Chương 5: Sally Pendragon (ngoại truyện: Nữ hoàng hồi sinh)

Năm cỗ xe ngựa lớn sang trọng dong duổi trên con đường tấp nập dần chạy ra khỏi vương đô. Bốn chiếc đầu là chở người còn chiếc cuối cùng là để chở đồ.

Ngồi trong cỗ xe ngựa thứ 2 chỉ có Tử Tước Noah Edwards và Bá Tước, Hikaru đưa đôi mắt lạnh giá nhìn ra bên ngoài, trầm ngâm không nói gì, Noah thì chăm chú đọc sách. Cả cỗ xe ngựa im lặng chỉ nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động.

Sự im lặng ấy, không phải giữa hai người không có chuyện để nói, mà là vì muốn thử độ nhẫn nại của đối phương. Họ cứ như vậy cho tới khi đã khỏi Vương đô và đang trên một con đường gồ ghề sỏi đá. Cuối cùng vị Tử Tước kia mất hết kiên nhẫn, gập cuốn sách lại, nhìn nàng bằng đôi mắt đầy khinh bỉ nói:

"Thật không biết ngài đã làm cách nào để leo lên vị trí Bá Tước này?!"

Hikaru không trả lời ngay mà từ từ rời mắt từ khung cảnh bên ngoài rồi đưa đôi mắt thoắt hiện tia hàn khí ấy nhìn Noah Edwards, vẻ mặt thản nhiên, nở một nụ cười ôn hòa làm Tử Tước ấy trong lòng thoáng gợn sóng.

"Tử Tước, có những chuyện người như ngài không nên biết quá nhiều!"

Câu nói vừa thốt ra đã mang một khí thế bức người y hệt con người nàng, đây là một lời cảnh báo cho những kẻ nhiều chuyện.

Chỉ một câu nói........nàng chỉ thốt ra một câu đã đánh tan sự khinh bỉ trong đôi mắt kia, làm cho tên Tử Tước ấy cảm thấy ngạc nhiên và có vài phần dè chừng. Hắn cũng không biết vì sao trong người lại đột nhiên có một tia sợ hãi, không lẽ hắn thực sự sợ một kiếm khách nơi giang hồ sao? Nhưng cảm giác ấy không phải ngẫu nhiên mà có, khiến hắn phải đưa mắt đánh giá nàng lại từ đầu.

Kẻ quyền lực nhất trong lịch sử: Yukimura Hikaru.

Cỗ xe lại một lần nữa chìm vào im lặng nhưng không gian lại hết sức ngột ngạt, đè nén, tràn ngập hàn khí.

Tuy Hikaru khá tức giận về thái độ của Noah Edwards nhưng trước mắt, nàng càng ít đắc tội với người khác càng tốt, nàng xua tan bớt hàn khí trong đôi mắt, vẫn giữ nụ cười ôn hòa nhưng đã có phần hiền hòa hơn, nói:

"Ngài Jack Edwards vẫn khỏe chứ?"

Nghe tới cái tên Jack Edwards, Noah hắn không khỏi sửng sốt, cuốn sách gấp lại trên tay bỗng rơi xuống.

Jack Edwards là ông nội của Noah Edwards, một vị Luyện Dược Sư vĩ đại. Hơn 50 năm trước ông tham gia vào cuộc chiến, lập không ít chiến công. Khi giành được thắng lợi, Tân Vương có ý ban thưởng nhưng ông lại từ chối, lui về ở ẩn, chuyên tâm luyện đan dược, không màng thế sự. Noah Edwards là hậu duệ của Jack Edwards nên được Takemaru hậu đãi. Theo thời gian, danh tiếng của Jack Edwards dần biến mất, có rất ít người còn biết về ông. Hôm nay, ngay tại lúc này Hikaru lại cất lời hỏi thăm ông của hắn làm sao tránh khỏi ngạc nhiên đây?

Vị Tử Tước đưa mắt nhìn Hikaru, thấy vẻ ngoài nàng cũng chỉ độ 17 tuổi là cùng, vậy làm sao mà lại biết ông của hắn? không lẽ giữa Hoàng Băng và Jack Edwards có quan hệ gì chăng?

"Người vẫn khỏe. Xin hỏi, vì sao bá Tước biết ông của ta?" Noah chau mày hỏi, hắn muốn Hikaru giải đáp ngay vấn đề này. Còn nàng thì thản nhiên không nói gì, lấy ra trong túi một miếng ngọc bội hình hoa anh đào đưa cho Tử Tước và chỉ nói một câu:

"Ngài cầm nó về đưa cho ông ấy thì sẽ biết ta là ai."

Tử Tước cầm miếng ngọc bội, thấy nó cũng bình thường, không thấy nó có gì khác biệt với mấy miếng ngoài chợ, chẳng lẽ nàng đang giễu cợt hắn? Noah Edwards tỏ vẻ khinh thường miếng ngọc trên tay, đột nhiên cảm thấy có một luồng sức mạnh khủng khiếp lướt qua, làm hắn khẽ rùng mình kinh hãi, hai tay có phần run rẩy.

Hắn liếc nhìn người ngồi đối diện hắn, một kiếm khách nhìn trông chưa tới 20 tuổi ngoài thần bí thì không còn từ gì để miêu tả.

Ngồi thêm một lát, chiếc xe đi chậm dần rồi dừng lại ở một lâu đài cổ kính, nguy nga nằm trên một mảnh đất tươi tốt. Nơi đây tách biệt hoàn toàn với Vương đô náo náo nhiệt. Takemaru kể ra cũng chu đáo, không những tặng cho nàng một tòa lâu đài nguy nga không thua kém gì lâu đài của y, mà còn cho người dọn dẹp sạch sẽ.

Mọi người từng người từng người ra khỏi xe đưa mắt nhìn về lâu đài. Noah cứ ngỡ bọn họ sẽ ngỡ ngàng về thứ trước mắt ai dè bọn họ ai cũng tỏ ra thản nhiên, mảy may không quan tâm. Kishiharu uể oải, nói mỉa mai:

"Cũng chỉ có vậy!"

Hikaru và mọi người theo chân Tử Tước Noah tiến vào trong. Cánh cổng vừa bật mở, lọt vào tầm mắt Hikaru là hai vườn hoa lớn rực rỡ hai bên cổng vào, đường đi được lát đá, nằm ở chính giữa là một tòa lâu đài bằng đá Marble trắng. Thấy ngoài cổng có động, một tốp người ăn mặc như hạ nhân lập tức chạy ra, xếp thành hai hàng ngay ngắn, cung kính hành lễ.

Hikaru đưa mắt nhìn một lượt rồi nhìn Noah Edwards bằng khuôn mặt cứng nhắc, cất giọng hỏi:

"Toàn bộ là người thường?"

"Ha- Ha- Ha"

Câu hỏi của nàng làm ai nấy cũng ngạc nhiên, đờ đẫn nhìn nhau. Bọn người Noah không hiểu vị Bá Tước này hỏi vậy là có ý gì hay là đầu óc nàng có vấn đề. Còn nhóm người Kasuga đưa mắt nhìn nhau một lượt rồi bật cười ha ha.

Chuyện này cũng không thể trách nàng được, suốt bao năm đánh trận xung quanh nàng toàn cao thủ đi theo hầu đến ngay cả khi chu du thiên hạ cũng thấy không ít người hầu trong các nhà Bá Tước là các pháp sư hay một đội quân sát thủ, nên bây giờ khi quay lại, thấy toàn bộ là dân thường thì sao không khỏi thắc mắc đây? Nhưng chung quy câu hỏi ấy cũng làm cho nàng thành trò cười trước mặt bao người, Hikaru ngượng đỏ mặt. Nàng vuốt cằm, đăm chiêu giây lát rồi quay sang Midori cười nhạt đoạn nói:

"Nể tình các người đã dọn dẹp sạch sẽ nơi này lát nữa Midori lấy Tẩy Tủy Đan ban cho mỗi người một viên"

Nghe được ban Tẩy Tủy Đan ai cũng đều sửng sốt, thực không dám tin vào những gì vừa nghe.

Tẩy Tủy Đan là cực phẩm không phải ai cũng có.

Một viên Tẩy Tủy Đan có thể biến một người bình thường thành một người có tố chất làm pháp sư.

Nhưng thứ đan dược này không phải ai cũng có thể luyện, không phải có tiền là mua được. Một Luyện Dược Sư cấp SSSS phải mất ít nhất 3 năm nếu may mắn mới có thể luyện được 1 viên, còn nếu không thì cả đời cũng không luyện được, huống chi mỗi loại dược liệu luyện đan đều là dược liệu quý, khó tìm. Cũng chính vì thế mà đã không ít sóng gió xoay quanh Tẩy Tủy Đan.

Chân quý là thế nhưng ngay lúc này, Hikaru ban thưởng cho hạ nhân Tẩy Tủy Đan thử hỏi không nghi hoặc cho được? cứ cho rằng nàng hành tẩu giang hồ may mắn có được Tẩy Tủy Đan thì sao lại nhiều như vậy? Ngay cả Takemaru, Vua Một nước cũng mới có 3 viên.

Đối với người khác, Tẩy Tủy Đan đích thị rất chân quý nhưng với Kayagaki bọn họ thì nó không hơn gì một viên dược đan bình thường.

Bởi vì ai trong Kayagaki cũng đều luyện được thứ đan dược này.

Không có giá trị với Kayagaki là mấy nhưng Hikaru cũng ra tay hào phóng quá rồi. Loyal lắc đầu cười khổ, dù gì nó cũng là Kasuga luyện ra, nàng chưa hỏi ý hôn phu mà đã vung tay quá trán như thế ắt hẳn Kasuga đau lòng tới chết quá!

Noah Edwards như hồn siêu phách lạc, mãi sau mới hoàn hồn, hắn nghĩ nàng đang ba hoa liền nghiêm giọng: "Mong Bá Tước ăn nói cẩn trọng. Xin hỏi ngài lấy đâu ra nhiều Tẩy tủy Đan như thế!"

Hikaru không nói gì, đưa đôi mắt đầy hàn khí nhìn Tử Tước, khuôn mặt hết sức thản nhiên, nở một nụ cười nhạt nhẽo:

"Chắc ngài Tử Tước đây đã quên mất ta từng nói gì rồi."

Noah Edwards chưa kịp phản ứng, một luồng sức mạnh có thể nghiền nát mọi thứ bao bọc lấy lâu đài, chấm dứt cuộc nói chuyện của bọn họ.

Một vị khách không mời.

Mặt đất rung chuyển không ngừng, đột nhiên nứt ra tạo thành nhiều vực thẳm. Tòa lâu đài trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn, cát bụi mù mịt. Đám người hầu sợ hãi kêu gào ầm ĩ, cố tìm đường thoát thân, Noah Edwards cố ngăn hỗn loạn nhưng vô dụng. Trong phút chốc nơi đây trở lên hỗn loạn.

Từ trong lớp bụi mù mịt, một cặp mắt lớn đỏ thẫm ánh lên rõ nét rồi đột ngột lao thẳng lên bầu trời, tiếng gầm gừ vang vọng làm Noah như chết lặng còn đám người hầu càng thêm kêu gào thảm thiết.

Trên đầu bọn họ là một con rồng đen to lớn, hung dữ,bộ vẩy thô giáp, miệng phun ra lửa, hai lỗ mũi phì phì như hai ống khói.

Một con Cự Huyễn Linh a.

Trái ngược với thái độ bọn người kia, kayagaki đưa mắt nhìn con Huyễn Linh, người thì thản nhiên, người thì tỏ ra nhàm chán, còn riêng Hikaru nàng rút cây chiết phiến trong ống tay áo ra phe phẩy, phong thái hết sức tao nhã, đôi mắt hiện ý cười.

"Không tồi a!"

Con Huyễn Linh uốn lượn trên bầu trời, đưa đôi mắt xuống nhìn mọi người bằng sự khinh thường. nó khinh thường tất thảy con người, nó coi con người chỉ là sinh vật đáng chết, còn loài rồng của nó mới là loài tôn quý nhất nên cất lên cái giọng ồm ồm mà hách dịch: "Lũ con người hạ đẳng, còn dám đến chỗ Bản Tôn tìm chết!"

Ccaau nói này vừa thốt ra đã cho nó một một cái kết xứng. Đám người hầu bỗng nhiên im bặt, không phải vì họ không còn sợ nữa mà là vì sợ tới không thể thốt lên gì nữa, mặt mũi không còn một chút sức sống, tựa như người bệnh sắp chết vậy.

Noah đưa mắt nhìn đám hạ nhân một lượt rồi lại nhìn bọn người Hikaru nhưng chỉ thấy Hikaru nhìn Cự Linh, còn lại chẳng thèm nhìn nó tới một cái.

Lúc này, trên khuôn mặt nàng càng in sâu ý cười khiến người khác nhìn vào thấy chút hoang mang.

Đứng trước một con linh thú cấp SSS mà không tỏ ra nao núng.

Noah Edwards tuy là Ma Thuật Sư hệ Băng cấp S, so với một con linh thú cấp SSS thì chênh lệch về thực lực quả thật rất xa, đang không biết phải đối phó như thế nào, tâm trí vô thức chìm dần vào Huyễn Mị mà con Huyễn Linh âm thầm tung ra từ trước thì một giọng nói cất lên kéo hắn ra khỏi đó:

"Huyễn Linh nhà ngươi đừng có làm càn, ngươi nghĩ không ai trị được ngươi sao?!"

Giọng nói ấy thanh thoát nhưng uy hiếp kinh người, phong thái tao nhã, ung dung đối diện với Huyễn Linh. Người như vậy ngoài Hikaru thì còn ai? Noah trong phút chốc bỗng cảm thấy như có tia nắng ấm áp chiếu xuống vùng đất phủ băng lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy tuy nàng còn nhiều bí mật nhưng không phải người xấu, kẻ có thể làm hại cho quốc gia.

"Tử Tước Noah đây là hậu nhân của tộc Edwards dũng mãnh, sẽ không để một Linh thú nhỏ nhoi làm càn đúng chứ!"

Câu này của nàng như xét đánh ngang tai Noah, ánh nắng ấm áp biến mất mà thay vào đó là tia sét một kích đánh tan tảng băng. Điều này chẳng khác nào nàng dội nguyên gáo nước lạnh lên đầu y vào ngày ùa đông rét buốt cả.

Chẳng lẽ nàng không nhận ra sự chênh lệch về thực lực sao? Không phải nàng không biết điều đó, mà là nàng đang chơi khăm hắn. nàng rất muốn thấy bộ dạng thê thảm, chật vật của Noah Edwards.

"Đúng vậy, ngài Tử Tước rất mạnh. Ngài chắc chắn sẽ đánh bại ngươi!" đám hạn nhân bỗng nhộn hẳn lên, nói với vẻ đầy tự tin với con Huyễn Linh.

Bọn họ kì vọng vào vị Tử Tước này.

Cự Huyễn Linh nghe vậy liền chuyển tầm mắt vào Noah, đánh giá một lượt rồi hừ lạnh một tiếng, đoạn nói như gắt: "Ngông cuồng!". Hikaru cười cười vẻ thản nhiên lắm. "Ngài rất mạnh a"

Đột nhiên một biển lửa từ trời lao xuống làm Hikaru khẽ giật mình, một tia hàn khí xoẹt qua khuôn mặt thanh tú khuynh thành của nàng, lao thẳng vào biển lửa, nở rộ thành một tảng băng dày che chắn. Đến nước này hắn nào còn đường lui, chỉ đành thi triển ma thuật mà đánh được tới đâu hay tới đó.

Hikaru vẫn thản nhiên đến đáng sợ, nàng phe phẩy chiết phiến, cất bước đi qua Noah, tiến ra cổng lâu đài, đoạn cất tiếng nói lớn:

"Các người còn đứng đó? Không sợ làm ngài Tử Tước của chúng ta phân tâm sao?". Nghe vậy, bọn hạ nhân kéo nhau ồ ạt chạy ra ngoài, không phải vì bọn họ sợ làm Noah phân tâm mà là sợ chết. Loyal và những người khác ra sau bọn hạ nhân nhưng đôi mắt đã trở nên lạnh lẽo.

Việc mà Hikaru làm không đơn giản như người khác thấy. Bề ngoài nàng chơi khăm Noah, cố tình mang hắn làm thí tốt, ai nhìn vào cũng nghĩ nàng tham sống sợ chết, nhưng mục đích chính mà nàng muốn lại khác.

Nàng muốn chơi khăm hắn, chuyện này là đúng, nàng muốn dạy cho hắn một bài học khi vô lễ với nàng. Nhưng đại sự chính là nàng muốn xem thử những hạ nhân này, kẻ nào mới xứng theo nàng, những kẻ chỉ vì đôi ba câu mà hùa nhau đẩy kẻ khác vào biển lửa thì ngàn vạn lần không xứng. Hikaru đưa mắt nhìn hạ nhân một lượt, đôi mắt đầy hàn khí, nếu là nàng của trước đây đã lăng trì lũ ích kỉ này rồi. Nàng cũng muốn xem thử thực lực những kẻ đi theo cậu em họ xem thế nào.

Quả nhiên không phụ mong đợi của nàng, trong đám hạ nhân ấy vẫn có kẻ dùng được. Một cô gái tuổi đôi mươi vẫn lì lợm đứng gần Noah, mặc cho hắn có nói gì cũng không bỏ đi.

Đôi mắt nàng hiện lên ý cười, nàng nghe vẻ rất thuận mắt với cô ta.