Con Cự Huyễn Linh coi như giải quyết xong xuôi nhưng nó làm mọi thứ loạn thành một đoàn khiến Kasuga phiền não đỡ chán, thở dài.
"Hãy thu dọn mọi thứ đi!" Hikaru ra lệnh cho đám hạ nhân thu dọn tàn tích, còn nàng thì đi lướt qua Loyal tiến tới chỗ hai người kia, nhưng không quên nói nhỏ với Loyal một câu: "Sau này không có việc gì thì đừng để lộ thứ đó ra".
Loyal rùng mình khi cảm nhận được một cỗ hàn khí đáng sợ sau lưng, liền quay lại thì bắt gặp đôi mắt đỏ rực màu máu của Hikaru. Đôi mắt ấy chỉ trong cái chớp mắt đã bị nàng thu liễm lại. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ấy, Loyal thấy được sát ý kinh người tỏa ra từ nàng, nó chính là lời cảnh báo cho sự việc lần này.
Tơ máu trên mắt Loyal thu lại, cái bản tính tàn bạo kia một lần nữa lại ngủ sâu, trả lại chỗ cho cái bộ mặt hiền lành, trẻ con hằng ngày. Thấy Hikaru không thèm điếm xỉa đến mình, hắn liền trưng ra cái bộ mặt tủi thân, làm nũng nhưng nàng cứ thế bước đi. Uất ức dâng trào, Loyal ba chân bốn cẳng chạy tới ôm chặt Kasuga khóc um lên.
"Nha đầu không chơi với mình nữa rồi, nha đầu giận rồi....."
"Ồn ào quá! Ra chỗ khác mà chơi!" Kasuga cọc cằn đẩy Loyal ra nhưng không tài nào làm được, hắn cứ bám chặt kasuga không buông. Hai người cứ giằng co một hồi trong cái tư thế khó coi ấy khiến đám hạ nhân nhìn vào lắc đầu, xì xào bàn tán, có vài người còn nói bọn họ bị "đoạn tụ".
"CÚT NGAY CHO LÃO TỬ!!!!!!!!!..."
"AAAA....."
Kasuga một bụng tức khí, mặt đen lại, hằm hằm sát khí, ban đầu chỉ định đẩy hắn ra nhưng khi nghe được mấy lời xì xào kia liền phát nộ, dùng hồn lực tụ lại cánh tay, tung một đấm thật mạnh đánh Loyal bay lên trời mất dạng.
Kasuga hắn đường đường là một nam tử "Tam Quan Đoan Chính" lại bị nói là "đoạn tụ", điều này khác nào vũ nhục hắn, không tức sao được. Mà căn nguyên lại là cái tên Loyal kia, nếu không đánh hắn thì khẳng định đầu óc Kasuga ắt hẳn có vấn đề.
Thấy Kasuga nổi giận lôi đình, đám hạ nhân kia tự biết những lời vừa rồi Kasuga đều nghe được, đến bạn mà Kasuga còn không nể nương mà đánh bay thì đám người bọn họ "lành ít dữ nhiều" là chuyện không cần bàn cãi nên biết thân biết phận không dám hé răng thêm lời nào nữa.
Akiyama, Kishiharu, Furuya, Midori, Hayamichi, Kansuke và Yoshitsune không biết từ lúc nào đã dọn sạch sẽ một chỗ rộng, bày biện mọi thứ, Modori pha trà, cả nhóm thưởng trà đàm luận, lấy chuyện Cự Huyễn Linh làm đề thơ. Cả nhóm đang say sưa, vui vẻ thì thấy Kasuga đánh bay Loyal liền cùng nhau bật cười sảng khoái.
Hikaru biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng vẫn làm bộ làm tịch tiến về phía trước, nàng lấy ra một viên đan dược, ném cho tì nữ kia, cất giọng thanh thoát nhưng đầy hàn khí hỏi: "Ngươi tên gì?"
Tì nữ kia thoáng giật mình khi nghe nàng hỏi tên nhưng khi trả lời nàng lại tỏ ra rất bình tĩnh, khép nép: "Nô tì tên Vô Song"
Hikaru nghe thấy cái tên trong lòng bỗng gợn sóng, nàng nhìn người tì nữ đang cúi đầu bằng đôi mắt mơ hồ, khiến cho tì nữ kia không khỏi cảm thấy sợ hãi, trán đầm đìa mồ hôi lạnh. Lát sau, nàng thu liễm đôi mắt lại, quay lưng đi, lạnh lùng nói với tì nữ kia.
"Làm rất tốt!"
Dù biết là lời khen nhưng tì nữ tên Vô Song kia tỏ ra không mấy vui vẻ, nàng ta thở dài một hơi, lau lau trán, lòng thoải mái như vừa thoát được một kiếp nạn.
Sự việc lần này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng tì nữ. Ban đầu nàng ta còn định trước mặt vị Bá Tước mới nhậm chức này bộc lộ một ít tài năng để Hikaru chú ý tới một chút, nhưng không ngờ con Cự Linh xuất hiện, nàng ta phải đem toàn bộ thực lực ra, lại càng không ngờ nàng ta hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Hikaru, được Hikaru đích thân cho dược.
Tuy kết quả vượt ngoài mong đợi nhưng Vô Song lại cảm thấy bất an. Nàng ta nhìn Hikaru đi xa dần, trong lòng bồn chồn, lo sợ.
Có lẽ giờ vị Bá Tước này đang nghi ngờ đi.
Quả thật, trong đầu Hikaru lúc này chỉ toàn sự nghi ngờ về tì nữ kia. Trong những nghi ngờ loạn thành một đoàn ấy cư nhiên lại xuất hiện một đoạn ký ức làm đôi mắt của nàng phảng phất nỗi buồn.
Đoạn ký ức ấy là sự việc xảy ra trong một ngày mưa tầm tã cách thời điểm hiện tại cũng khoảng 10 năm. Một người đàn ông độ gần 40 tuổi người tàn vết thương nghiêm trọng. Người đàn ông ấy nằm bò trên mặt đất, máu rỉ ra từ vết thương hòa vào nước mưa nhuốm đỏ một khoảng đất lớn, ông ta cố đưa tay đầy máu về Hikaru như có điều nuốn nói. Hikaru cũng không ngần ngại mà nắm lấy bàn tay ấy, đôi mắt nàng hửng đỏ tựa như sắp khóc nhưng lại không thể.
"Vân Hành, Vô Song sau này...xin nhờ cậy... nữ..."
Người đàn ông ấy chưa nói hết câu thì tắt thở, Hikaru đặt bàn tay ấy xuống đất, lạy 3 cái rồi rút trường kiếm bên người ra, một mạch chạy như bay về phía trước, nàng cứ chạy cho tới khi chạt tới một tòa thành lớn đề hai chữ "Lạc Thành". Cửa thành vừa mở ra đập ngay vào mắt nàng là cảnh tượng bi ai khiến lòng người không khỏi kêu thán, người trong thành bị tàn sát không thương tiếc, thây chất thành đống, máu đổ thành sông. Một tòa thành lớn chỉ trong một ngày biến thành một mồ chôn lớn.
Hikaru chợt dừng lại, đưa mắt lên nhìn bầu trời xa xăm, đôi mắt u buồn, sầu não, bi ai. Chỉ vô tình hồi tưởng lại mà như khiến nàng nếm đủ vị chua chát, bi thương của cuộc đời.
"Lạc Vân Hành...Lạc Vô Song..."
Tuy ở đây đánh nhau tới long trời lở đất, dư chấn ảnh hưởng tới phân nửa vùng đất nhưng vì lâu đài của Hikaru nằm ngoài và khá xa thủ đô nên quân đội hoàng gia phải tới xế chiều mới tới nơi. Lúc đó thì con Cự Linh cũng đã bị xử xong xuôi nên bọn họ liền tập trung vào việc thu dọn mớ hỗn độn, dựng tạm các căn lều để nhóm người Bá Tước nghỉ ngơi và một trại quân y để sơ cứu trị thương.
"Mới ngày đầu tiên trở thành Bá Tước mà đã thê thảm tới vậy. Xem ra vận khí của ngài cũng quá tốt đi"
Thủ lĩnh đội quân tới viện trợ là cận vệ Shuu bên cạnh Takemaru. Hắn đứng trước cửa trại của Hikaru, nhìn nàng ngồi uống trà với Furuya bằng đôi mắt khinh thường, buông lời mỉa mai.
Khỏi cần người khác mách lẻo nàng cũng biết tên hài tử này nhìn nàng không vừa mắt. Ngay lần gặp mặt trong lâu đài của Takemaru,thái độ của hắn khi nhìn nàng cũng không mấy thiện cảm, còn tỏ ra ý khinh bạc. Hôm nay cũng vậy, hắn ở nơi đông người buông lời mỉa mai nàng, rõ ràng có ý chống đối nàng. Hikaru không biết vì sao tiểu hài tử này lại cứ nhắm vào nàng mà buông lời công kích.
Nếu là người khác thì không chừng chết mất xác chỗ nào cũng nên, nhưng vì tiểu gia hỏa là cận vệ của cậu em, vuốt mặt phải nể mũi nên nàng không chấp nhặt với hắn làm gì.
Không sao, ngươi thích thì cứ khinh bạc, lão nương sẽ nhịn. Lão nương lớn hơn ngươi tới hơn 200 tuổi nên không thèm chấp nhặt với bọn hậu bối các ngươi.
Furuya ngồi uống trà nghe thấy Hikaru bị hậu bối buông lời mỉa mai nhưng sắc mặt không thay đổi, chỉ cười nhạt thưởng trà. Cậu cũng muốn xem thử Hikaru sẽ hành xử ra sao với tên gia hỏa này. Cậu cực kỳ hi vọng nàng sẽ phát tiết hết lên tên tiểu tử kia vì nàng ngày càng thâm trầm, chuyện gì phiền muộn hầu như cũng giấu nhẹm đi, nên bây giờ phát tiết, giảm nhẹ được áp lực thì quá tốt.
Nhưng Hikaru lại mỉm cười ôn hòa, ung dung đặt tách trà xuống, ánh mắt đầy sự nhẫn nại nhìn Shuu mà đáp:
"Cứ coi là vậy đi. Vậy xin nhờ cả vào ngài cận vệ thu xếp sự vụ lần này rồi."
Shuu thấy Hikaru tỏ ra nép vế, không đôi co với hắn liền nghĩ bản thân có uy trước mặt nàng, vênh mặt đắc ý.
"Bá Tước yên tâm, chúng tôi sẽ giải quyết ổn thỏa việc này. Ta sẽ cho ngài thấy quân đội hoàng gia của bệ hạ làm việc hiệu quả như thế nào" Shuu vênh váo đi ra ngoài, hắn tỏ vẻ khoái trí lắm. Đợi hắn đi xa rồi, Furuya đặt tách trà xuống bàn, cười nhạt, vung tay một cái, biến ra một bàn cờ vây đang chơi dở. Lúc này đánh cờ, Furuya nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Hikaru biết nàng đang tức giận liền lên tiếng: "Cứ tưởng là thằng nhóc bị phát tiết rồi chứ! Bị khi dễ có cảm giác gì?" Hikaru vẫn cười ôn hòa như thế, cầm quân cờ lên, mân mê trong lòng bàn tay, ánh mắt chăm chú nhìn vào trận thế như rộng cuộn hổ ngồi của Furuya, tỏ ra đăm chiêu nhưng kì thực "thân tại Tào doanh, tâm tại Hán" nàng thực chất đang suy nghĩ về câu hỏi của Fuuya. Lát sau Hikaru chợt nở nụ cười đầy mỉa mai, ánh mắt lộ ra vài phần hứng thú, nhưng vẫn không rời bàn cờ.
"Không có cảm giác gì. Dù sao cũng chỉ là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Cậu thua rồi."
Tiếng quân cờ được đặt xuống vang lên thật êm tai, Furuya đang lơ đễnh bỗng mở to hai mắt nhìn vào bàn cờ. Hikaru cầm quân đen, còn cậu cầm quân trắng, nhìn vào trận địa trên bàn cờ như thể bị lạc vào một trận chiến khốc liệt. Ban đầu Furuya như rồng cuộn hổ ngồi, tưởng chừng như chiếm thế thượng phong, nhưng sau khi quân trắng kia hạ xuống thì cục diện bị thay đổi hoàn toàn. Cậu không biết rằng mình đã mắc bẫy của Hikaru từ khi nào, chỉ hơi khép hờ đôi mắt lại thở dài chua chát.
"Hikaru nhà chúng ta vẫn tàn độc như ngày nào. Để người khác tưởng rằng bản thân đã tới gần với chiến thắng. Ngay lúc họ nghĩ mình đang nằm trên đỉnh vinh quang thì lại giáng một đòn chí mạng, kéo họ xuống tận đáy địa ngục... chậc chậc"
"Ta nào có ác độc như thế, nói chung dù sao thì ván cờ này cũng đã đánh tới 6 năm rồi, cuối cùng cũng phân được thắng bại." Hikaru cười hòa nhã, vui vẻ nhưng tâm trạng Furuya lại chẳng tốt tí nào. Cậu tựa người vào ghế, tay chống cằm, ngán ngẩm nói: "Cậu là quái vật hả. Với cái trình độ này thì tìm cả thiên hạ cũng không có ai thắng đâu"
"Chẳng phải một đối thủ tầm cỡ đang ngồi trước mặt ta đấy thôi. Từ trước tới giờ chưa ai có thể cùng ta chơi một ván cờ mà mất tận 6 năm đâu"
Furuya nghe những lời này của nàng mà thấy đau đầu nhức óc. Có lẽ nàng biết cậu có ý không muốn chơi nữa vì họ mất 40 năm chỉ để đánh 7 ván cờ, dù có trăm phương ngàn kế, chiến đấu kịch liệt nhưng chưa bao giờ cậu thắng nàng được lấy một ván. Nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy một tia vui sướng, dù thua thảm hại nhưng cậu cũng thấy rằng bản thân cũng không phải phải kém, cậu là người duy nhất có thể chơi một ván cờ với nàng lâu tới vậy.
Vừa muốn bỏ lại vừa muốn đánh tiếp làm cảm xúc của Furuya có chút lẫn lộn nhưng khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Hikaru làm Furuya có chút tiếc nuối, gợi lên trong cậu cảm giác mê hoặc với việc đánh cờ cùng nàng không thể ngăn lại được. Cậu vừa thu lại các quân cờ vừa nhìn nàng đầy oán hận, lẩm bẩm đủ để nàng nghe được:
"Tsk, đúng là một con hồ ly giảo hoạt"