Chương 12: Sally Pendragon (ngoại truyện: Nữ hoàng hồi sinh)

Hikaru thấy mình lạc vào một vùng không gian chỉ có một màu trắng đơn điệu, bỗng nhiên nàng cảm thấy trống rỗng lạ thường.

"Nữ nhi của ta!" giọng của Shibakaru ấm áp truyền đến từ phía sau Hikaru. Nàng quay lại liền nhận được nụ cười rạng rỡ, ấm áp từ cha nàng. "Lại đây!" Shibakaru đưa tay ra, nàng ngoan ngoãn tiến lại gần để cha nàng xoa đầu. Hikaru nhắm mắt lại từ từ cảm nhận sự ấm áp ấy.

Từ khi sinh ra nàng đã không được chăm sóc, vỗ về trong vòng tay của cha mẹ, cho dù khi nàng đã có tất cả mọi thứ nhưng nàng lại thiếu mất thứ giản đơn nhất, sự ấm áp từ gia đình. Hikaru lớn lên mà không biết cha mẹ mình là người như thế nào, nàng gặp được mẹ nàng khi nàng đang làm sát thủ ở làng ninja, nhưng chỉ là một mảnh hồn phách mà mẹ nàng để lại. Suốt bao năm ròng rã, Hikaru không biết chút gì về cha mình, nữ hoàng cũng không kể cho nàng nghe. Nàng luôn thèm khát sự yêu thương từ cha. Cho tới cái ngày gần kề đại chiến, nàng hồi sinh mẹ mình và gặp được cha nàng. Lần đầu tiên họ gặp nhau cũng chính nơi trắng xóa như này, đó cũng là lần đầu tiên nàng nhận được sự ấm áp này từ người cha, nhưng, từ lần đó nàng không gặp được ông nữa, Hikaru cứ ngỡ đó là lần đầu và cũng là lần cuối cùng. Nay, Hikaru một lần nữa được cảm nhận nó, nàng muốn khắc sâu nó trong tim, để nó lấp bớt khoảng trống trong nàng.

"Nữ nhi của ta đã lớn thế này rồi, con cũng tự đi trên đôi chân của mình rồi, phụ thân cũng không còn lo lắng gì nữa. Ngày mai phụ thân phải đầu thai chuyển kiếp rồi, con có thể tới thăm ta một lần không?". Shibakaru cười, nhìn nàng với ánh mắt mong đợi. Hikaru chỉ cười nhạt. Mẹ nàng đã không còn, cha nàng ngày mai đi chuyển kiếp, nàng không biết nên vui hay buồn cho họ đây. Hiểu được tâm ý của nàng, lòng Shibakaru đâu như dao cắt, y ôm Hikaru vào lòng, âu yếm vỗ nhẹ vài cái vào lưng nàng, thở dài: "Sau này không có cha mẹ bên cạnh, con phải tự biết chăm sóc mình, đừng làm việc quá sức, có việc gì hãy để cho Kayagaki và Takemaru giải quyết. Nếu cần động tới binh đao thì lấy binh lực của Bỉ Ngạn thành mà dùng. Tuy phụ thân đã an nghỉ gần 300 năm nhưng thế lực lớn mạnh mà ta để lại vẫn còn đó, con cứ tùy thời mà dùng a."

Hikaru đẩy nhẹ phụ thân ra, nhìn ông. "Con biết rồi, con sẽ tùy thời mà sử dụng. Phụ thân không cần lo lắng cho nữ nhi, cho dù con có làm gì thì cũng đều vì lợi ích của nơi này cả, đó là sứ mệnh mà con phải gánh vác và cũng là lí do để con tồn tại trên thế giới này." Shibakaru khá sốc khi nghe nàng nói như vậy, y biết đứa con này đã chấp nhận gánh vác vận mệnh quốc gia, lấy sự phồn vinh, yên bình làm lí do cho cuộc sống. Cả Shibakaru và Yoko chưa bao giờ mong Hikaru gánh lấy thứ nặng nề này, họ chỉ muốn nàng sống vui vẻ cả đời, có một cuộc đời hạnh phúc là tốt, nhưng vận mệnh xô đẩy, ngay từ khi sinh ra nàng đã được định sẵn sẽ phải cống hiến cả cuộc đời cho lê dân bách tính, cuộc đời nàng đã được định sẵn là một bi kịch. Shibakaru có thể làm gì đây, biết số mệnh của đứa con mệnh khổ nhưng y có thể làm gì khác, cái cảm giác vô lực này cắn xé y biết bao lâu naychuwa bao giờ nguôi ngoai.

Shibakaru búng nhẹ vào trán Hikaru, nở một nụ cười nhưng lại là một nụ cười buồn, đượm buồn: "Con ấy à, đừng vì lợi ích của vùng đất mà tự đày đọa bản thân thế, đừng cố tỏ ra cứng cỏi, con nên học cách dựa vào người khác đi."

"Lương Thượng Ly, Hàn Cảnh Trọng, Kijin, Yamamoto, Kasuma, Haruka,... Từng người... từng người... ngã xuống trước mặt con. Họ chết bởi vì con không đủ mạnh bảo vệ bọn họ trước bà ta, những người đã ngã xuống ấy đều dùng tính mạng mình bảo vệ con chu toàn. Vậy nên, chỉ khi con trở lên cường đại, không ai địch nổi, con mới có thể bảo vệ những thứ quý giá của con trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này. Cho nên, cho dù có phải đổ bao nhiêu máu, có phải gánh trọng trách của cả đại lục này con cũng sẽ tiến về phía trước, đó là con đường duy nhất dành cho con."

"Ta hỏi con, nếu biết được kẻ đẩy 3 cận vệ kia tới lưỡi kiếm của bà ta, con sẽ làm thế nào?"

"Phụ thân, ngươi nói gì? Ngươi biết chuyện gì có đúng không? Phụ thân, làm ơn hãy nói cho ta biết!" Hikaru hốt hoảng, túm chặt lấy phụ thân nàng, sợ hãi tột độ. Trước giờ Hikaru đều nghĩ họ vì bảo vệ nàng mà chết, không hề biết họ chết vì bị ám toán. Hikaru thầm chửi rủa bản thân ngu dốt để bọn họ chết, còn kẻ kia thì nhởn nhơ, lúc này trong lòng nàng thù hận dâng cao, nàng muốn lập tức phanh thây tên đó thành ngàn mảnh để bái tế vong linh bọn họ nơi chín suối.

"Hãy trả lời ta, Yukimura Hikaru!" Shibakaru lạnh lùng nhìn Hikaru, mong đợi câu trả lời từ nàng.

Hikaru nghiến răng, đôi mắt xanh đẹp đẽ trong nháy mắt biến thành màu đỏ rực đem theo sát khí đáng sợ, đôi mắt thu nhỏ lại, đôi lông mày trùng xuống, nước mắt bất giác trào ra từ đôi mắt ấy, tim nàng đau nhói, vết thương lòng một lần nữa mở ra, rỉ máu. Nàng nhìn thẳng phụ thân nàng nói như gào, trả lời bằng sự thù hận thấu tận tâm can, xương tủy.

"PHANH THÂY VẠN ĐOẠN, LẤY THỦ CẤP HẮN BÁI TẾ!!!!!!"

Shibakaru ôm đứa con gái độc nhất vào lòng, vuốt ve mái tóc trắng kia như đang cố xoa dịu tâm trạng của nàng, ân cần nói: "Chuyện này sau này con tự nhiên sẽ biết, đến lúc đó hãy nhớ kỹ lời hôm nay." Hikaru tựa vào phụ thân một lúc lâu cho tới khi tâm trạng nàng ổn định. Hikaru lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, đôi mắt xanh kia trở lại nhưng lại vô cùng ảm đạm, buồn bã, không còn sức sống.

Shibakaru lấy chiếc lọ xinh xắn bên ngườiđưa cho Hiikaru, chiếc lọ ấy được làm bằng Tử Tinh Kim và khá nặng so với những bình đan dược khác.

"Đây là viên đan dược phụ thân mới luyện thành, nó có thể giải trừ lời nguyền cho con, nhưng, khi uống vào tất cả những gì con tu luyện được sẽ trở về vạch xuất phát. Lúc đó con sẽ không còn là một cao thủ Linh Huyền cảnh nữa, mà chỉ đơn thuần là một người có võ công giỏi thôi, quá trình tu luyện sẽ nhanh hơn người khác nhưng sự thống khổ cũng sẽ nhiều hơn người khác. Con có dám uống không?"

Hikaru không suy nghĩ nhiều, nhận lấy từ tay Shibakaru, nàng dốc ngược lọ, một viên đan dược màu tử sắc lăn ra.

"Tới chết nữ nhi còn không sợ, chẳng lẽ mất hết tu vi, trở thành người thường, tu luyện lại từ đầu lại run sợ sao?" nói rồi nàng nuốt viên đan dược đó xuống.

Chỉ trong nháy mắt, một cảm giác khó chịu và mang theo đau đớn bao trùm lấy nàng, như thể bản thân Hikaru bị ngọn lửa ở địa ngục Tu La thiêu đốt vậy. Sự đau đớn, cảm giác tuyệt vọng của cái chết, oán khí của kẻ khác Hikaru đều cảm nhận được cả. Nó ngày một trở nên dữ dội, sức tàn phá cơ thể nàng ngày càng khủng khiếp, khiến một kẻ cứng đầu như nàng từ việc cắn răng chịu đựng phải lăn lộn trên đất, gào lên đau đớn, run rẩy, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng.

Không chỉ một mình nàng chịu thống khổ, con quỷ ẩn mình trong nàng cũng nếm đủ mùi vị, tiếng gào thét của nó và nàng xen lẫn vào nhau tạo thành thứ âm thanh vô cùng kỳ quái, rợn tóc gáy. Sự việc cứ như vậy mà tiếp tục, con quỷ kia dần bị trục xuất ra khỏi cơ thể của Hikaru.

Nhìn bản thân dần dời khỏi vật chủ nó trở lên hoảng hốt và sợ hãi. "Không thể dời khỏi cơ thể này được. Tuyệt đối không thể!!!" Con quỷ dù đau đớn quằn quại nhưng vẫn cố gắng quay lại cơ thể Hikaru.

"A A A A A A A..." Hikaru gào lên, một đôi cánh Phượng Hoàng Lửa mọc ra trên lưng nàng, trên không trung một con Phượng Hoàng Lửa giang đôi cánh lớn, cất lên tiếng kêu dài đầy uy mãnh. Thời khắc ấy mọi thứ dường như dừng lại, nhường lại cho Thần Thú. Con quỷ bị sức mạnh kỳ lạ kia một lần đánh bật ra khỏi Hikaru, đôi cánh thu lại, Thần Thú biến mất.

Con quỷ ấy đang loay hoay bò dậy thì một bàn tay bóp chặt cổ nó, nhìn Shibakaru, nó uất ức gào lên: "Đó căn bản không phải đan dược giải lời nguyền! Ngươi lừa nàng ta!"

"Vậy thì đã sao, viên đan dược đó căn bản chỉ đánh thức huyết thống Phượng hoàng trong người con bé, với sức mạnh đó mới có thể đánh bật mi ra. Con quỷ mà ả ta tạo ra thực lực cũng tầm Phong Linh đi."

"Hừ! Thì đã sao? Con Phượng Hoàng già nhà ngươi đừng tưởng đánh bật được ta là xong nhé. Ta với con gái ngươi có ràng buộc khế ước..." Shibakaru cười ma mị, y biết nó sẽ nói vậy liền cắt lời, đắc ý nói: "Ây nha, ta quên nói với ngươi thực lực của ta là Phi Thăng a, còn nữa, ngươi nghĩ ta đơn giản chỉ là phụ thân của Hikaru?"

"Kh- Không lẽ... Ngươi chính là..."

Hikaru nằm trên đất bất động, nàng không thể nói hay cử động, nàng bị cấm chế. Cuộc nói chuyện của con quỷ và phụ thân nàng đều nghe thấy hết, nhưng bản thân lại không thể làm gì, hay thốt lên lời. Nghe cuộc trò chuyện ấy, trong lòng nàng bỗng cảm thấy lo lắng, bất an, nàng không biết vì sao lại như vậy, một thứ gì đó thôi thúc nàng nếu không mau đứng dậy thì nàng sẽ vĩnh viễn mất đi một thứ quý giá. Không cần biết cảm xúc đó từ đâu, nhưng nếu đã mách bảo nàng thì tuyệt đối không sai, Hikaru gồng mình chống lại cấm chế, nghiến răng chịu đựng tìm cách đứng dậy, nhưng nàng có cố gắng bao nhiêu cũng đều vô dụng. Đây chính là khoảng cách giữa Linh Huyền và Phi Thăng sao? Shibakaru liếc nhìn Hikaru nở một nụ cười ma mị, chính lúc đó nàng cảm thấy trong tim như có thứ gì đổ vỡ.

"Bởi vì ta chính là Ảnh Chí của con bé."

Shibakaru mới nói đến Ảnh Chí thì không gian bắt đầu đổ vỡ. Nước mắt của Hikaru trào ra, nàng không thể hiểu được cảm xúc của nàng lúc này, nàng chỉ biết gào lên trong vô vọng trong khi nhìn con quỷ và phụ thân nàng ta biến mất theo không gian.

"Dừng lại!"

Hikaru bật dậy, hét lớn mang theo sự kinh hoàng trên khuôn mặtnhợt nhạt đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng, nàng chợt nhận ra bản thân không còn trong cái không gian đó nữa, nàng đang ở trong phòng của nàng, mọi người trong Kagayaki lo lắng ngồi vây xung quanh. Nhìn Hikaru thất thần, Kasuga liền lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt của nàng, lo lắng hỏi:

"Nàng gặp ác mộng?" Hikaru gạt tay Kasuga ra, không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt dần đen lại. Thấy bầu không khí có chút nặng nề, Midori cười, nói:

"Thật không ngờ lời nguyền của Hikaru lại tự giải. Lúc thấy cậu quằn quại trong đau đớn, bọn mình còn lo lắng chết được, tìm đủ mọi cách cơ, đúng không Loyal?" Midori huých huých khuỷu tay vào người Loyal, cậu ta liền cười ngây ngô:

"Đúng vậy, lo muốn chết á! Nhưng mà sau đó..."

"Ra ngoài!..."

"Huh?"

"Ta nói các người đi hết ra ngoài, các người nghe không rõ sao?!" Hikaru gào lên phẫn nộ, nàng không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì liên quan đến nó nữa, tim nàng đau nhói như thế vạn tiễn xuyên tâm, cả cha lẫn mẹ nàng đều hồn phi phách tán, mà cả hai đều vì nàng mà ra. Cái nghiệt chướng này nàng làm sao mà trả đây? Một luồng linh lực lớn bộc phát mang theo kiếm khí, biết tâm trạng Hikaru đang tồi tệ, tất cả không hẹn mà đứng dậy đi ra khỏi căn phòng.

Không phải họ không biết điều gì xảy ra, ngày hôm đó khi đang kinh ngạc trước sự thay đổi này, Takemaru hốt hoảng chạy tới nói thân thể của Shibakaru đã tan thành tro bụi thì họ cũng đã đoán được 9 phần của sự việc rồi.

Suốt 3 ngày sau đó, không ai của Kagayaki dám bén mảng lên trên tầng, việc trên triều đều do Kishiharu biến thành Hikaru ứng phó, Takemaru và Furuya giải quyết triều chính. Kasuga kiểm kê chi tiêu, nhìn vào số lượng rượu mà Hikaru lấy từ trong kho suốt 3 ngày hôm nay lại nhớ tới Midori có nói Hika đã 3 ngày không ăn gì liền thở dài, khuôn mặt bất giác trở nên u ám.

Bữa tối hôm thứ 4, Hikaru vẫn không xuống ăn cơm. Lúc này mọi người không thể ngồi yên được nữa, nếu cứ để vậy chắc chắn không tốt. Sau một hồi cãi nhau loạn xạ, họ cũng thống nhất để Kasuga lên đó, với tính khí của Hikaru nếu người khác lên phỏng chừng bị một chưởng đánh chết cũng nên, nhưng Kasuga thì khác, chỉ cần không đụng vào cái không cần thiết là sẽ bảo toàn được cái mạng. Mà, cái không cần thiết ấy lại là chuyện nàng giải được lời nguyền.

Kasuga nhẹ nhàng đi lên tầng, cả tầng tối om, không một tiếng động, không khí ảm đạm bao trùm nơi này, Kasuga cũng chẳng buồn bật đèn, một mạch đi tới phòng của Hikaru. Nhưng đứng trước cửa phòng của nàng Kasuga không đẩy cửa tiến vào, y do dự, y không biết phải an ủi Hikaru thế nào, không biết nói gì cho nàng vui và cũng không biết hiện giờ nàng đang ngủ hay thức.

Kasuga cứ đứng như vậy một lúc lâu, cuối cùng y cũng lấy được can đảm tiến vào căn phòng ấy. Cánh cửa vừa mở ra làm y ngỡ ngàng trong giây lát. Căn phòng ngổn ngang chai rượu tràn ngập ánh trăng, làn gió mát rượi từ ngoài lùa vào đem theo những cánh hoa anh đào từ khu vườn bên ngoài. Trong căn phòng ấy, một cô gái buồn bã ngồi cạnh cửa sổ, tay còn cầm ly rượu, đôi mắt hướng về không trung vô tận ngoài kia.

"Hik..."

"Này, Kasuga, Ảnh Chí là gì?" Hikaru mắt vẫn nhìn xa xăm, lạnh lùng hỏi. Kasuga nghe hỏi vậy tỏ ra khá sốc, từ đâu mà Hikaru nghe được thứ này, nhưng vẫn trả lời:

"Ảnh Chí là chỉ những người gánh tai ương thay cho người khác. Có điều ta không hiểu, từ đâu nàng biết chuyện này?"

"Chàng không cần biết vì sao, chỉ cần không nói cho ai biết chuyện này là được."

Ngữ khí băng lãnh, khuôn mặt lạnh tựa băng quay lại, nàng nhìn Kasuga với đôi mắt lãnh đạm, băng giá. Nhìn vào đôi mắt ấy, hắn không biết người ngồi trước mặt hắn là ai, đó không phải Hikaru hoạt bát, tươi cười, nóng nảy, thâm trầm, giảo hoạt,... mà hắn biết.

"Nếu thấy đau thì khóc đi." Nhờ Đọc Tâm Thuật, Kasuga có thể dễ dàng đoán được cảm xúc của đối phương, và hiện giờ cũng vậy. Cảm xúc của Hikaru hắn nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng lạ thay Hikaru không để lộ nó ra mặt thì sao tim hắn lại đau tới thế, mỗi nhịp đập lại như một nhát dao dần dần đâm sâu vào hắn. Hikaru nở một nụ cười nhạt nhẽo.

"Khóc thì bọn họ sống lại được sao? Khóc thì mọi thứ sẽ quay về như cũ à? Hay khóc cho vơi đi nỗi lòng? Chàng có thể nhìn thấu cảm xúc của ta, vậy chàng có thể nhìn thấu suy nghĩ của ta sao? Chẳng phải ta từng nói: Dù có hi sinh bất kì ai cho dù là người thân, chỉ cần đạt được mục đích thì ta cũng sẽ đánh đổi."

Rõ ràng là rất đau...

"Chàng đã từng thấy ta hối hận?"

Nhưng tại sao...

"Sao không cùng ta uống chút rượu nhỉ?" Hikaru cười, nâng chiếc ly lên mời Kasuga.

...vẫn cố chấp như vậy...

Buổi tối hôm đó cứ lặng lẽ trôi, mọi người ngồi quanh bàn ăn ngày càng tỏ ra sốt ruột, Midori và Kishiharu đã dọn dẹp xong từ lâu nhưng vẫn chưa thấy Kasuga đi xuống. Kasuke cứ đi đi lại lại khiến cho người khác cũng cảm thấy đôi phần khó chịu. Vừa hay, tiếng xe ngựa lộc cộc chạy tới trong đêm, đám hạ nhân túc trực ca đêm nhanh nhẹn chạy ra mở cửa. Từ trên xe, vị Vua đáng kính bước xuống, tay xách theo tá tài liệu. Đám hạ nhân đã quá quen với việc đến thăm kiểu này, tuy không đoán được cụ thể quan hệ của mấy người này nhưng cũng biết rằng họ rất thân thiết đến mức Takemaru đường đường là Vua một vùng lại vứt bỏ tất thảy lễ nghi khi bước vào nơi này, mà những chủ nhân kia cũng chẳng xưng quân thần , chỉ toàn "ta- ngươi", cho nên chuyện Hikaru thực chất là nữ nhi bọn họ cũng tự bảo nhau giữ kín.

Tiến vào trong lâu đài, thấy mấy bộ mặt chán chường của Kagayaki làm Takemaru sầu não, Takemaru thở dài, vung tay ném tá tài liệu cho Loyal, ngán ngẩm nói:

"Để ta lên xem thế nào."

"Ngươi không sợ bị đánh à?" Hayamichi ngạc nhiên hỏi. Takemaru cười lạnh, đáp:

"Dù sao cũng là tỷ muội, dù có bị đánh cũng chưa chắc đã tàn phế."

Nói rồi Takemaru đi một mạch lên tầng, không giống Kasuga chần chừ không bước, Takemaru lại mạnh dạn đẩy cửa phòng tiến vào, vui vẻ đánh tiếng như thể muốn xua tan cái bầu không khí ảm đạm trong căn phòng.

"Tỷ à, đệ tới chơi với tỷ rồi đây!"

Hikaru đi xuống tầng thấy mọi người đều ngủ gật trên bàn ăn bèn che miệng cười, đã lâu rồi nàng chưa thấy cảnh tượng nào đáng yêu như vậy. Thấy Loyal ngủ gật trên đống giấy tờ, Hikaru bèn nhẹ nhàng đi đến, ngồi cạnh xử lí nốt đống còn lại.

Trời bắt đầu sáng dần, những chú chim ngoài kia bắt đầu cất lên những tiếng vui tai.

"Chết cha, chưa xử lí xong tài liệu nữa."

Loyal vừa tỉnh đã giật mình hét ầm lên như thể trời sắp sập xuống rồi làm đám người khác cũng thi nhau tỉnh ngủ. "La lối cái quái gì, chẳng phải đã xong rồi sao?" Hikaru vừa uống tách cà phê mới pha vừa càu nhàu nhìn Loyal một đầu bù xù. Mọi thứ rơi vào im lặng vài giây ngay sau khi Hikaru lên tiếng, họ rất ngạc nhiên khi Hikaru đã trở lại. Chẳng nói chẳng rằng, họ lao vào nàng như vừa thấy động vật quý hiếm, sờ tóc, véo má, sờ chân, sờ tay, xem nàng có bị sụt cân hay không. Họ coi nàng như con nít khiến nàng tức điên, một chưởng đánh bật hết thảy. Nhìn sức mạnh của bản thân không những không bị mất đi mà thậm chí, còn trở nên mạnh mẽ hơn, nàng sinh chán ghét, lẩm bẩm: "Đúng là gạt người."

"AAAAAAA..." Tiếng Takemaru và Kasuga kêu thất thanh trên lầu làm ai cũng giật mình, chẳng lâu sau hai người bọn họ quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, tay chân loạng choạng, mặt mũi hai người tái xanh tái mét. Kasuga ôm đầu, hắn không thể tin được chuyện này. Vừa mở mắt ra đã tấy bản thân nằm gọn trong vòng tay một tên đàn ông ngủ say như chết, mà, cái kẻ đó chẳng ai ngoài Takemaru cả. Kasuga xanh mặt, hét toáng lên, đánh cho Takemaru một chưởng lăn đùng xuống đất.

Hồi tưởng kết thúc ở đó, Kasuga đỡ trán, nhìn Hikaru vẻ phàn nàn.

"Băng nhi, còn kiểu đón bình minh nào kinh hoàng hơn không?!"

Takemaru gào lên ăn vạ:

"Bá Tước, Pendragon, giải thích ngay chuyện gì đã xảy ra a!"

Những người khác không biết chuyện gì xảy ra tròn xoe mắt nhìn, Hikaru nhìn hai người kia, lấy cây chiết phiến che đi nụ cười tà mị.

"Ai biết!"

(Chuyện gì đã xảy ra???? Đoạn này mọi người tự suy diễn nhé!)