Chương 113: Chương 105

Vân Tu cầu cứu nhìn A Hoành, miệng ấp úng nói: “Thiếu chủ nghĩ đi đâu rồi, ta chỉ nói lung tung thôi… Thấy thiếu phu nhân là nữ tử mà văn võ song toàn, thì hận bản thân chỉ là kẻ lỗ mãng chém chém giết giết, không thể phân ưu cùng thiếu chủ…”

Nhạc Hoành kéo kéo tay áo Sài Chiêu, “Cửa tình của Vân Tu còn chưa mở thì trong lòng có thể chứa ai chứ?”

Mặc dù Sài Chiêu vẫn cảm thấy khác thường, nhưng thấy Nhạc Hoành lấp liếm cho Vân Tu nên cũng không có hỏi tới, phất phất tay nói: “Ngươi lui ra đi, A Hoành nói chuyện với ngươi lâu vậy cũng cần phải nghỉ ngơi rồi.”

Vân Tu thuận theo đang muốn xoay người rời khỏi, Nhạc Hoành bỗng nhiên kêu: “Vân Tu, người ở Ung Thành đều cho rằng ta và Sài Chiêu đã chết, sao ngươi lại cảm nhận chúng ta vẫn còn sống?”

Vân Tu xoay người nhìn Sài Chiêu khẽ cong khoé môi, cụp mi nói: “Ta và thiếu chủ vào sinh ra tử thoát nhiều kiếp nạn như vậy, mạng nhất định rất lớn không thể dễ dàng chết được, thiếu phu nhân cũng giống vậy.”

Mành cửa khép lại, Nhạc Hoành như có gì suy nghĩ nói, “Sài Chiêu chàng rất ít tín nhiệm người nào đó, Vân Tu là huynh đệ trung can nghĩa đảm, chàng nhìn không có nhầm.”

Sài Chiêu khẽ vỗ vai Nhạc Hoành, nghịch tóc nàng thấp giọng nói: “Thiên hạ nữ tử nhiều không kể xiết, trong mắt ta chỉ có một mình A Hoành, loạn thế anh hùng khắp nơi mọc lên, ta có thể tin được, chỉ một mình Vân Tu mà thôi.”

Ung Thành

Hăng hái rời khỏi, bi thương buồn bã trở về. Ân Sùng Húc ngẩng đầu nhìn cửa Ung Thành nguy nga tang thương, nhịn không được buông tiếng thở dài. Sắc mặt Ngô Tá ảm đạm, vô lực thúc vào bụng ngựa nói: “Ân đô thống, thời gian không còn sớm, mau vào thành thôi.”

Ân Sùng Húc nhìn không chớp mắt nói: “Ngô tướng quân, ta và huynh sát cánh trên sa trường, ta nghĩ, không biết huynh có nhận ta là huynh đệ vào sinh ra tử không?”

Ngô Tá không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi như vậy, ngẩn người nói: “Đương nhiên nhận. Ân đô thống tuy là thiếu gia nhà giàu, nhưng anh hùng khí khái không thua bất kỳ tướng sĩ nào trong quân, bày mưu tính kế nêu gương cho binh sĩ, khiến Ngô Tá khâm phục từ đáy lòng. Nếu là nói trước khi đồng hành còn có chút nghi ngờ, trải qua trận này, đối với Ân đô thống Ngô Tá tâm phục khẩu phục.”

Ân Sùng Húc cười thoải mái, thúc ngựa chạy thẳng vào Ung Thành.

Soái phủ.

Soái phủ bi thương khiến lồng ngực Ân Sùng Quyết từng trận đau đớn xé rách, hai áo quan gỗ lim ở chính sảnh đã phủ khăn áo nhiều ngày, hương nến quanh quẩn, tụng kinh không dứt, Lý Trọng Nguyên quỳ gối ngồi bên cạnh áo quan, thân mặc quần áo tang thắt đai, khuôn mặt tĩnh lặng thản nhiên không hề có chút đau buồn.

Nghe động tĩnh từ bên ngoài phủ, Ân Sùng Quyết đứng dậy đi ra xem xét, huynh đệ xa cách mấy tháng giờ gặp lại trong hoàn cảnh này, mắt cũng ửng hồng.

“Đại ca!” Ân Sùng Quyết mới nói đã nghẹn ngào, “Vương gia và A Hoành... Đã...”

Ân Sùng Húc nhảy xuống ngựa, vung tay ý bảo đệ đệ không phải nói nữa, đi nhanh đến vỗ vỗ bờ vai run rẩy của hắn, lẩm bẩm nói: “Đại ca đã biết chuyện gì xảy ra, trên đường về cũng nghĩ xong dự tính cho chúng ta, nếu thời gian không chờ Ân gia chúng ta, từ đâu tới đây, liền trở về nơi đó.”

“Đại ca?”

Ân Sùng Quyết đang muốn mở miệng, Lý Trọng Nguyên vốn đang quỳ dưới đất đã lo lắng đứng dậy, phủi tay áo tỏ ý đón tiếp Ân Sùng Húc và Ngô Tá, “Gia Nghiệp quan cách Ung Thành chỉ 5 ngày đường, các ngươi lại đi tới 7 ngày… Xem ra thực sự là nghe tin dữ về phu thê vương gia, bi thương đến mức đi cũng chậm lại a…”

Lời kia vừa thốt ra, không đợi Ân Sùng Quyết thay đại ca nổi giận, Ngô Tá vốn luôn khiêm thuận cũng có chút kinh hoảng không giải thích được, cúi đầu với Lý Trọng Nguyên nói: “Trọng Nguyên đại ca, vừa nhận được thư đệ và Ân đô thống đã thúc ngựa quay về, thời tiết không tốt, nửa đường gặp mưa gió, thực sự không dễ đi, cho nên mới về trễ hai ngày.”

“Chẳng qua phò mã gia chỉ nói có mấy câu, Ngô tướng quân không cần nóng vội giải thích đến vậy.” Ngoài sảnh vang lên tiếng nữ nhân yêu kiều, đôi mắt như sao nhìn chăm chú vào hai người, “Ân đô thống, Ngô tướng quân, đã lâu không gặp.”

“Thẩm cô nương…” Ngô Tá có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Khấp Nguyệt mạo muội lên tiếng, thấy nàng ta ngày xưa khiêm tốn, giờ đây lại thay đổi dám chen lời nói vào, trong lòng cũng có chút nghi ngờ.

Ngô Hữu vội vàng nháy mắt với đại ca, kéo Ngô Tá nói: “Trọng Nguyên đại ca chỉ tùy tiện hỏi thôi, các huynh đều đã trở về, nhất định là đều khỏe mạnh.

Ân Sùng Húc cũng không muốn nhiều lời với Lý Trọng Nguyên, mặc kệ áo giáp vẫn mặc trên người quỳ gối xuống trước áo quan trống rỗng của Nhạc Hoành và Sài Chiêu, mắt sâu đẫm lệ, thâm tình nói… “A Hoành… đại ca về thăm muội…” câu này chỉ có Ân Sùng Húc mới có thể nghe được.

Cứ quỳ vậy hồi lâu, Ân Sùng Húc chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng vào Lý Trọng Nguyên nói, “Hài cốt không còn, liền dùng y quan thay thế? Lý phò mã dự định khiêng hai cỗ áo quan trống không này đi gặp hoàng thượng, gặp công chúa sao?”

“Còn có thể làm sao?” Thẩm Khấp Nguyệt giả vờ giật mình cướp lời, “Mấy nghìn quân sĩ tìm ba ngày không ngừng, đâu có thấy chút bóng dáng nào của vương gia và vương phi? Còn có, đệ đệ ngươi tận mắt nhìn thấy vương gia bị người ta bắn một mũi tên xuyên tim, nhất định là chết, kẻ bắn tên chính là kẻ suýt lấy mạng đệ đệ ngươi, hắn lợi hại ra sao đệ đệ ngươi so rõ ràng hơn bất kỳ ai, trừ phi...” mắt Thẩm Khấp Nguyệt khẽ nhúc nhích tỏ vẻ khiêu khích, “Trừ khi vương gia giống như đệ đệ ngươi… trời sinh khác người, bằng không, nhất định là phải chết!”

Thẩm Khấp Nguyệt yếu đuối khi xưa lúc này lại có thể nói ra những lời này, từng chữ rõ ràng sắc bén, Ân Sùng Húc thuần lương cũng không ngốc, liếc mắt cũng thấy nữ nhân này mấy tháng nay dựa vào Lý Trọng Nguyên mà leo lên, lạnh lùng nói: “Vốn là những lời nên do phò mã gia nói, thế nào lại bị Thẩm cô nương đoạt hết rồi?”

Ngô Hữu tỏ vẻ xấu hổ, thấy Lý Trọng Nguyên âm trầm không nói được lời nào, đành lừa dối nói, “Thẩm cô nương nói… cũng không sai. Phu thê vương gia bị tai hoạ bất ngờ, Sài gia quân có ai không đau lòng? Bên phía sông Hoài đã tìm mấy ngày, quả thực… không tìm thấy tung tích…” Thấy Ân Sùng Húc không thèm liếc mắt nhìn mình, Ngô Hữu chỉ vào Ân Sùng Quyết nói,” Ân đô thống, hôm Ung Thành xảy ra chuyện, tận mắt đệ đệ ngươi chứng kiến tất cả, nếu không tiun, hãy hỏi hắn đi.”

“Được rồi!” Lý Trọng Nguyên cao giọng nói, “Việc đã đến nước này, cũng là số mệnh của mọi người. Sài gia quân còn có hơn trăm ngàn tướng sĩ, đi con đường nào, không thể ở đây đấu võ mồm mà định đoạt được. Ân đô thống không phụ vương gia lúc sinh thời tín nhiệm, một đường hát vang khúc khải hoàn tiến thẳng vào Gia Nghiệp quan của Lương Quốc... Ta muốn nghe một chút... ý tứ của Ân đô thống.”

Ánh mắt chúng tướng đều dừng ở Ân Sùng Húc, Ân Sùng Húc tựa như đã sớm ngờ tới, trấn định móc ra đô thống phù ấn đưa cao hơn đầu, nói: “Phù ấn vương gia khâm ban cho ta lĩnh quân ở đây, Ân Sùng Húc nguyện trả lại cho chủ sự của Sài gia.”

“Ân đô thống!” “Đại ca!” Ngô Tá và Ân Sùng Quyết vội la lên.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Khấp Nguyệt xẹt qua tia thỏa mãn, giơ khăn lụa che khoé môi cười vui vẻ lùi về sau nửa bước, nhìn vẻ chân thành của Ân Sùng Húc còn có sự giận dữ bất bình của Ân Sùng Quyết.

“Ân đô thống đại công trác việt.” Lý Trọng Nguyên vừa nói, bàn tay đã không chút khách khí đưa về phía phù ấn Ân Sùng Húc giơ cao, ” Phù ấn vương gia khâm ban cho lĩnh binh, ngươi cũng nguyện ý giao ra đây?”

Ân Sùng Húc cũng không nửa phần lưu luyến, nhìn bài vị của Nhạc Hoành cố nén bi ai nói, “Huynh đệ chúng ta chịu ơn tri ngộ của vương gia, vương gia gặp bất trắc, Ân gia có tắm máu cũng báo đáp toàn bộ ân tình của vương gia, không cần hồi báo. Sùng Húc đã sớm không quan tâm đến công danh, thầm mong sớm quay về Ân Gia Bảo, làm bạn với cha và thê nhi, mong phò mã gia thông cảm.”

“Đã sớm nghe nói Ân đại thiếu gia là người khiêm tốn, hôm nay nhìn thấy…” Lý Trọng Nguyên thu hồi phù ấn hài lòng nói, “Suy nghĩ chu đáo, hơn hẳn đệ đệ không hiểu chuyện của ngươi… Thực sự khiến ta bớt lo nhiều lắm…”

Hơi thở tức giận của Ân Sùng Quyết mọi người đều nghe được, Thẩm Khấp Nguyệt càng thấy vui vẻ, cũng cảm thấy vạn phần thống khoái khi giải được hận.

“Chẳng biết huynh đệ hai người sau này có tính toán gì không?” Lý Trọng Nguyên tiếp tục nói, “Sùng Quyết, lần trước nghe ý của ngươi, cũng là không muốn ở lại Sài gia quân? Có phải đã sớm nghĩ kỹ, muốn quay về Ân Gia Bảo ở Tuy Thành giống đại ca ngươi?”

“Phò mã gia.” Ân Sùng Quyết thu hồi tức giận cười nhạt nói: “Chắc là… ngươi hiểu lầm ý ta rồi.”

“Ồ?”

“Bên bờ sông Hoài …” Ân Sùng Quyết đứng thẳng thân hình như tuyết tùng đón gió ngạo nghễ nói: “Ta là cự tuyệt ý đề bạt của phò mã gia. Một câu nói kia, Sùng Quyết nghe xong cũng nhớ rất kỹ…. Công lao chiếm được Ung Thành đã truyền đến hoàng cung, đưa tới trước mặt hoàng thượng? Đúng hay không?”

Lý Trọng Nguyên thấy Ân Sùng Quyết nhắc tới chuyện mật đàm bên bờ sông Hoài đã chút không vui, thấy hắn lại nói tới câu nói của Sài Dật ở Huy Thành, lại càng phẫn hận hắn cuồng vọng, khẽ hừ một tiếng nhưng cũng không có cách nào ngắt lời.

Ân Sùng Quyết lại nói: “Ân Sùng Quyết ta không phải kẻ không màng danh lợi giống đại ca ta, đại ca ta đã có thê tử, lại mới thành phụ thân, cởi giáp nhớ nhà cũng là chuyện thường tình. Ta đi theo vương gia chính là vì muốn lập chí lớn, chí lớn chưa đạt, làm sao có thể lui bước? Ta cũng muốn biết, hoàng thượng sẽ phong thưởng cho ta cái gì, hay chỉ là khen ngợi khoa trương mấy câu...” Ân Sùng Quyết khẽ cười khinh bỉ, “Chắc cũng không nhỏ đâu.”

“Ngươi muốn cùng ta hồi kinh?” Ngô Hữu trợn mắt vội la lên.

“Ân gia, có một người ở nhà tận hiếu là đủ rồi.” Ân Sùng Quyết lảng tránh ánh mắt khuyên răn của ca ca, “Trời đất bao la, ta còn chưa có ngắm hết, cứ vậy trở về thật sự quá đáng tiếc. Ta nguyện theo các ngươi hồi kinh, gặp hoàng thượng.”

Thẩm Khấp Nguyệt vuốt khăn lụa khẽ lên tiếng: “Ân nhị thiếu không nhìn xa như đại ca ngươi a, sơn hà hay anh hùng, nhìn vương gia thì biết, đường này khó đi, sóng gió khó mà tránh được. Ân nhị thiếu không muốn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, thì cũng không nên phân cao thấp với sóng gió làm gì? Ngươi cảm thấy bản lĩnh của mình còn hơn vương gia… hay là không can tâm Ân Gia Bảo đã xuất đi nhân vật lực mà không công hy sinh?”

Ân Sùng Quyết nhìn thẳng đôi mắt khó dò của Thẩm Khấp Nguyệt, đến gần nói: “Trước mắt Sùng Quyết rối rắm không nhìn rõ được gì, mỗi lời Thẩm cô nương vừa nói cũng có thể thấy Thẩm cô nương tâm như gương sáng… Đã như vậy …. Vvì sao Thẩm cô nương không nghĩ cách rời xa hoàng triều cuộn trào sóng ngầm, mà cứ trăm phương ngàn kế leo lên giường của phò mã gia? Thẩm cô nương là cảm thấy địa vị của mình trong lòng phò mã gia có thể cao hơn công chúa… hay là không can tâm bản thân hầu ngủ không công?”