Chương 11: Sally Pendragon (ngoại truyện: Nữ hoàng hồi sinh)

Việc vào được trong xe cũng không khó, hắc y nhân kia rút ra một tấm bùa ẩn thân làm cho cả hai trở nên vô hình trước người khác, nhưng, vấn đề họ gặp phải là làm sao để vào trong mà không bị thương bởi kết giới quanh xe. Vân Hành từng nghe qua Nakamura là một người cực kỳ mạnh, khó có người địch được từ đám người buôn bán nô lệ và những kẻ đã từng nhìn thấy hắn. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến có người có thể đánh ngang cơ với hắn khiến y rất ngạc nhiên, nhưng tại sao kết giới quanh xe này lại khiến hắn bận tâm chứ? Chẳng lẽ chủ nhân chiếc xe này còn mạnh hơn cả hắn ư?

Lạc Vân Hành chăm chú quan sát kết giới, người bình thường thì không thể thấy được, nhưng hắn khi còn bé đã được dạy bảo rất tốt về khoản này. Đặt tay lên kết giới, một luồng sức mạnh khủng khiếp truyền tới khiến Lạc Vân Hành có cảm giác như bản thân bị ngàn đạo lôi quang đánh trúng vậy. Cậu đau đớn rụt tay lại, đã gặp nhiều kết giới nhưng đây là cái đầu tiên cậu khổ sở thế này. Chỉ nghĩ thôi nó cũng khiến cậu sợ hãi, sao lại có người mạnh tới kinh thiên thế này.

Vừa lúc đó, Hikaru từ trong tiệm thuốc đi ra, trên tay cầm rất nhiều thảo dược nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi. Nàng nghe được tin tức về vụ lộn xộn trong thành qua trưởng quầy.

"Lạc Vân Hành... Lạc Vân Hành..." Hikaru lẩm bẩm suốt và đi ra khỏi quầy thuốc, hiện giờ nàng đang rất lo lắng, tự hỏi không biết tên tiểu tử đó đang trốn ở đâu, nàng tự trách bản thân quá bất cẩn, cứ thế vô thức đi tới xe ngựa.

"Đứng im! Không thì cẩn thận cái mạng của ngươi." Một con dao lạnh lẽo kề sát cổ Hikaru, nàng liếc mắt thì thấy Lạc Vân Hành đang kề một con dao găm vào cổ mình. Có thể kề dao vào cổ nàng mà không bị ai phát hiện thì chắc chắn kẻ này đang dùng phù ẩn thân. Hắc y nhân kia đi đến, nhìn thấy Hikaru trong mắt lộ ra tia kinh hãi nhưng ngay lập tức thu liễm lại, nói: "Bọn ta muốn rời khỏi đây, đành mượn ngài một chút!"

Nhìn thấy hắc y nhân kia, Hikaru cũng đoán được chuyện gì, người đang kề dao vào cổ nàng là Lạc Vân Hành, đích tử của Lạc gia, Lạc thành, còn kẻ kia là kẻ đã giao chiến với Nakamura đi. Vấn đề ở đây là Hikaru tỏ ra khá hài lòng với hắc y nhân kia, bực bội trong lòng được đè xuống, nàng cười hòa nhã: "Chắc hai người là hai tên Bá Tước Nakamura đang tìm?"

"Lảm nhảm vừa thôi" Lạc Vân Hành nghiến răng nghiến lợi, dí sát con dao vào cổ cậu hơn, Hikaru không hề tỏ ra nao núng, ngược lại, nàng nhìn Lạc Vân Hành bằng đôi mắt khiêu khích.

Hắc y nhân kia tiến tới, bẻ hai tay Hikaru ra sau, giữ chặt lấy hai tay nàng, lấy ống áo của nàng phủ lên, người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ là đang chắp tay sau lưng, không thể thấy có gì bất thường.

"Đắc tội rồi." Hắc y nhân kia dồn lực bẻ tay nàng, khiến nàng đau tới nghiến răng, ép nàng mở kết giới. Hikaru cũng chẳng thèm chống cự, họ muốn vào thì nàng liền mở kết giới, cả ba bước vào trong xe. Chiếc xe chạy đều đều tới cổng thành, giống với suy tính của Hikaru, Nakamura đang ở đó. Xe của nàng bị người của Nakamura chặn lại, hai người kia cũng nhận ra điều này, để đề phòng Hikaru cầu cứu Nakamura, đem họ giao cho hắn, Lạc Vân Hành đầy sát khí kề dao vào cổ Hikaru.

"Các người to gan, xe của Bá Tước mà cũng dám xét ư?" phu xe của Hikaru lớn giọng quát đám lính kia, nhưng bọn chúng không có ý định nhường bước. Một Bá Tước mới lên làm gì có quyền hành khiến chúng phải lo sợ chứ, chỉ cần có Bá Tước Nakamura chống lưng thì bọn chúng còn kiêng dè ai. Đám binh lính ấy hùng hổ xông đến thì bị kết giới đánh bật ra, thổ huyết mà chết. Giọng Hikaru mang theo ngữ khí lạnh lẽo, khí tức bức người vọng ra từ trong xe:

"Chỉ là một đám lính hèn hạ mà dám chạm vào xe của ta sao?"

Đám lính còn lại mặt tái xanh, mấy kẻ nằm dưới đất kia chính là cảnh cáo cho bọn họ. Hai tên ăn mặc màu mè từ trong đó bước ra, nhìn chiếc xe tỏ ra chướng mắt. Người dân quanh đó thấy sự lạ bèn thi nhau rời khỏi càng xa càng tốt.

"Ngươi thật to gan, dám giết người của Bá Tước Nakamura." Một tên màu mè hùng hổ nói. Hikaru gỡ bỏ kết giới, một luồng hàn khí tỏa ra từ chiếc xe khiến người người run sợ. Một tia sáng bỗng lóe lên, nhanh như chớp lao tới đâm xuyên qua người tên ngạo mạn kia, khi những người xung quanh kịp nhận ra thì hắn đã nằm trên đất, nét mặt kinh hoàng trong phút cuối.

"Giết chết vài tên thì có sao? Còn các ngươi xét xe của ta đã hỏi qua thanh thương của ta chưa?" giọng Hikaru cất lên mang theo sát khí kinh người, bây giờ bọn người kia mới biết tia sáng ban nãy là một cây thương màu xanh dương và giờ nó đang lơ lửng trên đầu họ đây. Hai người ngồi trong xe tuy thấy vẻ mặt nàng thản nhiên, cười hòa nhã nhưng cũng cảm nhận được nàng đang "nộ khí xung thiên". Đâu đợi bọn người ngoài kia kịp phản ứng, cây thương ấy biến thành hàng vạn thoi băng, lao xuống như mưa, quét sạch đám người. Tiếng thoi băng đâm xuống đất cùng với tiếng la hét thảm thiết của binh lính tạo ra một âm thanh khá vui tai với cả Nakamura và Hikaru.

Máu người dần lan ra tạo thành một vùng đỏ thẫm dưới lớp thoi băng lạnh lẽo.

"Đã làm kinh động đến ngài, Bá Tước Pendragon có thể cho qua không?" Nakamura cuối cùng cũng ra mặt, hắn chỉ cứu được tên màu mè còn lại, nhưng, xem chừng hắn cũng ngấp ngoái rồi.

"Bỏ qua? Ngài tới chỗ của ta phá phách, giờ lại cho người ra có ý khi dễ. Bá Tước Nakamura, ngài nói xem có thể sao?"

"Ta đang truy bắt loạn Đảng nên đã vô tình đắc tội với ngài, mong ngài bỏ qua cho. Ngài nói xem, cùng là Bá Tước, cùng phục vụ cho hoàng gia, vậy nên ngài có thể nể mặt Thánh Thượng bỏ qua không?".

Hikaru cười lạnh, định lôi Takemaru làm lá chắn à, chắc hắn đã đoán được mình và Takemaru có chút quan hệ nên mới một bước lên mây như vậy. "Bỏ qua cũng được, bây giờ ra có việc, cáo từ!"

"Khoan đã! Bá Tước Pendragon, trong xe ngài không có ai chứ!" Nakamura tỏ ra nghi hoặc vì từ đầu tới giờ nàng chưa hề lộ diện, hắn không hề cảm nhận được trong xe có ai ngoài Hikaru. Không lẽ Bá Tước này đang dùng khí tức che đi sự hiện diện của người khác sao?

"Tất nhiên là chỉ có mình ta trong xe. Với thực lực mạnh như vậy, chẳng lẽ ngài không nhìn ra sao?"

"Nếu những gì ngài nói là thật thì ngài có thể qua, nhưng, ngài chắc cũng biết những người dám lừa dối ta và chống lại ta có kết cục như thế nào rồi chứ?" Ở vùng đất này Nakamura Natsu nổi tiếng là tàn ác, hắn muốn cảnh cáo Hikaru, một bá Tước mới lên rằng không nên chống lại hắn. Những lời này khi nói với kẻ khác sẽ có hiệu lực, nhưng, dùng trên Hikaru thì đây là một sai lầm to lớn của Nakamura Natsu. So với Hikaru, sự tàn ác của hắn thì đã là gì, liệu số người chết trên tay hắn có nhiều bằng nàng? Thủ đoạn có âm hiểm bằng nàng? Số người chết trên tay nàng đến nàng cũng không nhớ rõ, số lần huyết tẩy các gia tộc cũng không phải con số nhỏ, nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy hối hận, chưa bao giờ thèm ngoái đầu lại nhìn, con đường nàng đi đều được lót bằng thân xác, máu thịt của kẻ khác. Với một người như vậy, lời đe dọa này còn có hiệu lực chăng?

Câu trả lời là không. Hikaru thản nhiên đáp: "Vừa hay ta là người sòng phẳng, đối với kẻ thù, ta sẽ trả lại gấp 10 lần những gì hắn làm. Con người ta đã nói là làm."

Chiếc xe của Hikaru đi qua cổng thành, Nakamura tức đến tím mặt, thấy tên thuộc hạ mình cứu đã chết, hắn không ngần ngại ném xác hắn xuống rừng chông băng kia. Hắn phái một thức thần đi theo xe của Hikaru.

Chiếc xe đã rời khỏi thành phố được một đoạn nhưng Lạc Vân Hành vẫn chưa hết ngỡ ngàng, con dao đã được bỏ xuống, cậu nhì chằm chằm Hikaru. Một kẻ mạnh như thế sao lại để bị hai người họ bắt chứ? Hay là hắn có mưu đồ gì khác? Như hiểu được suy nghĩ của Lạc Vân Hành, Hikaru cười nhạt: "Yên tâm đi, ta chẳng có ý với các ngươi đâu."

"Vậy sao lại che giấu cho bọn ta. Ngươi mạnh như vậy tại sao lại cam chịu để bọn ta bắt?" Lạc Vân Hành chau mày, tỏ ra cáu gắt. Nhìn cái biểu cảm ấy, Hikaru cảm thấy rất thú vị, nàng đáp:

"Cứu các ngươi bởi vì ta đột nhiên thấy thích. Còn vì sao ta không chống cự ư?

Rất đơn giản, vì ta lười chống cự mấy tên yếu kém."

Câu trả lời của nàng như xét đánh ngang tai Lạc Vân hành, nhưng hắc y nhân đi cạnh hắn lại không tỏ ra tí thái độ nào.

"HUH? Không lẽ ngươi nghĩ Bản Tước có ý gì với ngươi sao? Xem lại bản thân đi, đẹp cũng đẹp đấy nhưng so với bản Tước còn kém xa."

Nghe vậy, Lạc Vân Hành tức tới muốn hộc máu, hắn không ngờ vị Bá Tước này lại là người vô sỉ như vậy, cư nhiên lại nghĩ tới mấy thứ nhàm chán đó. Nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng, nhan sắc của hắn kém xa Hikaru. Hikaru ngoắc ngoắc tay: "Lười nói chuyện với các ngươi. Hai người các ngươi ra ngoài ngồi với phu xe đi, ta cần nghỉ ngơi."

Cả hai người kia cũng không ý kiến gì, liền đứng dậy, đi ra ngoài. Hikaru phun ra một ngụm máu tươi, ban nãy triệu hồi Hàn Long Thương đã vượt qua sức mạnh hiện tại, chạm vào nguồn sức sức mạnh bị nguyền rủa không những khiến tuổi thọ bị hao tổn rút xuống còn một năm mà còn bị trọng thương nữa. Nhưng nàng không hối hận vì điều đó, chí ít nàng cũng cứu được người Lạc gia, mắt Hikaru mờ dần, mờ dần, ý thức của nàng cũng mất dần đi, trong chốc lát mọi thứ quanh nàng trở nên tối đen, Hikaru không còn biết gì nữa, nàng đổ gục xuống.

Chiếc xe đang chạy đều đều thì có một người xuất hiện, chặn đường, hắc y nhân toan lao xuống thì tên phu xe cung kính hành lễ. "Đại nhân, Bá Tước đang ở trong xe." Người đến là Kansuke, hắn đang tu luyện thì thấy xe cua Hikaru chạy tới nên bèn tới xem, rèm xe được kéo lên Kansuke vô cùng hoảng hốt khi thấy Hikaru mặt mũi tái xanh, khóe miệng vẫn đang rỉ máu, nằm bất động trên sàn.

Khi trời đã ngả về chiều, Nakamura mới trở về lâu đài của y. Y phải cho người dọn dẹp lại thành phố kia, dù sao y cũng gây chuyện trên đất của người khác. Vừa ngồi nghỉ được một lát thì thức thần mà hắn gửi đi đã quay lại. Nghe nó tường thuật lại mà hắn không khỏi tức đến điên cuồng.

"Quả nhiên là hắn che giấu hai kẻ kia. Có biết sau khi bọn chúng rời khỏi xe đó thì đi hướng nào không?"

"Thuộc hạ không biết, khi bọn chúng vừa lấy hai con ngựa thì thuộc hạ bị cái người vừa tới phát hiện, suýt nữa bị tóm được nên không kịp để ý bọn chúng đi hướng nào."

"Đồ vô dụng." Nakamura tức giận, dùng lửa thiêu bản thể của thức thần, thức thần ấy kêu gào thảm thiết, trong phút chốc dã tan thành mây khói. Hắn nhìn mình trong gương, tức mình đấm một quyền làm tấm gương vỡ nát.

"Hoàng Băng, vì ngươi mà ta mất đi cơ hội tốt này. Ta sẽ khiến cho ngươi chết không toàn thây."