Thời gian trôi qua như cái chớp mắt đã muốn tối, hôm nay công việc kết thúc sớm, ngoài mấy người trực đêm tất cả đã trở về phòng của mình. Lạc Vô Song bất an đi luẩn quẩn trong phòng, thi thoảng thò đầu ra ngoài cửa sổ xem xét.
Hôm nay lúc vô tình nàng đã nghe được cuộc nói chuyện của mấy vị trong lâu đài, có nằm mơ nàng cũng không ngờ bọn họ lại là Kayagaki trong truyền thuyết, nàng đoán được cũng nhờ mấy cái danh xưng nổi tiếng, lại cộng thêm việc Vương hậu và Tân Vương hay tới nơi này. Vậy có phải hay không nàng có cơ hội báo thù, chỉ cần có bọn họ hậu thuẫn nàng liền có thể đem cừu nhân ra rửa hận?
Thấy Furuya từ trong lâu đài đi ra, lên chiếc xe đã đợi từ trước một đường kinh đô đi, lại thấy mấy người mặc đồ đen không tiếng động đi ra, Vô Song liền đuổi theo ra ngoài.
Hikaru đứng trên cành cây đưa mắt nhìn ra xa, Midori đi tới, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Có kẻ bám sau. Giết hay không giết?”
Hikaru đương nhiên biết có kẻ bám sau, bất quá trình độ cũng chỉ muốn cấp SS, đối Kayagaki vốn không có cái gì nguy hiểm, đưa tay lên ý tứ nói không cần.
“Ta thực muốn xem đến tột cùng là cái gì mục đích?”
Nói rồi đoạn đưa tay lên, làm động tác xé rách thứ gì đó, theo động tác của Hikaru, một vùng đỏ thẫm lộ ra đủ đề hai người đi vào một lúc, không sai, Hikaru trực tiếp xé rách thời không để đi qua. Kayagaki vô biểu tình xem ra đã nhìn thấy không ít lần, nhưng trong lòng vô cùng ngứa ngáy, muốn một ngày cũng có thể giống Hikaru xé rách thời không. Vô Song nấp sau bức tường nhìn thấy một màn này không khỏi sửng sốt, đây chính là thực lực của Chúa cứu thế trong truyền thuyết sao? Quá yêu nghiệt đi!
Vô Song cứ tại đó ngốc lăng tới Kayagaki đều đã đi qua, vết rách bắt đầu tiêu thất mới hoảng hốt chạy lại, lao vào trước khi nó biến mất hoàn toàn.
Bên kia, Kayagaki đáp xuống một cánh rừng rậm rạp. giữa khu rừng đó lại là một tòa lâu đài mĩ lệ, xem ra tối nay đang tổ chức tiệc.
“Cứ để kẻ đó đi qua?” Loyal nghi hoặc nhìn Hikaru, bọn họ không sợ kẻ kia bám theo, lại càng không sợ kẻ kia biết hành động tối nay, chỉ là không hiểu vì sao Hikaru lại để một cái đuôi như vậy.
“Trò hay vẫn còn ở phía sau.” Cười lạnh một cái, quang mâu vẫn thủy chung theo dõi đoàn người lặng lẽ đi bên kia, hiển nhiên là không muốn nhiều lời cùng người nào đó. Loyal cảm thấy một búng máu nghẹn trong cổ, bất mãn xoay người rời đi.
Yoshitsune, Loyal và Kasuga đã sớm sáp nhập một tổ, Hayamichi, Kishiharu, Midori và Takami vỗn một tổ nhưng Takami mang nhiệm vụ không tham gia liền Midori đại diện đi tìm người thay thế, khéo lôi về hai cái Kansuke và Akiyama đang tính đi đôi săn đêm.
“Này, ta nói, thế quái nào đi săn mà phải kéo đàn? Sợ đánh không lại?” Kansuke nhăn nhó khó hiểu. Bọn họ tuy không thể mạnh bằng cái kia yêu nghiệt hùng dũng một mình đem toàn bộ hơn hai mươi cái thành trì diệt sạch một đêm nhưng đâu đến nỗi một quân đoàn ba vạn pháp sư cấp SS không diệt nổi. Ấy thế mà hôm nay thế nào muốn kéo đoàn hiếp đáp người, tưởng đi đánh quái sao? Chính là không cấp người ta cái mặt mũi.
Kishiharu hề hề đáp: “Ngươi nói vậy lại không đúng, huynh đệ bao năm không bồi đắp tình cảm. Hôm nay có dịp nên hảo hảo bồi đắp a.” Nói rồi liền liếc liếc Hayamichi rồi lại nhìn Kansuke ý chỉ: Ngươi liền cấp y cái tư vấn tình cảm. Y nổi bão, so với Loyal còn muốn đại.
Kansuke liền trừng hắn, ta cảm thấy bản thân sống chưa đủ, ngươi có cái kinh nghiệm thâm niên, liền cấp hắn cái kia tư vấn, lại chắp tay hướng hắn cười đểu, tại hạ chúc vi huynh đại sự thành công!
Kishiharu giận tới tái mặt rồi, việc này ta sẽ nhớ, ngươi chờ đó. Đoạn quay sang nhìn liền thấy mấy người khác quay đầu làm ngơ, vốn không có ý định giúp đỡ, hắn lệ rơi đầy mặt, đây cái nhiệm vụ là Loyal trao cho hắn a, tư vấn tình cảm cho cái tên ôn dịch này chính là tìm ngược a.
“Xuất phát!” Hikaru ra hiệu, hết thảy đều không chần chừ mà theo nhóm ly khai, một giây trước còn mười mấy cái nhân, một giây sau liền chỉ còn lại hai cái Hikaru và Takami.
Takami quay đầu nhìn một lượt, thế nào lại nhiệm vụ chỉ có hai người biết, trước kia chẳng phải nhiều người sao? Một bụng nghi vấn muốn tiến lên hỏi chút sự tình liền nghe thấy Hikaru thanh âm: “Lần này nhiệm vụ không khó, không cần phải lo lắng. Ngược lại, ta có điều muốn hỏi.”
Không biết nàng muốn truy cái gì sự tình, nhưng cỗ bất an trong lòng chợt nổi lên khiến Takami vô thức lùi lại vài bước.
“Năm đó sự tình, Vương Hậu cũng tại nơi đó?”
“Hikaru nói cái gì sự tình, ta liền không hiểu.”
Hikaru xoay người, lông mày khẽ nhíu lại. “Kia ta cận vệ tử thời điểm. Khi đó ta còn tại dưỡng thương trong quân doanh, theo ta tính toán, bọn họ cùng lắm bị thương nhưng tới cùng lại tử, rốt cục đã phát sinh cái gì sự tình?” càng nói càng không kiên nhẫn, cảm tưởng muốn đem đối phương nhìn tới thấu triệt.
Takami tái mặt, quả thật ngày đó nàng cũng tại đó, hết thảy đều nhìn thấy nhưng chuyện này có thể hướng Hikaru mà nói sao, không phải không muốn nàng ta biết nhưng nếu để Hikaru biết được liệu có hay không bất chấp đại giới xé rách thời không quay lại thời điểm?
“Đã qua lâu như vậy ta cái gì cũng không nhớ rõ.” Tốt nhất nên triệt để lừa gạt.
“Thật sự?” Bị Hikaru nhìn chằm chằm, tưởng muốn trên người nàng đục mấy cái lỗ, khi một thân toát ra mồ hôi lạnh mới chậm rãi thu về ánh mắt. “Nếu như vậy liền không gây khó dễ cho Vương Hậu nữa.” Đoạn liền đưa quang mâu nhìn ra xa, quan sát bên kia động tĩnh.
Vô Song liều mạng lao vào cái kia vết rách thời không nhưng lại không giống Kayagaki bọn họ địa phương, liền đáp thẳng tới phía sau lâu đài, vận khí so với bọn họ thực sự kém. Bất quá, nàng cũng không phải cái ngu ngốc nữ tử, thấy địa phương đến là một cái lâu đài mặt sau, lạ thấy kia thủ vệ nghiêm ngặt, liền biết nơi này không thể tùy tiện lộng vào, trước khi bị cảnh vệ đi tuần bắt được, bèn nấp vào cái bụi cây rậm rạp phía sau.
Quan sát một hồi, thấy đám hạ nhân tất bật ra vào, lại nghĩ đến nhiều khách nhân quý tộc tại nơi hẻo lánh địa phương tổ chức tiệc tùng thực vô cùng quỷ dị, Kayagaki bọn họ tới nơi này là để làm cái gì? Cũng hướng nơi này tham dự?
Suy nghĩ mới chợt lóe liền bị nàng triệt để dập tắt, cao quý như bọn họ như thế nào lại hướng nơi này làm cái tiệc, nhất định nơi này địa phương có cái gì che giấu, nếu tại đây lập được công, Kayagaki hẳn là sẽ để ý thỉnh cầu của nàng một chút đi? Nghĩ vậy đoạn tinh thần phấn chấn hẳn lên, liền tìm một cái nhân vóc dáng tương tự, hoán đổi y phục liền trà trộn vào trong lâu đài.
Bất quá nàng lại quên, Kayagaki thực lực cường đại, căn bản không cần đến nàng giúp đỡ.
“Này, ta nói Hayamichi! Vì cái gì con đường truy thê của ngươi còn muốn khó đi hơn ta?” Kishiharu bám riết Hayamichi không buông, một đường đi tới kia mục tiêu liền thao thao bất tuyệt, khiến Hayamichi trầm tính cũng không chịu nổi, dừng lại cước bộ, đôi mắt nhìn hắn như muốn nhìn tử thi, đạo: “Ngươi là đang chê cười ta?”.
“Ấy, ta đâu chê cười ngươi, chỉ là ta thấy ngươi như vậy liền thương tâm a. Ngươi kia trực tiếp hạ độc thủ không phải liền xong?” Kishiharu chết không sờn chạy lại, khoác tay lên vai Hayamichi, nói tiếp: “Còn sợ tới lúc đó không thu được về tay.”
Không thèm suy nghĩ, trực tiếp gạt phăng cái kia thủ trên người, tiêu sái vác lưỡi hái đỏ rực trên vai đi về phía trước. “Ta mới không nghĩ đối hắn làm ra như vậy sự tình. Vạn nhất hắn trở mặt, đem ta cùng hắn cắt đứt quan hệ, chẳng phải mất cả chì lẫn trài sao?”
“Vậy liền đem hắn bẻ cong đi, ta cũng coi có tí kinh nghiệm tình trường, giúp ngươi bày cái kế cũng không phải không được.”
“Lại nói, ngươi xác định hắn trăm phần trăm thẳng nam?”
“Hắn không là cái thẳng nam, ta đâu cần phí công sức như thế?”
“Lỡ như hắn thích cái nam nhân khác, ngươi tính sao? Đem giết hết?”
“Là.”
“Như vậy thực quá tàn bạo đi, tính chiếm hữu thực cũng mạnh đi. Ngươi như vậy, còn sợ hắn không tránh xa ngươi? Ngươi nên như ta, nhẹ nhàng đem mấy cái kia địch nhân phân thành mấy đoạn uy cẩu là được rồi, hiểu?”
“Ngươi nói ta tính chiếm hữu mạnh, nói ta quá tàn bạo, vậy cách của ngươi thì không? Rốt cục ngươi đang giúp ta hay đang chế giễu ta?” Hayamichi gằn giọng, triệt để nóng nảy, xoay người phóng đi không thèm để ý phía sau nhân.
“Ta chỉ là…” Chưa nói hết câu, đối phương đã rời đi, không cấp hắn cái mặt mũi, này hắn cũng muốn giúp nhưng chỉ là không biết nên nói thế nào a. Akiyama phía sau đi tới, vỗ vai hắn. “Cách mạng chưa thành công, đồng chí tiếp tục cố gắng!”, lại vứt cho Midori cái ánh mắt, đừng thả loạn hắn ra cắn người.
Midori bất đắc dĩ cười cười nhưng không có tiến lên, vẫn là ung dung đi phía sau. Nửa khắc ủ rũ, Kishiharu rất nhanh lấy lại tinh thần, lại như cũ hăng hái bám theo Hayamichi lải nhải.
“Loyal, ta thực muốn hỏi… Vì cái gì không cho đánh a!!!” Yoshitsune nửa câu trước còn điềm đạm vừa nói vừa quan sát đoàn người phía dưới, nửa câu sau liền tạc mao xù lông với Loyal. Loyal nhìn Yoshitsune nhảy nhót bất mãn chỉ cười cười, thầm nghĩ cái kia Hayamichi thấy Yoshitsune lúc này có hay không nổi sát tâm muốn xiên hắn.
“Hảo hảo. Lát cho ngươi xử lí hết, chỉ là đừng tiêu diệt thần hồn, ta muốn luyện đan.” Kayagaki ai ai cũng đều biết luyện đan, so với Luyện Dược Sư còn muốn vượt xa, nhưng giữa những người bọn họ lại có sự chênh lệch, trình độ khác biệt, phương pháp lại có phần không giống. Thân là Huyết Ma, lấy thần hồn kẻ khác để luyện đan chính là cách làm của Loyal.”
“200 nhân, gồm 20 pháp sư cấp S, 8 pháp sư cấp SS, 1 pháp sư cấp SSSS, một Ngự Thú sư cấp A, còn lại đều là chiến sĩ cấp A và B.” Kasuga lạnh lùng lên tiếng, chỉ nghe Yoshitsue khinh bỉ hừ lạnh.
“Chỉ có 200 cái nhân. Không đủ đề khởi động.”
“Yoshitsune, xuất phát!” Loyal thần sắc nghiêm túc đạo, chỉ thấy một tia sáng bạc sắc lóe lên cùng Yoshitsune lao xuống. Nhất thời, Loyal cảm thấy bản thân muốn già đi vài tuổi.
“Tuổi trẻ a, thực năng nổ!”
“Giết người, còn cần cái đó thái độ làm việc sao? Không hợp thì sát là chuyện đương nhiên.” Kasuga lạnh lùng vứt cho Loyal một câu, không để ý nữa, xoay người tưởng muốn ly khai.
“Sống ở đời, băng lãnh quá thực không tốt! Ngươi nên xem lại thái độ của mình đi!”
“Còn nữa, ta cảm tưởng Hikaru hội đã cảm thấy năm đó sự tình bất thường, ta chỉ nói tới đây, phần còn lại ngươi tưởng nghĩ biện pháp.”
Loyal lạnh lùng đạo khiến Kasuga bước chân chậm lại, quay người tưởng muốn hỏi lại không thấy nhân, Kasuga trong lòng gợn sóng.
Nàng ấy đã biết những gì?