Hikaru quay lại quỹ đạo khiến không khí trong lâu đài bỗng chốc trở nên thoáng đãng, không còn nặng nề như trước. Đám hạ nhân thầm cảm tạ vị Bá Tước kia đã chịu ló mặt, nếu Hikaru vẫn ở lì trong phòng phỏng chừng bọn họ sẽ bị Kasuga nã pháo mà chết mất.
Kasuga phân phó công việc, nét mặt cũng đã dịu đi vài phần nhưng cũng không thể làm giảm bớt đống hắc tuyến trong đầu. Đường đường là đội trưởng Kayagaki, lại bị một nam nhân ôm ôm ấp ấp ấp khiến y tức tới muốn lật bàn, nghẹn một búng máu trong cổ họng. Chuyện này mà để lộ ra ngoài, hắn chắc cũng chỉ còn nước tự sát thôi. Đang tôi dạt với những suy nghĩ mung lung, Kasuga chợt thấy có gì đó không đúng: Kayagaki đi đâu hết rồi? Hằng ngày ai cũng chạy ton ton quậy tưng bừng mà. Cả lão Furuya nữa, bình thường giờ này đáng lẽ nên ngồi ở phòng ăn uống trà rồi chứ?
Suy nghĩ không bằng hành động, Kasuga liền đi dọc hành lang. Ngoài Kishiharu đang cải trang Hikaru lên triều, Midori chạy tới Lam Không tinh (địa phương này sẽ được nói cụ thể sau ha), Loyal ra ngoài ám sát quan viên, còn lại tất cả mất tích tăm hơi. Nếu bọn họ rủ nhau ra ngoài chơi hội đồng thì e rằng địa phương này sẽ bị nháo thành một đoàn. Vì không thể vào phòng người khác khi chưa được phép, cái điều đã trở thành luật bất văn ở Kayagaki nên Kasuga chỉ có thể khuếch đại tinh thần lực dò xét từng phòng, nhưng, không phát hiện được chút khí tức nào.
"Kì quái..." Kasuga lẩm bẩm. Mấy người đó chạy đâu rồi? Còn nữa Hikaru cũng không ở chỗ này.
RẦM!!!!
Akiyama bị Hikaru đã một cước văng vào tường, phun ra một ngụm máu, mặt mũi nhăn nhó, nằm trên mặt đất không ngóc dậy nổi, cái cảm giác nội tạng lệch vị trí quả thực không dễ chịu chút nào, vô cùng thống khổ. Mà, không phải một Akiyama chịu đòn, trên mặt đất lỗ chỗ dấu tích đánh nhau tạo ra và vài người khác cũng nằm chèm bẹp trên mặt đất. Akiyama đang yên đang lành nghịch ở hậu viện mới xây lại bị Hikaru lôi tới hầm cùng với mấy người khác với cái lí do "luyện tập", sau đó liền bị ngược tới thảm a!!!
Hikaru trước khi thu chân liền lắc lắc cổ chân chút xem như khởi động, sau đó gõ gõ mũi chân lên mặt đất vài cái, ánh mặt tỏa ra hàn khí, ngữ khí băng lãnh:
"Sao yếu xìu vậy? Từ khi nào mà mấy cậu yếu như mấy kẻ ưỡn ẹo ngoài kia? Chán sống hay nghĩ thời bình thì không cần rèn luyện?"
Câu Hikaru nói ra đã thành công lôi éo được ai oán của đám người nằm dài trên đất kia. Họ ngày nào mà chẳng luyện, họ đã rất rất chăm chỉ luyện tập nhưng với con quái vật trước mắt họ biết làm sao bây giờ? Chưa dùng tới các loại sức mạnh khác. Chỉ duy so quyền cước họ đã bị đánh tới thảm. Hikaru suốt mấy chục năm chưa từng luyện tập mà lại mạnh khủng bố như vậy, quả nhiên cực kì biến thái mà!!!!
Thật may cho họ Hikaru không dùng Đọc Tâm thuật, nếu không để nàng nghe được mấy lời này, có ai dám đảm bảo họ sẽ không bị ngược tới chết không.
Đưa mắt quét một lượt, Hikaru bỗng phát hiện thiếu một người, lập tức đưa mắt nhìn kĩ càng xung quanh, tập trung cao độ, thủ thế sẵn.
Một tách trà Long Tỉnh còn nóng lặng lẽ xé gió lao tới Hikaru tử phía sau, không sai, cái người bị thiếu đáng lí phải nằm trên đất đích thị là Furuya. Ngay khi Hikaru và tách trà đã gần như chạm nhau, nàng đột nhiên biến mất, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh mờ nhạt cùng với cỗ uy áp nồng đậm mùi máu tươi khiến cho ai kia đang ẩn núp trên nóc thầm run lên kinh hãi.
"Tìm được rồi!" Hikaru chợt xuất hiện ngay bên cạnh Furuya mang theo cỗ uy áp kinh người, trên khuôn mặt lúc này đã tràn ngập sát ý nở ra một nụ cười gian ác, đánh một chưởng về Furuya. Với sự xuất hiện bất thình lình của Hikaru, Furuya cũng đã không còn lạ gì, nhưng cỗ uy áp kia đây là lần đầu tiên Furuya được thấy khiến cho y nhất thời khựng lại, ngay cả mấy người dưới kia cũng há hốc mồm kinh ngạc, kinh diễm vô cùng.
Furuya cũng không phải tay mơ, lập tức dùng khinh công nới rộng khoảng cách với Hikaru, tiếp đất tuy có chút hoảng loạn nhưng vẫn không làm mất đi phong thái tiêu sái của y, bạch y quét một vòng đẹp mắt. Hikaru tiếp đất, lãnh ý nhìn Furuya, tách trà ban nãy đã rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh trên nền, nước trà lênh láng một vùng giữa hai người.
"Trốn rất kĩ! Ban đầu không cảm thấy khí tức còn tưởng cậu cũng bị hạ rồi chứ?!" Đôi mắt Hikaru hiện lên ý cười, cảm thấy hưng phấn tột cùng. Furuya ngoài mặt vẫn không biểu lộ biểu cảm gì nhưng trong lòng đã sớm lo lắng đến mồ hôi đầm đìa. Không khí giữa hai bỗng yên lặng đến quỷ dị.
Akiyama khập khiễng lặng lẽ đi tới chỗ mọi người đang ngồi tựa vào nhau, nhìn ai cũng rất thê thảm, hắn cũng không hơn gì, cái cảm giác kia tuy có dịu bớt nhưng cơn đau vẫn hoành hành khiến hắn không thể giữ được hình tượng hằng ngày, sắc mặt trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh đã đầm đìa trên mặt.
Đang quan sát bầu không khí bên kia, lại thấy Akiyama đi tới, Kansuke sắc mặt tái nhợt, vẫn ôm cánh tay bị Hikaru đánh gãy, so với những người ngồi đây, hắn có thể xem là nhẹ nhất, đưa đôi mắt dò hỏi cho Akiyama: "Có bị thương nặng không? Không sao chứ?" Akiyama khó khăn ngồi xuống, đôi lông mày vì đau mà vô tình khẽ nhíu lại, đưa tay lên lau đi những giọt mồ hôi lạnh, y thở dài nói: "Đau muốn chết đây! Ngươi không sao chứ?"
"Tuy nhẹ hơn các người, nhưng xem ra xương tay bị Hikaru nghiền nát rồi." Kansuke ủ rũ nói.
"Các ngươi có thấy kì quái không?" Hayamichi mắt vẫn dán hai người kia, mở miệng nói, trông y một thân toàn máu, bộ y phục trên người đã tàn tạ thực thảm hại, nhưng có vẻ Hayamichi không để ý tới nó, vẻ mặt tỉnh bơ như chưa từng bị thương qua. Nhưng cái bây giờ họ quan tâm là câu hỏi kia, nó đã thành công lôi kéo chú ý của cả Yoshitsune đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh.
"Khác thường chỗ nào?" Yoshitsune ngồi bên nghi hoặc hỏi.
"Hôm nay Hikaru mặc hắc y" Hayamichi thản nhiên đáp. Lập tức sắc mặt mọi người trở nên khó coi. Không phải họ thấy Hayamichi nói tào lao,mà là tại sao họ lại không để ý từ đầu. Hikaru từ sau khi quen biết Lương Thượng Ly liền có thói quen mặc y phục Trung cổ, đặc biết là sinh thêm cái tính "Mặc đồ theo tâm trạng", màu khác chưa nói, nếu là hắc y chứng tỏ Hikaru đang phi thường không vui, có xu hướng bạo lực vô cùng lớn. Bằng chứng chính là tình trạng của bọn họ hiện tại. Nếu biết trước có lẽ họ sẽ theo đuôi Midori tới Lam Không tinh hoặc chạy vào phòng khóa chặt cửa.
Furuya im lặng nửa ngày, khóe môi đột nhiên hơi cong, ánh mắt tràn ngập hứng thú. "Nếu đã không tránh được vậy thì động thủ đi!". Trong lòng y hiện tại đã không còn một tia sợ hãi, cảm giác hưng phấn đã chiếm chỗ.
"..." Mọi người.
"Hảo." Hikaru cười lạnh, vân đạm phong khinh lùi về sau vài bước.
Trong chớp mắt, hai thân hắc y và bạch y lao vào nhau, lưu lại hai đạo tàn ảnh di chuyển khắp căn phòng. Hai người kẻ tới ta đi chớp mắt đã so hơn năm trăm chiêu. Lúc này Furuya đã rơi vào thế hạ phong, liên tục bị Hikaru bức lui. Phong cách chiến đấu của hai người rất khác nhau, mỗi chiêu của Furuya đều hoa mĩ nhưng không dư thừa, tính công kích phi thường mạnh. Còn Hikaru bình thường nhìn ôn hòa, băng lãnh nhưng phong cách chiến đấu vô cùng ngoan độc, chiêu thức không phức tạp, hoa mĩ như ai kia, nhưng mỗi lần ra tay đều là sát chiêu, chuẩn xác, cỗ lực lượng không hề thua kém Furuya. Nhưng chiêu thức của hai bên đều là chiêu trí mạng.
Furuya đưa hai tay lên chắn trước một đòn công kích bằng chân của Hiikaru lại bất thình lình bị nàng tiếp cận, ăn trọn một chưởng vào bụng, cảm giác của y lúc này sống không bằng chết. Hikaru nhanh như chớp xoay một vòng nới rộng chút khoảng cách, tung một cước đá muốn đá văng Furuya, không hề muốn nhượng bộ.
Nhìn một cước đang tới, Furuya biết nếu ăn thêm đòn này nữa, đảm bảo y không tàn phế cũng phải nằm liệt giường một tháng. Nén lại cơn đau, y xoay người tránh né nhưng vẫn chậm mất một nhịp, bị trượt dài về phía sau. Furuya nửa quỳ dưới đất, thầm run lên kinh hãi vừa thán phục không thôi, trừ bỏ cơn đau truyền lên từ bụng, mùi máu tươi nồng đậm trong khoang miệng, hai cánh tay đỡ đòn ban nãy cũng đã bắt đầu tê rần, từng chút từng chút mất đi cảm giác. Furuya biết rõ hơn ai cả, suốt nãy giờ, tuy ra tay ngoan độc, nhưng từ đầu tới cuối Hikaru thủy chung không xuất ra tử chiêu. Nếu không, e rằng thương thế sẽ hông đơn giản thế này.
Đánh tới đây Hikaru cảm thấy đấu với Furuya nên tạm dừng ở đây, trong lòng thầm cân nhắc cho y một bộ bí tịch võ học, khi nào y học xong hai người lại cùng nhau đánh tiếp. Nếu biết được suy nghĩ hiện giờ của Hikaru, phỏng chừng Furuya hai mắt sẽ sáng như sao, kinh hỉ ra mặt. Nhưng người khác có thể sẽ bỏ chạy lấy mạng.
Hikaru thầm nghĩ, sắc mặt cũng tốt lên vài phần, có thể nhìn ra nàng đang thực vui vẻ. Hayamichi từ khi nói nàng mặc hắc y thì luôn bảo trì trầm mặc, bỗng nhiên đứng lên, lấy tay phủi phủi quần áo, phiêu phiêu đi tới:
"Quần áo đã thành như vậy... Hikaru có hay không nên bồi tiền?"
"Di? Đánh thắng ta liền bồi." Hikaru cười cười nói.
"Hảo!" Hayamichi tung tay phải sang bên, một luồng sức mạnh lục sắc bá đạo lan ra, không khí bỗng trở nên nặng nề, đè nén. Nó gieo vào trong linh hồn người khác một nỗi sợ khó tả.
Yoshitsune bưng kín mặt. "Tên này từ khi nào có đồng dạng sức mạnh với Loyal?"
Akiyama vỗ vỗ vai, an ủi nói: "Không sao, không sao. Hắn đi tìm Loyal, ngươi hẳn cũng có thể đi."
"Không! Ta là muốn học của Kasuga"
"......." Akiyama đỡ trán. "Ngươi theo cái tên Sát Thần học cái chi? Giết người? Ngươi cũng biết! Học quản lí chi tiêu? Ngươi đừng nói tới tuổi này không biết tính toán đi."
Yoshitsune đùng đùng lửa giận, hắn năm nay đã gần 300 tuổi rồi mà lại bị nói như thế, thể diện của hắn còn đâu nữa, nghẹn khuất cục tức trong cổ, hắn như một con mèo xù lông đến lợi hại, nói như quát, mặt lúc này cũng đã nổi gân xanh: "Con mẹ nó Akiyama! Lão tử đây cơ ngơi đồ sộ, tiền tiêu không hết, làm gì có cái con mẹ nó chuyện không biết tính toán! Dám chạy! Đứng lại đó cho lão tử! Ta hôm nay cam đoan không đánh chết ngươi!"
Akiyama biết Yoshitsune sinh khí, liền nhanh nhẹn đứng lên tẩu thoát, tuy bụng vẫn còn ẩn ẩn đau nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn hiện giờ.
Hắn... cư nhiên thành công chọc tức kia hùng hài tử.
Akiyama không khỏi cảm thấy thành tựu, khóe môi cong lên, hiện lên ý cười, không quên nói với ai kia đang nghiêng ngả đứng dậy, tựa như sắp đổ: "Đứng lại cho ngươi đánh? Ta đâu phải thằng ngu. Giỏi thì tới đây bắt ta xem!"
Trước sự bộc phát của Hayamichi, nếu không đáp lễ Hikaru sẽ cảm thấy bản thân đi "khi dễ"... yếu giả...
Suy nghĩ không bằng hành động, một luồng khí tức lạnh băng thoát ra làm căn hầm tràn ngập hàn khí, khiến lòng người rét run. Furuya gần đó không ngừng sởn gai ốc, không nhịn được đưa mắt liếc Hikaru.
Uy áp từ Hayamichi không mảy may áp chế được Hikaru. Nàng cười đến phong khinh vân đạm. Một tay trắng như ngọc thạch đưa lên trước, luồng sức mạnh mang huyết sắc tỏa ra, bao quanh Hikaru như một ngọn lửa rực rỡ, mùi máu tươi nồng đậm, người mặc hắc y lúc ẩn lúc hiện trong đó mang theo uy nghiêm và sát ý.
Không nao núng! Điềm nhiên tiếp nhận đối thủ. Đó đều là những gì miêu tả Hayamichi tại lúc này. Hắn móc ra trong túi vài hạt giống, đưa tay lên cắn, dòng máu nóng đỏ tươi, diễm lệ từ ngón tay chảy xuống nhuốm đỏ mấy hạt giống trong tay. Hắn miết vỡ chúng, đưa vào đó một tia lục sắc, dứt khoát ném xuống đất.
Mặt đất nứt ra, mấy chồi non mạnh mẽ chồi lên và cũng mạnh mẽ phát triển. Huyết đằng hạt giống Hayamichi ném xuống trong cái chớp mắt biến thành những nhánh huyết đằng to lớn, nhanh chóng lan tràn bao phủ khắp căn hầm, hệt như hết thảy mọi người lạc trong rừng rậm. Bây giờ không phải chỉ vài nhánh, mà là ngàn vạn nhánh to nhỏ đang lăm le Hikaru được bao bọc trong kia.
Hikaru đảo mắt một lượt, không khỏi thầm tán thưởng. Đối với một Mộc giả, huyết đằng đích thị là loại rất khó điều khiển. Huyết đằng tuy bề ngoài không có gì nổi bật, chỉ là nhánh cây uốn éo khổng lồ, nhưng tính công kích của nó không thua kém bất kì loại "thần binh lợi khí" nào. Nhưng đổi lại, lực công kích càng mạnh, tu vi người điều khiển lại càng phải cao, ý chí kiên định, ra tay phải đủ tàn nhẫn, đủ năng lực khiến nó phục tùng. Nếu không đạt được những yếu tố trên, kẻ điều khiển ắt bị phản phệ, nhẹ thì mất hết tu vi, nặng thì không những mất đi tu vi, mà linh căn cũng sẽ gãy nát, vĩnh viễn không thể bước vào con đường tu tiên. Có điều, Mộc giả điều khiển được huyết đằng trong trận chiến luôn chiếm ưu thế, huyết đằng là loại thực vật có linh tính, có thể tùy thời tấn công, cũng có thể tùy thời mà cùng chủ nhân kết hợp ăn ý, đối với phòng thủ lại càng không cần lo lắng.
Nhìn hai người đang hồ nháo, chạy lung tung đằng kia, Hayamichi đồng tử co rút, sắc mặt thâm trầm đáng sợ, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười hòa nhã: "Bây giờ nhận thua còn kịp."
"Nhận thua? Xem ra cậu đây là thiếu đánh?". Cỗ uy áp càng toát ra bá đạo khiến huyết đằng cũng run rẩy, e dè lui về sau.
Hayamichi im lặng, ngón tay khẽ động, hàng ngàn hàng vạn huyết đằng lao tới tấn công từ bốn phương tám hướng, khí thế như trẻ tre. Hikaru sắc mặt bất biến, nhắm mắt định thần, bàn tay kia mềm mại uốn lượn, ngọn lửa quanh nàng cũng theo nó mà có biến hóa.
Hai đốm lửa lao về phía trước liền thiêu một tốp vài nhánh huyết đằng phía trước tới vui vẻ, cháy rực rỡ. Chúng thiêu đốt, liền thiêu tới tận gốc, cư nhiên quyết triệt hạ kẻ địch.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc!
Ngọn lửa theo chỉ đạo mà khuếch đại khí thế, hùng hổ bùng phát lớn, lan rộng ra. Những nhánh huyết đằng lao tới,những cái nhận thấy sự tình không ổn, quyết đoán lui về liền tránh được một kiếp nạn. Còn những nhánh không kịp phòng bị chưa kịp phản ứng liền bị ngọn lửa kia thiêu rụi sạch sẽ. từ đó, huyết đằng càng nâng cao thêm phòng bị.
Hayamichi cau mày, hắn không ngờ Hikaru lại âm hiểm gian xảo vô liêm sỉ như vậy.
Cư nhiên dùng Tu La hỏa công để đối phó huyết đằng.
Phải biết rằng, huyết đằng sức công kích cực kì cường hãn, phá vỡ một lá chắn ma thuật cấp A chỉ với một đập là chuyện không phải bàn cãi. Một hạt giống huyết đằng được gieo xuống có thể phá hủy một tòa thành trì được bảo hộ với tầng tầng lớp lớp ma thuật cấp cao. Nghênh diện trực tiếp với cùng lúc Kim sư, Thủy sư, Phong sư đã bước vào Nguyên Anh trung kỳ cũng không bị rơi xuống thế hạ phong. Ngoài ra, khả năng phục hồi của huyết đằng rất nhanh, căn bản là một chiến đấu cơ ưu tú. Nhất là, nó được điều khiển bởi người có tu vi cao như Hayamichi đáng lí ra là vô đối. Nhưng huyết đằng lại có một thiên địch. Đó là lửa của địa ngục Tu La!
Huyết đằng dù có hung hãn tới đâu cũng khó lòng chống lại "thiên địch" này. Tuy có tồn tại thiên địch, nhưng huyết đằng có thể tung hoành bá đạo bởi lẽ: Thứ nhất, lửa của địa ngục Tu La không phải muốn là có được. Thứ hai, không phải người nào cũng biết huyết đằng có thiên địch.
Hikaru gian xảo, vô liêm sỉ ở chỗ...Địa ngục Tu La, căn bản là địa bàn Hikaru, cho nên nàng muốn có bao nhiêu lửa mà chẳng được. Không những thế, Hikaru còn đặc biệt đặc biệt nghênh chiến bằng loại lửa chính nàng tôi luyện ra, cái loại đáng lí nên dùng khi giao đấu với những người tu vi từ Linh Huyền sơ kỳ đổ lên, còn Hayamichi... mới Phong Linh đỉnh phong a!
Hikaru lợi dụng lợi thế sân nhà!
Hikaru cố tình khi dễ người khác!
Hikaru, ngươi lại đây đứng yên cho ta đánh, ta bảo đảm không đánh chết ngươi a!
"Hết rồi...?" Hay nhận thấy bản thân quá yếu rồi? Thấy huyết đằng không tiếp tục tấn công, Hikaru nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu nhìn Hayamichi. Đương nhiên, nàng biết hắn không đủ thực lực, nhưng vế sau Hikaru không hỏi ra, dù sao hắn cũng là kẻ coi trong thanh danh, nghe tới phía sau, có khi hắn thẹn quá hóa giận rồi tự bạo cũng nên.