Chương 15: Sally Pendragon (ngoại truyện: Nữ hoàng hồi sinh)

"Săn đêm?" Yoshitsune đang nhai một miệng đầy cơm, nghe Kasuga nói đêm nay sẽ đi săn liền hai mắt sáng rực, trưng ra cái bộ mặt tiểu hài tử vui mừng khi được phát kẹo. Đập hai tay xuống bàn, chống đỡ thân thể đứng dậy, y rõ ràng vui tới quên trên mặt vẫn còn dính cơm, hỏi tiếp: "Khi nào? Ở đâu?... Á Á... Đau!..."

Yoshitsune vừa đứng lên liền bị Hayamichi mặt than ngồi cạnh tung một cước vào cẳng chân. Hắn mặt nhăn mày nhó, xoa xoa cái cẳng chân tím lên một vùng, hướng Hayamichi xù lông tạc mao: "Ngươi làm gì!"

Hayamichi nhíu mày, môi khẽ mím lại, trong mắt vụt qua một tia nộ khí, đùng đùng đem cái khăn tay bên cạnh ném thẳng vào mặt Yoshitsune, miệng càu nhàu: "Lớn chừng này còn dính cơm trên mặt. Đừng để ai thấy cái mặt này của ngươi! Mất mặt!". Nói xong, y ném cho đám hạ nhân một cái liếc mắt, lại trưng ra cái bộ mặt "Xem kẻ nào dám nhìn hắn!", đám hạ nhân trong lòng lạnh run, không hẹn mà đều cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu.

Yoshitsune ủy khuất, cầm cái khăn ném trở lại bàn, liền thu dọn chén đĩa, khập khiễng đi tới cạnh Akiyama, vứt cho Hayamichi ngồi đó một câu: "Liên quan đến kinh tế nhà ngươi!"

Nói rồi bèn để bát đĩa xuống, Akiyama kéo ra cái ghế cho hắn ngồi, lại tiện tay gắp ít thịt gà cho hắn. Hắn vui vẻ ôm tay, cọ cọ má vào vai y. Hắn đây là đang bán manh a. Một kẻ mắc bệnh manh vật khống giai đoạn cuối như y sao chịu được a. Bức tường mang tên kiên định không chút mặt mũi nói sập liền sập. Y vươn tay xoa đầu hắn, không kìm được trên mặt hiện lên vui vẻ, y liền không để ý xung quanh còn bao người kinh ngạc há hốc mồm nhìn hai người, rồi lại nhìn ai đó một màu u ám, nghiến răng nghiến lợi, đôi đũa trên tay đã sớm không còn ra hình ra dạng.

Midori ngồi một bên che miệng cười. Hayamichi hắn đây ăn phải dấm đi.

Hikaru làm như không thấy, khoát tay ra hiệu người hầu toàn bộ lui xuống. Đợi khi trong phòng ăn chỉ còn lại người của Kayagaki, nàng lười nhác mở miệng: "Tối nay 8 giờ sẽ có một bữa tiệc ở lâu đài phía Tây cách đây 20 dặm. Con mồi của cuộc săn này là sứ giả từ các nước liên bang. Luật như cũ, có thể ghép đội, đơn chiến, ai săn được nhiều nhất sẽ được một lọ Phá Cảnh Đan và một con Thần Thú Huyết Long."

"Thần Thú Huyết Long? Hikaru cũng thực hào phóng nha. Đó là loài quý hiếm Thần Thú. Nghe đâu trên toàn bộ đại lục này cũng chỉ còn lại 2 con, đem treo giải thực sự không sao đi?" Midori kinh ngạc, Thần Thú vừa khó gặp, vừa khó thuần phục, thực sự rất quý. Vậy mà Hikaru một lời dễ dàng đem Thần Thú ra làm giải thưởng. Hai con Huyết Long kia bị ban lệnh cấm không săn bắt, không chiếm hữu. Hikaru hẳn là tìm được ở nơi khác đi.

Hikaru không nhanh không chậm mà đáp: "Thần Thú Huyết Long, chỗ ta may mắn có một con khoảng 200 tuổi, tu vi Đại Thừa kỳ. Lúc đầu tìm về chỉ để sưu tập, nên chưa có nhỏ huyết nhận chủ. Dù sao để chỗ ta cũng lãng phí, không bằng đem ra tặng cho người có bản lĩnh."

"Đại Thừa kỳ? Thật hay giả vậy?" Kansuke há hốc kinh ngạc, lại nói tiếp: "Con lớn tuổi nhất ở đại lục cũng mới tu vi Nguyên Anh kỳ. Hikaru lấy đâu ra con tu vi khủng vậy?"

Hikaru hừ lạnh một tiếng, nàng mới không ngốc nói ra nàng chạy tới Tu chân giới, trà trộn vào bí cảnh nhà người ta trộm ra. Nói ra, Kayagaki để yên cho nàng sao. Nàng lảng sang chuyện khác: "Những người bị thương có thể tham gia không?"

Thấy nàng không muốn trả lời vấn đề này, Kansuke cũng biết điều không để ý tới nữa. "Bọn ta uống Hồi Nguyên Đan rồi, nghỉ ngơi lát là hồi phục. Sẽ không ảnh hưởng tới việc tối nay."

Kasuga ngồi cạnh Hikaru mắt chăm chú nhìn vào tách trà. Lúc nàng cố ý lảng tránh vấn đề, tầm mắt y chuyển lên trên người nàng, khuôn mặt thâm trầm đến đáng sợ. Đang nói chuyện, nàng vô tình liếc qua y, thấy sắc mặt kia, không khỏi chột dạ.

Hikaru đứng dậy, cất bước trở về phòng. Kishiharu liền hỏi: "Báo với Takami một tiếng nhé?". Nàng ừ một tiếng, chân vẫn đi về phía cầu thang, đột nhiên truyền đến tiếng Furuya vẫn im lặng ăn cơm, uống trà nãy giờ: "Ta có thể không đi không?"

Câu này vừa nói ra, toàn bộ căn phòng rơi vào im lặng, Hikaru cũng dừng bước, mọi người nhìn Furuya với ánh mắt nghi hoặc. Y buông tách trà xuống, khóe môi hơi cong lên: "Trong kinh đô mới mở một trà quán, nghe nói trà ở đó uống rất ngon lại là loại lá trà mới ra. Ta muốn tới đó xem thử với mua thêm ít lá trà ở đó."

"Cũng được. Khi mua lá trà thì nhớ mua nhiều một chút, ta cũng muốn uống thử." Hikaru lấy ra một hộp gỗ tinh xảo khá lớn từ trong túi trữ vật ném cho Furuya: "Trong đó là mười gốc Thiên Linh thảo nghìn năm, rất có lợi cho tăng tiến tu vi. Vật này coi như bồi thường tách trà ban nãy." Nói rồi, Hikaru cất túi trữ vật vào không gian, cất bước đi lên tầng, vì ậy nàng không thấy được ở đằng sau, Furuya khóe môi cong thêm, nâng niu hộp gỗ.

Dùng vật này bồi thường cho tách trà Long Tỉnh, Furuya được lời rồi đi.

Hikaru ngồi tựa vào ghế, đưa mắt nhìn về phương trời vô định đã nhuộm ánh chiều tà ngoài cửa sổ, lâm vào trầm mặc lúc lâu. Những lời phụ thân nàng trước khi hồn phi phách tán liên tục văng vẳng bên tai, khiến nàng không thể không suy nghĩ về nó. Rốt cục, vì sao 3 cận vệ của nàng lại chết?

"Ai?" Hikaru cảm nhận được xung quanh xuất hiện thêm một luồng khí tức, liền không chần chừ, gạt tay phóng kiếm khí ra.

"Hikaru, là ta." Nữ nhân một thân trường bào huyết sắc hoảng hốt kinh hô, từ sau cánh cửa nhảy vào phòng. Lời chưa dứt, kiếm khí đã chém cánh cửa kia thành mảnh vụn, khiến nữ nhân quay đầu nhìn, khóe miệng không khỏi run rẩy.

"Chỉ có một mình Takami à?"

"Đúng. Chỉ có mình ta. Sao vậy?" Takami thấy lạ liền tiến thêm vài bước dò hỏi. Hikaru liền đi tới cạnh bàn, rót một tách trà nóng, Takami cũng theo đó liền ngồi xuống ghế đối diện, không câu nệ mà vứt trường bào qua một bên, lộ ra một thân hắc y gọn gàng, rút cây quạt treo bên hông phe phẩy, thở dài không thôi: "Thật sự khâm phục nhóc nha! Nóng như vậy mà vẫn chịu được."

Hikaru đẩy tách trà tới trước mặt Takami, lại vươn tay rót tách khác: "Ta một thân hàn khí, như thế nào lại nóng."

"Kể cũng phải. Suy cho cùng tới cuối vẫn là bọn ta chịu tổn thất a. Quanh năm bốn mùa đều phải tốn linh thạch thượng phẩm thiết trận để điều tiết nhiệt độ."

"Vậy sao không tới Tuyết quốc, trận đồ điều chỉnh nhiệt độ ở đó rất cao siêu a." Hikaru cười nói có phần đùa cợt, ai mà không biết Tuyết quốc không giao tiếp bên ngoài, nếu không phải dựa vào quan hệ với vài người thì chắc chắn cả một người được tôn sùng là Chúa cứu thế như nàng cũng đừng mơ tưởng tiến vào.

Takami bĩu môi, hừ một tiếng. "Đừng đùa nữa, ta mới không có phúc như vậy đâu. Nói chính sự, lần này nhiệm vụ thích sát ai?" Sống lâu vậy, nàng còn không hiểu Hikaru sao? Đi săn đêm chỉ là cái cớ, mục tiêu thực chất chỉ có một mà thôi, đám vương hầu quý tộc còn lại bất quá xui xẻo trở thành chỗ luyện tay cho Kayagaki bọn họ. Mỗi lần Hikaru đều ngẫu nhiên chọn vài người tiết lộ nhiệm vụ chính, cũng liền không quản là mục tiêu sống chết, trực tiếp đem phân thây cho chó ăn. Nhưng vì cái gì đâu lần nào cũng bị chọn vậy hả, hả? Nàng muốn yên ổn không được sao? Đây là cố ý phải không? Takami lệ rơi đầy mặt, ai oán nuốt tâm tình vào bụng.

Hikaru miết tách trà, khóe môi cong lên, nha, đừng nghĩ nàng không biết Takimi đang phun tào a. Sở dĩ Hikaru nàng lần nào cũng triệu Takami đi làm nhiệm vụ chẳng qua bởi vì sợ Takami đã quen sống tự do tự tại ở trong cung điện sinh nhàm chán. Nha, Hikaru còn đặc biệt ôm một bụng ý xấu a.

Takami là một nữ nhân luôn yêu cầu nam nhân của mình phải trung trinh, không được phép có tâm tư khác, vậy nên dù nam nhân hay nữ nhân chỉ cần khiến nàng ta thấy bất an bị cướp phu quân liền không nể mặt mũi ai trực tiếp ném ra khỏi cung điện. Lại nói, nam nhân như Takemaru đứng đầu một đất nước nhưng lại bị lão bà của mình quản tới không thở nổi, còn đâu ra cái phong thái đế vương, mỗi lần muốn cùng phu nhân ân ái liền bị Takami không nể mặt mũi một cước đá bay khỏi cung điện.

Một! Cước! Đá! Bay!

Nhưng mà người xưa vẫn nói 'lửa gần rơm lâu ngày cũng bén', vậy nên Hikaru nảy ra ý tưởng lôi Vương hậu ai kia đi làm nhiệm vụ kiếm cơm. Takami một tuần liền 4 ngày rời khỏi cung điện đi làm nhiệm vụ, khi không thì ở cung điện nhàn nhã sống, ngày ngày đá Quốc vương bay mất dạng, trong cung thì lại không có lấy một kẻ để giải quyết sinh lí khiến Takemaru khó xử không thôi, tìm người phát tiết không được, lão bà lại không cho làm, hắn thực sự cảm thấy nhân sinh thật phi thường vi diệu a.

Ha ha, Hikaru chính là muốn thấy cái tên em họ tinh trùng thượng não kia nghẹn chết.

Chính! Là! Nghẹn! Chết! a~

Hikaru buông hạ mí mắt che đi cảm xúc bên trong, một lần nữa mở ra là đôi mắt băng sương ngàn năm không đổi.

"Lần này Takami đem mục tiêu tới chợ đen ở Lam Không tinh bán đấu giá, mục tiêu lần này làm một cái lô đỉnh cho mấy đám tu tiên không tồi." Hikaru cười ôn hòa, Takami bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh, toàn thân nổi da gà. Đây không phải ác ma thì là gì. Đem con nhà người ta đi làm lô đỉnh. Hikaru cao lãnh ngạo kiều đâu, Hikaru bé bỏng bốc đồng dễ thương đâu, mau mang trả lại a! (ai đọc truyện tu tiên thì chắc biết lô đỉnh a )

Trong lòng phun tào, đã muốn đem mười tám đời tổ tiên nhà Yukimura ra ân cần 'hỏi thăm' một lượt, (gan chị hơi bị to, dám đem toàn lãnh tụ đất nước ra hỏi thăm, chính là không sợ chết mất xác a) nhưng trên mặt lại không cái gì biểu tình, đạo: "Làm lô đỉnh? Cũng quá là không cho mặt mũi."

"Hửm? Ono Takami nàng đây muốn thay người đòi công đạo?" Hikaru buông tách trà, khóe môi cong lên, đưa đôi mắt sắc bén lóe qua một tia huyết sắc nhìn Takami, bỗng dưng đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, híp mắt nói:

"Nương tay với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân. Nhớ kỹ!" Nói rồi, phất tay áo, xoay người bỏ đi để lại Takami mặt mày tái nhợt, sợ hãi run rẩy trong phòng.

Ánh mắt ban nãy của Hikaru chính là muốn...

"Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!"

"Ngươi nói xem, bản tôn nên đem toàn bộ vũ trụ này chôn theo ngươi, hay là cứu vớt nó? Trả lời ta, Lương Thượng Ly!"

"Ta chính là muốn hết thảy các ngươi phải biết, các ngươi đừng mong thoát được khỏi Tu La ngục. Ta chính là muốn các ngươi phải chịu tra tấn dã man nhất, chính là muốn các ngươi vạn kiếp bất phục, mãi mãi không được siêu sinh!"

"Cứu vớt vũ trụ này chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển, sống chết tất cả vốn đều nằm trong tay ta, hiểu?"

"Ta thật muốn xem xem lúc ngươi chịu đựng tra tấn sẽ có cái dạng gì biểu tình."

"Lăng trì, xử tử, ngũ mã phanh thây, chẳng có gì thú vị. Ta còn nhiều cách để làm ngươi 'thống khoái' hơn nhiều."

...

Những lời nói mà Hikaru đã từng nói hơn trăm năm về trước bỗng nhiên vang vọng bên tai như muốn chứng minh sự tồn tại của nó trong kí ức Takami, muốn cho nàng nhận thức rằng Hikaru Yukimura là một kẻ máu lạnh, tàn nhẫn, bá đạo. Ánh mắt ban nãy đã cho nàng nhận ra tất cả. Vậy mà mấy chục năm qua, Hikaru lại giấu nhẹm nó trong tâm, bày ra loại tính cách khác làm nàng quên mất bản thân vốn là ai, vốn không nên đắc tội người nào, vốn nên vì người nào mà làm việc. Hikaru thực sự là không thể chọc.

Năm đó, Kayagaki tân tân khổ khổ đem Hikaru gia nhập cũng chỉ vì phó thác lúc lâm trung của Nữ hoàng, nhưng sau này cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau đương đầu nguy hiểm, cùng sinh cùng tử, hữu ý vố ý lại trở nên vô cùng thân thiết, liền muốn đem người này cùng nhau bảo hộ. Thế nhưng, ba năm xảy ra biến cố, Hikaru lại dứt áo ra đi, rời khỏi sự bảo hộ của họ. Lại tiếp mười năm không tin tức, một lần nữa xuất hiện chính là không còn như xưa, một con người mang đậm khí chất vương giả, phong thái của người đứng trên vạn người nhìn xuống, khốc suất, cao lãnh, tàn nhất, tâm cơ.

Sawada Kasuga và Keisuke đội trưởng Kayagaki đời thứ 29 cùng với thành viên khác đã từng gặp qua nhiều đế vương nhưng lại chưa từng thấy người nào lại khiến họ phải dâng hết tâm can mà phục tùng, ngay cả trong lịch sử vương giả Yukimura cũng vậy, Maria hàng vạn người kính phục cũng không bằng người trước mắt.

Cô gái nhỏ năm đó đã trưởng thành rồi. Takami chỉ biết thở dài, vỗ mặt mình hai cái, lấy lại tinh thần cầm trường bào lao xuống nhà, chạy vào bếp tìm đồ ăn.

Tuy nói Hikaru thay đổi rất nhiều nhưng có một điều vô pháp thay đổi, trọng tình trọng nghĩa, bao che dung túng người mình. Chính bởi vậy, Kayagaki chưa bao giờ bị đem ra làm thí tốt, chưa bao giờ bị đối xử lạnh nhạt, trước kia thế nào thì về sau vẫn như vậy, vẫn cãi nhau, vẫn hung hăng đọ quyền cước, một lời không lọt tai liền mắng, hai lời không lọt tai liền đạp, đánh tới sập đại bản doanh cũng chỉ bị trách mắng có vài câu, nhưng trong lòng ai cũng biết, muốn được như xưa là chuyện vô pháp thực hiện.

"Midori à, có đồ ăn không? Cho ta một phần." Takami chạy tới bên Midori đang làm cơm, ném cho Kishiharu đang phụ bếp một cái liếc mắt khinh bỉ, năm xưa chính miệng ai nói "quân tử tránh xa nhà bếp." nhở.

Kishiharu trợn trắng mắt, thật muốn đem cái người này hung hăng mắng một trận, còn phải bắt Takemaru canh lão bà hắn thật chặt, đừng thả loạn ra cắn người như thế. Vào bếp thì sao? Có biết con đừng truy thê hắn khó khăn lắm mới đi tới cuối không hả?

Rất- khó- khăn đó a!

"Còn còn, biết ngươi tới nên ta đang làm cho ngươi ăn, đợi lát là xong ngay." Midori cười, tay vẫn không ngừng sơ chế thực phẩm. Takami nội tâm bé nhỏ được xoa dịu, cọ cọ mặt vào tay Midori, khóe môi cong lên: "Vẫn là Midori ngươi tốt với ta nhất!"

"Sao, hoàng cung không đủ lương thực cho ngươi ăn?" Kishiharu ghét bỏ trừng Takami, đừng có gần phu nhân của ta như thế, ta còn chưa được ôm, ngươi cũng không được.

Takami trưng ra cái biểu tình 'chết cũng không sờn' tiếp tục cọ cọ Midori vài cái, lại hí hửng bê đồ ăn trong bếp ra bàn ngồi ăn. Đám hạ nhân ái ngại nhìn Vương hậu. Vì cái gì hết Tân vương giờ lại tới Vương hậu đua nhau ở đây mất hình tượng như vậy? Còn có ra dáng hoàng tộc không a!!!

Không giống với Takami không tim không phổi, nhàn nhã ăn uống, Hikaru lại đang nổi giận lôi đình, phiền não không thôi. Hầm rượu của nàng, từ khi nào thành chỗ tụ tập ăn uống của mấy kẻ vô công rồi nghề rồi? Lại còn vì cái gì mà Kasuga cấm nàng uống rượu chứ? Mua rượu để uống, không phải để trưng cho đẹp! Tiền là nàng bỏ, đâu phải họ bỏ.

Yoshitsune cầm một cái đùi gà nướng Hayamichi đưa, chạy tới bên Hikaru, cười nói: "Không uống rượu cũng không sao. Tới! Ta đây có một con gà nướng xú tiểu tử nướng cho, ngươi lại đây cùng ăn!" Nói rồi chẳng đợi nàng nói gì liền đưa đùi gà lên ăn, Hikaru tức tới hỏa khí xung thiên, không ngại mất hình tượng, tung chân đạp Yoshitsune bay về chỗ gà đang nướng trên đống lửa. "Biến!"

Hayamichi đang nướng gà thấy Yoshitsune bị đạp bay liền đứng dậy đỡ người, ôm người nào đó còn đang thất kinh, hắn đưa mắt nhìn Hikaru, khóe môi cong lên. Hikaru ngoắc ngoắc ngón tay, một vò rượu liền bay tới, lúc này vẻ mặt đã hòa hoãn không ít lại nhìn thấy biểu tình trên mặt Hayamichi, lại nhìn cái người bị ôm gọn trong lòng kia nhất thời cảm thấy vi diệu, nàng thế nào mà lại làm bà mối rồi?

"Không cho uống!" Một làn gió vút qua, cướp mất vò rượu trong tay Hikaru, nàng xù lông tung một chưởng đánh nát bàn gỗ trong góc.

"Kasuga, rượu là ta mua, chàng vì cái gì cấm đoán?"

Bình thản để vò rượu lại chỗ cũ, Kasuga mặt không đổi sắc nói: "Trầm mê trong mấy thứ này, không tốt." Kasuga ngừng lại giây lát lại nói: "Nàng không cần nhìn mấy thứ này, nàng chỉ cần nhìn ta là được rồi."

Hikaru hừ hừ. "Chàng đợi đó cho ta!" Nói rồi nàng quay người bay đi, tuy khuôn mặt vẫn lạnh băng như trước nhưng vành tai đã hiện lên một vệt hồng. Thấy vậy Kasuga trong lòng vui sướng nhưng vẫn trưng ra mặt liệt không cảm xúc.

Mọi người hết nhìn hướng nàng bay đi, lại nhìn Kasuga vẫn đứng kia, bỗng chốc cảm thấy mịt mờ, hai người này khi nào mới cho bọn họ bồng tiểu công chúa a.

"Ngươi ôm như vậy, ta không ăn đùi gà được." Yoshitsune gắt lên khiến bao ánh mắt đổ dồn về hắn và Hayamichi và hắn. Hayamichi liếc mắt lườm một lượt, thấy mọi người hiểu ý thu liễm đôi mắt mới bỏ Yoshitsune ra, gõ lên trán hắn.

"Ngươi cái tên vô tâm vô phế, chỉ biết ăn ăn!" Yoshitsune liền tạc mao, cầm đùi gà đang ăn dở khua khua bất mãn. "Ai nói ta chỉ biết ăn, ta còn biết luyện công, kiếm tiền!".

"Chuẩn bị cho tốt, tối nay hành động." Kasuga lạnh lùng nói, đánh tan cái bầu khong khí máu chó bên kia, hắn mới không thừa nhận bản thân đố kỵ Hayamichi, vì cái gì đều là ái nhân, Yoshitsune lại vô tâm vô phế, đáng yêu như vậy, còn Hikaru lại một là một băng sơn mặt liệt, bá đạo ngạo kiều?

Yoshitsune hừ hừ, đi đến bên đống lửa, vác con gà lên vai, tiêu sái bước đi, bỏ lại một đám người trợn mắt há mồm. Kansuke đi tới vỗ vai Hayamichi an ủi: "Cố lên, người anh em!"

~~~~~~~~~~~~~~

Tiểu kịch trường

Hayamichi: ta thực là đau đầu a, vì cái gì hắn lại vô tâm vô phế như vậy?

Takemaru: Ta cũng không có kém ngươi nha. Ngươi nói xem, có vợ nhưng chỉ có thể ngắm đau khổ tới mức nào a.

Kasuga: Nàng băng sơn mặt liệt, ta không biết làm cái gì bây giờ.

Hayamichi cười đểu: Ngươi nói chỉ có thể ngắm, ngươi bị liệt dương à?

Kasuga gật đầu đồng ý.

Takemaru: Con mẹ nó Hayamichi, ngươi mới liệt dương, cả nhà ngươi liệt dương! Cả ngươi nữa Kasuga, ngươi chuẩn bị tinh thần nhìn băng sơn mặt liệt cả đời đi!

Kasuga: ...!!!

Hayamichi: Ngươi thiếu đánh!

Takemaru: Muốn đánh đúng không? Lại đây! Tới! Đánh ta, ngươi đừng mơ Yoshitsune để ý tới ngươi!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hayamichi: Akiyama, ngươi dám dụ dỗ hắn! Ngươi bước ra đây! Ta với ngươi đánh một trận!

Yoshitsune: Ngươi nháo cái gì? Thiếu đánh à?

Hayamichi: Ta tìm hắn đánh nhau, ngươi xót hắn à?

Yoshitsune: Con mẹ nó nhà các ngươi! Nếu các ngươi đánh nhau, lão tử sẽ bị Kasuga lột tiền đó! 200 vạn Tinh Kim! 200 vạn Tinh Kim đấy, các ngươi biết không!!!

Kansuke: Haha... quả nhiên chỉ biết đến tiền.

Akiyama: T^T ta có làm cái gì đâu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả: Xin hỏi Hikaru, cô cảm thấy cái kia khí tức là của ai?

Hikaru: Không biết!

Tác giả: Vậy còn anh Kasuga?

Kasuga: Hikaru không biết, ta cũng không hơi đâu đi đoán.

Tác giả: Vậy tôi xin đổi câu hỏi. Cô có suy nghĩ gì về cái chết của cận vệ?

Hikaru: Chắc chắn là bị ám toán.

Tác giả: Còn Kasuga thấy thế nào?

Kasuga: Tác giả... Ngươi thiếu đánh?!

Hikaru: "..."

Tác giả: "!!!"

Vô Song: Tác giả, tui đã rất rất lâu chưa phân đoạn rồi a~

Tác giả: Lăn! Lăn! Con mẹ nó sắp bị Kasuga giết người diệt khẩu rồi, hơi đâu quan tâm ngươi!... Nếu biểu hiện tốt, chap sau cho ngươi lên sàn a. Ta đi trước! (Tác giả xách dép chạy đại)