Chương 18: Sally Pendragon (ngoại truyện: Nữ hoàng hồi sinh)

Nhìn Hikaru đi xa dần, Đoan Vương có chút do dự nhưng vẫn quyết định cất bước đi theo.

Cả hai một trước một sau đi trong rừng rậm tầm hai khắc đồng hồ, bỗng Hikaru dừng lại trước một cây đại thụ, gạt tay một cái phá bỏ cấm chế. Theo động tác của nàng, cấm chế bị phá bỏ, một mảnh rừng liền biến thành một tòa lâu đài to lớn.

“Đoan Vương, mời!” Hikaru hướng nam tử tóc đỏ làm cái động tác mời.

Đoan Vương ban nãy nhìn thấy một tòa lâu đài cứ như vậy hiện ra trước mắt không khỏi sửng sốt, nhưng khi Hikaru mời hắn cũng từ trong mộng bức quay trở về, hướng nàng chắp tay sau đó đi vào. Mà, ngay tại lúc hai người bước vào, tòa lâu đài lập tức biến thành một mảnh rừng rậm.

Bước vào trong, lúc này Đoan Vương mới có cơ hội quan sát kĩ. Tòa lâu đài tuy lớn nhưng lại trông cũ kĩ, một vài phế tích còn ngổn ngang trên mặt đất, ánh đèn yếu ớt từ lâu đài chiếu xuống đất nhượng hắn chau mày.

Dưới nền đất ngổn ngang phế tích tuy không có cỏ dại mọc, không có chút nào bụi bặm nhưng lại tràn ngập vết tích của máu. Tuy chúng đã hóa đen nhưng hắn vẫn nhìn ra được đích thị là máu. Hắn chợt cảnh giác lên, nhìn Hikaru đi đằng trước với ánh mắt âm trầm. Người này rốt cuộc là ai? Và cả nơi này là nơi nào?

Đừng thắc mắc vì sao Đoan Vương lại không biết Hikaru . Sau trận chiến cuối cùng nàng liền yêu cầu phong tỏa toàn bộ thông tin về Kayagaki, chỉ lưu lại tên họ của thành viên. Lại nói, trong suốt cuộc đại chiến, ngoài những người giữ địa vị cấp cao trong Hỏa Diễm thì chưa một người nào ngoại lệ thấy được nàng. Vậy nên, ngoài những chiến hữu nay đã gần đất xa trời và những người quen biết thì thế hệ sau của vùng đất chỉ biết tới nàng danh tự.

Hikaru như cảm nhận được Đoan Vương trạng thái, bình tĩnh vừa đi vừa giải thích:

“Nơi đây là một trong những chiến tích cũ của Đại chiến vũ trụ hệ. Năm đó, 90 vạn quân của Huyết Thệ kị sĩ chính là bỏ mạng nơi đây, một cái cũng không lọt. Đó cũng là chiến thắng lớn đầu tiên của Hỏa Diễm. Nhưng lúc đó quân Liên Minh lực lượng chưa lớn, Hỏa Diễm chưa trưởng thành, vì tránh quân địch bao vây, rơi vào thế bị động liền từ bỏ nơi này đưa quân tới nơi khác. Đây chính là nơi Hỏa Diễm được thành lập, đầu não của quân Liên Minh...”

Đoan Vương theo sau im lặng nghe nàng nói như thể đang thuật lại những gì nàng từng thấy. Trận chiến lịch sử đó hắn từ bé đã được nghe tới, quân Liên Minh lấy ít địch nhiều, dùng 9 vạn quân địch lại 85 vạn quân Huyết Thệ kị sĩ, gây lên tiếng vang lớn trong toàn vũ trụ. Từ đó thu hút được nhiều lực lượng tinh anh khác. Nhưng có một điều chưa bao giờ được nhắc tới chính là nơi diễn ra trận chiến. Nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn, Đoan Vương buột miệng hỏi:

“Xem ra ân công rất thông thuộc nơi này.”

Hikaru chỉ cười nhạt mà không nói. Cả hai bất tri bất giác đi tới của lâu đài khi nào không hay. Ở đó một người hầu kính cẩn cầm đèn đứng đợi.

“Maya, đưa Đoan Vương tới đại sảnh, ta lát sẽ tới.” Hikaru nói với nàng hầu nữ đó rồi vụt cái biến mất. Maya hướng chỗ Hikaru vừa đứng cúi người hành lễ rồi sau đó dẫn Đoan Vương tiến vào đại sảnh.

Đoan Vương thập phần cẩn thận đi theo Maya, hắn cảm thấy vị này ân công hắn càng ngày càng không lường được. Ngay cả một người hầu mà thực lực hắn nhìn không thấu. Đưa mắt quan sát xung quanh, tòa lâu đài thực ra cũng không có gì đặc sắc, xung quanh chỉ để một chút đồ dùng sinh hoạt không bắt mắt. Đem người tới đại sảnh sau khi, Maya kính cẩn nói:

“Xin ngài ngồi đây đợi một lát. Tôn Thượng sẽ tới ngay.” Sau đó xoay người li khai.

Đoan Vương căn bản đợi cũng không lâu, chỉ mới qua một khắc đồng hồ Hikaru đẩy cửa đi vào, tay còn kéo theo một tên lúc này đã bất tỉnh nhân sự. Nàng không nương tay đem người ném tới trước mặt Đoan Vương sau liền ngồi xuống.

“Ta nghĩ ngài biết vị này.” Nàng thanh âm không mặn không nhạt.

Đoan Vương thấy Hikaru tiến vào ban đầu còn thấy tò mò, nhưng khi thấy rõ mặt người kia khoảnh khắc liền chấn kinh. Người kia chẳng phải thế tử Hỏa quốc Lạc Tân sao? Hắn chẳng phải kẻ cấu kết Hoàng Hậu hại chết Cữu Cữu và Mẫu phi sao? Vì cái gì tên này lại xuất hiện ở đây??? Đưa mắt nhìn về Hikaru nhưng Đoan Vương lại chỉ nhận được một khuôn mặt vô biểu tình, trong lòng liền đâm ra thất vọng.

“Hắn là thế tử Hỏa quốc. Năm ngài 5 tuổi, Lạc Tân thế tử cùng Tể tướng đương triều giết hại ngài mẫu phi, đem tội phản loạn đổ lên đầu ngài cữu cữu, hại ngài mất đi chỗ dựa chốn thâm cung chỉ có thể thu liễm bản thân tránh tai họa. Năm ngài 8 tuổi, bọn họ lại tổ chức ám sát Thiên tử đương triều, lập Vịnh Kiến thái tử vô đức vô tài làm Vua, làm Thanh quốc loạn không thể loạn hơn. Ta nói có chỗ nào sai không Đoan Vương Vịnh Lâm điện hạ?”.

“Ngài muốn nói cái gì?”

Nàng vừa nói vừa lấy ra trong tay áo một thứ gì đó. “Trong lúc loạn lạc, ngài có thể ngồi trên vị trí này cũng không đơn giản. Vẻn vẹn 13 năm đoạt toàn bộ quyền lực tới tay, nắm trong tay một lực lượng hùng hậu, đem tàn dư phe địch quét sạch sẽ, kéo một cái Thanh quốc đi lên tới hiện tại quả nhiên là kỳ tài.”

Hikaru đặt một miếng ngọc phù và một bản văn kiện lên bàn, đưa mắt đối diện kia khuôn mặt Đoan Vương, mỉm cười nói tiếp.

“Thay vì đem đó lực lượng chống lại Yukimura gia tộc, chi bằng đem nó là ta lực lượng. Thanh quốc các ngươi đầu nhập ta dưới trướng, đổi lại các ngươi cừu nhân ta sẽ nhổ bỏ hết thảy, không chỉ vậy điều kiện trao đổi còn tại trong này văn kiến, đối với các ngươi chỉ lợi không hại.

Ngươi có thể không đồng ý, ta cũng không giết người diệt khẩu. Chỉ là đem ngươi ký ức xóa đi. Có điều ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, chống lại Yukimura gia tộc, không người có thể sống sót đi ra.”

Đoan Vương nhìn kia tấm ngọc phù liền mặt mày trắng bệch, sợ tới mức nhảy dựng lên lễ nghi ném bằng hết, y lui ra sau trợn trắng mắt nhìn người ngồi đối diện lắp ba lắp bắp:

“Ng, ngươi, ngươi là…”