Chương 17: Sally Pendragon (ngoại truyện: Nữ hoàng hồi sinh)

Một tia sáng bạc bay trong bầu trời, vụt qua đầu đoàn người phía dưới. Người tóc đỏ oai vệ ngồi trên ngựa nhạy bén nhìn lên bầu trời. Quan sát một hồi không thấy gì lạ, lúc này hắn tinh thần mới có một chút buông lỏng.

Có lẽ là ảo giác đi.

“Vương gia. Chúng ta có thể tin tưởng hắn sao?” Một tướng lĩnh thúc ngựa đi tới nhỏ giọng hỏi. Nam tử tóc đỏ không mặn không nhạt nói:

“Tin tưởng là không thể. Hợp tác chẳng qua vì lật đổ quyền lực của gia tộc Yukimura. Tên Nakamura này, vẫn nên đề phòng thì tốt.”

Tên tướng lĩnh nghe vậy mặt rạng rỡ lên hẳn. Hắn nhìn Nam tử tóc đỏ cười nói:

“Vương gia quả nhiên anh minh. Người như hắn…”

Đoàn quân di chuyển trong rừng rậm không ai phát hiện một tia sáng vô thanh vô tức lao tới. Ngay sau đó mạnh mẽ nện xuống đất, ngay giữa đoàn quân.

Chỉ nghe “ầm” một cái. Một tiếng ầm đinh tai nhức óc, khiến cho màng nhĩ nam tử tóc đỏ bị thủng, máu không ngừng từ trong tai tuôn ra.

Ánh sáng bạc giáng xuống mang theo chính là một nguồn năng lượng khỏng lồ. Nó nện xuống, hắn cũng cảm nhận được bèn mở ra phòng hộ tối cao. Nhưng vẫn bị nó hất văng ra xa hơn trăm mét, bị trọng thương. Nam tử tóc đỏ mặt mày tái nhợt, nuốt lại cỗ tanh nồng đang dâng lên bay về phía đoàn quân.

Nhưng đập vào mắt hắn là một mảnh hoang tàn đẫm máu. Cây cối trong phạm vi trăm mét đều bị hủy diệt, mặt đất nứt thành nhiều khe vực sâu, đất đá ngổn ngang. Hắn men theo ánh trăng rọi xuống còn thấy cả vết máu loang lổ, dưới những lớp đất đá kia còn ẩn hiện quân sĩ bị nghiền nát.

Toàn quân bị diệt trong một đòn, chỉ chừa lại một mình hắn sống sót. Tên tướng lĩnh kia giây trước còn cùng hắn nói chuyện, giây sau liền nằm lẫn lộn trong đống đổ nát kia. Gần 200 người, tất cả đều là nhân tài quốc gia, vậy mà hôm nay bị chôn vùi nơi đây.

Hắn kinh hãi, đau xót, tức giận, phẫn nộ. Những cung bậc cảm xúc lần lượt xuất hiện, hòa vào nhau khuấy đảo tâm trí hắn. Nam tử tóc tỏ bộc lộ toàn bộ khí thế pháp sư cấp cấp SSSS.

“Là kẻ nào!!!”

Hắn gằn giọng, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt tràn đầy thù hận. Giết người của hắn, hắn tuyệt đối không bỏ qua!

“Một con chuột nhắt cũng dám lên tiếng?” Giọng nói trong trẻo nhưng đầy ngạo khí vang lên. Từ trong bóng đêm rừng rậm, Yoshitsune ung dung bước ra, nhìn xuống bãi đất hoang tàn trong mắt tràn ngập khinh bỉ, đoạn nói: “Quả nhiên đều là cặn bã. Ngay cả một đòn nhẹ cũng đỡ không được.”

Đồng tử nam tử tóc đỏ co rụt lại. Hắn hiện nay đã là pháp sư cấp SSSS, khí thế cũng đủ nghiền nát kẻ khác. Nhưng trước mặt người này lại không mảy may tác động. Hắn nghĩ tới toàn quân bị diệt, tâm tình càng trở nên không tốt.

“Ta với ngươi vốn không quen biết. Vì sao lại diệt toàn quân của ta?”

Ở một chỗ khác, đường chém sắc bén dưới ánh trăng sáng lên chém kẻ đối diện thành nhiều mảnh. Đặt lưỡi hãi lên vai, Kishiharu đứng trên cành cây nhìn xuống. Phía dưới một vùng chết chóc, khắp nơi đều là thi thể, huyết nhục mơ hồ. Một con quạ đen sải cánh bay trong chiến trường, một lát sau bay tới đậu trên vai y, kêu lên vài tiếng.

“Không tồi! Không tồi!” Kansuke vừa cười vừa vỗ tay tán thưởng. “Không hổ là…”

Kansuke nói chưa hết câu lưỡi hát đã hướng về đầu hắn bổ xuống.

“Không tồi cái đầu mi! Con mẹ nó cả lũ đi với nhau mà một mình lão tử ra đánh là sao!!!” Kishiharu nhiến răng nghiến lợi nói. Kansuke nhanh nhẹn né ra, không tức giận mà cười đáp: “Không phải ngươi muốn giúp Hayamichi sao? Chém giết một chút kiếm thành tích đổi lấy đồ để y đem đi tặng.”

“Con mẹ mi! Mi bắt ta đi kiếm điểm thành tích hộ hắn thì thôi đi. Còn dám mặt dày đi ve vãn vợ ta! Kansuke, hôm nay lão tử phải băm ngươi ra!” Một nhát nữa lại hướng Kansuke mà bổ xuống.

Hơ hơ… Đây mới là trọng điểm đi. Kansuke khóe miệng co rút, vội né tránh. Hắn đang định nói tiếp thì Hayamichi đột nhiên xuất hiện, chặn lại lưỡi hái của Kishiharu, khinh bỉ nói:

“Hai tên não tàn các ngươi định dây dưa tới bao giờ?”

Lúc này Kishiharu thu hồi lưỡi hái, một mặt tức giận xoay người bay đi tìm mục tiêu khác. Còn Kansuke nhìn Hayamichi nhún vai sau đó cũng rời đi. Khi hai người đã đi xa, từ trong bóng tối Hikaru đi ra.

“Ái nhân của ngươi đang cùng một nam nhân dây dưa không dứt.”

Hayamichi phất tay áo, vân đạm phong khinh mà đáp: “Ngược lại ta không lo lắng.” Thấy y không có ý định nói tiếp, Hikaru chỉ cười nhạt, đưa mắt nhìn về lâu đài.

“Giúp ta điều tra về quan hệ của Loyal, Kasuga và Haruka. Còn nữa, liên lạc với Lancer và Caster.”

“Đã hiểu.” Hayamichi không hề hỏi về việc Hikaru yêu cầu điều tra, chỉ gật đầu. Hikaru là quân, còn hắn là thần, căn bản không được hỏi nhiều.

Loyal, Kasuga, Haruka… Tốt nhất đừng để Hikaru nhìn ra thứ gì.

Hikaru không biết tâm tình của Hayamichi, nói xong liền bay thẳng tới chỗ nam tử tóc đỏ đang cùng Yoshitsune dây dưa một chỗ.

Từ trên cao nhìn xuống, nam tử tóc đỏ một bộ dạng chật vật không nỡ nhìn thẳng đang dựa vào thân cây thở dốc. Hikaru bưng mặt. Này cũng quá thảm hại đi.

Yoshitsune ung dung tiến tới, roi bạc lúc này đã được hắn thu lại. Hắn toàn thân tỏa ra khí tức u ám nồng đậm, đưa một tay lên cao, thanh âm băng lãnh khiến lòng người rét run:

“Cùng Nakamura cấu kết, chính là cùng bọn ta đắc tội.”

“Bọn ta? Các ngươi rốt cuộc là ai?”

“Muốn biết? Liền xuống địa phủ hỏi Diêm Vương đi!”

Chưa nói hết câu, Yoshitsune đã nắm lại bàn tay, nam tóc đỏ một bàn tay vô hình túm chặt lấy hắn yết hầu, cả người lại vô pháp nhúc nhích. Một trận khó thở ập tới, hô hấp không thông, thiếu dưỡng khí làm nam tử tóc đỏ giãy giụa, nhưng trọng điểm là hắn không cách nào thoát ra.

Ngay lúc hắn tưởng bản thân cứ như vậy chết đi, một giọng nói thanh lãnh vang lên, cứu hắn một mạng:

“Khoan đã!”

Yoshitsune lập tức thu chiêu về, hơi hơi nghiêng đầu nhìn xem kẻ đến là ai, sau đó liền hét toáng lên.

Nam tử tóc đỏ thoát khỏi Yoshitsune không khỏi một trận kịch liệt ho khan. Từ nhỏ tới nay hắn đây là lần đầu tiên bị người đánh mà bó tay chịu trói như vầy. Đang cố gắng thuận khí, lại nghe được âm thanh chói tai của kẻ kia, hắn không khỏi ngẩng lên nhìn kẻ tới là ai. Nhưng khi nhìn thấy hắn toàn thể chấn kinh rồi.

Người tới một thân áo choàng đen, mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt đỏ rực, dung nhan tuyệt sắc nhưng lại cố tình làm một bộ mặt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra một thân lệ khí đáng sợ. Nam tử tóc đỏ toàn thân run run, hắn có thể nhận nhầm nhiều người nhưng người này có hóa thành tro bụi hắn cũng nhận ra.

Người hai mươi năm trước đem ba vạn quân hắn địch quốc một ngày đêm diệt sạch. Cứu hắn và quân sĩ một mạng, cứu hắn quốc gia một mạng, chính là ân nhân của quốc gia. Hắn muốn báo ân, nhưng chỉ trong chớp mắt người này liền biến mất, một dấu vết cũng không để lại, hệt như chưa từng tồn tại. Nếu không phải quân thù đã bị tiêu diệt toàn quân, hắn cũng không dám tin đây là sự thật.khẳng định đay là mơ hay thực.

Hắn bỏ ra thực nhiều năm tìm kiếm nhưng như cũ không chút tin tức, sinh ra chán nản. Hôm nay gặp lại nhượng hắn phức tạp cảm tình. Nhưng sinh ra, lớn lên trong hoàng tộc, quy củ đã khắc sâu vào xương cốt, hắn lập tức đứng dậy, cung kính hướng Hikaru hành lễ.

“Bái kiến ân công!”

Hikaru nhàn nhạt biểu tình chỉ gật đầu một cái, sau đó quay sang Yoshitsune nói: “Buông tha hắn.”

Yoshitsune nghe vậy sửng sốt, nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Hắn không nên hỏi nhiều, chỉ cần phục tùng là được rồi, đây là tên xú tiểu tử nói với hắn như thế. Yoshitsune cũng không nán lại, xoay người bay đi.

A A A… Hắn phải mau mau tìm mọi người chia sẻ tin tức! Hikaru muốn tìm tình nhân mới a!!!

Nếu Hikaru mà biết Yoshitsune này tự bổ não cái gì liền sẽ đem hắn đánh tới cha mẹ hắn cũng không nhận ra. Đó là chắc chắn!

Năm đó Hikaru tiêu diệt toàn quân một nước, đơn giản bởi vì có người tại chợ đen của Lam Không Tinh treo thưởng đầu thủ lĩnh đó quân đội 500 vạn Tinh Kim, cùng này quân đội của nam nhân tóc đỏ không can hệ. Nên lần đó, đạt được mục đích nàng liền vô thanh vô tức rời đi.

“Vô công bất thụ lộc”, nàng chính là như vậy nghĩ. Việc hắn cho người tìm kiếm nàng, nàng đều biết. Nhưng chính là nàng một đời đã chịu sùng bái của người khác tới ngán rồi, liền như vậy không muốn, bèn cố tình tránh né tìm kiếm người.

Hôm nay xuất hiện. không phải vì muốn hắn báo ân, hay muốn hắn trong lòng sùng bái, nhớ ân nàng. Nàng hôm nay tìm tới hắn chính là có việc cần bàn.

Hikaru đi tới gần nam tử tóc đỏ, nhíu màu quan sát hắn, đến khi hắn mồ hôi lạnh đổ mới hỏi:

“Đoan Vương, Thanh quốc?”

Một câu ngắn gọn không câu nệ, đối với lễ nghi nam mà tử tóc đỏ được gọi là Đoan Vương học chính là một sự thất kính. Nhưng hắn thời khắc này cảm thấy không có gì to tát, chắp tay đáp.

“Đúng vậy.”

Hikaru trầm ngâm giây lát, xoay người li khai, chỉ để lại một câu:

“Ta có chuyện muốn nói. Hứng thú thì đi theo.”