Chương 10: Sally Pendragon (ngoại truyện: Nữ hoàng hồi sinh)

"Thật không ngờ người lại yên nghỉ ở đây, chủ thượng!" Takemaru lau đi những giọt nước mắt trên mặt, lấy lại tinh thần, nói với Hikaru: "Đệ muốn đưa chủ thượng ra ngoài"

Nghe vậy Hikaru ngán ngẩm, lấy cây chiết phiến gõ vào đầu Takemaru rồi ngồi xuống cái ghế gần đó.

"Nếu ta có thể thì đã đưa phụ thân ta ra từ lâu rồi, có cần tới bây giờ không? Mẫu thân ta đã đặt cấm chú ở đây, nếu cố tình đưa người ra thì thi thể phụ thân ta sẽ hóa thành tro bụi mất."

Takemaru thất vọng nhưng biết làm gì hơn, bỏ tay khỏi cỗ quan tài, y ngồi ở cái ghế gần Hikaru, hai người chỉ cách nhau có cái bàn gỗ khá nhỏ.

"Bá Tước Nanakamura có ảnh hưởng như thế nào tới chính trị?"

"Hắn nắm trong tay một nửa binh quyền. Tất cả những gì liên quan đến ngoại giao hay kinh tế, giáo dục đều do hắn xử lí rồi mới trình lên trên."

"Đệ nói vậy mà nghe được à? Hiện giờ hắn đang rục rịch xây dựng lực lượng, đệ để hắn cầm trong tay quyền lực lớn như vậy không sợ rằng sau này khi đã chuẩn bị tốt liền cho đệ một nhát chí mạng sao?" Hikaru càu nhàu, nói hơi gắt với Takemaru. Đây là giang sơn của gia tộc Yukimura, thân là hậu duệ Tông Gia, nàng há lại để mầm mống phản loạn phát triển. Takemaru nhăn nhó, nhún vai: "tỷ à, nếu không phải đệ luôn đối đầu với y thì không chừng bây giờ toàn bộ quyền lực đã bị thâu tóm rồi."

"Có bao nhiêu người đứng về phe đệ?"

"Khoảng 3/5, nhưng mà những người nắm quyền lực lớn hầu như theo phe của Nakamura. Tỷ thấy hai vị Bá Tước kia rồi chứ? Người ngoài 50 tuổi kia đang nỗ lực hỗ trợ cho Nakamura, còn đứa trẻ kia tuy hiện đang nắm trong tay trọng quân nhưng ở thế trung lập, chưa từng đả động gì tới việc theo bên nào."

"Tối nay bí mật gửi cho tỷ danh sách những bá quan ủng hộ Nakamura"

"Tỷ định làm gì?"

Hikaru đứng dậy, theo hướng của phòng mà đi, ánh mắt thập phần lạnh lẽo và chết chóc, lạnh lùng như băng tuyết.

"Những việc một vị Vua không thể làm trước bàn dân thiên hạ, ta sẽ ở trong tối giải quyết thay đệ. Những kẻ không chịu quy thuận... GIẾT CHẾT KHÔNG THA!!!" Bốn từ cuối Hikaru cỗ tình dùng nội lực, khiến người khác nghe thấy vô cùng sợ hãi, luôn cảm thấy có một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng. Đợi nàng rời khỏi, Takemaru chợt thở phào hãi hùng, hắn biết vị tỷ tỷ này rất đáng sợ, trước giờ đã nói là làm, ra tay tàn nhẫn, lần này nhất định sẽ càn quét sạch. Bỗng hắn carmt hất bản thân vô dụng biết bao, hắn bây giờ đâu khác gì Yukimura Takeshi chứ. Hắn cũng không biết cái bản lĩnh tung hoành, bá đạo của bản thân đã chạy đi đâu để lại một Takemaru vô dụng thế này.

Sau khi Hikaru đã bước ra khỏi nơi ấy, bữa tiệc cũng đã kết thúc, nàng lên xe ngựa trở về lâu đài. Takamaru cố ngồi nán lại thêm một lát, bỗng nhiên quan tài phát sáng khiến hắn cả kinh. Chẳng lẽ chủ thượng sống lại? Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện nghi vấn này nhưng ngay lập tức ném ra sau gáy, người đã chết mấy trăm năm theo lí phải đầu thai chuyển kiếp rồi, sao có thể hoàn dương được. Takemaru tiến lại gần, xem xét kĩ càng.

"Yukimura Takemaru..." Một giọng nói quen thuộc với Takemaru nhưng đã mấy trăm năm hắn chưa nghe lại bỗng nhiên vang lên sau lưng hắn. Takemaru quay lại thì thấy người thanh niên trong quan tài đang ngồi ung dung trên ghế hắn vừa ngồi, mỉm cười hòa nhã, đôi mắt sắc bén nhưng không kém phần khiến người khác không khỏi động tâm, si mê.

Nhìn nam nhân trước mặt, Takemaru trong giây lát không biết nên làm thế nào liền đơ ra. Không nói cũng biết đó là phụ thân của Hikaru- Sasagawa Shibakaru. Nếu mẹ của Hikaru Yukimura Yoko là nữ hoàng vùng đất này thì bố của nàng cũng nổi danh không kém: Trưởng tộc Sasagawa, một người có tầm ảnh hưởng cực lớn đối với toàn đại lục, giàu có, là một bậc thầy y thuật và còn là một đệ nhất mỹ nam toàn đại lục. Nói hai người này trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa tuyệt nhiên không có gì sai.

Đôi phu thê ấy đã vực vùng đất này, gia tộc Yukimura đứng dậy và trở mình thành vùng đất hùng mạnh nhất, được người người tôn sùng. Takemaru năm đó còn nhỏ nhưng với thiên phú kinh thiên nên được đi theo Shibakaru, cũng chính vì ngưỡng mộ người này mà hắn liều mạng giúp Takeshi mang ấu chúa (Hikaru) trốn thoát khi mẹ hắn tạo phản, nhân lúc Yoko sinh đẻ yếu ớt mà giết chết đôi phu thê ấy. Chính vì cứu Hikaru mà hắn bị giam vào địa lao suốt 20 năm. Suốt 20 năm, hắn chưa bao giờ nhìn tấy tia nắng mặt trời, chưa ngày nào không chịu hành hạ đòn roi, chịu đủ mọi thống khổ, hắn gần như quên mất thế giới bên ngoài thế nào. Chỉ tới khi Hikaru rời khỏi Kayagaki, phiêu bạt, đơn thương độc mã cầm thanh kiếm Byakkomaru- bảo khí của tộc Yukimura xông vào cướp ngục, mở ra cho hắn một chân trời mới.

Tất cả những gì hắn có bây giờ đều là do gia đình họ ban tặng, hắn luôn tâm niệm như vậy. Nên bây giờ một lần nữa đứng trước Shibakaru, hắn nhớ về những gì mẹ hắn từng làm chợt cảm thấy hổ thẹn.

"Bổn Tọa rất cảm kích ngươi năm đó liều mình chống lại bà ta, cứu nữ nhi của Bổn Tọa. Nói đi, ngươi muốn gì Bổn Tọa đều đáp ứng ngươi!" giọng nói đầy uy nghiêm nhưng cũng rất ấm áp truyền tới, Shikabaru nhìn Takemaru với đôi mắt chờ đợi. Takemaru nghe vậy khá sốc, hắn làm vậy đâu phải vì mong được báo đáp, Hikaru là nữ nhi của người hắn tô sùng, lại là chị họ của hắn, hắn không thể ngồi đó làm ngơ được. Takemaru nhìn Shibakaru đáp: "Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận lợi lộc khi ra tay cứu tỷ ấy cả. Chủ thượng, người nghĩ sai về ta rồi. Ta đơn thuần chỉ là người bảo vệ tỷ ấy thôi."

"Ngươi thật sự không cần lợi lộc?"

Lại nói tới Nakamura Natsu, sau khi rời khỏi cung điện của Takemaru, hắn cho xe phu chạy xe tới phía nam, địa bàn của Hikaru. Chiếc xe chạy thẳng tới một thành phố sầm uất khá gần lâu đài của Hikaru và dừng lại ở một trường đấu giá lớn. Bước xuống xe, Nakamura nhanh chóng đi lên gian phòng lầu hai đã đặt sẵn, căn phòng thuận tiện nhất khi từ trên nhìn xuống buổi đấu giá.

Hắn đợi không lâu, cuộc đấu giá diễn ra sau đó tầm nửa tiếng, từng món đồ quý giá, những viên đan dược cấp cao, thượng phẩm,... được lần lượt đem ra đấu giá. Cứ như vậy kéo dài mất chừng 2 tiếng nữa, trên khuôn mặt thanh tú đã tràn ngập lo lắng và hồi hộp, cảm thấy mất kiên nhẫn, Nakamura hỏi tên người hầu bên cạnh:

"Ngươi chắc chắn ở đây?"

"Nô tài chắc chắn. Nô tài đã thăm dò kĩ càng, đích thị là ở đây."

Nakamura nghe vậy ngao ngán thở dài, khi hắn gần như mất hết kiên nhẫn thì người tổ chức buổi đấu giá này đích thân bước ra, theo sau là hai người lực lưỡng đem theo một thiếu niên độ 20, 25 tuổiđang ra sức chống cự, tay chân bị xiềng xích, đôi mắt bị một mảnh vải đen che lại nhưng vẫn nhận ra được đây là một nam nhân thanh tú.

"Thưa quý vị, đây là món đồ được đấu giá cuối cùng của hôm nay. Cậu thanh niên này là người sống sót duy nhất của Lạc thành, đích tử Lạc Vân Hành. Chắc hẳn quý vị ngồi đây đều biết tài hoa và nhan sắc của y, nếu so với đệ nhất mỹ nam Sasagawa Shibakaru năm đó thì cũng không thua kém là bao nhiêu. Giá khởi điểm là 10 vạn Tử Tinh Tệ."

"30 vạn."

"50 vạn"

"90 vạn"

...

Trong thoáng chốc giá đã tăng lên đến 300 vạn Tử Tinh tệ do một tên phú giả có sở thích đi thu thập nam sủng chịu trả. Ở đại lục này, tất cả vùng đất đều phải dùng chung một loại tiền do Thánh Cung của Thánh quốc đề ra: 1000 đồng tệ= 1 ngân tệ, 1000 ngân tệ= 1 kim tệ, 10000 kim tệ= 1 Tử Tinh Tệ và 10000 Tử Tinh Tệ = 1 Tinh Kim. So những người khá giả thì con số 300 vạn tử Tử Tinh Tệ là một con số rất lớn, nên tên phú giả kia chắc mẩm sẽ có được nam nhân kia, không khỏi hứng trí vui ra mặt.

"700 vạn Tử Tinh Tệ" Nakamura ngồi quan sát nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng trả 700 vạn khiến tên phú giả kia không khỏi tức giận.

"900 vạn"

"1200 vạn"

"1300 vạn"

...

"2000 vạn"

Sau một hồi ra giá, cuối cùng Nakamura tung ra cái giá 2000 vạn làm cho tên phú giả kia tức tới suýt thổ huyết, nhưng hắn có thể làm gì, tiền tài không bằng người ta thì phải chịu. Buổi đấu giá két thúc với món hàng cuối cùng thuộc về Nakamura. Hắn vui mừng khôn xiết nhìn cậu thanh niên kia, hắn biết Lạc Vân Hành không chỉ có tài có sắc mà còn nắm trong tay kho báu khổng lồ của Lạc thành, nếu đươc nó thì kế hoạch của y sẽ tiến thêm một bước. Chính vì vậy y không ngại đường xá xa xôi mà tới tận đây.

Không giống với thái độ hoan hỉ của Nakamura, Lạc Vân Hành lại cảm thấy vô cùng căm phẫn, hắn là người nhưng lại bị xem như một món hàng. Trên đường đi Vân Hành ngoan tới lạ thường, Không chống cự như khi trên buổi đấu giá, ngược lại lại ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Kỳ thật, y đang cố tìm cách, tìm sơ hở để mà bỏ trốn.

RẦMMMMMMM...

Đang yên ổn trở về thì đột nhiên tiếng động chói tai vang lên, chiếc xe ngựa đổ xuống, làm bọn hạ nhân và Vân Hành ngã ra khỏi xe ngựa. Cũng chính như vậy mà y biết chuyện gì đang diễn ra, một hắc y nhân đang giao đấu với Nakamura hết sức quyết liệt, hai bên dường như ngang tài ngang sức, không phân thắng bại, mọi thứ xung qunh đều bị phá tan hoang cả, người dân cũng vì thế sợ hãi mà bỏ trốn.

Hắc y nhân tự biết bản thân không thể ở lại lâu liền đảo mắt một vòng nhằm tìm kiếm gì đó rồi đột nhiên dừng lại trên người Lạc Vân Hành. Nhanh như chớp, hắc y nhân ấy bay đến, túm lấy y, rút ra một lá bùa, cất tiếng gọi: "Diệm."

Nghe tiếng gọi, trên trời bỗng xuất hiện một con chim ưng khổng lồ, nó xà xuống, hắc y nhân không nói không rằng ném Vân Hành lên lưng nó rồi cũng nhanh chóng leo lên. Nakamura đuổi theo thì hắc y nhân kia tung ra một lượng bột cực độc. Người bình thường hoặc kẻ thực lực kém khi dính phải đều hóa thành tro bụi ngay tức thì khiến cho đám hạ nhân sợ hãi run rẩy, nhưng đối với Nakamura thì chỉ có thể cầm chân y trong giây lát để con chim to xác kia bay đi. Nakamura biết hắc y nhân ban nãy chỉ là triệu hồi một thức thần nên không bao lâu sẽ mất hiệu lực, chắc chắn không thể rời khỏi nơi này bèn sai người tới các cổng khám xét gắt gao.

Đúng như những gì Nakamura nghĩ, hai người họ bay được một lúc thì thức thần hết hiệu lực, đành phải trà trộn vào người dân, cố tìm cơ hộ ra ngoài. Lạc Vân Hành trong suốt đường đi không hề tỏ ra chống đối bởi vì y chắc chắn người này là tới để cứu y và chính hắn cũng đã thừa nhận, nhưng không phải là hắn có ý muốn cứu mà là chủ nhân của hắn. Nghe hắn nói xem chừng chủ nhân hắn nợ Lạc gia một ân tình nên tới để báo đáp, dù không biết phải làm thế nào nhưng Vân Hành tỏ ra rất cảm kích.

Các cổng ra vào rất gắt gao, khiến bọn họ gặp khó khăn. Trong khi đang không biết làm thế nào thì xe ngựa của Hikaru chạy qua. Hikaru muốn trở về lâu đài chỉ có một con đường là phải đi qua thành phố này. Huống chi nàng đang tính tìm Nakamura sau khi nghe tin hắn đã quậy tưng bừng địa bàn của nàng. Vào trong thành phố sau sự kiểm tra gắt gao của đám người kia, Hikaru cho xe dừng ở một quầy thuốc, đích thân vào trong mua ít đồ. Hai người bọn họ nấp ở đó không xa, thấy chiếc xe sang trọng kia thì biết chủ nhân của nó không phải kẻ có thân phận bình thường, liền tìm cách vào trong xe mà không để ai phát hiện.