Chương 115: Chương 107

Bích Nhi khom người cười khúc khích, chỉ vào Vân Tu đang mặt đỏ tới mang tai nói: “Lỗ mãng là trời sinh, không phải học thổi kèn trúc sẽ thay đổi được, thực sự là… buồn cười chết mất.”

Vân Tu ngắt một chiếc lá vội la lên, “Tiểu nha đầu này, ở đâu đến phiên ngươi nhiều lời vậy chứ, mau dạy ta đi.”

Bích Nhi nhìn vẻ mặt nhíu mày khổ luyện của Vân Tu, căn chặt môi mới không bật cười, chỉnh tay của hắn nói: “Như vậy mới đúng...”

Sài Chiêu khẽ mở cửa sổ nhìn một chút, lại khép lại cửa sổ nói: “Vân Tu thế nào? A Hoành biết rõ sao cũng gạt ta?”

Nhạc Hoành ôm chăn khẽ đảo hướng đầu giường, che lại mặt nói: “Ta nào biết đâu có chuyện gì?”

Sài Chiêu mỉm cười, vén chăn lên tiến thẳng vào, lẩm bẩm: “Coi như là không có gì đi, đợi chúng ta trở về kinh thành, toàn thành thiếu nữ nhiều như mây, ta sẽ chọn một người thích hợp nhất cho hắn.”

Nhạc Hoành biết Sài Chiêu cố ý nói cho mình nghe, cười khanh khách nói, “Đây là chính chàng nói đó, đến khi đó đừng có mà quên.”

“Láu cá.” Sài Chiêu khẽ nhéo một cái vào tay Nhạc Hoành, ôm hông nàng chợp mắt ngủ.

Tiếng đùa giỡn trong sân dần dừng lại, thay vào đó là tiếng kèn lá dần dần cao lên, ước chừng nửa canh giờ, Vân Tu đã có thể thổi một khúc nhạc, nghe cũng có chút động lòng người. Nhạc Hoành thích thú nghe, mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

“Làm phiền Bích Nhi cô nương rồi.” Vân Tu hài lòng đem lá cây thu vào trong lòng, “Có thể kiên nhẫn dạy cho thanh gỗ mục như ta.”

Bích Nhi ngáp một cái, đang muốn xoay người trở về nhà, tựa như nhớ tới chuyện gì dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn cây hoè già trong vườn, “Nhà của ta tuy nghèo tuy nhỏ, nhưng phòng chứa củi cũng có thể nằm được, ngươi không đi tránh rét? Sẽ bị lạnh chết đó.”

Vân Tu cắn cắn mu bàn tay, hoàn toàn không để ý: “Cô xem thường ta quá rồi.” Nói xong liền hít sâu, nhảy lên cành hoè cao chừng nửa trượng, ngồi ở cành cây to nhất cười đắc ý với Bích Nhi: “Vân ông nội ta làm gì có chuyện không ngủ, hang hùm miệng cọp, thâm sơn cùng cốc…. Không sợ lạnh chết.”

Bích Nhi còn muốn trêu mấy câu, Vân Tu đã nhắm nghiền hai mắt, nhìn dáng vẻ rất khoan khoái, Bích Nhi hừ một tiếng cũng không để ý đến hắn nữa, nhặt một cục đá ném vào Vân Tu, xong đi thẳng về phòng.

Nghe tiếng bước chân Phong Bích Nhi xa dần, Vân Tu mở mắt ra phủi bụi bặm trên quần áo, từ trong lòng ngực móc ra túi nhỏ đựng hạt Hoa Mạn Đà, lá cây mới cất đi cũng bỏ vào trong đó, nhếch miệng cười lại nhét vào trong lòng.

“Đẹp nhất là Hoa Mạn Đà, êm tai nhất là tiếng kèn lá.” Vân Tu cười ngớ ngẩn lẩm bẩm, “Bây giờ có phải nhìn ta với cặp mắt khác xưa rồi chứ.”

Nửa đêm vắng vẻ không tiếng động, cũng chỉ có thời khắc này ở thôn Hoài mới may mắn có được sự an bình khó cầu.

Ngoài Tuy Thành.

“Sùng Quyết, đệ thực sự không trở về cùng đại ca sao?” Ân Sùng Húc kéo Ân Sùng Quyết đã đuổi kịp vó ngựa Sài gia quân, “Đại ca khuyên đệ một lần nữa, Ân Gia Bảo ở ngay phía trước, theo đại ca trở về gặp cha!”

“Không trở về.” Ân Sùng Quyết kéo chặt cương ngựa thản nhiên nói, “Không ai có thể hiểu lòng Sùng Quyết hơn cha. Đại ca trở về sớm đi, con trai huynh đã đầy tháng từ lâu, còn không nhanh trở về nhìn một cái. Đại ca nhớ kỹ nói với cháu ngoan của ta, chờ Nhị thúc công thành danh toại, nhất định trở về đền cho hắn đại tiệc trăm ngày.

“Sùng Quyết.” Ân Sùng Húc kêu to, Ân Sùng Quyết đã phi ngựa vút đi, phía sau là hơn trăm tráng sĩ Ân gia cam nguyện đi theo, bóng lưng quả quyết, cũng không quay đầu nhìn lại đại ca một lần.

“Sùng Quyết, bảo trọng.”

Ân Sùng Quyết giơ cao tay quá đầu, “Đại ca tự bảo trọng.”

Ân Gia Bảo

“Đại thiếu gia đã trở về!”

“Sùng Húc! Sùng Húc!” Mục Dung đẩy cửa phòng chạy vội ra, “Thật sự là Sùng Húc đã trở về!?”

Ân Sùng Húc giao ngựa cho người chăn ngựa, mới ngước mắt đã thấy thê tử một năm xa cách chạy nhanh về phía mình, cửu biệt gặp lại động tình không thôi, Ân Sùng Húc ôm Mục Dung đang mừng như điên, vỗ vỗ bờ lưng rung rẩy của nàng nói: “Ta trở về là chuyện tốt, thế nào lại khóc? Đùng khóc nữa để ta ngắm nàng nào.”

Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, vai Ân Sùng Húc đã ướt nhẹp một mảng, Mục Dung ngẩng mặt lên, xoa khoé mắt khóc lóc: “Đi lâu như vậy mà trước khi trở về cũng không thèm viết lấy một phong thư, ta và cha sẽ ra ngoài thành đón chàng.”

“Trở về vốn là suy nghĩ nhất thời.” Ân Sùng Húc lau khoé mắt ướt át của Mục Dung, “Cha đâu?”

“Cha vừa trở lại...” Mục Dung chợt cười nói, “Chàng muốn gặp cha… thế nào không vội nhìn con trai chàng một cái?”

Ân Sùng Húc lấy lại tinh thần, khó nén sự vui vẻ: “Rời khỏi lâu như vậy, trở về đều đã làm cha trẻ con… Nàng khổ cực rồi, mau dẫn ta đi thăm con trai.”

Đứa bé nằm trong nôi đang ngủ say, mặt mày sáng sủa cực giống Ân Sùng Húc, Ân Sùng Húc nhìn vui vẻ, sờ khuôn mặt non nớt của con trai, “Cha đã đặt tên cho cháu nội chưa? Trong thư chưa từng nhắc đến.”

“Thật ra cha có nhắc.” Mục Dung lại khẽ chớp mắt mấy cái cười nói, “Ta không muốn, con của ta và chàng, tất nhiên là Sùng Húc chàng đặt rồi? Chàng nói xem con trai gọi tên gì thì được?”

“Ta đặt tên?” Ân Sùng Húc ngẩn người, thấy Mục Dung tràn đầy chờ mong, Ân Sùng Húc hơi suy tư nói, “Loạn thế nhưng cầu một chút yên vui, ta đây làm cha cũng không cầu con kiến công lập nghiệp danh dương thiên hạ, chỉ cầu con bình an lớn lên vui vẻ suốt đời... Hay là, gọi là An, được không?”

“Không được!”

Tiếng nói mạnh mẽ của Ân Khôn từ ngoài phòng truyền đến, khiến cho Ân Sùng Húc đang cúi đầu giật mình đứng thẳng người, xoay người cung kính chào: “Cha!”

Ân Khôn nhìn thấy trưởng tử xa cách hơn một năm mà vẻ mặt không chút vui vẻ, vuốt râu chậm rãi đi vào trong phòng, nhìn cháu trai đang ngủ say nói: “Con trai con đợi mấy tháng mà chỉ có một chữ An thôi sao?”

“Yên vui không dễ, Sùng Húc nghĩ thử thấy rất hay.” Ân Sùng Húc nhu thuận nhưng vẫn mang theo chút kiên trì, “Cha...”

“Ta nói không được!” Ân Khôn cao giọng nói, “Cha cho con một chữ Húc, là ngóng trông con như mặt trời mới mọc lên ở phương đông, sức sống mãnh liệt, đệ đệ con gọi là Sùng Quyết, cha mong nó quả quyết cứng cỏi… Đợi đến lúc này mà thấy, đúng là Sùng Quyết thoả mãn tâm nguyện của cha, nó kiên trì không thay đổi, mưu cầu danh vọng… Ngược lại Sùng Húc con…” Ân khôn bất mãn nhìn con trưởng sương gió bụi bặm, “Không chút phong thái, vô công vô tích. Con còn chút dáng vẻ của Ân đô thống cầm quân đánh vào Gia Nghiệp quan sao?”

“Cha.” Mục Dung thấy Ân Khôn nói phu quân của mình như vậy, không vui nói, “Sùng Húc mới trở về nhà, cha không thể nói chuyện vui vẻ gì sao? Sùng Húc ngay cả một hớp nước cũng chưa kịp uống.”

Ân Sùng Húc do dự nhìn cha, buồn rầu nói: “Hẳn là cha cũng biết chuyện ở Ung Thành… Sài Chiêu chết… A Hoành…. Cũng đi theo hắn?”

“Nhạc Hoành chết rồi?” Mục Dung há lớn miệng kinh ngạc nói.

“Có cái gì mà cha không biết?” Ân Khôn đi tới bên ghế gỗ lim chậm rãi ngồi xuống, “Con biết, cha biết; con không biết, cha nhiều ít cũng biết. Sài Chiêu sắp thành nghiệp lớn lại chết ở sông Hoài, hài cốt không còn... Ý trời như vậy, cũng là vận số của hắn đã tận. A Hoành...” Ân Khôn im lặng thổi trà nóng, lắc đầu nói, “Nha đầu cứng cổ đúng là ngang bướng, đi theo làm gì chứ?”

Vẻ bi ai trên mặt Ân Sùng Húc bị Mục Dung thấy hết, chưa vào cửa Ân gia Mục Dung đã thấy Ân Sùng Húc đối xử khác thường với Nhạc Hoành, từ đó đã không thích Nhạc Hoành, nhưng hôm nay nghe Nhạc Hoành đã chết, trong lòng cũng không đố kỵ với kẻ đã hết nữa, thấy phu quân như vậy cũng không lên tiếng, cúi đầu im lặng nhìn bàn chân.

Ân Khôn là người khôn khéo, nhìn trưởng tử không giấu nổi buồn thương, ho khan nói: “Nói thế nào đi nữa thì A Hoành và huynh đệ các con cũng đã có mấy năm giao tình, trong lòng khổ sở cũng là bình thường, người ta luôn luôn hướng về phía trước, tựa như Sùng Quyết đệ đệ con vậy…”

“Sùng Quyết nó…” Ân Sùng Húc thu hồi đau thương nói: “Theo bọn Lý Trọng Nguyên….”

“Cha đều biết hết.” Ân Khôn nhìn Ân Sùng Húc nói: “Từ lúc cha biết chuyện ở Ung Thành, đã đoán được Sài gia quân sẽ thối lui, cũng biết con nhất định sẽ trở về, mà Sùng Quyết, nhất định không về cùng.” Ân Khôn nhìn khuôn mặt thật thà chất phác của trưởng tử, buông tiếng thở dài nói, “Nếu con cũng đượcn hư Sùng Quyết thì Ân Gia Bảo ta có chuyện gì mà không làm được. Mà thôi, chuyện gì con không thích làm, cha cũng không ép. Nếu về rồi, thì ở bên cạnh chăm sóc Mục Dung và con trai đi.”

Thấy Ân Khôn đứng dậy muốn rời đi, Ân Sùng Húc vội hỏi: “Nói nhiều.. như vậy, nếu cha không muốn con đặt tên cho cháu, vậy mời cha đặt đi.”

Ân Không dừng chân, một chân đá mạnh cánh cửa, gật đầu u ám nói: “Con đánh được Gia Nghiệp quan coi như là có chút danh tiếng, con của con, gọi là Ân Nghiệp Thành đi.”

“Ân Nghiệp Thành...” Mục Dung hướng về phía bóng lưng Ân Khôn bĩu môi, lẩm bẩm nói, “Ân Nghiệp Thành, ta lại thấy không dễ nghe lắm, còn không bằng An nhi gọi thuận miệng hơn... Cha chàng chính là như vậy, trong lòng chỉ có đệ đệ bảo bối của chàng thôi, Ân Sùng Quyết nói cái gì làm cái gì đều là tốt, vô luận chàng có làm gì cũng không tốt, cái gì đều là thác, đúng là ông trời bất công, vậy cũng đủ rồi…”

“Đừng nói nữa.” Ân Sùng Húc đè lại tay Mục Dung nói: “Ân Nghiệp Thành... Thành... Chính là Thành Nhi.”

Huy Thành, kinh đô Đại Chu.

Ngự thư phòng

“Phụ hoàng.” Sài Tịnh mới vừa mở miệng đã nghẹn ngào, chuỗi dài nước mắt trào rơi, làm nhòe vết mực trên giấy đặt trên bàn.

Khuôn mặt vàng như nến của Sài Dật đọng lại vẻ chết lặng, ngồi im lặng trên ghế vàng hồi lâu không nhúc nhích.

“Phụ hoàng phải coi chừng thân thể.” Sài Tịnh cố nén tiếng khóc nói, “Từ lúc biết được tin dữ của đại ca và A Hoành, phụ hoàng đã ba ngày không uống một ngụm nước. Thái y cũng nói, bi thống quá độ, đối với long thể của người thật sự là tổn hao, đơn thuốc đã thay đổi mấy bận, phụ hoàng nhất định phải tốt, đừng để chuyện của đại ca làm tổn hại long thể.”

“Là trời xanh đố kỵ Sài gia sao?” Gân xanh nổi trên trán Sài Dật, tràn ngập bi thương, “Ông trời nếu đã cho trẫm ngồi lên long ỷ ở Trạch Thiên đại điện, sao còn đoạt đi đứa con trai duy nhất của Sài gia, Thái tử Đại Chu trẫm định ngự khâm! Vì sao, vì sao lại như vậy!”

Vừa dứt lời, cơn ho dữ dội kéo đến khiến sắc mặt vàng vọt của Sài Dật đen lại, Sài Tịnh vội vàng đưa khăn ướp long lão lên, Sài Dật bịt mũi lại, nhưng chỉ trong chốc lát, cái khăn trắng noãn đã dính đầy vết máu đỏ kinh hồn, Sài Dật im lặng nhìn máu tươi mới ho ra, mệt mỏi nói: “Tịnh Nhi thấy chưa, quả nhiên là ông trời muốn đoạt tất cả những gì Sài gia có, cướp đi tất cả…”

“Phụ hoàng!” Sài Tịnh đoạt lấy khăn dính máu nhét vào tay áo mình, đưa chén thuốc vào tay Sài Dật, mắt nhoè lệ nói: “Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không sao, uốngt huốc thái y kê, phụ hoàng nhất định sẽ tốt lên.”

Sài Dật đè bàn tay lạnh lẽo của Sài Tịnh thấp giọng nói: “Mọi người đều nói A Chiêu chết rồi, nhưng một ngày chưa thấy xác, trẫm sẽ không tin. Tịnh Nhi, giang sơn Đại Chu không thể thiếu A Chiêu, con nhất định, nhất định phải tìm đại ca con về.”

Mắt Sài Tịnh đỏ ngầu, đẫm nước, nặng nề gật đầu, “Tịnh Nhi rõ, Tịnh Nhi cũng không tin đại ca thực sự không còn trên nhân thế, một ngày chưa tìm thấy thì chưa dừng, con sẽ phái đi những ám vệ đắc lực nhất của Sài gia, cho dù phá nát Sông Hoài cũng nhất định phải tìm được đại ca và A Hoành.”

“Trọng Nguyên trở về…” Sài Dật gõ ngón tay lên tấu chương, ý vị thâm trường nhìn Sài Tịnh.

“Trọng Nguyên…” Đôi mắt sáng như sao của Sài Tịnh chợt tối lại, “Tịnh Nhi không đoán ra dự định lúc này khi hồi kinh của chàng… Hay là chàng tự biết bản thân không khống chế được 10 vạn Sài gia quân, không dám mạo hiểm đánh vào Lương Đô, cho nên về trước thương nghị với phụ hoàng… rồi định đoạt tiếp…”

“Con thực sự nghĩ phu quân của mình như vậy?” Sài Dật nỗ lực bình ổn hơi thở, “Tịnh Nhi, nó đầu gối tay ấp với con… tính tình của nó... Con rõ ràng hơn ai hết.”

“Trọng Nguyên…” Sài Tịnh lời đã tới miệng lại nuốt xuống, “Phụ hoàng yên tâm, đợi Trọng Nguyên trở về, có mấy lời con sẽ nói với chàng, để chàng... Chớ suy nghĩ nhiều.”

“Nó cho rằng A Chiêu chết rồi, còn có thể không nghĩ nhiều sao?” Sài Dật nhắm đôi mắt già nua sâu thẳm, “Trước giờ trẫm dùng người đều chỉ xem tài năng khí phách, chưa bao giờ thiên vị ai. Tịnh Nhi nhớ nhắc nhở phu quân của con… để nó nhớ kỹ nó chỉ là phò mã Đại Chu, tương lai cũng chỉ là phò mã của Vĩnh Lạc công chúa thôi.”

“Phụ hoàng yên tâm, Tịnh Nhi biết nên làm như thế nào.”

Chia sẻ: Có liên quan