Chương 114: Chương 106

Ân Sùng Quyết nhìn thẳng đôi mắt khó dò của Thẩm Khấp Nguyệt, đến gần nói: “Trước mắt Sùng Quyết rối rắm không nhìn rõ được gì, mỗi lời Thẩm cô nương vừa nói cũng có thể thấy Thẩm cô nương tâm như gương sáng… Đã như vậy …. Vì sao Thẩm cô nương không nghĩ cách rời xa hoàng triều cuộn trào sóng ngầm, mà cứ trăm phương ngàn kế leo lên giường của phò mã gia? Thẩm cô nương là cảm thấy địa vị của mình trong lòng phò mã gia có thể cao hơn công chúa… hay là không can tâm bản thân hầu ngủ không công?”

“Làm càn!” Lý Trọng Nguyên lớn tiếng quát bảo Ân Sùng Quyết ngừng lại, “Sài gia quân đã không còn ai có thể che chở cho ngươi, Ân Sùng Húc, coi chừng đệ đệ bảo bối của ngươi, hắn nếu như không có kết cục tốt chẳng qua cũng vì hắn gheo gió gặp bão mà thôi.”

Ngô Tá nghe xong há miệng thở dốc, chết lặng nhìn Thẩm Khấp Nguyệt hây hây gò má nói: “Chuyện này... Thẩm cô nương... cùng Trọng Nguyên ca…”

“Đại ca đừng nói nữa!” Ngô Hữu khẽ giậm chân gọi đại ca, “Đừng nói nữa.”

Ngô Tá khó nén vẻ thất vọng, lắc đầu nói: “Công chúa tình sâu nghĩa nặng với Trọng Nguyên ca, Trọng Nguyên ca muốn đưa Thẩm cô nương cùng đi Huy Thành sao? Công chúa sẽ đau lòng đến cỡ nào…”

Lý Trọng Nguyên kéo Thẩm Khấp Nguyệt ra phía sau, đầy thâm ý nhìn Ngô Tá nói: “Bây giờ ngươi cũng lên án ta phải không?”

“Ý của đại ca không phải vậy.” Ngô Hữu cướp lời, “Đại ca từ trước đến nay không nói móc ai...”

Ân Sùng Quyết khẽ cười nói, “Thực ra không có ai mù cả. Phò mã gia, đường hồi kinh của ngươi cũng không quang đãng lắm, ha ha, ta vốn nghe nói công chúa là người rộng lượng, nhưng có thể rộng lượng đến mức chấp nhận người bên cạnh ngươi hay không thì khó mà nói được… Thẩm cô nương, con đường phía trước của Ân Sùng Quyết ta khó lường, vậy cô cũng không tốt hơn ta là bao, tạm thời cứ tự cầu phúc đi.”

Thẩm Khấp Nguyệt ôm bụng, cố ý buông tiếng thở dài nói: “Chuyện mà ngày ngày Khấp Nguyệt lo lắng cũng chính là vậy, chỉ mong công chúa nhân từ, nương tay với ta và cốt nhục nhà họ Lý trong bụng ta, còn lại… Khấp Nguyệt cũng không dám cầu mong xa vời gì.”

Ngô Tá khó mà tin nổi nhìn chòng chọc bụng Thẩm Khấp Nguyệt, khuôn mặt tuấn tú tái đi, chậm rãi ngước mắt nhìn khuôn măt thản nhiên của Lý Trọng Nguyên, lùi ra phía sau nói: Từ Vân Đô đến Thương Sơn, công chúa chưa từng thay lòng với huynh, ai trong chúng ta cũng có thể thấy được, hai người khó khăn bao nhiêu mới có thể cùng một chỗ… Hôm nay vì nữ nhân không rõ lai lịch nhặt trên đường về, Trọng Nguyên ca…” Ngô Tá rung giọng nói: “Huynh khiến công chúa thương tâm cả đời rồi.”

“Vậy đệ mau dạy ta nên làm thế nào mới phải?” Lý Trọng Nguyên trợn mắt lên tiếng hỏi.

Ngô Tá nhất thời ngây người, xoay người hung hăng phất tay áo, “Huynh hỏi đệ làm gì? Trọng Nguyên ca chỉ cần tự hỏi lòng mình xem có thẹn với công chúa và hoàng thượng không.”

Ngô Tá sải bước rời đi, chúng tướng trong đại sảnh bốn mắt nhìn nhau, không ai dám tuỳ tiện lên tiếng.

Tuy rằng Ân Sùng Húc chỉ gặp Sài Tịnh mấy lần chưa tính là quen biết, nhưng vẫn nhớ rất rõ tư thế oai hùng của Sài Tịnh khi ở Vân Đô, đối nhân xử thế khéo léo, không hổ là thiên kim của vương phủ. Hôm nay thấy Lý Trọng Nguyên bạc tình, Ân Sùng Húc tuy đã quyết định trả giáp trở về nhà, nhưng cũng có chút thương thay cho Sài Tịnh. Biết mình là người ngoài nên cũng không tiện nhiều lời, Ân Sùng Húc kéo áo đệ đệ, lắc đầu ý bảo hắn đừng nói nữa.

Ân Sùng Quyết đã đạt được mục đích cũng lười dính vào, con ngươi đen quét một vòng qua vẻ mặt tức giận của Ngô Hữu, khẽ nhếch mày kiếm.

Lý Trọng Nguyên thấy không có ai dám lên tiếng, ho khan một cái cao giọng nói: “Nếu Ân Sùng Húc và Ngô Tá đều đã về, đại quân áp tải quan tài của vương gia và vương phi về kinh cũng là cấp bách. Truyền lệnh của ta… binh sĩ đang đánh thành trì Lương quốc án binh bất động, đại quân còn lại, theo ta hộ tống vương gia, vương phi hồi kinh gặp thánh thượng.”

Hồi kinh, gặp thánh thượng!

Bờ sông Hoài bên ngoài Ung Thành.

“Sùng Quyết, đệ còn theo Sài gia quân làm gì?” Ân Sùng Húc nhìn lòng sông Hoài cuồn cuộn sóng nghiêm nghị nói: “Bây giờ quay đầu còn kịp, cùng đại ca quay về Ân Gia Bảo!”

“Đại ca.” Ân Sùng Quyết hơi thất thần nhìn dãy hoa Mạn Đà kéo dài mình trồng, khổ sở nói: “Là đệ thuyết phục cha và đại ca đi theo Sài Chiêu, hôm nay Sài Chiêu đã chết, muốn đệ thành kẻ vô tích sự trở về Ân Gia Bảo? Cha sẽ nhìn đệ thế nào, người Tuy Thành nhìn đệ thế nào, đại tẩu sẽ nhìn đệ ra sao?”

Ân Sùng Húc xoay người nhìn về phía đệ đệ, giơ tay túm chặt vai hắn nói: “Đệ nghĩ những điều này để làm gì? Đệ là đứa con mà cha yêu nhất, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đệ vẫn là họ Ân, là người một nhà với đại ca, mãi mãi không thay đổi. Kiến công lập nghiệp cũng tốt, tầm thường suốt đời cũng được, người một nhà có thể khoẻ mạnh sống bên nhau, sẽ không có ai oán giận gì. Ý của đại ca, đệ hiểu mà.”

“Đệ muốn vào kinh gặp thánh thượng.” Ân Sùng Quyết hít một hơi thật sâu đẩy tay Ân Sùng Húc ra, “Đại ca không cần khuyên đệ nữa, Sùng Quyết ý đã quyết, sẽ không thay đổi.”

“Sùng Quyết.” Ân Sùng Húc vội la lên, “Trong lòng Lý Trọng Nguyên nghĩ thế nào huynh đệ chúng ta đều hiểu rõ. Vương gia đã không còn, Sài gia lại không có con nối dõi, Sài Tịnh là công chúa duy nhất, cũng sẽ là người dựa vào của Sài gia Đại Chu, Lý Trọng Nguyên ngay cả thiên hạ thống nhất trong tầm tay cũng không để ý, là vì điều gì?” Ân Sùng Húc kéo đệ đệ qua thấp giọng nói: “Hồi kinh củng cố ngôi vị phò mã, mà đợi mưu cầu... vị trí thái tử sau này! Sùng Quyết đệ thông minh hơn đại ca, đại ca còn có thể nhìn ra, sao đệ lại không chứ?”

“Sùng Quyết hiểu rõ.” Ân Sùng Quyết hững hờ nói, “Cũng là vì sự thực phơi bày quá rõ, Sùng Quyết biết nên làm gì. Trên đường đánh Lương quốc của Sài gia quân, không nói đến lương thảo tiền của Ân Gia Bảo bỏ ra, tráng sĩ Tuy Thành cũng tử thương không ít đại ca đều biết. Ân Sùng Quyết đệ không giúp Ân gia lấy lại được những thứ đó, thực sự không mặt mũi nào trở về, cũng không dám đối diện với những trung hồn tráng sĩ Tuy Thành đã hy sinh.”

“Lý Trọng Nguyên vốn ngứa mắt ta và đệ, trước đây có vương gia che chở, từ nay về sau đệ phải thế nào?” Ân Sùng Húc nhắm chặt hai mắt, “Đại ca biết đệ hùng tâm tráng chí, có thể hoàng thượng sẽ ban cho đệ chức quan để phong thưởng, nhưng triều đình hung hiểm, đệ sớm đã kết thù với Lý Trọng Nguyên, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Dù đệ có bản lĩnh đến mấy cũng không đấu lại được phò mã đương triều, hắn và hoàng thượng cùng công chúa mới là người một nhà, Ân gia, chỉ là ngoại tộc… Sùng Quyết cùng đại ca trở về đi…”

“Đệ sẽ không quay về Ân Gia Bảo.” Ân Sùng Quyết cúi người phất qua cành hoa Mạn Đà chập chờn trong gió rét, lá cây khô giòn, vỡ vụng rơi xuống đất, Ân Sùng Quyết nâng lên càng Hoa Mạn Đà khô lả tả, đưa đến trước mắt nhìn, “Đại ca, từ nay về sau, Sùng Quyết chỉ có một mình, vĩnh viễn đều chỉ là một mình… A Hoành cũng không trở lại nữa.”

Gió thu thổi, trăng lên, sao sáng.

“A Hoành…” Bóng đêm trải dài, Ân Sùng Quyết nhìn không rõ khuôn mặt sầu bi của đại ca bên cạnh, Ân Sùng Húc đi men theo mạn sông, “A Hoành đã rời xa từ lâu rồi. Ở khu rừng tại Tuy Thành, khi vương gia lần đầu tiên nhìn thấy muội ấy... A Hoành đã không trở về rồi. A Hoành tựa như mũi tên vàng chẳng biết từ đâu bay lạc vào Ân Gia Bảo…” Tiếng Ân Sùng Húc càng lúc càng thấp, thấp đến mức chỉ mình hắn nghe được, “Từ khi vương gia nhận ra mũi tên là đã không bao giờ bỏ lại muội ấy, muội ấy cũng sẽ không rời xa vương gia… đường đời, vĩnh viễn không chia cách.”

“Đại ca...” Ân Sùng Quyết chua chua chóp mũi, dựa vào đại ca ngây ngốc hỏi, “Đại ca nói xem, nếu lúc đầu đệ nắm chặt tay A Hoành, nói với Sài Chiêu, nói với cha, nói với mọi người, đệ không để cho bất luận kẻ nào mang A Hoành đi, A Hoành có ở lại Ân Gia Bảo, ở lại bên cạnh đệ ….”

Ân Sùng Húc trầm mặc hồi lâu, nhìn vẻ mặt đau buồn của đệ đệ, chỉ vào dòng nước sông Hoài, “Vương gia trúng tên ngã xuống sông, A Hoành đuổi theo... Trên đời này nào có nhiều nếu như như vậy? Nếu có thể, đại ca chỉ hy vọng A Hoành chưa từng bước vào Ân Gia Bảo.”

Ân Sùng Quyết dùng sức, cành Mạn Đà trong tay đã nát vụn, bay theo hàn phong. Ân Sùng Quyết phóng người lên ngựa, dưới màn đêm quất ngựa rong ruổi, đón gió đuổi trăng.

Ân Sùng Húc không có đuổi theo đệ đệ, ánh mắt ưu thương lệ nóng vòng quanh, mới nháy mắt, nước mắt đã rơi xuống bờ cát sông Hoài, hoà vào dưới gốc cây Mạn Đà.

Ân Sùng Húc lấy sáo trúc trong người ra, nặng nề đưa lên môi thổi, dựa vào dãy Đạ Đà sau lưng khoanh chân ngồi xuống, “A Hoành, trước khi đi đại ca thổi cho muội nghe một khúc nhạc.”

Tiếng sáo vang lên, lẻ loi cô tịch, ánh trăng buồn thương lẩn vào trong mây, ánh trăng lạnh lẽo như băng, trong trẻo nhưng lạnh lẽo phủ trên khuôn mặt sầu bi của người đàn ông.

Ân Sùng Húc nhìn nửa mặt trăng lạnh lẽo, dường như chiếu sáng hình bóng ẩn sâu trong lòng hắn… mắt hạnh long lanh mỉm cười.

“Nhạc Hoành? Nhạc cô nương?”

“Đúng vậy, ta chính là Nhạc cô nương!”

“A Hoành...” Ân Sùng Húc nhớ lại lúc mới gặp A Hoành lần đầu, ngừng thổi sáo, buồn bã cười.

“Cả nhà đều đã mất, chỉ còn một mình ta, chẳng qua là sống tạm mà thôi.”

“Không phải cố sống, hy vọng sống, Nhạc cô nương nhất định phải sống thật tốt.”

“Đại ca không giữ được đệ, cũng không bảo vệ được muội.” Ân Sùng Húc chợt ném mạnh sáo trúc trong tay xuống chân mà đạp, “Chỉ biết thổi sáo cho muội nghe thì được tích sự gì? Từ nay đại ca sẽ không vô dụng như vậy nữa.”

Tiếng sáo ngừng, trời đất chỉ còn tiếng gió lạnh gào thét, Ân Sùng Húc đứng dậy, lấy khoá vàng cất trong người ra, đầu ngón tay vuốt ve hai chữ “Yên vui”

“Yên vui yên vui...” Ân Sùng Húc lẩm bẩm nói, “Yên vui thế nào… yên vui thế nào.”

Ân Sùng Húc nhìn dãy Hoa Mạn Đà lan tràn trên bờ sông, “Đại ca nguyện ý trồng hoa Mạn Đà nửa sơn hà, chỉ cầu A Hoành có thể nhìn đại ca một lần nữa…”

Khoá vàng trong tay ấm áp, Ân Sùng Húc yêu quý nhét vào ngực áo, như người yêu dấu chôn trong đáy lòng không muốn người khác biết.

Thôn Hoài.

Trăng sáng trên đầu, Nhạc Hoành dỗ Đồng Nhi ngủ xong thấy Sài Chiêu đang hâm rượu bên bếp lò cười nói: “Chúng ta lưu lạc đến tận đây, ngay cả việc này Sài thiếu chủ cũng phải tự tay làm sao?”

Sài Chiêu đẩy bếp lò đến cạnh Nhạc Hoành, kéo tay Nhạc Hoành qua hơ lên lửa, lại cúi đầu thổi hơi nóng, “Lạnh không? Ở lại đây đã làm mẹ con nàng phải chịu vất vả rồi.”

Nhạc Hoành đang định mở miệng, từ sau vường lại vang tới tiếng sáo uyển chuyển, Nhạc Hoành cau mày nói, “Lại là Vân Tu, qua giờ Tuất rồi, hắn không định cho già trẻ Phong gia nghỉ ngơi sao?”

Sài Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Hắn cũng là buồn bực quá thôi, kệ hắn đi, A Hoành nói chuyện với ta một chút, uống hết bầu rượu này, đêm cũng ngủ ngon hơn.”

Nhạc Hoành nhấc bầu rượu lên, đem rượu nóng rót vào trong chén, ghé sát vào mũi ngửi nói, “Thơm quá, thực sự là muốn nhấp một ngụm.”

“Nếu nàng nhấp vào, nhất định Đồng Nhi cũng say.” Sài Chiêu đoạt lấy chén rượu, “Không cho uống.”

Trong phòng nùng tình mật ý, Vân Tu ngồi dưới gốc hoè già sững sờ, gió lạnh thổi qua, Vân Tu chớp mắt cũng không thấy lạnh, ngây người nhìn lá cây úa vàng trong tay, mơ màng nói: “Kỳ lạ, rõ ràng Ân Sùng Húc cũng thổi như vậy, thế nào đến miệng ta, lại khó nghe như tiếng gào khóc vậy? Không được, phải thử lần nữa.”

Tiếng sáo lại vang lên, cửa phòng kẹt một tiếng, lộ ra bóng người gầy nhỏ, Phong Bích Nhi lách người đi về phía cây hoè già chỗ Vân Tu hung tợn nói: “Bà đây mặc kệ ngươi là Vân ông nội hay Vân đại gia, quấy nhiễu giấc ngủ của ta chính là kẻ đáng đánh. Không biết thổi thì đừng có thổi nữa, đừng trách bà cô đây không nhắc nhở ngươi.”

“Này.” Vân Tu dừng người nói: “Con nhỏ không biết phép tắc này, ngươi dám?”

Bích Nhi đắc ý nói: “Trong thôn Hoài có ai mà không biết thổi thứ này chứ, để bà cô nhà ngươi trổ tài cho xem.”

Vừa nói, Phong Bích Nhi đã nhặt lá cây lả tả trên mặt đất lên, nón tay khẽ vuốt, đưa đến gần môi khẽ thổi lên thanh âm mê người.

Trong phòng Nhạc Hoành hứng thú nghe cuộc đấu võ miệng bên ngoài, nghe tiếng sái, khoé môi mỉm cười an ủi.

“Thiếu chút nữa là quên mất.” Sài Chiêu kéo tay Nhạc Hoành vào lòng, “A Hoành cũng thích nghe tiếng sáo.”

“Xuỵt...” Nhạc Hoành giơ ngón trỏ lên, “Rất lâu không có nghe rồi, Bích Nhi thổi không tồi.”

Phong Bích Nhi thổi xong một khúc, ném lá cây kiêu ngạo nhìn Vân Tu nói: “thế nào? Mau gọi bà cô đi.”

Vân Tu dụi tai, sờ gốc cây hoè nói: “Đúng là như vậy, người kia cũng thổi giống cô, dạy ta đi, Bích Nhi cô nương dạy ta được không?”

Bích Nhi thấy hắn như thế, nhảy ra xa mấy bước, quẫn bách nói, “Đại nam nhân vung đao múa kiếm như ngươi thì học thổi kèn lá làm gì chứ?”

“Ta muốn…” mặt Vân Tu đỏ lên, phất phất tay áo ý bảo Bích Nhi đi đến góc sân, thấp giọng e thẹn nói: “Không chỉ là nam nhân thô lỗ…”

Chia sẻ: Có liên quan