Chương 4: Sally Pendragon (ngoại truyện: Nữ hoàng hồi sinh)

Hikaru cùng mọi người trở về dịch trạm. Suốt dọc đường Hikaru không nói câu nào, mặt đăm đăm khó chịu, đôi lông mày chau lại, một bụng tức khí, trầm ngâm suy nghĩ lại về cuộc đối thoại ban nãy.

"Nếu ta không đồng ý thì sao?"

Takemaru cười cười tiếp lời một cách quyết đoán, tỏ rõ ý không nhượng bộ. "Tỷ nghĩ tỷ có quyền lựa chọn sao? Nếu tỷ không đồng ý thì đừng mong rời khỏi đây."

"Đệ dám uy hiếp ta? Một lâu đài như vậy đệ nghĩ giam chân được ta sao?" Hikaru chau mày, nàng bắt đầu nổi giận. Lâu ngày không gặp không ngờ rằng Takemaru dám uy hiếp cả mình. Không lẽ hắn không biết hậu quả cho việc liều lĩnh này sao? Hikaru đang nghĩ nhưng lại bị đứt quãng vì đột nhiên cảm thấy phía sau có gì đó lạ đang lao đến.

Bất giác nàng đứng bật dậy, nhanh như cắt dùng chân đá chiếc ghế tung vừa ngồi lên chặn. Quả nhiên trực giác của Hikaru đã đúng, vài sợi xích lớn, dài bị ma thuật điều khiển phóng đến tấn công liền bị chặn lại bởi chiếc ghế. Chiếc ghế vừa rơi xuống đất thì mọt loạt nữa từ khắp nơi phóng đến quyết tóm cho bằng được nàng. "Lần này xem tỷ chống đỡ kiểu nào." Takemaru thầm nghĩ, vẻ mặt dương dương tự đắc.

Quả thật Hikaru khá lo lắng về mấy thứ này, nhìn sơ qua thì chỉ nghĩ đây là một ma thuật khống chế thông thường nhưng khi nhìn kỹ đây rõ ràng là trận pháp mà Kasuga dùng để giam chân nàng ở căn cứ trong trận đánh khốc liệt ở bên bờ sông Hoằng Lạc (một trong những trận đánh khốc liệt nhất của hai phe. Trận đánh bên bờ sông Hoằng Lạc quân của Hikaru thất thế, để ngăn cho Hikaru không ra chiến trường, Kasuga dùng trận Xích Huyết giam nàng lại. Lấy máu mình khỏi động trận pháp), nàng bị bao vây tám hướng, còn bản thân thì dần nhấn chìm trong trận Xích Huyết. Năm đó Kasuga mới vào Hư Cảnh trận pháp đã đáng sợ, còn bây giờ nó lại được thi triển bởi một kẻ đã bước vào Trung cảnh nghiễm nhiên sẽ đáng sợ hơn.

Không muốn bị bắt lại, không muốn lại bị giam chân thêm lần nào nữa. Hikaru tức giận đùng đùng bởi vì thái độ của Takemaru, nàng coi trọng y như vậy còn y thì bức ép nàng làm điều nàng không muốn. Hikaru cắn lưỡi, một đại lượng máu tràn ra từ khóe miệng, nhỏ xuống nền. Takemaru giật mình hốt hoảng khi thấy Hikaru làm vậy, hắn lo cho tính mạng của nàng bởi lẽ vị tỷ tỷ trước mặt hắn đang dùng máu mình khai trận khác. Trận đối trận, huyết đấu huyết đây là một người đã vào Huyền Không Cảnh mới làm được. Nguồn sức mạnh và tu vi càng cao thì lực công phá càng mạnh nhưng cũng nguy hiểm tới tính mạng người dùng trận càng lớn. Takemaru đến nằm mơ cũng không ngờ Hikaru đã bước vào cảnh giới cao nhất Huyền Không Cảnh.

Những giọt máu nhỏ xuống mở ra một vòng ma thuật đỏ lớn, thứ ánh sáng đỏ hắt lên từ vòng ma thuật lan rộng ra nghiền nát tất cả mọi đồ vật trong căn phòng, khí lưu điên cuồng chuyển động, tiếng gầm gừ của một con rồng vang lên khắp lâu đài. Dù đã bước vào Trung Cảnh nhưng trước sức mạnh của Hikaru Takemaru thấy mình thật nhỏ bé, nếu đánh nhau hắn thua là cái chắc. Thấy sự lạ, bọn người Loyal chạy tới căn phòng mà mặt tái mét đi, mặt đổ mồ hôi lạnh. Takami mở của phòng ra chưa kịp nói gì thì dòng khí lưu điên cuồng tấn công cả bọn Takami. Kasuga tiến lên trước, đâm xuyên qua khí lưu, tiến lại gần Hikaru. Lúc này, một thứ gì đó màu đen hình hoa văn đã lan chiếm hết một bên mặt của nàng nhưng chưa chui vào mắt. Kasuga thấy vậy thở phào, nắm lấy tay hikaru kéo mạnh nàng ra khỏi vòng ma thuật ấy. Mọi thứ trở lại bình thường, thứ màu đen ấy cũng biến mất, giờ đây căn phòng tan hoang hết cả, sắc mặt ai cũng nhợt nhạt hết cả. Kasuga tức giận quát Takemaru đang như chết đứng:

"Takemaru, ngươi đừng cậy bản thân là Vương mà ức hiếp người khác. Nàng ấy rõ ràng là tỷ của ngươi mà ngươi muốn ép nàng ấy chết sao?!"

"Ta không..." Takemaru chưa kịp nói hết câu thì Hikaru gườm giọng. "Đủ rồi! Dừng cãi vã lại ngay!", đoạn lấy chiếc khăn trong túi ra lau máu trên miệng rồi nói tiếp: "Đệ làm ta thật sự thất vọng."

Hikaru quay lưng bỏ đi, mọi người liền theo chân cô rời khỏi. Takami thì chạy về phòng khóc lóc vì hành động của chồng mình. Takemaru đang đứng bất thần thì đột nhiên ói ra máu, thấy trong người khó chịu, mắt mờ dần rồi ngã xuống đất bất tỉnh.

Ngày hôm sau khi trời mới hửng sáng, Hikaru đã dời giường, lấy chiếc áo choàng khoác lên người, cầm theo một chiếc hộp gỗ nhỏ lặng lẽ rời khỏi dịch trạm. Hikaru theo hướng tới lâu đài mà đi thẳng, suốt dọc đường không ngừng ho ra máu. Nàng phát nộ với tình trạng của mình, lẩm bẩm.

"Cái cơ thể này phế vật quá! Đáng lí ra nên tìm cách khác chứ không nên dùng hạ sách như thế."

"Ngươi lúc nào cũng bốc đồng như vậy. Muốn giao cho ta cái mạng sớm hơn dự tính sao?". Một giọng nói ồm ồm vang lên cạnh Hikaru, nàng quay lại thì thấy một con quỷ có hai mắt đỏ rực bay phía sau liền chau mày.

"Ngươi chui ra đây làm gì? Chế giễu đủ chưa?". Thấy thái độ của Hikaru, con quỷ ấy cười khoái trí, nó ôm lấy nàng từ phía sau, lấy cái lưỡi nhớp nháp của nó liếm tai Hikaru, thì thầm: "Hay là ngươi giao luôn cái mạng này cho ta tránh phải chịu thêm đau đớn. Không chừng ta cảm thấy vui lòng giữ lại cho ngươi một mảnh hồn để nó đi luân hồi chuyển kiếp làm một phế nhân, chí ít ngươi cũng không tan biến hoàn toàn a."

Suốt 50 năm nay, cứ hơi tí là lời nguyền ấy hóa thành con quỷ hiện ra giễu cợt, mê hoặc nàng đi tới chỗ chết, biến thái hơn là lần nào nó cũng tự tiện trêu trọc thân thể Hikaru làm nàng rất bực mình. Hôm nay tâm trạng đang không tốt, thế quái nào nó lại chui ra, coi nàng như con mồi trước mắt mà vờn. Nhanh như cắt, Hikaru thò tay ra phía sau túm lấy tóc con quỷ ấy quật nó từ phía sau lên đằng trước một cái thật mạnh làm nền đường vỡ tan tành một khoảng lớn. Nàng lấy chân dẫm lên người nó, ghì chật nó xuống mặt đất, nó nhìn gương mặt đầy sát khí của nàng lúc này mà run sợ, nó chưa bao giờ thấy Hikaru đáng sợ như thế và cũng không ngờ rằng nàng lại có thể chạm vào một vật thể như nó.

Hikaru trừng mắt, đôi mắt màu xanh ngọc đẹp đẽ bỗng nhiên chuyển sang màu đỏ, ẩn chứa sự nguy hiểm tiềm tàng khủng khiếp nếu là Kasuga hay Loyal nhìn thấy cũng phải lạnh hết xương sống, run rẩy sợ hãi chứ đừng nói là người khác, đoạn nàng gườm giọng.

"Ngươi ăn phải gan hùm mật gấu sao mà dám trêu trọc lão nương, thấy ta không nói gì thì nghĩ ta sợ con quỷ như ngươi đúng không? Ra đây Byakomaru!" đoạn Hikaru gọi lớn, từ trên không một luồng sáng xuất hiện dao động giây lát rồi hóa thành một thanh kiếm màu xanh ngọc sắc bén bay tới Hikaru. Nàng đưa tay nắm lấy kiếm, hướng mũi kiếm xuống con quỷ đang nằm dưới đất, đoạn nói:

"Một mình ta chết còn ngươi được hưởng lộc chi bằng ta giết chết con quỷ thối tha nhà ngươi, hai ta đồng quy vu tận vậy!" Nói rồi Hikaru không do dự mà đâm kiếm xuống đủ để thấy nàng quyết đồng quy vu tận với nó. Con quỷ ấy cũng không có ngu, nó lấy hai tay giữ chặt lưỡi kiếm, hai bên giằng co một hồi không dứt. nó biết trọc nhầm tổ ong nên đành tìm cách giải vây.

"Ngươi tính giết ta thật à? Ta mà chết ngươi cũng chẳng sống nổi huống hồ nếu ta chết như vậy nghi thức không những không thành mà mạng ngươi lại không còn, nhân gian một lần nữa lại rơi vào vạn kiếp bất phục. Ngươi thích như vậy lắm đúng không?"

Nghe tới chuyện nhân gian sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục mà lòng Hikaru bỗng đau nhói, nàng không muốn công sức của mình đổ sông đổ bể, biết con quỷ ấy muốn tìm đường lui nhưng nàng không phủ nhận điều nó nói là sai bèn thu lại thanh kiếm, nhoẻn miệng cười quỷ dị.

"Xem như ngươi vận khí tốt đi a nhưng lần sau còn không ngoan ngoãn ở yên trong người ta thì đừng trách ta không khách khí!"

Hikaru hất vạt áo, lạnh lùng đi về phía trước mặc kệ con quỷ kia. Còn nó nhìn Hikaru đi xa dần cho tới khi không còn thấy nữa, không biết nó nghĩ cái gì chỉ biết nó cười nham hiểm làm người ta thấy lạnh xương sống.

Chẳng bao lâu, lâu đài của Tân Vương hiện ra ngay trước mắt, dù đã gần sáng nhưng lâu đài ấy vẫn sáng đèn, cộng thêm ánh sáng từ những cây đèn đường, những căn nhà dân tỏa ra càng thêm lung linh, rực rỡ.

Ban đầu Hikaru còn định lẻn vào bên trong nhưng chợt thấy ái ngại, vừa xảy ra chuyện như vậy mà giờ gặp nhau quả thực rất khó nói. Hikaru nàng cũng biết dù bản thân đã mất 9 phần sức mạnh nhưng với thực lực đã tiến vào Huyền Không Cảnh thì một kẻ mới vượt qua Hư Cảnh, vào Trung Cảnh như Takemaru làm sao tránh được việc bị trọng thương. Băn khoăn, phân vân, đi đi lại lại một hồi lâu nàng tiến tới chỗ mấy kẻ gác cổng. Mấy tên gác cổng vừa thấy Hikaru đã vui vẻ, nhốn nháo hỏi.

"Hoàng Băng ngài phải chăng muốn gặp Tân Vương?

Ngài đợi một lát tôi sẽ vào bẩm báo!"

"Không cần đâu." Hikaru từ chối gặp Takemaru, nàng lấy chiếc hộp nhỏ mang theo người ra đưa cho tên lính gác cổng nom cũng khôi ngô, đoạn nói tiếp. "Cậu mang thứ này vào đưa cho Tân Vương, bảo hắn mở ra ắt biết!"

Cậu lính trẻ ấy cầm chiếc hộp lên thắc mắc, ánh mắt dò xét một hồi rồi vui vẻ nói với Hikaru:

"Ngài yên tâm, tôi sẽ đưa tới tận tay Tân Vương"

Hikaru thở phào dời đi nhưng vẫn không quên nói một câu:

"Cậu rất có thiên phú làm Triệu Hồi Sư đấy!"

Người lính trẻ ấy ngây người kinh ngạc khi nghe Hikaru nói vậy. Từ trước tới giờ mới có một người phát hiện cậu có thiên phú làm Triệu Hồi Sư đó là khi cậu bộc lộ tài năng của mình nhưng vị kiếm khách này rốt cuộc lai lịch thế nào mà chỉ nhìn cũng biết cậu có thiên phú?

Cậu ta đứng ngây người một lúc rồi chợt nhớ ra việc cần làm liền chạy bắn khói vào trong lâu đài, hấp tấp thế nào lại đâm phải cái tên Shuu vừa bước ra từ cửa phòng của Tân vương, ngã lăn ra đất làm chiếc hộp lăn lóc trên sàn nhà.

Takemaru bị trọng thương sau khi gặp nhóm người Loyal làm cho tên cận vệ ấy bực bội vô cùng, hắn trung thành quá nên tức giận, bực bội thay chủ nhân. Y đang tính ra ngoài tìm Hikaru thì người lính trẻ xui xẻo kia đụng phải y, mặt tên Shuu ấy tối sầm lại, một hơi trút hết tức giận lên đầu cậu ta.

Thanh niên kia cũng xui quá đi đụng ai không đụng lại đụng phải tên nổi tiếng khó tính trong quân đội Hoàng gia để rồi bị ăn chửi, hứng đủ thịnh nộ.

Tức khí trong bụng một hơi được trút hết ra hắn cũng thấy nguôi hẳn. Lúc này y mới để ý tới cái hộp nhỏ lăn lóc trên sàn.

"Đó là cái gì?"

Chàng lính trẻ một phen kinh hãi nhưng khi tên cận vệ hỏi thì vội nhặt lại cái hộp. "Cái này là do Hoàng Băng đại nhân căn dặn phải giao cho Tân Vương. Vậy nên..."

"Hoàng Băng đại nhân? Từ khi nào một nữ tử giang hồ trở thành đại nhân của lính hoàng cung vậy?" Shuu tức giận, túm lấy cổ áo chàng lính trẻ kéo lại gần, đay nghiến rồi đột nhiên đẩy mạnh cậu ta ra, nói lớn thể như muốn tất thảy mọi người đều nghhe thấy:

"Kẻ cả gan hành thích Vua thì đồ của y cũng chẳng tốt lành gì, còn không mau mang vứt đi! Từ giờ bất kể ai dám để ả ta tới gần lâu đài giết chết không tha!" giọng hắn đanh thép, đầy uy hiếp, quyền uy vang vọng làm binh lính đều rợn tóc gáy.

"Mang thứ đó vào đây!" Takemaru nói vọng ra sau khi nghe cuộc nói chuyện ban nãy. Shuu hậm hực quay lại, mang chiếc hộp cung kính đưa cho Takemaru đang đứng cạnh cửa sổ giữa đống hỗn độn đổ nát. Cậu ta cọc cằn với chủ tử.

"Sao ngài không hạ lệnh bắt giam bọn chúng? Thần nguyện bắt hết chúng về quy án!"

Takemaru nghe vậy liền cười nhạt, nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay rồi đưa đôi mắt đầy ưu tư nhìn chàng cận vệ trẻ tuổi ấy.

"Ngươi có thể sao? Đến ta còn không địch lại huống hồ là một tiểu tốt như ngươi."

Chàng cận vệ cứng họng không biết nói gì, hắn cũng biết hắn không là gì trước mặt nhóm người Hikaru cả nhưng để dành lại tôn nghiêm cho chủ nhân, dù lòng có đôi chút sợ hãi, hắn cố nuốt nỗi sợ ấy vào trong, dõng dạc đầy kiên quyết nói:

"Dù có phải bỏ mạng thần cũng sẽ vì Người mà diệt trừ hậu họa.

Xin bệ hạ ra lệnh!"

Lòng trung thành của hắn Takemaru biết rất rõ và cũng rất quý điều đó nhưng tuổi trẻ khó tránh khỏi bồng bột, nhất thời mà gây họa. Takemaru chỉ thở dài nói với hắn một câu: "Lui ra đi và đừng có kiếm nàng ta gây chuyện!".

Shuu nghiến răng, im lặng lui ra ngoài, lòng không thể hiểu vì sao chủ nhân lại chịu ủy khuất trước một nữ tử giang hồ như vậy.

"Lời mà tên tiểu tử đó ban nãy nãy nói mà lọt tới tai tỷ tỷ không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nakamura Shuu, lần này ngươi gây họa thật rồi! Bản Vương sẽ khó thu xếp đây!" Takemaru nhìn tên cận vệ bừng bừng sát khí lui ra mà lòng bất an về cái tai họa sắp ập đến.

Chiếc hộp của Hikaru được mở ra, Takemaru kinh ngạc khi thấy bên trong là một viên đan dược màu tím đỏ rồi đột nhiên cười lớn, đoạn nói. "Tỷ tỷ thật hào phóng a. Thứ tốt như vậy lại đem cho ta trị thương. Xem ra người tỷ tỷ này vẫn chưa tới mức tuyệt tình a." nhưng khi cầm viên dược đan ấy lên Tân Vương ấy còn kinh ngạc hơn khi nhìn xuống đáy hộp, chỉ thốt lên được ba chữ: "Là thật sao..."

Chẳng bao lâu ánh nắng ban mai đẹp đẽ đã chiếu xuống vùng đất của gia tộc Yukimura báo hiệu một ngày tốt lành bắt đầu. Nhóm người Hikaru đều đã thức dậy và không ai phát hiện Hikaru đã ra ngoài vào sáng sớm. Họ tụ tập tại nhà khách rồi mới đi ra ngoài, đi đầu là Keisuke (Loyal).

Vừa bước ra ngoài phố đã đụng phải một tốp lính, dẫn đầu là một quý tộc độ 30 tuổi mặc đồ trắng. Hắn cúi người hành lễ rồi nói:

"Ta thay mặt Đức Vua đón tiếp Bá Tước Sally Pendragon và bạn đồng hành của Bá Tước."

"Sally Pendragon? Đó không phải tên của Hikaru khi còn là nữ sinh ở Trái Đất sao?" Kishiharu thầm nghĩ liền hỏi vị quý tộc kia: "Ngài là ai?"

Tên quý tộc kia cũng không chần chừ, bình tĩnh đáp.

"Ta là Tử Tước Noah Edwards".

Hikaru đang đứng giữa nghe vậy liền chen ra tươi cười.

"Ra là do Tân Vương ủy thác, Sally đã làm phiền tới Tử tước ngài rồi."