Có thêm sự trợ giúp của quân đội hoàng gia nên việc dọn dẹp diễn ra khá nhanh, tới chợp tối thì mọi thứ được khôi phục nguyên trạng như lúc nàng mới đến. Shuu nhìn thành quả của bọn họ mà đắc ý.
"Ngài thấy được hiệu quả làm việc của bọn ta rồi chứ! Ngài nên cảm thấy vinh dự vì được hưởng đãi ngộ tốt như thế."
Nghe mấy lời của tên nhóc kia, Kansuke nổi giận, định tiến lên dạy cho nhóc một bài học. Dù không biết nàng là ai nhưng chỉ với thân phận Bá Tước thì một tên cận vệ nhỏ nhoi cũng phải cung kính, khép nép, ở đâu chui ra cái kiểu hỗn xược như thế.
"Đừng manh động" Akiyama nắm chặt vai của Kansuke, buông lời khuyên ngăn nhưng Kansuke nào có để ý, hắn gạt tay Akiyama ra, càu nhàu: "Nha đầu bị khi dễ mà cậu còn ở đó nhẫn nại sao."
Akiyama mặt đen lại, không nói không rằng túm tóc Kansuke lôi nhanh đi, dùng thuật ẩn thân để người khác không phát hiện hành động của hai người. Mặc kệ Kansuke có làm trò gì, Akiyama quyết không buông tay, chỉ cho tới khi kéo Kansuke ra xa khỏi tòa lâu đài, cậu mới bỏ tay, tiện thể vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt Kansuke.
"Nháo đủ chưa?" Akiyama nói như gắt, khuôn mặt tuy hòa nhã nhưng vẫn nhìn ra là y đang tức giận. Kansuke cũng không tỏ ra nép vế, hung hăng tung một quyền về phía Akiyama, quát lớn: "Cái tên vô lương tâm nhà cậu thì biết cái gì chứ! Nha đầu bị khi dễ, người duy nhất không bày tỏ chút thái độ nào là cậu. Cậu làm vậy mà xứng với tình nghĩa của mấy người chúng ta suốt bao năm nay sao?!"
Quyền mà Kansuke tung ra bị Akiyama bắt được, cậu liền vung tay đánh cho Kansuke một trưởng ngã lăn ra đất. Nhìn Kansuke nghiến răng đau đớn, không đứng dậy nổi, Akiyama lạnh lùng nhưng tràn đầy tức giận nói: "Chỉ với thực lực Nguyên Anh mà cũng đòi đánh với người thực lực đã tiến vào Anh Biến hậu kì như ta sao? Cậu nghĩ ai cũng giống cậu phải thể hiện ra mặt, bằng hành động thì mới là lo lắng cho nha đầu sao? Hayamichi và Yoshitsune cũng chỉ bằng tuổi nha đầu thôi, hai đứa nó kém cậu tới mười mấy tuổi nhưng lại suy nghĩ thấu đáo hơn cậu đấy! Sao cậu càng ngày càng mất kiên nhẫn vậy? Thay vì làm những hành động ngu ngốc thì dành thời gian mà tu luyện và điều hòa tâm tính đi!
Cậu nên nhớ kỹ lí do thực sự mà Hikaru không dám ngồi lên ngai vị.
Suy nghĩ cho thông suốt rồi trở về."
Akiyama lạnh lùng quay lưng bỏ đi, đợi khi đã đi xa rồi cậu đưa bàn tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt mình, cậu tự trách sao ra tay với Kansuke nặng vậy, dù gì cũng là huynh đề đồng cam cộng khổ, nhưng nếu không làm vậy thì Kansuke vẫn sẽ trầm mê bất ngộ, nếu làm ra hành động gì không hay cho kế hoạch của nha đầu thì không tốt, tâm huyết của nha đầu lúc cuối đời sẽ đổ sông đổ bể. Vì vậy, Akiyama tuy có dằn vặt trong lòng nhưng vẫn kiên quyết hành động của bản thân hôm nay là đúng.
Nhìn bóng dáng Akiyama ngày càng nhỏ dần, Kansuke ấm ức dâng trào, không kìm được lòng mà bật khóc nức nở. Hắn biết chứ, hắn là người biết rõ chuyện đó hơn ai cả, hắn biết vì sao mà nàng "không dám" ngồi lên ngai vị đó. Kansuke hắn biết rõ nàng có cách phá giải lời nguyền, nếu không phải vì sự việc xảy ra ngày hôm đó thì nàng đã không lâm vào hoàn cảnh ngày hôm nay. Trong đời Kansuke chỉ có hai người con gái khiến hắn phải bận tâm, một là thanh mai trúc mã với hắn, người thứ hai là Hikaru. Người con gái hắn yêu đã bị mẹ Takemaru giết chết ngay trước mặt hắn, giờ chỉ còn lại Hikaru. Chẳng lẽ hắn không được ra mặt bênh bênh vực nha đầu sao? Hôm nay nàng bị người ta khi dễ thì rất có thể ngày mai, ngày kia hay thậm chí là sau này việc này cũng có thể xảy ra. Chẳng lẽ bắt hắn phải đứng nhìn nha đầu mà hắn yêu thương bị người khi dễ sao?
Nhưng lời Akiyama nói không phải là không có lí. Nếu hắn mà cứ chấp mê bất ngộ, không nghe lọt tai lời của Akiyama, ngộ nhỡ sau này vô tình làm hại nha đầu thì sao? Hành động của từng người trong Kayagaki đều có ảnh hưởng không nhỏ tới tâm lí của viên Minh Châu mà bọn họ nâng niu- Yukimura Hikaru.
Akiyama trở về cũng vừa lúc nhóm quân hoàng gia rời đi. Nhìn nhóm quân ấy, ngọn lửa giận trong lòng đột nhiên bừng lên, Akiyama kinh hãi thu đôi mắt lại, theo mọi người đi vào lâu đài. Vẫn theo lệ cũ, mỗi người tìm cho mình một căn phòng vừa ý và tìm thêm một phòng không quá lớn sau đó dán bảng tên của mình lên.
Sau một hồi chọn phòng, ở tầng một từ ngoài vào là phòng của Hayamichi, sau đó tới Kasuga, Akiyama, Midori, Yoshitsune, Furuya, Kishiharu. Kansuke và Loyal chưa trở về nên tạm thời xếp hai người bọn họ ở cuối, còn Sally độc chiếm toàn bộ tầng trên.
Tuy nói Kayagaki tình như thủ túc nhưng có vài việc nhất định phải tuân theo đã trở thành luật bất thành văn, việc chia phòng kiểu này cũng là một thí dụ.
Nếu không có sự đồng ý của chủ phòng, dù là ai, thân phận gì cũng không được phép bước vào căn phòng ấy.
Kasuga thản nhiên dặn dò hạ nhân một vài điều nên nhớ, bao gồm cả việc không được lệnh thì tuyệt đối không được bước vào phòng của bọn họ. Tất nhiên, việc dọn dẹp phòng, bọn họ sẽ tự làm. Còn Midori sấn xổ lao vào nhà bếp, đuổi hết hạ nhân ra ngoài, say mê nấu nướng, Kishiharu cũng hăm hở sắn tay sao lên, chạy tới giúp đỡ. Những người khác không phải chui trong phòng thì là chạy tới phòng luyện võ dưới tầng hầm, giăng kết giới, cùng nhau tỉ thí một phen.
Đến độ 7 giờ tối, đám hạ nhân trải ra một chiếc bàn lớn, giúp Midori mang đồ ăn lên, xếp đúng trật tự theo chỗ của từng người.
"Lâu rồi mới được một trận thống khoái." Akiyama quàng vai bá cổ Furuya và Yoshitsune tỏ ra khoái trí đi tới bàn ăn. Furuya cười như không cười, điềm đạm đáp nhỏ: "Ta thực lực đã vào Phong Linh, một Anh Biến hậu kỳ như cậu mà tiếp được hơn trăm chiêu của ta thực đúng là nhân tài a". Akiyama không đáp mà chỉ cười hì hì, nhưng, Yoshitsune thì lại khác, cậu toàn thân nhễ nhại mồ hôi, tay chân lấm láp nhảy dựng lên ai oán.
"Mấy người cậy mạnh toàn bắt nạt ta, thiên lí ở đâu a!" Akiyama cười phì phì, đưa tay xoa đầu y, nói nhỏ: "thì nhóc cũng đã vào Anh Biến đỉnh phong, hơn hẳn Kansuke rồi còn đòi hỏi gì nữa."
"Nhưng mà tăng cấp tu vi bằng kiểu đấu đá dã man này chi bằng ta theo gót Hayamichi tu luyện còn hơn." Yoshitsune bất mãn lẩm bẩm, lộ rõ vẻ không phục. Cậu tưởng chỉ mình cậu nghe thấy câu đó, ai dè một giọng nói cất lên thập phần mệt mỏi: "Tu luyện với ta? Cậu có cái bản lĩnh này sao, xú tiểu tử?"
Yoshitsune ngoái lại thì thấy Hayamichi uể oải, vươn vai mệt mỏi như vừa ngủ dậy bước qua, trong lòng hết sức bực mình, liền lao tới "quyết đấu" với Hayamichi, nhưng, không ngờ cậu vấp phải cái ghế, kéo cả Hayamichi ngã nhào ra đất. Hai bên đụng độ lăn qua lăn lại mắng chửi nhau một trận.
"Cậu gọi ai là xú tiểu tử?"
"Ở đây ngoài cậu ra thì còn ai là xú tiểu tư nữa"
"Cái tên hùng hài tử kia đừng mà có khinh người quá đáng, có tin giờ ta cho cậu thành cái xác ướp đông không?"
"Giỏi thì nhào vô. Chẳng qua chưa biết ta thành xác ướp đông hay có kẻ thành thịt người nướng đâu. Có giỏi thì nhào vô quyết một trận sống mái nào!"
...
Trước sự lộn xộn của hai tên gia hỏa, Furuya và Akiyama chỉ biết đứng nhìn, đám hạ nhân thì lo lắng, lo sợ bị trách phạt. Chẳng cần bọn họ gọi nhau thế nào thì đích thị hai tên này đều là "hùng hài tử" cả rồi. Midori ngồi vào chỗ, thản nhiên như không nhìn thấy gì. Việc gây gổ với nhau vì mấy chuyện nhỏ nhặt này xảy ra thường xuyên như cơm trong Kayagaki nên căn bản không cần quá để ý. Nếu sự việc có chuyển biến xấu đi, có nguy cơ rạn nứt tình cảm hay quá ồn ào thì tự nhiên sẽ có người ra mặt áp chế nên cũng chẳng tới lượt Midori phải lo lắng.
Hai thanh niên cãi nhau om sòm làm mấy người đang chui trong phòng cũng phải mò ra, lúc đó mới nhận ra là đã tới giờ cơm. Kasuga không can ngăn, đứng dựa vào tường, khoanh tay theo dõi.
"Hai người náo đủ chưa? Có để ta làm việc không?" Hikaru đùng đùng sát khí, đứng ở cầu thang, nghiêm nghị, lớn giọng chấn áp.
Cuộc cãi vã đột nhiên dừng lại, cả hai lóc ngóc bò dậy, lấy tay phủi bụi bặm trên quần áo, cả phòng ăn im phăng phắc, đám hạ nhân nhìn Hikaru hỏa khí bức người đang đứng trên cầu thang mà lòng không khỏi run rẩy, không dám thở mạnh.
Nếu bình thường, một người chạy ra can thiệp thì mấy người náo loạn sẽ vẫn cố đánh thêm mấy cái hoặc mắng chửi nhau thêm vài câu, nhưng, nếu Hikaru đã ra mặt thì tuyệt đối đừng dại mà ẩu đả thêm. Những người khác không can thiệp thì không nói, Loyal thì còn dây dưa được, Kasuga tuy bình thường không can thiệp, cho dù có đánh nhau tới ngươi chết ta sống cũng mặc nhiên không quan tâm, nhưng nếu Hikaru đã đích thân mở miệng thì cho thấy nàng đang bất mãn. Mà nếu ai làm nàng bất mãn thì dù có là Thánh Mẫu đức cao vọng trọng, Kasuga cũng sẽ đánh tới huống hồ là hai tên gia hỏa.
Nên tốt nhất là biết thức thời mà dừng lại.
Mọi người lần lượt ngồi vào bàn ăn, không khí có phần nặng nề. Hikaru tuy bất mãn nhưng cũng không muốn gây gổ làm gì, nàng nhận ra không khí trong phòng ăn có chút nặng nề, nàng cũng đoán được nguyên nhân, nên vui vẻ bảo một hạ nhân mang đồ ăn lên tầng, tránh tạo thêm áp lực cho người khác.
Ngày hôm sau, Hikaru dậy rất sớm, mặc trên mình chiếc váy màu đen, ngồi vào bàn làm việc ngoài sảnh, xem lại vài cuốn sách nói về cổ thuật.
Tầng 2 của lâu đài có 12 phòng lớn và một sảnh vừa. Hikaru lấy sảnh là nơi làm việc, ở đó kê một bộ bàn ghế lớn, phía sau là một tủ lớn đầy sách và các loại tài liệu. Nàng chọn lấy một phòng gần đấy làm phòng ngủ, kê vào trong đó một chiếc giường và một bộ bàn ghế nhỏ, các phòng còn lại nàng dùng toàn bộ để chứa sách.
Hikaru chăm chú ngồi đọc, đến khi cuốn sách trên tay được đọc hết thì cũng là tờ mờ sáng. Mọi người bắt đầu thức dậy và làm công việc của mình.
"Dậy thôi! Dậy thôi, Hika- chan!"
BỐP!!!
Loyal hăm hở chạy lên gọi Hikaru dậy vì hôm nay là ngày nàng nhận sắc phong Bá Tước. Vừa thò được cái đầu lên không ngờ đã bị Hikaru cầm quyển sách vừa đọc xong thẳng tay ném trúng mặt.
Thanh niên này xui tận mạng.
Hôm qua bị Kasuga đấm cho một nhát vào mặt, hôm nay lại bị Hikaru ném thêm vào mặt một quyển sách. Cái đôi uyên ương này thật là giống nhau quá đi, đến cả đánh người cũng toàn nhắm vào mặt mà đánh.
Loyal suýt xoa, hai mắt rưng rưng sắp khóc, làm ra bộ nũng nịu "Ta đã làm gì đâu mà nha đầu ngươi ném ta? Ngươi với Kasuga chỉ biết bắt nạt ta thôi... Cái đôi dã uyên ương này...Hu...Hu"
"Đã làm gì đâu?" Hikaru mặt đen lại, tiếng răng rắc phát ra từ những ngón tay của nàng, nàng từng bước từng bước tiến tới gần Loyal. Loyal mặt tái xanh, đầu đầy hắc tuyến, vô thức lùi lại gần bức tường sau lưng. "Ách...Có chuyện gì từ từ nói, không nên kích động a"
"Thái cực sóng" Một trận đồ âm dương được mở ra, trong nháy mắt tạo ra một lực cực lớn, kèm theo vài đạo lôi quang, mà, Loyal vì sợ hãi mà nhất thời không kịp phản ứng, bị thái cực sóng một lần đánh bay. Cậu đập người vào bức tường, tạo ra trên đó mấy cái khe lớn, bản thân thì phun ra một ngụm máu tươi.
"Thứ nhất, ta chưa cho phép cậu lên đây.
Thứ hai, trong lâu đài này có rất nhiều hạ nhân, cậu gọi như vậy là muốn ta bị bại lộ sao?"
"Ta biết sai rồi, đừng đánh nữa!" Hikaru giơ tay lên, toan cho Loyal thêm một cái bạt tai thì y lại trưng ra cái bộ mặt đáng thương, nài nỉ, trông y lúc này không khác gì một con mèo con dễ thương không đuôi vậy. Mà, nếu là một con mèo con dễ thương thì Hikaru sao có thể nỡ lòng mà đánh được đây. Hikaru chần chừ giây lát đành thở dài mà hạ tay xuống.
Biết Hikaru không nỡ đánh, Loyal liền chớp lấy thời cơ ba chân bốn cẳng chạy xuống "Ta xuống dưới chuẩn bị xe."
"Nàng nóng giận làm gì cho hại sức khỏe" Kasuga bước ra từ bức tường bị nứt kia, nhìn Hikaru bằng đôi mắt đầy hiền lành mà hiếm khi Kasuga để lộ. Hikaru chỉ cười nhạt, ngoắc tay một cái, cây chiết phiến ngày hôm qua bỗng dưng xuất hiện. Nàng phe phẩy chiết phiến, nhìn Kasuga mà nở một nụ cười ôn hòa. "Chỉ là mượn cậu ta để thử Âm dương đồ thôi mà".
Hikaru vờ xoay người như đi xuống tầng, nàng đoán Kasuga lên đây không đơn giản vì tiếng động ban nãy. Chắc là chàng lên đây vì hỏi chuyện nàng đồng ý với Takemaru đi.
Nhưng Kasuga lại không nói lời nào, chăm chú suy xét việc bỏ tiền để sửa lại bức tường. Ở trong Kayagaki, Kasuga hệt như một chàng tổng quản, mọi công việc đều do y sắp xếp, quán xuyến, ngay cả tiền chi tiêu của mọi người từng tháng, tiền quỹ của tổ chức đều một tay y nắm lấy. Chỉ có điều chàng tổng quản này không phải phục tùng ai, vì, y là một trong hai lãnh đạo Kayagaki. Với cái thân phận ấy, ai dám làm chủ của y.
Thấy y chăm chú vậy, Hikaru thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ Kasuga lên đây đơn thuần chỉ là xem xét đi. Nghĩ vậy, nàng liền ném mấy cái lo lắng ra sau gáy, nhanh bước đi xuống cầu thang. Mắt thấy Hikaru đã rời đi, Kasuga dừng lẩm bẩm tính toán, y lười nhác nhấc cánh tay, đột nhiên khí tức xung quanh lưu chuyển, linh khí ngưng kết thành vài viên đá màu đỏ. Những viên đá ấy theo ý niệm của Kasuga mà lấp đầy những khe hở, một ánh sáng lóe lên trong chớp mắt sau đó liền trả lại một bức tường không chút trầy xước.
Xe ngựa đã được chuẩn bị ở ngoài cổng, xung quanh xe còn có binh lính hoàng gia bảo vệ. Hikaru vận một bộ bạch y Trung cổ của nam nhân, toát lên một phong thái tiêu sái, khí chất cao ngất, ung dung bước lên xe. Kasuga trầm tư nhìn nàng qua cửa sổ, không khỏi thở dài, trong lòng dấy lên nhiều dòng cảm xúc.
Rốt cuộc thì... nàng đối với ta có mấy phần tin tưởng?
Chiếc xe ngựa chạy nhanh về lâu đài. Khi tới nơi cũng đã là 7 giờ sáng, ánh nắng đã bắt đầu rọi xuống. hôm nay, lâu đài của Takemaru lộng lẫy hơn hằng ngày, cũng phải, vì hôm nay là ngày tổ chức lễ nhậm chức cho Bá Tước mà.
Hikaru xuống xe, với phong thái thoát tục, không nhiễm bụi trần và dung mạo khuynh nước khuynh thành đã thu hút không ít ánh mắt si mê của các Công Nương. Nàng vờ như không nhìn thấy những ánh mắt si mê cuồng nhiệt đang nhìn mình, chỉ cười lạnh mà ung dung phe phẩy chiết phiến, đi vào trong lâu đài.
"Vị công tử kia là nhi tử của vị nào vậy? Nhìn tiêu sái thật nha!"
"Lần đầu tiên ta gặp một người anh tuấn, phong thái như vậy đấy!"
"Một người ưu tú như vậy không biết có ý trung nhân chưa nhỉ?"
"Ta hi vọng là chưa a. Như thế thì chúng ta mới có cơ hội chứ."
"Có thì đã sao nào. Ta không tin bản thân lại không đủ mị lực lọt vào mắt xanh của công tử a."
...
Cuộc thảo luận sôi nổi giữa các Công nương Hikaru đều nghe thấy nhưng chỉ cười lạnh. Khi nàng tiến vào lâu đài, bước vào sảnh điện, Takemaru cùng với Takami đang ngồi trên Long Ỷ, thấy nàng bước vào, trên người mặc y phục nam nhâm làm Takemaru đang uống dở ly trà, không kiềm chế được mà phun hết ra trước mặt văn võ bá quan.
Vô cùng mất mặt.
"Bá Tước vì nguyên do gì mà tới muộn?" Takemaru tức tới tím mặt tím mũi, đã tới muộn lại còn mặc y phục nam nhân, là cố ý làm y thất thố trước mặt người khác sao? Hikaru hừ lạnh, hành lễ rồi cung kính đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, không phải do thần đến muộn mà là do giữa đường ngựa gặp trục chặc nên mới để bệ hạ các vị bá quan văn võ phải đợi rồi."
"Huh? Vậy ý khanh là ta chuẩn bị cho khanh không chu đáo?"
"Thần nào dám. Bệ hạ đã có lòng chuẩn bị cho thần một buổi lễ quan trọng như vậy thì sao có thể để xảy ra sơ sót chứ!
Thần chẳng qua sợ là có kẻ mượn cơ hội này bôi nhọ thanh danh bệ hạ thôi."