thể không nói đa số các vị hoàng thất nơi đây đều nghe theo Vân Du. Vì đơn giản Vân du là đại hoàng tử, con của hoàng hậu mai sau sẽ là thái tử và cao hơn là thiên tử a.
Viêm Long đối với hoàng triều này càng ngày càng thấy thú vị, hắn thông qua thiên nhãn có thể thấy được cảnh giới cao nhất chính là Vân Du võ vương cảnh tầng 7, vị thứ 2 là tứ hoàng tử Vân Tường Võ vương cảnh tầng 3, vị thứ tư là Nhị Công chúa Vân Thy Võ Vương nhất tầng. Thấp kém nhất là Cửu công chúa Vân tiểu Tuyền Võ sư cảnh tầng 7. Đối với cái này Viêm Long hắn cũng hơi bất ngờ không hổ là hoàng tộc ai nấy đều là thiên tài.
Đánh giá một lúc thì bên ngoài cổng bước vào một vị cao to, nhìn như một vị chiến thần bách chiến bách thắng. Người này Viêm Long từng thấy qua lúc hắn mới lấy lại ý thức được thì đã nghe tiếng rống của người này trong phủ hắn là kêu cái thái y coi cho hắn a.
Cũng nhờ cỗ tri nhớ kia mà hắn biết được vị này và phụ hoàng từ nhỏ đã là bằng hữu với nhau , chinh chiến sa trường. Giúp đỡ Viêm Đế lập quốc trị an, Thống Lĩnh ngự lâm quân Giang Dương Tướng Quân.
Giang Dương tướng quân bước tới nhìn ngắm những con cháu hoàng tộc kia mà một hồi trong lòng cảm thán “Bệ Hạ a ngươi là con bạch mã giao phối tốt” nhìn một hồi hắn dừng lại tại Viêm Long, không hiểu sao đối với các hoàng tử, công chúa khác hắn đều cảm thấy bình thường nhưng đối với Viêm Long hắn vô cùng mang tâm trạng yêu thương bởi vì nó giống như là bệ hạ thuở nhỏ.
“Các Ngươi nghe cho rõ đây, hôm nay ta triệu tập các ngươi tại đây là cho các ngươi một hồi tập huấn những ai đã là võ vương bước ra một chỗ, võ tướng, võ sư tương tự, nhanh chân lên cho ta” Hắn hô to từng đợt mà chia đội cho buổi tập huấn. Khoảng một lá thì xong.
“Ơ thất đệ sao ngươi lại đứng ở hàng ngũ Võ tướng?”
“Đúng a, ta nghe nói ngươi bị ám sát ta thực dự rất đau lòng a, mặc dù ngươi không chết nhưng mà ngươi bị phế rồi đâu còn là võ tướng nữa đâu?”.
Viêm Long Tức đến buồn cười nói: “Các ngươi 1 đám so 1 đám cẩu không khác nhau là mấy nhao nhao làm đau cả đầu”
“Cái gì ngươi dám so chúng ta cẩu... ngươi có tin..”
“Câm miệng hết cho ta, muốn ta giáo huấn các ngươi 1 trận?” ngoài Giang Dương ra thì còn là ai, đối với cái này thì không ai dám dị nghị hay lên tiếng gì vì mặc dù hắn là tướng quân nhưng thân phận địa vị lại ngang cả Bệ Hạ.
“Các ngươi mỗi ngươi hướng các trước mắt chạy cho ta. Võ Vương là 100 vòng, võ tướng là 80 vòng, võ sư là 40 vòng. Nhanh chân cho ta ai dám không chạy, đứng lại ăn roi. Bắt đầu từ Vân Du Chạy”
Loáng thoáng một cái tất cả đều chạy đi. Lúc này Giang Dương đang ngắm nhìn những con người kia chạy thì bên ngoài tới một vị áo đen lão nhân. Hắn bất ngờ đứng dậy chạy đi.
“Tướng quân lâu ngày không gặp, ngươi khỏe sao” Lão nhân kia lên miệng nụ cười hòa ái nói.
“A Quốc Sư, không phải ngươi giờ đang ở với lão bà ngươi sao, sao Giờ lại vào hoàng cung rồi” Giang Dương vô cùng ngạc nhiên hỏi. Người trước mặt này là người vô cùng thân thuộc đối với hắn lẫn bệ hạ, người này từ nhỏ đã chăm sóc hắn Và bệ hạ từ nhỏ tới lớn đi sao không thân cho được, chinh chiến nhiều năm nhờ tài bói tính toán mà giúp Viêm Đế nhiều trận thắng lời mà được phong làm Quốc Sư, Địa vị mơ hồ còn cao hơn cả Viêm Đế.
Đến lúc này nụ cười của lão nhân tắt hẳn. “Tướng quân Hoàng Triêgu ta sắp có đại nạn”
“Cái gi” Giang Dương kinh ngạc kêu lên.
“Mau chúng ta đi gặp Bệ Hạ” Giang dương tức tưởi sốt ruột lo lắng nói. Không quên hô to giọng nhắc nhở mấy người đang chạy kia.
“Ta có chút chuyện cần đi một lát, chút nữa ta quay lại, ai lười biếng coi chừng roi của ta...”